Khoảng thời gian chờ đến khi trời sáng đó, chính là những giây phút gian nan nhất cả đời Bạch Tân Vũ. Hai cẳng tay gánh chịu cả cơ thể nặng hơn 70 kg treo lơ lửng trên trần nhà, dù lúc nào cũng khiến cậu cảm thụ được một loại đau đớn tựa như bị ép đến trật khớp, nhưng so ra thì kém xa với nỗi dằn vặt và dày vò trong thâm tâm cậu. Nếu như Báo Tuyết đại đội không giải cứu kịp thời trong vòng 3 giờ đồng hồ, cho dù chết cậu cũng không được chết thoải mái.
Bạch Tân Vũ cắn môi một cái, ép buộc bản thân tỉnh táo lại một chút, bắt đầu quan sát bài trí xung quanh, kiếm tìm một tia hi vọng sống sót.
Hiện tại bọn họ đang ở trong đại sảnh rộng rãi của nhà máy, trần đại sảnh có ba tầng, sợi dây đang treo cậu lên được cột ở lan can tầng 2, đối diện cậu là 23 người bên phía Trung Vĩ, trong đại sảnh có 10 lính gác mang theo súng, trên tầng cùng nhà xưởng bên ngoài còn có nhiều ngườii hơn, lại lọt vào góc chết của tầm mắt cậu, muốn thoát thân dưới nhiều con mắt giám thị như vậy, thực sự là khó như lên trời.
Cậu ngẩng đầu, quan sát trên đỉnh đầu mình, tay cậu cách lan can tầng 2 chỉ có hơn 10 cm, thế nhưng cậu không biết có ai đang ở trên đỉnh đầu mình hay không, nếu không có, có lẽ cậu có thể lật người tới tầng hai….
Gã thủ lĩnh che mặt đang bu lại cùng vài tên khác nghiên cứu vệ tinh thu phát và máy vi tính bị cậu phá hư, cậu nghe loáng thoáng mấy tên đó đang thương lượng có nên chuyển địa điểm hay không.
Bạch Tân Vũ cảm thấy cho dù có chuyển hay không cũng đều sẽ có lợi cho cậu, nếu dời đi, cậu còn có thể tìm thời cơ đào tẩu trên đường, nhưng cậu không cho rằng những tên này sẽ dời đi, bọn chúng dường như rất tự tin với địa điểm bí mật này, hơn nữa chỉ cách cuộc trao đổi cuối cùng có hơn 2 tiếng đồng hồ, lúc này rất khó đeo thêm mấy chục người mà tìm một nơi thích hợp để đậu lại.
Quả nhiên, cuối cùng chúng không di dời, đại khái vẫn không cho rằng nhân viên cứu trợ có thể tìm được nơi này trong vòng 3 tiếng đồng hồ, Bạch Tân Vũ lại vô cùng tin tưởng vào năng lực hành động của Báo Tuyết đại đội, sớm muộn gì Báo Tuyết cũng sẽ tìm đến nơi này, vấn đề còn lại chỉ là thời gian, mà thời gian, lại chính xác là thứ làm cho cậu nôn nóng nhất.
Từ tổng thường xuyên mắt đối mắt cùng Bạch Tân Vũ, mặc dù không thể mở miệng nói chuyện, nhưng Bạch Tân Vũ vẫn có thể nhìn ra nỗi lo lắng trong mắt hắn, Bạch Tân Vũ hồi đáp cho hắn một cái cười trấn an, song nụ cười kia cũng thật miễn cưỡng, sợi dây cột ở cổ tay cậu đã mài nát da tay, cậu cảm thấy nếu cứ bị treo như thế này nữa, thân thể sẽ bị kéo dãn ra không chừng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân trời dần dần bừng lên sắc trắng, mặt trời chầm chậm xuất hiện, trên vầng trán Bạch Tân Vũ không ngừng rịn ra mồ hôi, cậu biết thời gian còn lại không nhiều nữa.
Sáu giờ sáng, gã thủ lĩnh che mặt lôi ra một cái điện thoại hình hộp quẹt, bấm một số điện thoại, gã không nói chuyện, chỉ lắng nghe đầu bên kia nói cái gì, chỉ dừng lại nói “được” hoặc “không được.”
Hai phút sau, hắn cúp điện thoại, đột nhiên móc súng ra, chĩa về phía một nhân viên của Trung Vĩ mà bóp cò, mọi người trở tay không kịp, trơ mắt nhìn đồng nghiệp của mình gục xuống trong vũng máu.
Hiện trường ngập tràn tiếng kêu thét sợ hãi, Từ tổng cả giận nói: “Mẹ kiếp, không phải các anh muốn đàm phán sao!”
Gã thủ lĩnh lạnh nhạt mà rằng: “Bọn tao đang đàm phán đây.” Nói đoạn cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Bạch Tân Vũ nháy mắt với Từ tổng, bọn họ phải phản kháng, bằng không cả đám người sẽ đều xong đời.
Sau khi gã thủ lĩnh gửi tấm hình kia đi, cầm súng chĩa vào Bạch Tân Vũ, âm hiểm cười: “Tiếp đến là mày đó.” Gã quay đầu dùng ngôn ngữ của mình sai xử thuộc hạ cái gì.
Tên đàn em xoay người đi, chỉ chốc lát sau, đã xách trở về một thùng xăng, cười lạnh đứng trước mặt Bạch Tân Vũ, “Sẽ xinh đẹp lắm đây.”
Bạch Tân Vũ trố mắt muốn nứt, hung hãn nhìn gã chằm chặp.
Từ tổng lạnh lùng nói: “Chờ một chút! Để tôi nói chuyện với ông chủ của các anh! Tôi sẽ khai hết những gì tôi biết!”
Gã thủ lĩnh cười lắc đầu, “Mày biết quá ít.” Gã vỗ tay ra tiếng.
Đám đàn em xốc thùng xăng lên, dùng sức tạt về phía Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ không có chỗ để né tránh, bị tạt đầy một thân toàn xăng, mùi nồng nồng xốc óc của xăng vọt vào trong hơi thở cậu, cậu hít sâu mấy ngụm khí lớn, suýt nữa thì hô hấp cũng chẳng thông, cậu phun ra một ngụm nước bọt đắng ngắt, cao giọng quát: “Đám tạp chủng chúng mày! Súc sinh! Đi chết mẹ đi!”
Một tên đang đứng đó móc một cái bật lửa ra từ trong túi, cười lên ha hả, “Không sai, đây nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Từ tổng vội la lên: “Dừng tay! Để tôi nói chuyện với ông chủ của các người!”
Gã thủ lính ngó đồng hồ đeo tay một cái, “Không có tiết mục này đâu.” Gã nhắm điện thoại chính ngay Bạch Tân Vũ, cười lạnh: “Mười phút nữa, gửi cái video này đi, được rồi, bắt đầu ghi hình thôi.”
Tên cầm bật lửa bước tới bên cạnh Bạch Tân Vũ, cười âm hiểm quơ quơ cái bật lửa trong tay.
Thân thể Bạch Tân Vũ run lên, cậu chưa bao giờ có cảm giác mình gần với tử thần hơn lúc này, cho dù cậu có chết, cũng không muốn chết như vậy, chí ít cũng phải giữ lại gương mặt này cho cậu chứ!
Du Phong Thành, Du Phong Thành, cậu đang ở chỗ nào? Tôi không muốn bị chết cháy đâu, con mẹ nó cậu nói muốn tới cứu tôi, cậu đang ở chỗ nào!
Tên đó búng cái bật lửa nghe rắc một tiếng.
Con ngươi đen nhánh của Bạch Tân Vũ phản xạ lại mầm lửa rực rực trước mắt, tia lửa kia tựa như lửa quỷ dưới địa ngục, khiến đáy lòng cậu trào lên một nỗi sợ hãi vô biên, cậu khống chế không đặng mà thét gào: “Du Phong Thành—-“
“Đoàng!!!” Tiếng súng cùng tiếng thủy tinh vỡ cùng nhau vang lên, tên đang cầm bật lửa cũng gục ngã giữa trùng âm thanh đó, cái bật lửa rơi trên mặt đất, nổ một cái mà bắt vào xăng vãi trên sàn.
Bạch Tân Vũ gồng sức toàn thân, dồn lực bật lên, nắm lấy sợi dây trên đỉnh đầu cậu, đế giày cậu đã bén lửa, nhưng cậu không để ý được nhiều đến như thế, cậu mượn lực hai chân đạp một cái, một chân móc vào lan can tầng 2.
Lúc này, một viên đạn khói lăn đến, khói đặc nhất thời tràn ra toàn đại sảnh.
Bân tai không ngừng vang lên tiếng súng loạn xạ, tràng diện là một mảnh hỗn độn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng rống giận dữ cùng tiếng kêu thảm thiết, Bạch Tân Vũ có thể nghe được âm thanh đạn bắn sượt qua người mình, đánh vào kim loại của gờ lan can, cậu xoay người một cái nhảy lên tầng hai, góc mắt nhác thấy bên cạnh có người, trước lúc tên đó kịp quay nòng súng, cậu đã chồm tới, dùng sợi dây trong tay ghìm chặt cổ đối phương, đồng thời lôi hắn ra chắn trước người mình.
Người nọ liều mạng giãy giụa trong ngực cậu, Bạch Tân Vũ cắn răng, hốc mắt đỏ bừng, phẫn nộ khi mém chút nữa bị thiêu sống khiến cả thân thể cậu cuồn cuộn tàn nhẫn, cậu hận không thể đem cả đám cướp này lăng trì xả thịt.
Rất nhanh, kẻ trong tay đã bất động, Bạch Tân Vũ đoạt lấy súng của hắn, đá rơi cái giày đã cháy xém, một đường hướng về cầu thang mà chạy.
Người của Báo Tuyết chia ra xông vào từ cửa chính và cửa hông, bọn họ đeo kính nhìn trong sương mù, điên cuồng bắn về phía bọn cướp.
Từ tổng cùng những nhân viên an ninh khác đã nhất nhất xông lên đánh xáp lá cà với bọn cướp ngay khi súng nổ, khói còn chưa tản đi, không ai có thể tính toán được thương vong, song tiếng kêu thảm thiết vẫn thường xuyên vang lên, khiến lòng người độp một cái mà chìm xuống.
Sau khi Bạch Tân Vũ chạy xuống lầu, núp ở sau cầu thang, cậu cũng giống với đại bộ phận người ở đây không nhìn thấy gì cả, sợ trúng đạn rồi sợ ngộ thương, không dám tùy tiện chạy loạn.
Đột nhiên, cậu thấy được một nữ nhân viên của Trung Vĩ, cậu đi tới ôm lấy nữ nhân viên đang thất kinh đó, bụm miệng chị ta lại, trầm giọng nói: “Chớ kêu, tôi đưa chị đến chỗ an toàn!” Cậu mang theo nữ nhân viên đó cẩn thận men tường mà chạy về phía xa xa khỏi tiếng súng, tìm được một căn phòng, đẩy chị ta vào.
Sau khi đóng cửa, cậu lại đi vòng về đại sảnh, khói đặc ở nơi đó vẫn như cũ không hề tán đi, người của Báo Tuyết đại đội có kính nhìn trong sương, đương nhiên sẽ lợi dụng ưu thế này, mỗi một bước đi của Bạch Tân Vũ đều kinh hồn táng đảm, rất sợ có kẻ địch cầm súng xồ ra trước mặt.
Đột nhiên, một cánh tay chợt kềm lấy hông cậu từ phía sau lưng, Bạch Tân Vũ mới vừa muốn đánh trả, bên tai đã truyền đến âm thanh khàn khàn mà thân thuộc của Du Phong Thành, “Là tôi.”
Bạch Tân Vũ giật mình, trong nháy mắt khi cậu nghe thấy giọng nói ấy, vành mắt liền nóng lên.
Thân thể cậu bị xoay qua, giây tiếp theo một phiến môi nóng bỏng đã dán lên bờ môi cậu, vội vã cuống cuồng thô bạo mà hôn, dường như đang dùng chính phương thức này để xác nhận rằng cậu thực sự hiện hữu.
Bạch Tân Vũ khép đôi mắt lại, cậu chưa bao giờ cảm nhận một nụ hôn nào có thể vừa tuyệt vọng vừa chan chứa hi vọng đến nhường này, Du Phong Thành thực sự xuất hiện, vào đúng một khắc cậu cần hắn nhất.
Du Phong Thành kéo kính chuyên dụng xuống, lộ ra một đôi mắt chằng chịt tơ máu, vành mắt thâm quầng, hắn nhìn chằm chặp Bạch Tân Vũ, dường như kinh sợ rằng chỉ trong nháy mắt thôi người này sẽ biến mất.
Bạch Tân Vũ cũng nhìn lại hắn, cậu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lầm bầm: “Suýt nữa là tôi chết cháy rồi.”
Du Phong Thành đeo kính chuyên dụng lên trên mặt cậu, dúi cho cậu hai quả lựu đạn, cuối cùng còn cởi áo chống đạn ra.
Bạch Tân Vũ ngăn cản: “Tôi không cần….”
Du Phong Thành đã bọc áo chống đạn lên người cậu, cũng rất nhanh hôn cậu một cái, “Đừng chạy lung tung, cẩn thận.” Nói đoạn cầm súng vọt vào trong sương khói.
Bạch Tân Vũ không thể làm gì khác hơn là nâng súng bám theo.
Mang theo kính nhìn sương mù trong làn khói dày đặc quả thật có khoái cảm ăn gian như đi trong bóng tối mà mang thiết bị nhìn đêm vậy, nhưng tầm nhìn của loại kính này cũng chỉ độ 10 mét, chớp mắt cậu đã chẳng thấy Du Phong Thành đâu nữa. Cậu không ngừng truy lùng đám cướp như đám ruồi mất đầu cùng người của Trung Vĩ đang tán loạn, đưa từng nhân viên giấu vào phòng.
Sau khi tiêu diệt hai tên bắt cóc, Bạch Tân Vũ phát hiện đám cướp đều đã chạy lên tầng, bởi vì ở trển không có khói đặc, cậu cũng mò mẫm tìm cầu thang, mới vừa quặt đến đầu cậu thang, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Tân Vũ?”
Bạch Tân Vũ mừng như điên,”Tiểu đội, tiểu đội trưởng!” Cậu nhác thấy trong sương mù dày đặc một cái bóng mơ hồ, cậu nhanh như chớp nhào tới, mặc dù người trước mắt đang bận mũ sắt cùng kính chuyên dụng, nhưng cậu vẫn có thể dựa vào hình dáng cằm và miệng để nhận ra đây chính là Trần Tĩnh!
Trần Tĩnh như trút được gánh nặng, giọng nói có chút nghẹn ngào, “May mà cậu không bị làm sao!”
Bạch Tân Vũ rất muốn ôm cứng lấy Trần Tĩnh, nhưng tình huống bây giờ không cho phép, hai người họ đứng tựa lưng vào nhau, cẩn thận xê dịch về phía trước, “Tiểu đội trưởng, suýt nữa tôi bị chết cháy rồi, may mà mọi người tới đúng lúc.”
Trần Tĩnh trấn an cậu: “Bọn tôi nhất định sẽ đem cậu trở về lành lặn nhất có thể.”
“Tiểu đội trưởng, bọn chúng đánh tôi một trận, còn treo ngược tôi lên hơn 3 tiếng lận, cuối cùng còn muốn thiêu sống tôi nữa.” Bạch Tân Vũ chìa cổ tay ra trước mặt Trần Tĩnh, trong giọng nói ngập tràn uất ức.
Trần Tĩnh nghiến răng: “Đám người này nhất định phải trả giá đắt!”
“Sao mọi người tới được vậy”
“Sau khi cậu báo tin cho Du Phong Thành, Phong Thành ngay lập tức liên lạc với đội trưởng, đội trưởng lại liên hệ với đại sứ quán, chủ động yêu cầu tới cứu viện, đội trưởng nói, “Trong đó có một thành viên vinh dự của Báo Tuyết đại đội, nhiệm vụ giải cứu lần này nhất định sẽ thành công.”
Khóe mắt Bạch Tân Vũ hơi nóng lên, mặc dù cậu đã rời khỏi Báo Tuyết đại đội hơn một năm, nhưng khi cậu rơi vào cảnh nguy nan, các chiến hữu khi trước vẫn như thần binh từ trên trời giáng xuống, giải cứu cậu, xúc động trong một khắc kia, cơ bản đã không còn có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được nữa. Đây chính là Báo Tuyết đại đội mà cậu vẫn lấy làm tự hào! Cậu nức nở: “Tiểu đội trưởng, nhìn thấy mọi người thật vui quá.”
Trần Tĩnh đáp: “Tân Vũ, cậu thực sự không làm chúng tôi thất vọng, nếu không phải đúng thời điểm đó cậu truyền lại tin tức về vị trí cho chúng tôi, căn bản chúng tôi không thể tìm tới nơi này trước khi trời sáng, lần này giải cứu được con tin, hơn một nửa là công lao của cậu.”
Bạch Tân Vũ hít mũi một cái, “Tiểu đội trưởng, tôi thực sự nhớ được kề vai chiến đấu với mọi người.”
Trần Tĩnh hích tay cậu, “Tôi cũng vậy.”
Hai người mò tới một gian phòng, chia nhau đứng ở hai bên trái phải, Trần Tĩnh cởi bỏ kính chuyên dụng, trao đổi một ánh mắt với Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ một cước đá tung bản lề cửa, hai người vợt vào phòng xả mấy phát súng, bọn họ cứ như thế mà dọn dẹp vài gian phòng, bắn chết ba tên bắt cóc.
Sau khi dọn dẹp xong các gian phòng ở phía Nam, bọn họ chạy đến phía Đông, nơi đó hiển nhiên đang trong tình trạng chiến đấu kịch liệt, tiếng súng không dứt.
Sau khi chạy đến cánh Đông, Bạch Tân Vũ thấy được rất nhiều dáng hình quen thuộc đứng ở trước phòng điều khiển chính, Hoắc Kiều, Lão Sa, A Tứ, A Mạch, đông đủ cả!
Bạch Tân Vũ vọt đến, xúc động đến độ dường như lệ nóng quanh tròng.
“Công chúa!” Bọn họ đồng loạt kêu lên.
Bạch Tân Vũ cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi, giờ này khắc này, cậu vẫn là một gã bộ đội đặc chủng, thật giống như cậu chưa bao giờ rời đi. Cậu tìm kiếm trong đám người một vòng, “Du….Tiểu Ngư đâu rồi?”
“Cậu ta đang đuổi theo tên đầu lĩnh của đám người kia.” Hoắc Kiều đã bước tới, dùng sức nắm lấy bả vai Bạch Tân Vũ, ánh mắt sáng ngời, “Cậu làm tốt lắm, không hổ danh là người của Báo Tuyết!”
Bạch Tân Vũ chợt cảm thấy máu nóng sục sôi, “Đội phó….không phải, đại đội trưởng, đời này còn có thể kề vai chiến đấu cùng mọi người, đáng giá!”
Hoắc Kiều quan sát khuôn mặt ứ sưng, vết thương trên cổ tay và cả thân đầy những xăng của Bạch Tân Vũ, trong lòng thắt lại, hắn hung hăng ôm Bạch Tân vũ một cái, trầm giọng nói: “Tiểu tử nhà cậu khá lắm.”
Bạch Tân Vũ cảm giác toàn thân nóng lên, tựa như hồn quân nhân đang thiêu đang đốt.
“Đội trưởng, số 2 đã vào vị trí, có nên cưỡng ép xông vào phòng hay không?”
Hoắc Kiều hô: “Nghe tôi chỉ huy, ba, hai, một!”
Nhiều bộ đội đặc chủng nhất tề hướng về phía phòng điều khiển chính mà nổ súng, đồng thời, thủy tinh bên trong phòng điều khiển chính cũng cùng lúc vỡ nát, chắc chắn có người xông vào từ phía ngoài tường, dưới sự phối hợp tác chiến của hai bên, trong đó liền truyền đến tiếng hô đầu hàng.
Hoắc Kiều trầm giọng ra lệnh qua vô tuyến điện:”Để lại hai tù binh, còn lại tiêu diệt.”
Trong lòng Bạch Tân Vũ vô cùng bất ổn, nghĩ đến Du Phong Thành đã đem kính chuyên dụng cùng áo chống đạn đều đưa cho mình, vậy hắn….
Hoắc Kiều nói: “Tiểu đội trưởng, A Tứ, mấy người dẫn người đi tìm Tiểu Ngư.”
“Tôi đi cùng.” Bạch Tân Vũ nói.
Hoắc Kiều liếc cậu, ngừng lại hai giây, “Đi đi, cẩn thận.”
“Rõ!”