Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 122: Hắc Vô Thường vs Bạch Vô Thường




(CẢm tạ bạn #sonvupro123 đã đề cử Nguyệt Phiếu! Cầu đậu, NP...)

Chính Nam nhìn qua Tú Anh phú, được cô gật đầu đồng ý, hắn cười nói: “Đi, đi qua Lý gia, hiện tại anh đang cho cô bé chơi với Gia Nguyệt.”

Lam vội vàng thu thập lại đầu tóc và trang điểm rồi ba người cùng nhau tới Lý gia.

...

Bên ngoài phòng luyện đan, Chính Nam mở cửa vào phòng thì thấy tiểu Nhã cả lỗ tai và đuôi đều biến thành trắng muốt, đang chạy trên mặt đất bằng bốn chân đuổi theo Gia Nguyệt phú bà, giống như là muốn giành lấy bánh trên tay cô bé.

Chính Nam cau mày quát: “Gia Nguyệt, bạn muốn ăn thì cho bạn ăn, tại sao lại làm như vậy?”

Gia Nguyệt phú bà vụt một cái, trốn sau lưng Chính Nam nói: “Không cho! Anh đưa cho em na9m cái bánh đã bị tiểu Nhã ăn hết bốn cái rồi, chỉ còn một cái này để em ăn nhưng tiểu Nhã nhất định muốn giành lấy.”

Chính Nam bất đắc dĩ bế tiểu Nhã lên, nói: “Thì nhường cho bạn đi rồi anh lại cho em chứ sao. Bạn còn nhỏ không biết chuyện thì chiều bạn một chút, giống như anh chiều em vậy thôi.”

Gia Nguyệt phú bà ngúng nguẩy không muốn nhưng cuối cùng cũng cắn răng đưa cái Donut cuối cùng cho tiểu Nhã rồi bực bội ra một góc ngồi khoanh tay trước ngực, một bộ "em rất tức giận, mau tới dỗ em!"

Chính Nam đưa tiểu Nhã cho Lan bế rồi ra với cô bé: “Thôi nào, lớn rồi mà đi giận dỗi một bé mèo như vậy a. Muốn ăn bánh đúng không? Lát nữa anh sẽ làm thật nhiều cho em, không giận nữa nha.”

Gia Nguyệt phú bà không thèm nhìn Chính Nam, hừ một cái rồi quay qua hướng khác.

Chính Nam lại chạy tới trước mặt cô làm mặt quỷ trêu chọc.

Lại quay đi.

Lại chọc.

...

Mấy lần liên tiếp như vậy, Gia Nguyệt phú bà cuối cùng nhịn không nổi. Cô bé bật cười, vểnh cao cổ ngạo kiều: “Em muốn ăn hương xí muội, năm cái!”

Chính Nam bế cô bé lên, giọng đầy cưng chiều: “Được, được! Năm cái Donut hương xí muội, lát nữa sẽ có cho Gia Nguyệt phú bà.”

Bế theo Gia Nguyệt phú bà lại chỗ Lan, Chính Nam hỏi: “Thế nào, Lan? Có phải người quen không?”

Lan lắc đầu, nức nở nói: “Em tới Hà thành nương nhờ Trần gia cũng là vì tìm kiếm em gái bị lạc mất 3 năm trước, nhưng không phải cô bé này.”

Chính Nam an ủi nói: “Vậy em cứ xem tiểu Nhã như em gái mình đi, dạy dỗ và nuôi nấng em ấy cho đàng hoàng. Tiền thì không cần lo, anh sẽ chu cấp cho hai người. Dù sao anh cũng không có kinh nghiệm nuôi trẻ hay dạy dỗ bán thú nhân, giữ lại bên người sẽ làm lỡ sự phát triển của em ấy.”

Tú Anh phú bà cũng gật đầu đồng ý: “Cứ mang về Phúc Đạt trông coi cũng được, như vậy vừa an toàn, vừa dễ chăm sóc, vừa tạo điều kiện cho em ấy tiếp xúc thêm với nhân loại.”

Có lẽ do có cùng huyết thống nên tiểu Nhã rất nhanh hòa thuận với Lan chứ không sợ như những người lạ khác.

Lan xoa đầu cô bé nói: “Nếu Tiểu thư đã cho phép thì em cũng không từ chối. Em sẽ cố gắng đối xử với tiểu Nhã thật tốt.”

Tú Anh phú bà mang theo Lan và tiểu Nhã rời đi để mua sắm chút quần áo và đồ dùng, để lại Chính Nam tiếp tục dạy Gia Nguyệt phú bà luyện đan và tu luyện.

...

Chiều tối, Thanh Vân Tông, Nghị Sự Điện.

Chính Nam ngồi trên ghế trung tâm, chậm rãi nói: “Ất, tình hình mấy cô gái trên kia thế nào rồi?”

Ất hộ pháp Lam Phụng đứng lên báo cáo: “Chủ nhân, 233 cô gái chúng ta cứu về được thì có 7 người có dấu hiệu tinh thần không ổn định, 28 người hoàn toàn là người bình thường chưa từng trải qua tu luyện đều đã được tách riêng ra, còn lại 198 người khác đều đang trong quá trình hồi phục.”

Chính Nam gật đầu nói: “Tiếp tục theo dõi đi, không cần tạo bất kỳ áp lực gì với họ, ba ngày sau khi sức khỏe họ tốt hơn chúng ta mới tiến hành bước tiếp theo. À đúng, hôm qua chúng ta cướp sạch Liệt Hỏa Môn, tôi cũng chưa kiểm tra xem là có những gì, hôm nay sẵn mọi người đều ở đây đầy đủ, chúng ta kiểm tra thử.”

Chính Nam lấy ra nhẫn chứa đồ của Vương Hòa rồi đổ hết đồ đạc bên trong ra đất.

Mỗi một món đồ rơi ra, mặt hắn lại đen thêm một phần.

Đến lúc không còn gì rơi ra nữa, mặt Chính Nam đã đen nhánh như đáy nồi.

...

“Cmn! Cái gì rác rưởi tông môn, một món đồ ra hồn cũng không có, uổng phí cả linh thạch mở Linh Pháo, bán hết chỗ này cũng không bù nổi." - Chính Nam đập bàn quát lớn.

"Thật cmn đen đủi! Đầu tư thua lỗ a!”

Cuối cùng là ngồi phịch xuống như quả bóng xì hơi.

Nhìn biểu tình của Chính Nam, mọi người đều nín cười cực kỳ vất vả. Không thể tin nổi hàng này lại là Không thần sứ của Akatsuki a, ở đây chửi đổng như cái bà già điêu ngoa.

Chính Nam một mặt xúi quẩy nói: “Lam Đại trưởng lão, những thứ này ông xem cái gì dùng được thì giữ lại cho Thanh Vân Tông, cái gì không dùng thì làm sao xử lý tùy ông.”

Chờ Lam Chiến gom hết mớ bòng bong kia, Chính Nam mới nói: “Được rồi, như vậy hôm nay chúng ta bắt đầu ngày tập luyện đội chiến đầu tiên. Đi, sân đối luyện nào mọi người.”

...

Thanh Vân Tông vốn là có Luyện Võ Trường, nhưng Chính Nam đã xem qua, cơ bản chỉ là một cái sân rộng không hơn không kém. Cho nên hắn rất hào phóng từ trong hệ thống cửa hàng mua xuống một cái cấp 5 Phòng Ngự Trận Bàn đặt vào Luyện Võ Trường, kích hoạt màn bảo vệ để mọi người có nơi mà tập luyện thực chiến.

Trên sân, Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà đứng đối diện nhau ở hai mép sân, nhìn nhau chăm chú.

Tú Anh phú bà nói: “Cô là Thích Khách hình tu luyện giả, đối chiến võ đài như thế này rất bất lợi a, có cần tôi nhường một chút không?”

Ngọc Ngân phú bà trả lời: “Cái đó thì không cần, ở đây chúng ta có thể nhường nhau nhưng ra ngoài kia kẻ thù sẽ không nhường. Cô cứ làm hết sức mình đi, dù sao thì anh ấy cũng đang nhìn, không phải sao?”

Tú Anh phú bà gật đầu: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ dùng hết sức mình. Cũng là vì anh ấy đang nhìn.”

Hai người đồng thanh hô “Akatsuki” rồi bắt đầu giao chiến.

Tú Anh phú bà chủ trương đánh phủ đầu để hạn chế khả năng ẩn thân và áp sát của Ngọc Ngân phú bà, không có gì tệ hơn cho một Tế Tự khi bị Thích Khách áp sát a.

“Tuyền Qua Tế Tự”

Ngọc Ngân phú bà cũng đoán được tình huống sẽ là như thế này, cho nên cô đã có sẵn phương án chuẩn bị.

“Tam Thế Minh Vương Chú"

Một loại chú ấn giúp bản thân trong thời gian ngắn đạt tới khả năng khống chế thân thể siêu cường. Chính Nam đã nghiên cứu qua, Chú Ấn này sẽ cho Ngọc Ngân phú bà khả năng điều khiển thân thể tương tự một Lý Sương Kỳ trong thời gian khoảng 30 giây.

“Tật Phong Hành”

Kỹ năng cường hóa độ linh mẫn thân thể, rõ ràng Ngọc Ngân phú bà là muốn lợi dụng thân thể linh hoạt của mình để tránh qua lốc xoáy khống chế của đối phương.

Tú Anh phú bà cũng không cho rằng chỉ bằng một lốc xoáy này có thể bắt được đối thủ, cô lập tức tấn công.

“Lôi Đình Vạn Quân”

Lại là một kỹ năng quần công rộng với khả năng triệu hoán lôi đình tấn công mục tiêu, rất rõ ràng là Tú Anh phú bà muốn kết thúc thật nhanh trước khi bị áp sát.

Ở dưới đài, mọi người nín thở nhìn Ngọc Ngân phú bà linh hoạt tránh qua từng tia sét đánh xuống, thanh thoát như một vũ công.

Nguyệt Vịnh than thở: “Một người tấn công dũng mãnh, một người tránh né linh hoạt, thật sự là mãn nhãn.”

Chính Nam gật đầu: “Ý tưởng của cả hai đều không sai. Ở một nơi không có hoàn cảnh và điều kiện để lợi dụng như thế này, rất khó để có thể làm được gì khác ngoài lợi dụng ưu thế bản thân để đánh trực diện với đối thủ.”

Vượt qua được một nửa võ đài, mặc dù đã rất cô gắng tránh né nhưng Ngọc Ngân phú bà vẫn là bị đánh trúng vài tia sét, thân để của cô đã bắt đầu bị ảnh hưởng.

Cắn răng, cô quyết định dùng ra con át chủ bài thứ nhất, bởi vì cô cần kéo ngắn thêm khoảng cách mới có thể sử dụng kỹ năng áp sát của mình.

“Mê Tung Loạn Bộ Quyết”

Thay vì một đường thẳng tiến lên rồi bị động tránh né sét của đối phương, Ngọc Ngân phú bà quyết định thay đổi hướng suy nghĩ bằng cách chủ động di chuyển theo hướng hỗn loạn để đối phương phải điều khiển sét đuổi theo mình.

Chính Nam gật đầu nói: “Rất tốt, thay đổi một hướng suy nghĩ sẽ để lợi thế của bản thân được phát huy tốt hơn nhiều. Nếu Bạch sớm dùng cách này, có lẽ đã không phải chật vật như vậy.”

Mọi người đều mở rộng tầm mắt, cũng là xông tới đối thủ, nhưng bị động tránh né đòn của đối phương và chủ động di chuyển để đối phương không bắt kịp hành động mình lại là hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Tú Anh phú bà cũng phát hiện tình huống không đúng, cô không thể theo kịp tốc độ đối thủ.

"Hừ, Đã cô muốn lao tới, vậy tôi chờ cô!"

...