Chính Nam trong lòng lắc đầu, đã đến mức này còn muốn chơi thủ đoạn với hắn.
Người phụ nữ run như cầy sấy bước ra, khuôn mặt nhăn nhó nhìn Chính Nam sau đó tự đưa tay lên tát vào mặt mình 10 cái liên tiếp, đều là dùng tay trái, bởi vì tay phải vị Chính Nam bóp nát cổ tay rồi.
Chính Nam chỉ im lặng nhìn mà không nói gì cả, cái này là bọn họ tự chủ trương, chẳng liên quan gì tới hắn.
Người phụ nữ đánh xong 10 tát, mặt đã sung húp lên như cái đầu heo, khóe miệng cũng chảy máu chứng tỏ là đánh thật chứ không giả vờ.
Người đàn ông nói: “Đại nhân… ngài xem…”
Chính Nam gật đầu: “Để tiểu Hải xuống rồi cút đi.”
Ba người mừng như được đặc xá, vội vàng đặt tiểu Hải xuống đất rồi mạnh ai nấy chạy.
Chính Nam lắc đầu chậm rãi đi tới chỗ tiểu Hải, trên đường còn cúi xuống lượm lấy ba viên vỏ sò.
Phập! Phập! Phập!
Ba tiếng đâm vào thịt cùng lúc vang lên, ba người kia cùng lúc gục xuống.
Chính Nam để cho đôi mắt mình trở lại màu đen bình thường rồi lay tỉnh tiểu Hải, dịu dàng nói: “Tiểu Hải, về nhà thôi.”
…
Không lâu sau tiểu Hải tỉnh lại, thấy mình nằm trong lòng Chính Nam cô bé liền mỉm cười.
“Anh… Nam, người xấu đâu?”
“Đều đi rồi, chúng ta về nhà ăn cơm nhé!?”
“Vâng, về nhà ăn cơm.”
…
Chính Nam vừa nấu ăn vừa nghĩ lại chuyện ở bờ biển sáng nay.
Ngay lúc hắn ngã xuống đó có rất nhiều thứ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, nhưng mọi thứ đều vụn không thể vụn hơn, giống như một bài văn dài chỉ toàn những gạch đầu dòng, không liên kết gì được với nhau.
“Đôi mắt mình… Bạch Nhãn là màu trắng… vậy Tả Luân Nhãn là màu đỏ sao!?”
“Akatsuki là gì? Ngọc Ngân là ai? Luyện dược sư… mình là luyện dược sư sao?...”
…
Gác chuyện ký ức sang một bên, Chính Nam đóng cửa rồi từ bên ngoài nói vào: “Tiểu Hải, anh đi gọi chị Hải Âu sang ăn cơm, không được ăn vụng nhé!”
“Tiểu Hải ngoan… ực… tiểu Hải không ăn vụng… ực…” – Rõ ràng là trả lời Chính Nam nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào nồi cá om nước dừa trên bàn.
“Không được mở cửa cho người lạ đấy.”
“Dạ!”
Chính Nam cười lắc đầu rồi mở cửa ra ngoài.
Căn nhà này là Chính Nam tự mình dựng lên cách làng chài khoảng 500m, không phải là người dân trong lòng không cho hắn vào ở chung mà là hắn thích ở ngoài này một mình cho tiện mà thôi.
Chứ ở trong làng... có quá nhiều vấn đề, đặc biệt là các vấn đề đến từ mấy quả phụ...
Hải Âu là cô gái Chính Nam gặp lúc sáng khi đi đánh cá, được cả thôn công nhận là "nữ thần". Biết sao được a, chỉ cần chăm chỉ, khéo léo hơn người khác trong thôn thì thành nữ thần thôi.
Chính Nam nhớ hồi mới tìm tới nơi này thì người đầu tiên hắn gặp chính là Hải Âu đang ở trên bờ biển ngắm hoàng hôn một mình.
Chính Nam đối với Hải Âu có cảm giác rất kỳ lạ. Hai người tình cờ quen biết nhau, sau vài lần nói chuyện thì trở thành bạn bè.
Hắn từ trên người Hải Âu cảm nhận được sự trẻ trung, bao la đúng như cái cách mà người con gái của biển vẫn luôn như thế. Cho nên Chính Nam rất thoải mái làm bạn với cô, hai người thường xuyên chia sẻ vui buồn, nhân sinh quan và ăn cơm chung, tất nhiên đều là do hắn làm, nhưng mọi thứ vẫn luôn dừng lại ở mức tình bạn, không có bất kỳ hành động hay lời nói nào vượt quá khuôn khổ, hay ít nhất Chính Nam cho là như vậy.
Thế nhưng gần đây hắn cảm thấy Hải Âu càng ngày càng kỳ lạ, bắt đầu biết làm đẹp.
Tóc không để xõa tự nhiên cho nó bay theo gió biển nữa mà được tết lại kỹ càng, lông mi cũng được chải vuốt, uốn cong hết sức tỉ mỉ, bên tai thường xuyên đeo thêm hoa, quần áo cũng toàn là những bộ mới.
Không phải Chính Nam nói là cô thay đổi không tốt, chỉ là hắn có chút không quen với Hải Âu “mới”.
Nhưng biết sao được, con gái lớn thì thay đổi thôi, hắn cũng chẳng nhận xét cô làm gì để tránh mất lòng.
Vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đứng ngoài hàng rào nhà Hải Âu, Chính Nam gọi: “Hải Âu, em có ở nhà không?”
“C-có… có. Anh chờ em một lát!” – Trong nhà vang lên tiếng cô gái, có vẻ rất vội vã.
Chính Nam nhún vai, một lát thì một lát.
Thế nhưng mà chưa được một lát thì cửa nhà đã mở ra, một người phụ nữ trung niên cười nói: “Nam vào nhà đợi đi cháu, ai lại đứng ở ngoài như thế bao giờ.” – Đây là mẹ của Hải Âu, gọi Phù Dung.
“Dạ, cảm ơn bác.” – Chính Nam lễ phép trở lại.
“Nhìn cái điệu bộ hớt ha hớt hải từ sáng của nó là bác biết ngay trưa nay nó lại không ăn cơm nhà.” – Phù Dung bác gái thở dài: “Con gái lớn chính là không dùng được! Cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài, đâu có quan tâm mẹ già này đâu.”
Lời thì như vậy nhưng bà vẫn luôn cười, ánh mắt sáng choang nhìn Chính Nam.
Chính Nam gãi đầu, không có ý tứ: “Ahaha, nếu không… bác qua nhà ăn cơm với cháu cho vui luôn ạ. Chỉ có cháu, Hải Âu và tiểu Hải, có thêm bác qua càng đông thì càng vui.”
“Thôi, già rồi đi lại không tiện, với cả chỗ toàn người trẻ tuổi, bác qua đấy làm cái bóng đèn à, haha.”
“Đâu có, cháu nhìn bác còn trẻ khỏe lắm, trang điểm lại một chút đi ra ngoài người ta còn tưởng là chị em với Hải Âu đâu.” – Gì chứ chém gió thì Chính Nam còn chưa có sợ qua ai.
Phù Dung bác gái quả nhiên bị Chính Nam nói trúng tâm khảm, cười không thấy mặt trời: “Chỉ giỏi khéo nịnh, sợ người ta nói là bà ngoại của tiểu Hải Âu thì có, haha.”
“Vậy thì do mắt người đó có vấn đề rồi, riêng cháu là cháu thấy Hải Âu xinh đẹp như vậy hẳn là được lợi từ bác đi, ngày xưa bác trai đúng là trúng giải lớn rồi mới ôm được bác về nhà đấy.”
“Haha, Nam a, ông ấy mà sống lại chắc cũng phải gọi cháu bằng sư phụ mất. Nếu ngày xưa ông ấy mà ăn nói bằng một nửa cháu thì bác đã chẳng phải có mỗi một đứa con này, đẻ cho ông ấy một đàn cũng được.”
Nói tới người chồng quá cố của mình Phù Dung bác gái cũng không có gì đau buồn, ngược lại rất vui mừng vì cuối cùng ông ấy cũng làm được một việc có lý, giúp bà đẻ ra được đứa con gái ngoan.
Đang lúc hai người chém gió nhiệt tình thì trong phòng một người con gái bước ra.
Mái tóc đen được tết đuôi sam để vòng lên trước vai trẻ trung, khuôn mặt thon gọn với đôi mắt to tròn và chiếc mũi nhỏ nhắn, đặc biệt là làn da bánh mật đặc trưng của vùng biển không những không làm cho cô mất sự duyên dáng mà càng làm sự trẻ trung, khỏe mạnh được đẩy lên thêm một tầng.
Chính Nam cười nói: “Bác Dung, trưa nay cháu lại mượn Hải Âu một buổi, bác có cho phép không ạ?”
Phù Dung bác gái gật gù: “Chậc, nếu cháu nói mượn luôn thì bác đồng ý ngay, còn chỉ mượn một buổi trưa… thì phải suy nghĩ lại.”
“Mẹ!” – Hải Âu giậm chân, ngại ngùng: “Mẹ còn nói linh tinh, con không… không quan tâm mẹ nữa!” – Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn len lén xem phản ứng của Chính Nam như thế nào.
“Mượn luôn à, chà chà!” – Chính Nam làm bộ vuốt cằm suy nghĩ, hành động này để hai mẹ con Hải Âu thở cũng không dám thở mạnh.
Cảm thấy không khí có chút kỳ quái, Chính Nam cười nói: “Chuyện đó bây giờ còn chưa nói chắc được nha, trong thôn còn nhiều người cũng muốn “mượn” Hải Âu lắm. Chờ cháu có bản lĩnh đánh qua bọn họ rồi mới tính tới được.”
Hai mẹ con Hải Âu liếc nhau rồi… phì cười.
Mặc dù nói Chính Nam không có ngay tại chỗ tỏ rõ ý kiến nhưng hắn là có suy nghĩ qua chuyện này. Lại thêm lời vừa rồi còn rất tinh tế khen Hải Âu được nhiều người theo đuổi, hắn có muốn còn phải cố gắng thêm hơn.
Được khen như vậy ai mà giận được a!
“Được rồi, không cản trở hai đứa nữa, đi đâu thì đi nhanh đi.” – Vừa cười vừa đẩy Chính Nam và Hải Âu ra ngoài cửa, Phù Dung bác gái làm bộ thở dài: “Chúng nó có đôi có cặp cả rồi, chỉ có gái già này lại phải lủi thủi một mình, haiz!”
“Nếu không…”
Chính Nam vừa muốn mở miệng nói chuyện liện bị ngăn lại: “Được rồi, bác giỡn thôi, cháu đừng tưởng là thật.”
Chính Nam gãi đầu: “Dạ, vậy cháu xin phép.”
“Con đi nha mẹ.”
Chờ Chính Nam và Hải Âu đi rồi, Phù Dung bác gái mới tới bên bàn thờ thắp một nén nhang cho chồng bà: “Hi vọng tiểu Hải Âu sẽ tìm được nam nhân tốt rồi đi khỏi nơi này. Tôi và ông đều có lỗi với nó a…”
…
Chính Nam mang theo Hải Âu cười cười nói nói trở về nhà. Thế nhưng từ xa hắn đã nhìn thấy cửa trước mở toang, dưới đất còn có không ít vết chân người lạ.
“Không được, trong nhà có người lạ tiến vào.” – Chính Nam nắm lấy tay Hải Âu rồi chạy như bay bởi vì lúc hắn đi trong nhà chỉ có một mình tiểu Hải a.
Hải Âu bị Chính Nam nắm chặt tay cũng có chút mừng thầm, nhưng nhìn vẻ mặt hắn cô liền biết có chuyện gấp rồi: “Anh Nam, có chuyện gì sao?”
“Trong nhà có người lạ tiến vào, lúc anh đi đã dặn tiểu Hải đóng thật kín cửa, nếu không phải anh con bé chắc chắn sẽ không tự ý mở cửa cho người ta vào.” – Chính Nam nói gấp.
“Vậy tiểu Hải gặp nguy hiểm rồi.” – Hải Âu đã hiểu rõ vấn đề liền thay tiểu Hải lo lắng: “Anh cứ mặc em, một mình anh chạy về trước đi cho nhanh.”
Chính Nam không nói hai lời liền buông tay Hải Âu ra, sau đó cúi xuống bế cô lên rồi tăng tốc.
Hải Âu hoảng hốt la lên một tiếng nhưng rất nhanh lại đỏ bừng tai úp mặt vào ngực Chính Nam.