Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 219: Hoàng hôn biển




Hải Âu là vậy, còn Dũng thì sững sờ, ngơ ngác. Hắn… chưa từng, có lẽ cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới những vấn đề mà Chính Nam vừa nói.

Hải Âu có muốn hay không, Hải Âu yêu thích ai, Hải Âu cần gì… hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thay vào đó là “Hải Âu sẽ thích, Hải Âu sẽ cần, Hải Âu sẽ vui mừng,…” mới là những gì hắn suy nghĩ mà hắn áp đặt cho cảm xúc của cô.

“Thôi, nói cậu cũng không hiểu.” – Chính Nam thở dài: “Đi, ra ngoài đánh một chút. Như tôi đã nói, tôi thắng thì cậu tha cho tôi, tôi thua cậu cũng làm ơn tha cho tôi. Còn Hải Âu như thế nào thì cô ấy tự quyết định. Được không?”

Dũng bừng tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn Chính Nam rồi gật đầu. 

Hải Âu lo lắng hỏi nhỏ: “Anh Nam, anh có… chắc thắng không?”

“Hả, không tin anh à?” – Chính Nam cười nói: “Thắng hay không anh không dám nói chắc, nhưng đảm bảo là anh sẽ chạy được, haha.”

Hải Âu bĩu môi, giậm chân, trong lòng lo lắng: “Người ta là sợ anh thua sẽ… mất mặt thôi. Hứ!”

...

Bãi cát, Chính Nam đứng đối diện Dũng cách nhau khoảng 10m. Hắn hai tay chắp sau lưng, gió biển thổi mái tóc dài bay phấp phới, rất có cao thủ tịch mịch phong phạm.

“Đại ca, cố lên! Đại ca, cố lên!”

“Đại ca, tất thắng! Đại ca, tất thắng!”



“Im mồm!” - Dũng mặt đen như đáy nồi, lần đầu tiên hắn cảm thấy… không quen hai tiểu đệ này.

“Bắt đầu được rồi chứ?” – Chính Nam ánh mắt xa xăm, giọng thăm thẳm hỏi thăm Dũng.

“Có thể.”

“Hải Âu, em tới ra hiệu đi.”

Hải Âu gật đầu, kiều hô: “Chuẩn bị… bắt đầu!”

Dũng la lên một tiếng rồi xông thẳng tới Chính Nam, một đấm đi trước.

Chính Nam vẫn hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu né qua.

Dũng một quyền không trúng đích cũng không có suy nghĩ gì mà tiếp tục công tới. Tay, chân, đầu gối, cùi chỏ… mọi bộ phận đều được dùng.

Mặc dù không có tu luyện, cũng không có chiêu thức gì nhưng đây chính là chiêu thức a. Đánh nhau nhiều liền biết được ở đâu là yếu hại, công kích như thế nào sẽ hạ gục được đối phương, đánh làm sao sẽ dần dồn được đối phương vào chân tường.

Đáng tiếc! Trận chiến này chú định là diễn ra một chiều.

Chính Nam liên tục tránh né, cũng không buồn phản công mà lên tiếng nói: “Ra quyền phải biết tiết chế sức mạnh để không hao sức, cơ bắp không bị lả và còn có thể thu về để phòng ngự nếu đối phương phản công.

Đòn đánh phải hiệu quả chứ không phải chỉ mạnh là đủ. Cậu xem, cậu đánh rất mạnh nhưng đâu có trúng tôi, sức lực mình bỏ ra đi đâu, mang lại tác dụng gì, ảnh hưởng tới kết quả như thế nào? Cậu phải suy nghĩ đáp án cho ba câu hỏi đó trước khi quyết định ra một đòn đánh.”

“Mày… mày chỉ giỏi chạy… hộc… hộc…, có giỏi… có giỏi mày đánh tao thử xem… hộc… hộc…”

Dũng đánh mãi không trúng còn bị đối phương răn dạy liền tự ái.

“Cũng được, không bị đánh đau là sẽ không nhớ a. Nhìn kỹ.” – Chính Nam bước ra một bước, ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.

“Người đâu?”

“Mày hỏi tao, tao hỏi ai?” 

“Chị Hải Âu, anh Nam đâu rồi?”



Đang lúc Hải Âu cũng đầy mặt mờ mịt nhìn quanh tìm bóng dáng Chính Nam thì…

“A!”

Dũng la lên một tiếng rồi toàn thân cứng ngắc ngã xuống, lộ ra Chính Nam nãy giờ vẫn đứng sau lưng hắn.

Mọi người há hốc mồm nhìn Chính Nam vẫn đang làm tư thế tấn công.

Chỉ bằng hai ngón tay!

Điểm một cái Dũng liền ngã xuống!

Tà thuật!? Yêu thuật!?

Chỉ có tiểu Hải là vừa la hét vừa nhảy nhót: “Anh Nam lợi hại, anh Nam vô địch!” – Cô bé còn muốn vỗ tay nhưng mà khổ nỗi nồi cá kho chiếm hết cả hai tay rồi.

Hải Âu ánh mắt… đượm buồn. Cô vừa phát hiện một sự thật, một sự thật cô luôn hi vọng nó không đến nhưng hôm nay nó cuối cùng cũng đã đến.

Dũng vẫn tỉnh táo, cơ thể cũng không tổn thương gì chỉ là không nghe hắn sai khiến mà thôi, gần giống như hiện tượng bị bóng đè vậy.

“Anh Dũng, anh thế nào? Anh nói chuyện đi chứ?”

“Anh Dũng, anh đừng chết… đừng chết…”



Hai tiểu đệ của Dũng liên tục la hét, khóc than… cách hắn gần 20m.

Nói giỡn, tên ma quỷ kia còn đang đứng ngay chỗ Dũng nằm đâu, ai dám chạy tới chứ!

Dũng mặt đen như cục than, nếu hắn có thể cử động thì hai thằng kia chắc chắn phải xuống biển chơi với cá rồi. Chưa chết cũng bị chúng nó gọi cho chết a!

“Hải Âu, tuyên bố người thắng đi chứ.” – Chính Nam mỉm cười nhìn Hải Âu.

Hải Âu giật mình luống cuống: “A… à, vâng. Anh Nam là người thắng cuộc.”

Chính Nam gật đầu ngồi xuống điểm một cái trên lưng Dũng rồi đưa bàn tay thân thiện để kéo Dũng dậy.

Dũng ánh mắt phức tạp rồi nắm lấy bàn tay Chính Nam. Vừa đứng dậy, hắn nghiêm giọng nói: “Anh là… tu luyện giả!?”

Hai tiểu đệ im bặt tiếng la, Hải Âu ánh mắt lo lắng nhìn Chính Nam, chỉ có tiểu Hải là tò mò hỏi: “Chị Hải Âu, tu luyện giả… là gì?”

“Là những người rất mạnh.” – Hải Âu buồn bã nói: “Họ có thể bay, có thể chui xuống đất, có thể… sống lâu hơn chúng ta rất nhiều. Họ… cao quý hơn chúng ta.”

“Nói như vậy anh Nam thật sự rất lợi hại!? Có thể bay!?” – Tiểu Hải hoàn toàn không nắm được trọng tâm vấn đề, chỉ để ý vào những chi tiết nhỏ.

Chính Nam hơi sững sờ rồi lắc đầu: “Có thể phải, cũng có thể không phải. Trí nhớ của tôi không rõ ràng, nhưng thân thể này… đúng là mạnh có chút không hợp lẽ thường.”

“Hẳn là “một chút” không hợp lẽ thường a! Nếu mang theo lưới bơi ra xa bờ mấy cây số, lại dùng tay không đánh cá mới chỉ là “một chút” thì việc anh đánh bại Dũng không có gì là lạ.”

Mọi người đều nhổ nước bọt trong lòng.

“Bỏ qua đi. Dũng, nếu cậu thật lòng yêu thích Hải Âu thì dùng bản lĩnh của mình theo đuổi cô ấy, không nên làm chút chuyện trộm gà trộm chó này, sẽ không đi đến đâu cả.”

Dũng cũng thở dài, gật đầu: “Cảm ơn anh đã nương tay.” – Nói, hắn dẫn theo hai tiểu đệ đi về, trận chiến này hắn đã thua từ lúc còn chưa bắt đầu.

Chính Nam cũng không để ý Dũng nữa, thanh niên mà, nhiệt huyết lên đầu thì làm thôi, xong rồi giải quyết được hậu quả và rút ra bài học cho mình là ổn.

Hắn đi tới tiểu Hải, bế cô bé đặt lên vai rồi nói: “Về nhà ăn cơm. Tiểu Hải không ngoan, phạt tiểu Hải phụ chị Hải Âu chuẩn bị mọi thứ, có chịu hay không?”

Tiểu Hải bĩu môi, xụ mặt nói: “Tiểu Hải… không ngoan, tiểu Hải xin lỗi anh Nam, xin lỗi chị Hải Âu.”

Hải Âu bật cười: “Được rồi, lần sau không được tái phạm nữa. Về nhà ăn cơm.”



Sau bữa cơm, tiểu Hải thì ngủ trưa, còn Chính Nam và Hải Âu cùng nhau dọn dẹp.

Hải Âu ngập ngừng hỏi Chính Nam: “Anh… có dự định gì không?”

Chính Nam biết Hải Âu muốn hỏi chuyện gì nên cũng thẳng thắn trả lời: “Thời gian tới có lẽ anh sẽ đi vào thị trấn hỏi thăm thêm về thế giới bên ngoài.”

“Anh phảii đi sao?” – Hải Âu buồn bã: “Anh… sẽ trở về chứ?”

“Còn phải xem có ai muốn anh trở về hay không đã.” – Chính Nam cười như không cười nhìn qua Hải Âu: “Chứ ở đây anh không có người thân hay bạn bè gì, về thì tìm ai?”

“Em…” – Hải Âu há miệng muốn nói gì đó nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Chính Nam ánh mắt hài hước nhìn mình, cô liền bĩu môi: “Ai thèm anh trở về, có giỏi đi luôn cũng được.”

Chính Nam tay bưng lấy ngực, một bộ cực kỳ đau đón, nhăn nhó nói: “A… tim đau quá, cứ tưởng có người thương mình, thì ra chỉ là tự mình đa tình mà thôi.”

Hải Âu nhìn Chính Nam vụng về diễn xuất nhịn không nổi phì cười: “Anh chỉ giỏi giả vờ. Mà, anh tính khi nào lên đường?”

“Hai ngày nữa đi, tranh thủ khoảng thời gian này chơi với tiểu Hải thêm một chút.” – Chính Nam giọng chắc chắn, ký ức trong đầu và những cái tên liên tục hối thúc hắn phải nhanh tìm ra sự thật.

“Hai ngày…sao…” – Hải Âu lẩm bẩm, lát sau cô nhoẻn miệng cười: “Vậy hai ngày này em sẽ thường xuyên qua ăn chực ở nhà anh, không được đuổi em đi đấy.”

“Không phải đâu, phải nuôi tiểu Hải rồi còn phải nuôi thêm em.” – Chính Nam “tê tâm liệt phế” rên la: “Phận làm trai 12 bến nước, chưa đỗ bến biết nơi nào đục trong a.”



Buổi chiều, Chính Nam mang tiểu Hải vào trong thôn trả cho cha mẹ cô bé rồi đi ra bờ biển ngắm hoàng hôn.

Hải Âu đã ở chỗ hai người thường ngồi cùng nhau chờ sẵn.

“Em thật hi vọng chúng ta có thể được mãi như thế này.” – Hải Âu mắt nhìn xa xăm ngoài biển: “Yên bình không hối hả, không tranh đấu.”

“Anh cũng vậy, nhưng biết sao được.” – Chính Nam đưa hai tay lên trời làm động tác vươn vai: “Biển cũng có lúc động, trời cũng có lúc mưa. Đời người mà quá yên bình làm sao biết được là mình đang sống, đúng không?”

Hải Âu ngẩng đầu nhìn Chính Nam, nhìn khuôn mặt với những đường nét như tranh họa của hắn, làn da trắng trẻo, mịn màng mà cô không thể hiểu nổi hắn dưỡng kiểu gì để chịu được nắng và gió biển tàn phá nhưng vẫn đẹp không có tì vết như vậy.

Cô nhìn kỹ, thật kỹ, khóe miệng mỉm cười nhưng nước mắt chợt trào ra, cố gắng kìm lại nhưng từng giọt, từng giọt long lanh trong chiều tà vẫn không ngừng nhỏ xuống mặt cát.