(Việt Nam vô địch! Nhân dịp Việt Nam thắng Thái Lan, cầu đậu, NP...)
Chính Nam đập bàn đứng lên, vẻ mặt nhăn nhó.
Từ hôm cùng Ngô gia giao thủ xong hắn đã luôn cảm thấy mình bỏ quên chi tiết gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra nên cũng không để ý nữa.
Hiện tại nghe được Tú Anh phú bà nói, hắn mới nghĩ tới.
“Khốn kiếp! Tại sao lại quên mất một chi tiết quan trọng như vậy.” - Chính Nam vẻ mặt âm trầm nói: “Anh xin lỗi, em nói tiếp đi.”
Tú Anh phú bà vẻ mặt nghi ngờ nói: “Tình báo nói có vẻ là Dương Quang đang nhốt hai cô gái dưới một mật thất nơi Cửu Dương Các đóng quân. Hai người kia... là được Ngô gia đưa tới cho Dương Quang.”
Chính Nam trong lòng đã khẳng định chắc chắn đó là hai chị em Vũ Tuyết - Vũ Vân, vấn đề bây giờ là làm sao cứu được họ ra ngoài. Hắn nói: “Rất tốt, tình báo này cực kỳ hữu ích. Hiện tại anh cần một kế hoạch để giải cứu hai người đó nên tối nay chúng ta tập trung tại căn cứ. Anh về trước.”
Thấy Chính Nam vội vã rời đi, Tú Anh phú bà gọi theo: “Người của chúng ta sao?”
Chính Nam truyền âm trở lại: “Đúng là người của chúng ta.”
...
Buổi tối cùng ngày, một cuộc họp khẩn cấp của Akatsuki được Chính Nam triệu tập, ngoại trừ Gia Như phú bà không thể có mặt thì mọi thành viên khác của Akatsuki đều tham gia cuộc họp.
Sau ba tiếng họp bàn tỉ mỉ tới mọi chi tiết nhỏ nhất, Chính Nam đứng lên nói: “Được, quyết định như vậy đi. Thêm nữa là sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, Bính và Lam đại trưởng lão lập tức tiến hành chiêu thu đệ tử. Chi tiết tôi sẽ nói sau, chỉ là báo trước để hai người chuẩn bị thôi.”
Lam gia hai ông cháu ra hiệu đã hiểu cuộc họp mới chính thức kết thúc.
...
Trở về Lý gia, Chính Nam gặp riêng Ngọc Ngân trong phòng.
“Lần trước kích phát huyết mạch của em là sử dụng phương pháp hoán huyết, mặc dù thành công nhưng sẽ để lại trong cơ thể em không ít ám thương. Vì thế từ giờ mỗi ngày anh sẽ dành ra một giờ châm cứu và đả thông kinh mạch cho em để chữa những ám thương này.
Chỉ là quá trình có thể sẽ hơi… ừm... khó nói, nếu em không muốn thì anh sẽ chuẩn bị đan dược cho em, hiệu quả tương tự nhưng mà sẽ tốn thời gian hơn một chút.”
Ngọc Ngân mở to mắt hỏi: “Khó nói!? Ý anh là sao?”
Chính Nam ho khan hai cái: “Chính là phải cởi bớt một số quần áo và để anh đụng vào vài vị trí hơi nhạy cảm. Em biết đấy, chữa bệnh…”
Ngọc Ngân che miệng cười duyên: “Không sao. Dù sao cũng không phải chưa từng trải qua.” - Nói, cô cúi thấp đầu nhỏ giọng lí nhí: “Vả lại em cũng đã nói, em luôn sẵn sàng nếu chủ nhân muốn…”
Lời phía sau nhỏ tới mức lấy tu vi của Chính Nam cũng không nghe ra là cô nói gì, chứng tỏ là Chó và Cá Heo cũng chắc chắn là nghe không được.
Hắn cười ôm cô vào lòng nói: “Anh biết, anh cũng là đàn ông, kìm nén như thế này hoài anh cũng khó chịu chứ. Nhưng trước khi đột phá Độ Kiếp Kỳ thì anh nghĩ vẫn là giữ lại Nguyên Âm cho em sẽ tốt hơn. Chúng ta muốn là cùng nhau tới mãi mãi chứ không phải chỉ là một khoảnh khắc này, cho nên phải cùng nhau cố gắng nha.”
Ngọc Ngân cười ngọt ngào, khóe mắt lại rơm rớm những giọt nước mắt hạnh phúc, nhỏ giọng nói: “Nếu anh cảm thấy khó chịu, em có thể dùng tay…”
Chính Nam cười thần bí nói: “Anh có ý kiến khác hay hơn đây.” - Hắn cúi đầu thì thầm vào tai Ngọc Ngân.
Nghe Chính Nam thì thầm, khuôn mặt Ngọc Ngân từ ửng hồng chuyển sang đỏ, sau đó là đỏ bừng, cuối cùng khói từ hai lỗ tai và mũi cô cũng bị lời nói của Chính Nam đốt ra tới. Cô ấp úng nói: “Miệng… miệng và ngực… ngực a…”
Chính Nam búng ra một luồng chân khí đóng tất cả cửa trong phòng, thuận tiện tắt luôn ngọn nến đang nhảy múa để căn phòng hoàn toàn nhìn không rõ năm ngón.
Xong việc hắn nằm lăn ra giường chờ thiên đường hạ xuống.
...
Nguyệt hắc phong cao, rõ ràng là đêm giết người.
Trong một căn phòng tối, Chính Nam hơi thở ồ ồ, cơ thể căng cứng rồi khẽ run rẩy hạ sát thủ.
Hàng tỉ tỉ sinh linh bị hắn và Ngọc Ngân hợp tác giết chết, cả hai còn nở nụ cười thỏa mãn đầy điên dại.
...
Ngày hôm nay lại là một ngày hội lớn của Hà thành, bởi vì chương trình bán đấu giá mỗi tháng một lần của Phúc Đạt sẽ diễn ra.
Từ lần bán đấu giá trước đến nay, công tác marketing của Trần gia đã hoạt động hết công suất để tuyên truyền cho buổi đấu giá được xa hơn, rầm rộ hơn, nhiều người biết đến hơn.
Và không làm nhiều người thất vọng, buổi đấu giá lần này đã có những sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Đầu tiên là việc vẫn duy trì bán ra toàn bộ là đan dược phẩm chất hoàn mỹ, nhưng thay vì chỉ toàn cấp 2 đan dược thì lần này đã xuất hiện đan dược cấp 3, thậm chí lên tới 200 viên.
Tiếp theo là sự xuất hiện của tu luyện đan dược, điều này càng khiến đám người mua điên cuồng.
Tu vi đan dược, mỗi người chỉ có thể sử dụng một viên đầu tiên có hiệu quả, từ viên thứ hai trở đi bắt đầu bị giảm nửa tác dụng.
Nói như vậy có nghĩa là một viên cấp 2 hoàn mỹ Hư Linh Đan có thế để cho một Linh Hư sơ kỳ tăng hẳn 3 cấp, trung kỳ tăng 2 cấp và hậu kỳ sẽ tăng 1 cấp, nhưng chỉ dùng hiệu quả cao nhất cho lần đầu tiên, nên dù có mua được thì tông môn cũng sẽ ưu tiên cho đệ tử thiên phú cao hoặc sắp đột phá tới Hòa Hợp kỳ.
Thế nhưng tu luyện đan dược lại không giống.
Loại đan dược này không bị Thiên Đạo ràng buộc nên tu luyện giả có thể ăn không giới hạn, chỉ là hiệu quả không cộng dồn mà thôi.
Như cấp 2 hoàn mỹ Tăng Khí Đan, Linh Hư Kỳ tu luyện giả sử dụng sẽ tăng gấp 10 lần tốc độ hấp thu và tinh luyện chân khí, đây chính là tu luyện nhanh hơn người khác 10 lần a. Thế nhưng không có nghĩa là Hòa Hợp Kỳ sử dụng vô hiệu, chỉ là hiệu quả không có nghịch thiên như vậy mà thôi.
Cửu Dương Các vừa mới mất đi đệ nhất thiên tài của mình, cho nên việc cần đan dược để bồi dưỡng một người mới làm đối trọng với “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh của Tà Nguyệt tông là cực kỳ cần kíp. Nếu không, chỉ cần qua 200 - 300 năm nữa, khi lứa cường giả hiện tại của họ già đi, thế hệ trẻ chắc chắn là phải bị Tà Nguyệt Tông cưỡi lên đầu.
...
“Hôm nay tất cả mọi người ở lại đây thủ vững vị trí, đấu giá bên kia tao sẽ đi một mình.” - Dương Quang liếc mắt mấy chục đệ tử Cửu Dương các bên dưới nói.
“Vâng!” - Chúng đệ tử đồng thanh.
Dương Quang hài lòng gật đầu, gần đây không ít chuyện xảy ra khiến hắn khá là bực bội. Nhìn đám đệ tử ngoan như cún này mới khiến tâm của hắn mới thoải mái được một chút.
Dương Quang vừa đi không lâu, đám đệ tử cũng tản ra tiến vào vị trí được bố trí, cả tòa phủ đệ trở thành tòa pháo đài được canh giữ nghiêm ngặt.
...
Ngọc Ngân tối hôm qua ngủ được cực kỳ thơm ngọt, đặt biệt khi tỉnh dậy thấy mình còn đang rúc trong lòng Chính Nam, cô vừa ngại ngùng lại vừa ngọt ngào.
Nghĩ lại tối hôm trước một màn, mặt cô không tự chủ được đỏ lên, tay đưa lên khẽ vuốt bờ môi của mình.
Đang sống trong những hồi tưởng của mình, Ngọc Ngân bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bởi vì có người vừa hôn vào trán cô.
“Chào buổi sáng, em đã muốn dậy hay chưa?” - Giọng Chính Nam đầm ấm vang lên.
Ngọc Ngân khẽ chuyển thân, vòng tay qua ôm eo Chính Nam thỏ thẻ: “Nằm thêm một lát được không anh?”
Chính Nam cưng chiều vuốt tóc cô nói: “Em nằm đi, anh dậy chuẩn bị bữa sáng một chút, lát nữa còn nhiệm vụ phải làm đấy.”
Đang mặc áo, Chính Nam lại sực nhớ ra một chuyện. Hắn nhẹ nhàng vuốt vành tai Ngọc Ngân: “Tặng cho em thứ này, dùng để tiện cho việc liên lạc.” - Nói, hắn đeo vào tai cô một chiếc bông tai nhỏ sát vành tai.
Chiếc bông tai này có tác dụng truyền âm tương tự như nhẫn Akatsuki nhưng khoảng cách chỉ bằng một nửa.
Ngọc Ngân đưa tay sờ sờ bông tai, mỉm cười ngọt ngào.
Chuẩn bị bữa sáng đơn giản, Chính Nam cùng Gia Nguyệt phú bà và Ngọc Ngân ăn sáng xong liền tự mình làm việc cần làm. Hắn giao cho Gia Nguyệt phú bà một đống “bài tập” về đan dược cho cô bé làm, đảm bảo cô bé không làm loạn trong lúc hắn không có mặt tại Lý phủ.
...
Trong một phòng trọ đối diện tòa nhà Cửu Dương Các, Chính Nam, Ngọc Ngân, Lam Phụng, Lam Chiến đang ngồi chung một chỗ.
Chính Nam lên tiếng: “Chờ lát nữa khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Giáp sẽ trà trộn vào tòa nhà đối diện để tìm tung tích của mục tiêu.
Trong trường hợp mọi chuyện dễ dàng, nhiệm vụ của chúng ta là tấn công chính diện để thu hút đám đệ tử Cửu Dương Các.
Nhưng nếu vì lý do gì đó mà không thể nhanh chóng cứu người, chúng ta cần đảm bảo Giáp có thể rút ra trước khi Dương Quang trở về.
Hắc Vô Thường và Bính sẽ chịu trách nhiệm kéo dài thời gian cho chúng ta. Mọi người còn câu hỏi gì không?”
...