Tới khi Thiên Tà và Mộ Khuynh Thành quần áo tươm tất, trở lại bình thường thì quá trình truyền thừa của Thanh Phong Vương cũng kết đến lúc kết thúc. Thanh Phong Vương liếc Thiên Tà một chút rồi thở dài:
- Xong rồi, bản vương cũng nên ra đi rồi.
Nói xong thân hình lão từ từ bốc cháy, cuối cùng tan biến trong không khí.
Thiên Tà ôm lấy Mộ Khuynh Thành đang ngủ say tìm một góc ngồi xuống, yên lặng chờ đợi hai người Ngọc Nhi và Vi Nhi tỉnh. Đối với Thanh Phong Vương truyền thừa cho các nàng, hắn cũng không có chút thương tiếc hay chịu ơn huệ gì. Giao dịch là ta cần ngươi làm việc và ngươi cần ta làm việc, hai bên sòng phẳng không ai nợ ai điều gì. Hơn nữa lão già Thanh Phong cũng đã không trụ nổi, gần đất xa trời, mình giúp hắn diệt trừ tên kia hơn nữa còn kiếm cho lão hai truyền nhân, tính ra lão còn có lời.
Đợi khi Mộ Khuynh Thành và đám Ngọc Nhi tỉnh lại, Thiên Tà cũng không có hỏi các nàng thu hoạch được gì. Dù sao đó cũng là truyền thừa của các nàng, hỏi linh tinh có chút không tiện, hơn nữa hắn cũng không có coi truyền thừa đó để vào mắt. Bốn người nhanh chóng rời khỏi hang động, tiếp tục cuộc hành trình. Mà hai người Ngọc Nhi và Vi Nhi đươc truyền thừa tính tình như biến đổi vậy, hắn nói gì các nàng cũng làm theo. Nhất là Vi Nhi cũng không còn hay phản ứng hắn nữa. Có lẽ do các nàng cảm kích hắn hay gì đó thì Thiên Tà cũng không quá quan tâm.
Ra đến cửa động thì phát hiện bốn phía rừng rậm tối mù, có lẽ đã là nửa đêm. Thiên Tà nhìn ba cô gái, nói:
- Chúng ta qua đêm ở đây đi. Ngày mai lại đi tiếp, chắc mọi người cũng đã mệt rồi.
Mộ Khuynh Thành ba người gật gật đầu. Ở trong hang động một ngày ai cũng cảm thấy mệt mỏi, nhất là Mộ Khuynh Thành, nàng bị Thiên Tà hành hạ lâu như vậy, mặc dù khoái hoạt nhưng mệt mỏi cũng không kém chút nào. Thiên Tà như con bò điên vậy, cường hãn làm nàng không thể thừa nhận nổi. Nghĩ tới cảnh tượng lúc Thiên Tà lôi kéo nàng đến gần đám người Ngọc Nhi rồi làm, ánh mắt nàng không khỏi trộm liếc hai người Ngọc Nhi một chút, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Một đêm yên bình không có bất kỳ điều gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp Thông Thiên Sơn Mạch. Một vài tia nắng cũng xuyên thấu qua tầng cây dày đặc chiếu xuống phía cửa hang, tạo thành một cảnh tượng khá đẹp mắt.
Thiên Tà hai mắt mông lung mở ra, thấy bên cạnh ba cô gái đã tỉnh, Mộ Khuynh Thành còn đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Các nàng dậy sớm quá vậy?
Hắn cười nhìn Mộ Khuynh Thành, thuận miệng nói.
- Đồ quỷ lười, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi. Còn sớm gì nữa.
Vi Nhi tay cầm một cây gậy bên trên có xiên thịt vung vung trên ngọn lửa, bĩu môi nhìn xem hắn.
Thiên Tà cũng không có muốn tiếp tục dây dưa với nàng, hắn ngồi dậy đi vệ sinh một chút, sau đó quay lại ngồi cạnh Mộ Khuynh Thành. Tay còn không chút khách khí nào cầm lấy xiên thịt của Vi Nhi rồi bắt đầu ăn. Vi Nhi cũng không có giãy nảy lên như mọi lần, nàng chỉ liếc hắn một cái sau đó lấy xiên thịt khác rồi tiếp tục nướng. Còn nhắc hắn ăn chậm một chút không nghẹn.
Ăn uống xong xuôi bốn người lại tiếp tục lên đường, lần này Mộ Khuynh Thành bị Ngọc Nhi và Vi Nhi kéo đi trước, ba người thì thào to nhỏ không biết là đang nói gì. Thiên Tà nhìn ba thân hình uyển chuyển, đẹp đẽ mê người phía trước, trong đầu hắn lại nghĩ dâm đãng lung tung một trận.
Thời gian trôi qua khá nhanh, lúc Thiên Tà vẫn còn đang chìm trong những ý dâm thì Mộ Khuynh Thành đột nhiên dừng lại. Không tiếp tục tiến lên.
- Ân.
Thiên Tà bị nàng đột ngột dừng lại khiến hắn có chút bất ngờ, bước chân không kịp dừng lại mà va nhẹ vào Ngọc Nhi.
- Sao vậy?
Sau khi ổn định lại thân hình, hắn hiếu kỳ nhìn Mộ Khuynh Thành, hỏi.
- Phía trước có năm người , tu vi cũng không thấp.
Thiên Tà gật đầu, nhanh chóng định vị một chút vị trí của năm người đó. Vừa rồi hắn yy dâm đãng, có chút không để ý xung quanh. Nếu không dựa vào Mộ Khuynh Thành tu vi Độ Kiếp kỳ làm sao có thể phát hiện ra có người trước hắn.
Bốn người Thiên Tà đi xuyên qua một rừng cây, trước mắt xuất hiện một bãi đất trống. Bãi đất này cũng chả có gì khác thường nếu như không có năm người nam nhân đang ngồi ở đó. Cả năm người này đều là nam nhân, độ tuổi khá lớn, như người bình thường thì vào tầm bốn, năm mươi tuổi. Cả năm người đều mặc quần áo giống nhau, nửa trắng nửa xanh. Có người trên quần áo còn mang theo vài vết máu, xem ra họ cũng không phải loại người tốt lành gì. Mặc dù vậy nhưng tu vi của họ cũng không tệ, đều là Kết đan cảnh hậu kỳ.
Năm người này cũng nhanh chóng phát hiện đám người Thiên Tà tiến tới, bọn họ lập tức trở nên cảnh giác hơn, khí tức kết đan kỳ không chút nào lưu lại mà toàn bộ giải phóng. Sau khi nhìn bốn người Thiên Tà một chút, bọn họ cũng bình tĩnh trở lại. Có lẽ bởi vì đám người Thiên Tà không để lộ chút khí tức nào, khiến bọn họ nghĩ đám người Thiên Tà là người bình thường. Hơn nữa còn là công tử ca nhà nào đó đưa nha hoàn đi thám hiểm đây.
Hai người trong số năm người đi tới trước mặt bốn người nhóm Thiên Tà, vẻ mặt tục tĩu, không che dấu chút dâm tà nào khi nhìn ba người Mộ Khuynh Thành, Ngọc Nhi, Vi Nhi, nói:
- Ba nữ nhân dáng người thật xinh đẹp, sang đây chơi với chúng ta một chút đi.
Hắn nói xong, cánh tay chậm rãi nâng lên, ý định sờ mó mặt Mộ Khuynh Thành. Bởi vì Mộ Khuynh Thành ba nàng đều mang khăn che mặt, lên bọn họ không thấy mặt ba nàng.
Thiên Tà thấy vậy thì lắc đầu, hắn cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Vài tên kết đan kỳ mà lại có ý dâm với một tên Độ Kiếp kỳ cùng hai tên Đại Thừa kỳ.
Đợi lúc tay tên nam nhân Kết Đan cảnh gần chạm tới mặt Mộ Khuynh Thành, chỉ thấy nàng lắc mình một cái, trốn sau lưng Thiên Tà, nũng nịu nói:
- Phu quân, bọn họ muốn bắt nạt Khuynh Thành.
Tên nam nhân khác thấy vậy, cười ha hả nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mau đi ra chỗ khác, các nàng lưu lại chúng ta có việc muốn hỏi. Đợi hỏi xong sẽ thả các nàng đi, như thế nào?
Không đợi Thiên Tà trả lời, tên nam nhân vừa rồi bị Mộ Khuynh Thành tránh né một trảo hướng Thiên Tà chụp tới.
Thiên Tà lắc đầu, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp. Vừa rồi ở khoảng cách gầnnhư vậy mà Mộ Khuynh Thành có thể tránh né được hắn, đến đứa ngốc cũng phải phát hiện ra có gì không đúng, vậy mà đám bọn họ....
Khi một
trảo của tên nam nhân kia cách Thiên Tà còn không xa, bên cạnh Thiên Tà Ngọc Nhi cũng đánh ra một chưởng. Trực tiếp cùng trảo của tên nam nhân kia chạm nhau.
- Ầm...
Ngọc Nhi thân hình bất động, mà tên nam nhân kia cả người bay ngược ra như diều đứt dây, ngã ầm xuống đất, tạo thành một cái lỗ lớn hình người trên mặt đất. Cả người hắn không nhúc nhích nằm im bên trong.
Kết Đan cảnh hậu kỳ ở trước mặt Ngọc Nhi Đại Thừa cảnh, đúng là có chút không đáng để mắt.
Tên nam nhân khác ngẩn ra một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt hung ác, cánh tay ngưng tụ thành một chưởng hướng về phía Ngọc Nhi đánh tới.
Ngọc Nhi nhìn chưởng pháp đánh tới phía mình, nàng cũng không thèm để ý, hời hợt vung ra một chưởng đối kháng. Tương tự như tên lúc trước, tên này cũng bị một chưởng đập bay, nhưng lần này có chút thảm hơn, trong lúc đang bị đánh bay còn bị Vi Nhi ở bên cạnh chém một kiếm. Khiến cả người hắn bị chia làm hai phần khi đang bay.
Ngồi phía xa ba tên nam nhân, khuôn mặt trong nháy mắt chuyển từ trêu chọc sang hoảng sợ. Bọn họ thấy đám Mộ Khuynh Thành giống người bình thường, lên mới có ý dâm một chút. Ai ngờ kết quả lại thành như vậy. Trong chớp mắt hai tên đồng bọn bị đánh chết, dù là heo cũng biết mình gặp phải cao thủ.
Thấy ba tên nam nhân đang định đi tới, chắc là muốn cầu xin, Thiên Tà phất phất tay, nói:
- Cút. Không muốn chết mau cút. Ah quên, tiện tay đem xác bọn chúng đi luôn.
Thiên Tà cũng không có ý định giết tất cả bọn họ. Đối với những người như thế này, hắn nhìn cũng chả muốn nói gì đến giết họ cho bẩn tay.
Ba tên nam nhân như được đại xá, bọn họ nhanh như sóc nhặt xác hai tên đồng bọn, trước khi bỏ chạy còn quay lại đa tạ Thiên Tà tha mạng, để đám người Mộ Khuynh Thành lại cười vui một trận.
Thiên Tà ánh mắt chăm chú quét dọc thân thể ba người Mộ Khuynh Thành, Ngọc Nhi và Vi Nhi.
Mộ Khuynh Thành thì không cảm giác có gì, bởi vì nàng đã là người của hắn, hai người còn trần truồng giao hoan với nhau biết bao nhiêu lần. Nên bị hắn quan sát nàng cũng không xấu hổ hay gì cả. Còn Ngọc Nhi và Vi Nhi lại khác, hai nàng mặt hơi đỏ lên.
- Sắc lang, ngươi nhìn gì đó.
Vi Nhi không chịu nổi ánh mắt của hắn nữa, nàng chu miệng nói với Thiên Tà.
Thiên Tà cũng không có trả lời nàng, mà lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba bộ áo choàng màu đen, nói:
- Đem nó mặc vào, các người mặc dù che mặt nhưng thân hình lại tốt như vậy, mặc nó vào trên đường đi tránh được không ít phiền phức.
Mộ Khuynh Thành cười cười nhìn hắn, ngoan ngoãn cầm áo choàng mặc lên. Nàng cũng biết tính cách ghét bị người khác làm phiền của hắn. Hơn nữa nàng cũng có chút không muốn phiền toái. Con kiến dù sao cũng là con kiến, bình thường sẽ không người để ý, nhưng quá nhiều kiến cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ngọc Nhi và Vi Nhi thấy Mộ Khuynh Thành như vậy, các nàng cũng nhanh chóng mặc lên áo choàng.
Trong chớp mắt, ba dáng người xinh đẹp rất nhanh biến mất sau bộ áo choàng che kín từ đầu tới chân. Thiên Tà gật gật đầu hài lòng, sau đó dắt tay Mộ Khuynh Thành tiếp tục lên đường.
Gặp năm tên Kết Đan cảnh cũng chỉ là nhóm người đầu tiên mà bốn người Thiên Tà gặp trong suốt mấy ngày qua. Mấy ngày này bốn người ban ngày đi đường, khám phá mọi thứ, ban đêm lại kiếm chỗ nghỉ ngơi. Mà Ngọc Nhi cùng Vi Nhi mấy đêm này có được Mộ Khuynh Thành chỉ điểm, một bộ phận của truyền thừa Thanh Phong Vương cũng được các nàng tiêu hoá xong. Tu vi cũng có chút tinh tiến.
Mấy ngày nay gặp khá nhiều người, đa số đều là Kết Đan cảnh, còn có vài lão quái Nguyên Anh kỳ ( không biết Mộ Khuynh Thành, Ngọc Nhi, Vi Nhi tu vi cao như vậy, tuổi cũng không kém, thì được gọi là gì). Thiên Tà cũng không biết nơi này có gì đặc biệt mà tập trung nhiều Kết Đan cảnh như vậy. Mặc dù gặp nhiều người nhưng khá may mắn bọn họ cũng không có rắc rối gì. Một phần là do ba người Mộ khuynh Thành mặc lên áo choàng, che đi vẻ đẹp của mình, phần còn lại là do Thiên Tà luôn chọn những đường ít người để đi.
Ngày hôm sau, bốn người Thiên Tà đứng trước một tấm bia đá màu đen. Trên mặt bia đá có khắc vài chữ màu đỏ đậm.
- Yêu Thú Cốc.