*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Tĩnh dẫn theo bốn người rời khỏi khu Đông của nhà máy, chạy đến chỗ của Du Phong Thành cùng Nghiêm Cường ở khu phía Tây để trợ giúp. Trần Tĩnh liên lạc cùng Du Phong Thành qua vô tuyến điện, nhưng vừa mới nói chưa được vài câu, anh đột nhiên chau mày, “Tiểu Ngư? Tiểu Ngư? Trung đội trưởng?”
A Tứ tháo tai nghe xuống, “Tín hiệu bị nhiễu rồi.”
Bạch Tân Vũ nói: “Nhà máy này rất lớn, không có vô tuyến điện chỉ e khó tìm được người.” Bọn họ lại không thể hét lớn lên, như vậy thuần túy sẽ trở thành bia ngắm cho kẻ địch luyện tập.
A Tứ nói: “Mọi người đi trước đi, tôi có thể tìm ra nguyên nhân gây nhiễu.”
Trần Tĩnh chỉ huy: “Địch Tử* và A Tứ đi cùng nhau, A Mạch đi theo bọn tôi, cẩn thận một chút.”
*Địch Tử nghĩa là cây sáo.
Hai người ra hiệu OK, nhanh chóng biến mất dưới cầu thang.
Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Tình huống của Tiểu Ngư bên đó thế nào rồi?”
“Bọn họ đuổi theo vài tên cướp vào khu nhà máy hóa chất ở phía Tây, thủ lĩnh của đám người này rất có thể đang ở trong đó, cậu ta còn chưa nói hết tín hiệu đã bị gián đoạn rồi.”
Bạch Tân Vũ nheo mắt lại, nhớ tới gã thủ lĩnh chùm kín mặt kia, nắm đấm siết lại nghe răng rắc, bắp thịt ở bả vai và các đốt ngón tay đến bây giờ hãy còn cứng ngắc, co rút đau đớn, tốt nhất là giữ cho gã còn sống, cậu muốn thật thịnh tình “chiêu đãi” chúng một phen.
A Mạch nhéo bờ vai cậu, “Treo cậu lên bao lâu?”
“Hơn 3 giờ.”
“Không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe re.”
Bạch Tân Vũ hỏi ngược lại: “Mọi người mai phục ở bên ngoài bao lâu thế?”
“Lúc gã bắn chết người đầu tiên, chúng tôi mới vừa tới, đang lúc cả đội lo lắng không tìm được thời cơ đột kích, cậu liền hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng.”
Bạch Tân Vũ cười khổ: “Đúng vậy, bọn chúng cũng hóng xem tôi bị thiêu thành một quả cầu lửa đó, tí thì đứt rồi, thiệt tình làm tôi sợ muốn chết luôn, may mà mọi người đến đúng lúc.”
A Mạch cười: “Là do cậu mạo hiểm truyền tin cho bọn tôi mà, cứu được mạng của chính cậu cùng những người khác.”
Xuyên qua khu văn phòng cánh Tây, bước chân của ba người bọn họ khựng lại trước cửa nhà vệ sinh, Bạch Tân Vũ nhòm mặt đất, trước bồn rửa mặt có một đống dấu chân hỗn độn, tuy dấu vết để lại vô cùng mờ nhạt, rất khó quan sát, nhưng vẫn không thể trốn khỏi tầm mắt bọn họ.
Trần Tĩnh nháy mắt với hai người, ba người nâng súng lên, lặng lẽ bước vào nhà vệ sinh, trong một gian vệ sinh truyền ra tiếng hít thở cực lực kiềm nén.
Trần Tĩnh nói: “Ra ngoài, bằng không tôi sẽ nổi súng.”
Hô hấp của người ở bên trong ngừng một chập, đột ngột kêu lên: “Người một nhà.”
Mấy cánh cửa đều mở ra, có năm sáu người chạy ra từ bên trong, bao gồm cả Từ tổng.
Bạch Tân Vũ vui vẻ hô: “Từ ca.”
Từ tổng vừa nhìn thấy cậu, lập tức nhào tới, vui mừng xém khóc, “Tân Vũ, mẹ kiếp, cậu…..cậu còn sống, thật tốt quá!”
Trần Tĩnh “Suỵt” một tiếng, “Yên nào.”
Bạch Tân Vũ hạ giọng: “Sao mọi người lại trốn đến chỗ này? Mọi người hẳn phải đang ở khu Đông chứ?”
“Chúng tôi tách các cậu ra, bị đuổi đến chỗ này.” Từ tổng áng chừng khẩu súng trong tay. “Tôi tước được một khẩu súng, song cũng không đủ để che chở nhiều người như vậy, dứt khoát trốn ở đây luôn, chờ khi nào an toàn rồi mới đi ra.”
“Làm đúng.” Trần Tĩnh nói: “Giờ chúng tôi hộ tống mọi người đi ra ngoài, mọi người ở chỗ này có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.”
Từ tổng hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
Trần Tĩnh nhanh chóng thuật lại: “Trong lúc hỗn loạn tử vong 1 người, bị thương 3 người, 13 người đã được Báo Tuyết đại đội hộ tống đến khu an toàn bên ngoài nhà máy, cộng thêm 6 người các vị, còn có 3 người không rõ tung tích. Bọn cướp đã tiến hành gây nhiễu sóng vô tuyến điện, giờ chúng tôi không làm cách nào liên hệ với nhau được nữa, cũng không biết đã tìm thấy 3 người mất tích chưa, nói chung bọn tôi cứ đưa mọi người đến khu vực an toàn trước đã, nơi đó sẽ có người tiếp ứng.”
A Mạch nói: “Hai người hộ tống bọn họ ra ngoài đi, tôi đi tìm Tiểu Ngư, tôi lo cho cậu ta và anh Cường.”
Bạch Tân Vũ cũng lo lắng vô cùng, lúc đó chỉ có hai người Du Phong Thành và Nghiêm Cường đuổi theo tên đầu lĩnh, mà phe địch thì không biết còn lại bao nhiêu tên, bọn họ lại chỉ có hai người, bây giờ không liên lạc qua vô tuyến điện được, không biết bọn họ có ứng phó nổi hay không.
Trần Tĩnh im lặng hai giây, cắn răng, “Không được, hộ tống con tin an toàn rút lui là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta, Công Chúa cậu cũng đừng quên giờ cậu cũng là con tin.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, tuy muốn phản bác, nhưng rồi vẫn nuốt trở lại, không sai, dù sao cậu cũng không còn là bộ đội đặc chủng nữa, mà việc quan trọng nhất lúc này là hộ tống con tin rút lui, cho dù bọn họ đều lo lắng cho Du Phong Thành và Nghiêm Cường.
Bọn họ mang theo đám người Từ tổng lặng lẽ chạy đến lối ra.
Khu Tây có rất nhiều phân xưởng cùng các phòng thí nghiệm lớn nhỏ, địa hình vô cùng phức tạp, bọn họ vừa đi vừa nghiên cứu bản đồ của nhà máy, rốt cục cũng xác định được lối ra gần nhất với vị trí hiện tại.
Xuyên qua một nhà kho đầy máy tiện [1], bọn họ đồng thời ngửi được trong không khí có một tia mùi vị bất thường, đó là sát khí nguy hiểm, hơi thở kia vô sắc vô hình, đối với những người đã có kinh nghiệm chiến trường mà nói, đó là một loại cảm giác sẽ khiến người ta nổi đầy da gà.
Trần Tĩnh ra dấu một cái, muốn tất cả nhân viên ngồi xổm xuống, sau đó bảo Bạch Tân Vũ yểm hộ, còn anh ta cùng A Mạch mở đường.
Bạch Tân Vũ nghiêng người dán trên vải bạt đắp lên đống máy tiện bẩn thỉu, cực kỳ cẩn thận theo sau hai người kia, nòng súng hướng về phía trước.
Đột nhiên, một bóng người từ ước chừng 20 mét vọt ra, liên tục thả ba phát súng, Trần Tĩnh cùng A Mạch liền ngay lập tức nép người vào sau một cái máy, Bạch Tân Vũ không hề trì hoãn một giây, nhanh chóng phản kích.
Đối phương rụt trở về, vỏ đạn rớt bên chân Bạch Tân Vũ, kêu lên một tiếng keng giòn vang, gõ vào trái tim đang căng thẳng của tất cả bọn họ.
Trần Tĩnh khẽ nói với Bạch Tân Vũ: “Bảo vệ tốt con tin.” Anh ta cùng A Mạch dự định vòng ra bên cạnh tập kích kẻ địch, rất nhanh bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt Bạch Tân Vũ.
Trong nhà kho kia hẳn sẽ không chỉ có một tên địch, Bạch Tân Vũ để con tin trốn hết vào trong vải bạt, đoạn ném cho Từ tổng một băng đạn, hai người tựa lưng vào nhau, vểnh tai nghe động tĩnh xung quanh.
Xa xa lại nổ ra tiếng súng một lần nữa, lần này tiếng đạn khạc ra cứ liên miên không ngừng, vô cùng kịch liệt, khiến các con tin như chim sợ cành cong.
Mồ hôi không ngừng túa ra trên trán Bạch Tân Vũ, đây là lần đầu tiên cậu phải bảo vệ con tin, hồi trước bên cạnh đều là các chiến hữu anh dũng, không đến phiên cậu trông trước ngó sau, nhưng hiện tại không giống như vậy, áp lực khi gánh vác sinh mệnh của người khác khiến cậu có chút hít thở không đặng.
Đột nhiên, cậu cảm giác được bả vai của Từ tổng chợt lui về phía sau một chốc, đụng vào cậu, mặc dù cậu không nhìn thấy, nhưng cậu rất quen thuộc biết đó là tư thế chuẩn bị bắn, quả nhiên, một giây tiếp theo tiếng súng vang lên, Bạch Tân Vũ xoay người lại không ngừng xạ kích về phía kẻ địch trốn phía sau đám máy móc, chỉ nghe một tiếng kêu thống, máu bắn tung tóe giữa không trung, cánh tay của kẻ đó đã bị trúng đạn.
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Từ tổng, anh ở lại chỗ này bảo vệ bọn họ, tôi phải tiêu diệt tên đó.”
Từ tổng đáp: “Được, cậu cẩn thận.”
Bạch Tân Vũ nhân lúc đối phương còn chưa dám thò đầu ra ngoài, nhanh như chớp chạy tới phía sau một cái máy tiện ngay sát chỗ đó, từ cánh phải lượn quanh hướng về phía cái máy tiện mà bọn cướp đang ẩn thân. Bọn cướp đương nhiên đã phát hiện ý đồ của cậu, hai kẻ nương theo chướng ngại vật, triển khai thế giằng co. Bạch Tân Vũ nhanh chóng kết luận đối phương có hai tên, một đã bị thương, cậu chỉ còn lại có nửa băng đạn, cứ trì hoãn như vậy nhất định chỉ có bản thân chịu thiệt. Cậu ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cái máy tiện cao tới 3 mét, quyết định leo lên.
Cậu túm vào vải bạt chống ẩm, do quá cổ lỗ sĩ, trên vải bạt vương đầy bụi bặm, cậu nhẹ nhàng run lên, bụi tạt vào đầy đầu lẫn mặt, cậu cố nén không dám ho khan, nhắm chặt mắt cùng miệng, tay bắt lấy tấm bạt, chân đạp lên máy tiện, nhanh chóng trèo lên. Mấy kỹ năng leo trèo như thế này, song lại được cậu luyện thành lúc vẫn còn là lính mới, đây đã từng là hạng mục mà cậu í ẹ nhất, nhờ có Du Phong Thành vừa dọa vừa mắng cùng cậu luyện tập vô số lần, lúc kiểm tra cậu mới đạt tiêu chuẩn.
Vẫn không thể tránh khỏi bụi bay vào mắt, cậu mở mắt ra, vành mắt có hơi đỏ lên.
Cậu đạp lên cái máy tiện lồi lõm, vừa lặng lẽ tiếp cận chỗ bọn cướp ẩn thân, vừa móc ra lựu đạn bên trong áo chống đạn.
Dường như bọn cướp đã phát hiện ra tung tích của cậu, nhằm vào đỉnh đầu Bạch Tân Vũ nổ liền hai phát súng, một cái đèn rơi xuống trên đầu cậu.
Bạch Tân Vũ nhỏng lên, cùng lúc ném lựu đạn về phía lũ bắt cóc, chỉ nghe bọn chúng hét lên một tiếng, đột nhiên chạy ra xa, Bạch Tân Vũ nhanh chóng nâng súng, một phát đạn kết liễu một tên.
Lựu đạn không hề nổ, vốn cậu đâu có kéo hết chốt, cậu nhảy xuống từ trên máy tiện, tìm được chỗ ẩn thân của bọn cướp, phát hiện một trong hai tên cướp đang bị thương ở cánh tay phải kia, cư nhiên chính là một trong những gã đi lấy thêm xăng muốn thiêu sống cậu mới đâu tiếng trước thôi.
Hắn nhìn thấy Bạch Tân Vũ, tay trái phí công nâng súng lên, cổ tay liền ăn một phát đạn của Bạch Tân Vũ.
Tên cướp lớn tiếng gào lên, “Đừng! Đừng!”
Bạch Tân Vũ bước tới, giơ chân lên dẫm nát cổ tay đang không ngừng chảy máu của gã, hung hăng mà nghiến một cái.
Tên cướp tru lên như lợn bị chọc tiết.
Bạch Tân Vũ cười lạnh: “Yên tâm đi, tao sẽ không giết mày, dù sao bọn mày cũng chưa thành công thiêu chết tao đâu.” Cậu lắc lắc cái còng vẫn đang lủng liểng trên cổ tay trái, “Có chìa khóa thông dụng không!?”
Tên cướp xám mặt gật đầu, chỉ chỉ ngang hông mình.
Bạch Tân Vũ lục được cái chìa khóa, mở còng trên tay mình, xích tên cướp vào cái máy tiện, “Sau khi nhiệm vụ kết thúc nếu mày còn chưa chết vì mất máu quá nhiều….hê, để xem bọn họ sẽ xử lý mày thế nào.” Bạch Tân Vũ nói đoạn, vứt cái chìa khóa ra xa, nhấc súng mà đi.
Mới vừa trở lại chỗ ẩn thân của đám con tin, một góc nhà kho đã truyền đến tiếng lựu đạn nổ, trong lòng cậu cả kinh, Trần Tĩnh cùng A Mạch sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Từ tổng khẩn trương nói: “Cậu không cần lo lắng cho chúng tôi, mau đi xem thế nào đi.”
Bạch Tân Vũ men theo phía có tiếng nổ mà đi, mới vừa lượn qua một cái máy tiện, đã nhác thấy đằng trước có bóng người thấp thoáng, cậu nhanh chóng giơ súng lên, lại phát hiện ra là Trần Tĩnh và A Mạch, A Mạch bị thương!
“Tiểu đội trưởng! A Mạch!” Bạch Tân Vũ chạy tới, đỡ lấy A Mạch máu me be bét cả nửa người trái.
Trên mặt Trần Tĩnh dơ hầy, chùi chùi bụi cùng vết máu, nhìn qua có chút chật vật, anh cắn răng nói: “Chúng tôi đã tiêu diệt kẻ địch rồi, A Mạch đã bị trúng đạn, chúng ta phải lập tức rút lui.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Bị thương ở chỗ nào?”
A Mạch suy yếu nói: “Bên trái trước sườn, để tôi tự sờ thử một cái, viên đạn ghim lên xương sườn, tạm thời nội tạng không có gì nghiêm trọng.”
Bạch Tân Vũ hô lên với Từ tổng: “Từ ca, lập tức dẫn người rút lui, phía ta có người bị thương rồi!”
Con tin ẩn dật chui ra từ dưới đám vải bạt, bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà kho.
Khu Tây, phân xưởng hóa chất.
Du Phong Thành hô: “Chỉ còn lại có một mình mày thôi, muốn sống thì đầu hàng đi.”
Gã thủ lĩnh bịt mặt cười lớn: “Chúng mày không có đạn, muốn bắt tao thì nhào vô.”
Du Phong Thành nhìn các thi thể bị đánh gục đầy đoạn đường vừa rồi, gã thủ lĩnh nói đúng, hắn cùng Nghiêm Cường lấy 2 địch 7, đã hết sạch đạn, mà đối phương thì vẫn dư đạn, bọn họ thậm chí không thể đi nhặt súng của bất kỳ tên bắt cóc nào, gã thủ lĩnh kia thật sự khó đối phó, chỉ cần nhác lộ thân, sẽ có nguy cơ bị bắn trúng.
Nghiêm Cường lạnh nhạt nói: “Lẽ nào mày cứ muốn trì hoãn như vậy sao? Người của bọn mày đã bị quét sạch rồi, tiếp viện của bên ta chẳng mấy chốc sẽ tới, sớm muộn gì mày cũng chết.”
“Tín hiệu vô tuyến đã bị nhiễu, bọn nó có muốn tìm đến chỗ này cũng không phải dễ, bằng không cứu viện hẳn đã sớm tới rồi.”
“Dù có trễ hay không, mày cũng trốn đằng trời.”
Gã thủ lĩnh thở hổn hển, “Mày quá coi thường tao rồi.” Hắn đột nhiên ló ra khỏi nơi ẩn nấp, hướng bọn họ thả hai phát súng liên tiếp, sau đó guồng chân chạy như điên về phía lối ra của phân xưởng.
Du Phong Thành cùng Nghiêm Cường nhảy lên, ngay lập tức đuổi theo, trên đường đụng phải một cái xác của gã cướp, Du Phong Thành tiện tay vợt lên súng của gã, bắn về phía mà gã thủ lĩnh chạy trốn.
Trong phân xưởng có rất nhiều đồ linh tinh cùng máy móc, vô cùng thích hợp để ẩn thân, mấy phát súng kia đều trượt. Hai người chia ra hai đường, tính toán chạy đến cửa ra trước ngăn chặn gã thủ lĩnh. Song không nghĩ bọn cướp này lại cực kỳ giảo hoạt, lúc sắp tới lối ra gã đột nhiên quẹo cua, lao về phía Nghiêm Cường, Nghiêm Cường ý thức được ý đồ của hắn, lập tức lắc mình trốn vào sau chướng ngại vật, viên đạn đuổi về phía hắn dội lại, thì ra gã thủ lĩnh bịt mặt này muốn đem hai người phân tán hạ gục…
Nghiêm Cường không có đạn, đương nhiên không thể lấy cứng đối cứng, chỉ có thể chạy trốn như điên trong phân xưởng, Du Phong Thành đuổi theo sau gã thủ lĩnh bịt mặt, ba người cứ như vậy diễn một màn truy đuổi bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau trong phân xưởng hóa chất, Du Phong Thành chỉ còn vỏn vẹn mấy phát đạn dư lại từ khẩu súng mới lượm được, trong lúc truy đuổi lại bắn hụt hết cả, chỉ một viên đánh trúng vào bả vai gã thủ lĩnh, nhưng gã chẳng hề dừng lại, tiếp tục đuổi theo Nghiêm Cường.
Mắt thấy Nghiêm Cường đã bị dồn vào góc, tốc độ của Du Phong Thành nhanh đến nỗi như xém bay lên.
Thấy Du Phong Thành đang đuổi theo, Nghiêm Cường không hề né tránh, hắn túm một cái xác ở dưới đất lên chắn trước người, một giây kế tiếp, một viên đạn xuyên qua cái xác, ghim vào xương hông hắn, hắn ôm khiên thịt, thân thể cao lớn uỳnh một tiếng quỳ trên mặt đất.
Giây tiếp theo, Du Phong Thành hét lớn một tiếng, bật lên, chợt nhảy tới trên người gã thủ lĩnh bịt mặt, một tay chộp lấy cổ tay đang cầm súng của gã, một tay khác ghìm chặt cổ gã.
Gã thủ lĩnh bịt mặt cố kiết phản kháng, khuỷu tay hung hăng nện xuống ngực Du Phong Thành, Du Phong Thành kêu lên hai tiếng, môi trắng bệch không còn huyết sắc, hắn nắm lấy cổ tay của gã bắt cóc dữ tợn đập xuống cái máy ngay sát cạnh, gã thủ lĩnh ăn đau, súng rơi xuống đất, Du Phong Thành đá một cái khiến khẩu súng bay ra ngoài, tàn nhẫn siết lấy chỗ bị thương trên vai gã, ngón tay cái gần như lõm vào da thịt.
Gã thủ lĩnh che mặt hét lên đau đớn, bắt lại cánh tay Du Phong Thành nỗ lực muốn quẳng hắn ra, đoạn lại bị Du Phong Thành quật một cái qua vai, đè ở trên mặt đất, bàn chân Du Phong Thành nghiến trên ngực gã, dùng lực, đem cánh tay gã vặn trật khớp, ngay tiếp đó Du Phong Thành lại hung hãn đá vào đầu gã hai phát, khiến gã nổ đom đóm mắt, hầu như không thể nhúc nhích nổi nữa.
Du Phong Thành ném gã thủ lĩnh bịt mặt đi, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Nghiêm Cường, rút ra băng cầm máu xử lý vết thương cho Nghiêm Cường.
Dưới người Nghiêm Cường là một vũng máu lớn, hắn cắn răng nói: “Tôi không sao,….nhanh, hắn đang làm gì vậy?”
Du Phong Thành ngoảnh lại, gã thủ lĩnh bịt mặt móc ra một cái gì đó từ áo chống đạn, Du Phong Thành một bước phi tới, đá bay vật trong tay gã ra ngoài, đồng thời một cước nghiền nát xương cổ tay gã, căm hận quả thực giống như có thù không đội trời chung với gã vậy, thực tế thì thật ra cũng có đấy, tên này suýt nữa đã giết Bạch Tân Vũ, dù chưa đắc thủ, cũng đủ khiến cho Du Phong Thành muốn gã bị bầm thây vạn dặm.
Sau khi gã thủ lĩnh thê lương hét thảm, lại bắt đầu cười quỷ dị, “Ha ha ha, chậm rồi, ha ha ha ha.”
Du Phong Thành dùng sức nghiền lên cổ tay gã, tàn bạo hỏi: “Mày nói cái gì?”
“Chỗ nào trong nhà máy cũng đều bị bọn tao gài bom rồi, ha ha ha ha, vừa rồi mấy quả bom kia đã khởi động, 10 phút, chỗ này sẽ nổ tan tành, ha ha ha ha.”
Du Phong Thành chạy tới nhặt lên thứ bị hắn đá bay, đúng là thiết bị điều khiển từ xa của bom hẹn giờ, thời gian hiển thị còn sư 589 giây!
Gã thủ lĩnh bịt mặt điên cuồng cười lớn, “Người của bọn mày có lẽ còn ở khu Đông, cũng có thể ở bất cứ chỗ nào, cái nhà máy này lớn như vậy, ai biết được, đã không còn vô tuyến điện, mày báo cho chúng nó biết bằng niềm tin chắc? Nếu mày đi tìm chúng nó, bọn mày cũng chẳng còn thời gian mà chạy trốn đâu, ha ha ha ha ha.”
Du Phong Thành rút dao găm ra, tàn nhẫn xuyên vào phổi hắn, “Mày nói nhảm nhiều quá đấy, cố gắng mà hưởng thụ mười phút thống khổ này đi!”
Gã thủ lĩnh bịt mặt kịch liệt ho khan hai cái, trong miệng trào ra bọt máu, gã cố gắng hít thở, nhưng không thể nào thở ra được một ngụm khí hoàn chỉnh, trong tất cả những cách để chết, phổi bị đâm xuyên tuyệt đối là một trong những cách đau đớn nhất.
Du Phong Thành cõng Nghiêm Cường lên, rất nhanh chạy về phía lối ra.
Nghiêm Cường nói: “Tiểu đội trưởng cùng Công Chúa ở khu Tây.”
Sắc mặt Du Phong Thành tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt tựa như một con thú hoang bị dồn đến đường cùng, hắn trầm giọng nói: “Tôi biết.”
“Phong Thành, cậu không có thời gian chạy qua chạy lại giữa hai khu đâu, để tôi đi tìm bọn họ, cậu đi về phía Đông báo cho đội trưởng.”
Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Anh đi thế nào! Bò đi hả!” Trên mặt trên người hắn hết thảy đều là mồ hôi, trái tim điên cuồng co rút, qua được mấy phút rồi? Một phút sao? Bạch Tân Vũ anh đang ở đâu? Những người khác đang ở chỗ nào!
Nghiêm Cường kêu lên: “Du Phong Thành, cậu chớ lo cho tôi! Lập tức đi báo tin cho đội trưởng!”
Du Phong Thành giả ngơ, trong tâm hắn đã sắp phát điên, hắn gân giọng gào lớn: “Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ!” Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ không phải đang ở khu Tây hay sao? Mọi người đến tột cùng là đang ở nơi nào? Bom sắp nổ rồi, Tân Vũ, mọi người ở chỗ nào!
Nghiêm Cường hung hăng ghìm chặt cổ hắn, vặn hắn ngã xuống đất, Du Phong Thành theo bản năng thả ra khiến hắn văng ra ngoài. Nghiêm Cường lăn ở dưới đất, máu tươi nhuộm đỏ gạch cẩm thạch màu nhũ bạch, ngó qua mà giật mình, hắn nhịn đau kêu lên: “Du Phong Thành con mẹ nó cậu nghe kỹ đây, cậu không biết đám Bạch Tân Vũ đang ở chỗ nào, nhưng cậu biết đội trưởng đang ở chỗ nào, ngay bây giờ cậu lập tức đến khu Đông báo đội trưởng rời khỏi nơi này!”
“Bạch Tân Vũ thì sao!” Du Phong Thành trừng đôi mắt đỏ như máu mà gào lên.
“Không có thời gian đâu!” Nghiêm Cường lớn tiếng quát: “Tôi đi tìm Bạch Tân Vũ, tìm không được tôi sẽ chết chung với bọn họ!”
Vành mắt Du Phong Thành đỏ lên, hắn run rẩy lui về sau hai bước, dùng thanh âm nhỏ đến độ hầu như không nghe ra được mà nói: “Tại sao….tại sao lại bắt tôi chọn….” Lúc này đây hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị dao xắt, nội tạng tựa như bị một bàn tay vô hình siết lấy, rốt cuộc hắn minh bạch ruột gan đứt từng khúc là tư vị gì.
Rốt cuộc vẫn là dùng thời gian còn lại đi tìm Bạch Tân Vũ rất có thể đang ở khu Tây, hay là bỏ mặc Nghiêm Cường lết còn không lết nổi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến khu Đông báo Hoắc Kiều rút lui? Hắn chỉ còn lại không đến 9 phút nữa thôi, hắn chỉ có thể chọn một trong hai….
Tại sao, tại sao lại bắt hắn chọn? Vì sao cứ nhất quyết bắt hắn chọn lựa giữa những người hắn quan tâm nhất? Hắn bỏ rơi Bạch Tân Vũ một lần, một lần đó đã khiến hắn bắt đầu thống khổ, hổ thẹn từ cái ngày trên núi Côn Lôn đó đến tận bây giờ, hắn đã thề đời này sẽ không còn lần thứ hai nữa, nhưng tại sao hiện tại lại dồn hắn đến đường cùng như vậy?!
ΨΨΨ
Hết chương 99
Lời của Editor: Đến mấy chương cuối tốc độ edit cứ như hút cần, haiz.
Chú thích ảnh
[1] Máy tiện: là loại máy dùng để cắt kim loại.