Từ tổng ngồi trong phòng làm việc của Giản Tùy Anh tận một tiếng đồng hồ, bốn người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, soạn ra một bản kế hoạch hợp tác tốt đẹp. Giản Tùy Anh vẫn treo lên bộ dạng tươi cười hăm hở, nhưng mà thỉnh thoảng Bạch Tân Vũ đối diện với y, vẫn bị ánh mắt y dọa cho chảy mồ hôi lạnh.
Sau khi thảo luận xong, Từ tổng liền cáo từ, ba người tiễn hắn đến cửa thang máy. Trong nháy mắt cửa thang máy kéo lại, nụ cười khách sáo trên mặt Giản Tùy Anh lập tức biến đâu mất không thấy tăm hơi, quay đầu nhìn Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ trợn to đôi mắt vô tội, “Anh, em không biết gì hết á.”
Giản Tùy Anh trầm giọng nói: “Trở về phòng làm việc hẵng nói.” Dứt lời bèn lướt qua hai người đi về phòng làm việc.
Bạch Tân Vũ níu lấy Lý Ngọc, nói nhỏ: “Lúc tôi không có ở đó mọi người nói chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn ảnh hồi còn bé của anh ấy.” Lý Ngọc cúi đầu nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ sửng sốt, “Ể?”
“Ảnh hồi bé của anh trai anh đó, ở nhà anh.”
Bạch Tân Vũ cau mày, “Cậu không có sao?”
“Ảnh ở nhà anh tôi chắc chắn không có.”
Bạch Tân Vũ nheo mắt lại, “Được, tôi phục chế tất cả cho cậu luôn, nói đi, mấy người đã nói cái gì vậy?”
“Từ tổng kể chuyện gặp mặt với mấy anh, chuyện công ty bảo an, còn chuyện anh cùng ông ta muốn đi Châu Phi khảo sát.”
“Chỉ thế thôi hả?”
“Còn làm bộ lơ đãng khen Du Phong Thành vài câu.”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Cái này không đến mức giận cá chém thớt tới tôi đấy chứ.”
“Anh hỏi tôi làm gì?” Lý Ngọc tỏ vẻ “Anh xác định chưa?”
Bạch Tân Vũ thở dài, hướng phòng tổng giám đốc mà dò tới.
Vừa mới vào phòng, Giản Tùy Anh bắt chân tréo nguẩy ngồi trên ghế, liếc xéo Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ cười nói: “Anh, người như Từ tổng cũng đâu tệ lắm phải không, rất đáng tin cậy.”
“Ờ, không sai, tiền từ trên trời rớt xuống tao cũng không có bị ngớ ngẩn, tao quên luôn dáng dấp ông ta ra sao rồi, chỉ nhớ kỹ khuôn mặt xỉa ra tiền kia thôi.”
“Anh, em thề là chuyện này em không biết chút xíu gì hết á.”
“Tao biết chú mày không biết thật, nhưng bạn trai cũ của chú mày dự định làm cái gì, chú mày hẳn phải biết chứ?”
Bạch Tân Vũ giật mình, có chút không thích ứng nổi với ba chữ “bạn trai cũ”, nghe sao mà da gà nổi hết toàn thân vậy trời. Cậu lắc đầu, “Em đâu biết gì đâu.”
“Mày không biết cái đếch gì hả, đây không phải đang muốn lấy lòng anh mày sao, không sai, cuối cùng thằng đó cũng biết kính trên nhường dưới, hiểu cách khiến người khác vui lòng rồi phỏng.”
“Anh, vậy anh định….”
“Cái này còn định đọt gì nữa, tiền chùa mà không lấy, tao bị khờ chắc. Nhưng mà, hê, thằng đó muốn dựa vào cái này để lấy lòng anh mày á? Quá ngây thơ rồi.”
Ngón tay Bạch Tân Vũ chỉ vào mình, “Vậy còn em….”
“Mày cứ tỏ ra không quen biết là được rồi.”
“Móa, sao em làm bộ không quen được chứ?”
“Chính là không chủ động nói chuyện, nếu như nó nói ra, thì chú mày lảng sang chuyện khác, nói chung đừng cho thằng đó cơ hội kể công, cũng đừng nợ nó bất cứ nhân tình gì, đây đều là nó tự nguyện hết, không lấy thì phí, phát súng kia chú mày đỡ cho nó, là ngàn vàng khó đổi đấy em giai ạ.” Giản Tùy Anh hất hàm, dáng vẻ đương nhiên nó phải như thế.
Bạch Tân Vũ không thể không bội phục, tố chất tâm lý của anh trai cậu quả thực là quá đỉnh cao, cậu gật đầu cái rụp, “Được, anh, anh cứ an tâm kiếm tiền của anh.”
“Đi công tác phải cẩn thận, biết chưa?”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Yên tâm đi.”
Buổi chiều sau khi tan tầm, Bạch Tân Vũ vốn định kéo Phùng Đông Nguyên đi ăn, nhưng Phùng Đông Nguyên phải tăng ca, cậu đành tự đi một mình.
Vừa xuống đến bãi đỗ xe, cậu đã nhác thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh xe mình, bận quần áo thể thao, đội theo mũ lưỡi trai, vắt chéo đôi chân dài, đương khoanh tay trước ngực mà dựa lên xe, dáng vẻ bất động.
Bạch Tân Vũ tiến tới, chau mày nói: “Cậu đợi ở chỗ này bao lâu rồi?”
Du Phong Thành ngẩng đầu, dưới vành mũ lưỡi trai là đôi mắt sáng như ẩn sao, hắn nhếch môi cười, “Hai hoặc ba tiếng gì đó…”
“Tôi sẽ không ăn uống gì với cậu đâu, tôi về nhà luôn đây.”
Du Phong Thành ngăn giữa cậu và cái xe, nhìn cậu không chớp mắt, “Tôi biết, tôi chỉ muốn gặp anh một chút trước khi anh đi công tác, lần này anh đi ít nhất cũng phải một tuần.”
“Cậu không có việc gì để làm chắc.”
“Hôm qua tôi vẫn tham gia một nhiệm vụ, tôi đoán chừng mấy năm học ở trường quân đội sẽ rất phong phú đây.” Du Phong Thành kéo khóa của áo thể thao xuống, bên trong không mặc gì cả, trên cơ ngực trần trụi có thể thấp thoáng trông được băng đầy vải trắng.
Bạch Tân Vũ nhìn đám băng gạc nhức mắt kia.
“Thương nhẹ thôi, vẫn còn muốn giữ tôi ở lại bệnh viện quan sát, tôi liền chạy ra ngoài.”
Lúc này Bạch Tân Vũ mới phát hiện, sắc mặt Du Phong Thành có điểm bợt bạt, hèn chi tin nhắn với điện thoại không ngừng nghỉ mấy hồi vừa rồi, ngày hôm qua lại bặt vô âm tín. Bạch Tân Vũ cau mày nói: “Đừng cố gượng, trở về bệnh viện đi.”
Du Phong Thành tựa ở trên cửa xe, mỉm cười mà quan sát cậu, “So ra vẫn kém hơn đôi mắt nhanh nhạy của anh.”
Bạch Tân Vũ mỉa mai cười, “Đúng là không phí công cậu làm thiếu niên hư hỏng bao nhiêu năm ha, trước đây hai ta chưa từng đàm luận kỹ năng nói láo, thực sự tiếc quá mà.”
“Bây giờ anh muốn so tài với tôi cũng không chậm đâu.”
Bạch Tân Vũ đẩy hắn ra, “Tôi phải về nhà rồi.”
Du Phong Thành bất chợt ôm lấy hông cậu từ sau lưng, Bạch Tân Vũ nâng cánh tay định thúc về đằng sau, Du Phong Thành đã nhẹ giọng nói: “Lần này anh xuống tay, đủ cho tôi nằm bệnh viện cả tuần luôn.”
Cánh tay Bạch Tân Vũ cứng lại, vì chuyện này mà đánh Du Phong Thành nằm viện, khó tránh chuyện bé xé ra to.
Du Phong Thành siết chặt cánh tay, sống mũi cao thẳng tựa trên cổ Bạch Tân Vũ, “Không có gì khác đâu, tôi chỉ là muốn ôm anh một cái thôi, thắt lưng anh vẫn thanh mảnh như thế, xem ra là không bỏ bê tập luyện nhỉ.”
Bạch Tân Vũ lạnh nhạt nói: “Cậu có buông ra hay không?”
“10 giây, có được không?” Du Phong Thành nhắm mắt lại, khẽ ngửi mùi vị thân thuộc trên cổ Bạch Tân Vũ, dường như ngay trong tiếng hít thở kia cũng mang theo một nỗi khát vọng không hề che đậy.
Cơ thể Bạch Tân Vũ cứng đờ, vẫn không có nhúc nhích, cánh tay có lực của Du Phong Thành, bờ ngực rộng, nhiệt độ của làn da, hết thảy đều thân thuộc đến vậy, những đồ vật quen thuộc có thể khiến người ta hồi tưởng mãi không thôi, cậu cũng như vậy không thể khống chế được mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia của hai người bọn họ.
Du Phong Thành thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu đếm ngược: “Mười, chín, tám….”
Bạch Tân Vũ cúi đầu, siết chặt tay. Dường như giữa thời khắc này, thời gian đã ngừng chảy trôi, một không gian biệt lập dựng nên quanh thân thể bọn họ, ngăn cách hết thảy những thứ bên ngoài, cả thế giới tựa như chỉ còn lại thanh âm đếm ngược của Du Phong Thành, một tiếng lại một tiếng, càng ngày càng gần điểm kết thúc, khiến người ta ngay cả hít thở cũng trở nên dị thường trắc trở.
Phiến môi Bạch Tân Vũ khẽ run, trái tim truyền đến đau đớn nhè nhẹ.
Du Phong Thành mở mắt, nhuộm trong đôi mắt đen láy đó, là đau thương khiến người khiếp đảm, “Ba, hai một.”
Bạch Tân Vũ đẩy Du Phong Thành ra, mở cửa lên xe.
Trong lòng Du Phong Thành chẳng còn ai, trong nháy mắt đó dường như tất cả nhiệt độ đều bị hút ra, hắn ngơ ngác cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng chậm rãi siết chặt bàn tay.
Bạch Tân Vũ chậm chạp lái xe ra khỏi bãi đỗ, trong chớp mắt ánh mặt trời rải đầy thùng xe, cậu mới phát hiện ra mây đen trước mắt đã tiêu tán một ít, cậu hít sâu một hơi, chỉnh nhạc rock trong xe đến mức lớn nhất, âm thanh chấn động nội tạng của thể loại Heavy Metal đập vào màng tai, cậu cảm giác chỉ có làm vậy mới kéo được bản thân ra khỏi tâm thế của kẻ chết đuối.
Hầu như mỗi lần gặp phải Du Phong Thành, cậu phải tốn hơn nửa ngày trời mới có thể lấy lại được sức lực, hết lần này tới lần khác cậu đều không có biện pháp lảng tránh, kỹ năng truy tung cao siêu mà dai dẳng của Du Phong Thành không chỉ được dùng ở trên chiến trường thôi đâu, còn dùng ở trên người cậu nữa kìa. Cậu cảm giác mình rơi vào một hố cát, cậu không muốn bị hút xuống, rồi lại chẳng thể trốn thoát, cậu nghĩ không ra bất cứ phương pháp nào để có thể chạy khỏi Du Phong Thành, lẽ nào cứ mắt mở trừng trừng nhìn mình bị dìm lấp hay sao? Cậu dùng lực đập tay lái một cái, trong mắt ngập tràn đấu tranh.
Xong xuôi thị thực thương mại, Bạch Tân Vũ xuất phát cùng Từ tổng.
Từ tổng là người có tính cách hào sảng, thông thái khéo ăn khéo nói, hai người lại đều xuất thân là quân nhân, dọc theo đường đi có rất nhiều chuyện cùng chủ đề, không mấy để ý mà đã gọi nhau đại ca, tiểu đệ.
Hiện tại đồng hành cùng họ còn có hai lãnh đạo của Trung Vĩ và năm nhân viên an ninh, năm người kia đều là lính thủy quân đã giải ngũ, hơn nữa cũng đều chẳng phải lui về từ bộ đội bình thường, xem ra Từ tổng chiêu mộ được không ít nhân tài, nhưng nghía qua cũng biết dự án này của Trung Vĩ nguy hiểm cỡ nào.
Ở bên ngoài nhìn vào Trung Vĩ tựa như đang sản xuất linh kiện điện tử viễn thông, trên thực tế, sau lưng lại được quân đội sử dụng nhằm “nhìn lén” cục diện các nước khác, mỗi một lần tu sửa trạm thông tin, phía sau có lẽ đều mang ý nghĩa chiến lược trọng đại, Trung Vĩ làm mấy chuyện này, thực ra cũng chẳng được coi là bí mật, rất nhiều người đều biết, nhất là cơ quan an ninh của các quốc gia khác, cho nên cái mạnh lợi nhuận của Trung Vĩ là ở chỗ thị trường rất tiềm năng, nhưng vẫn như cũ khó đánh vào thị trường của các nước lớn, nhưng nó lại chạm đến các quốc gia chưa phát triển, vì chút quyền lợi trước mắt, đồng ý tiếp nhận sự hiện diện của Trung Vĩ, nhưng mà cục diện chính trị ở hầu hết các quốc gia đang phát triển này lại không ổn định, cho nên công tác bình thường của Trung Vĩ thường phải kèm theo một chút võ trang, để ngừa việc bị các thế lực đe dọa, đây chính là ý nghĩa tồn tại của bộ phận an ninh quốc tế thuộc Trung Vĩ.
Bach Tân Vũ muốn mở công ty bảo an, chắc chắn sẽ phải làm việc ở những quốc gia không ổn định này, cho nên dù trước khi đi Từ tổng đã nhiều lần nhấn mạnh “Không loại trừ được khả năng sẽ có nguy hiểm,” cậu cũng không để ý, đương nhiên cậu biết sẽ có nguy hiểm, không gặp nguy thì công ty bảo an kiếm ăn bằng cái gì.
Máy bay đến Botswana, đã là đêm khuya, trong nước hãy còn sáng sớm, cậu gọi cho anh mình rồi lại gọi về nhà, sau đó đi nghỉ sớm.
Mới vừa ngả lưng chưa được hai phút, điện thoại kêu lên, cậu cầm điện thoại vừa nhìn, là Du Phong Thành gọi tới, cậu không muốn bị quấy rầy cả đêm, liền nhận cuộc gọi.
“Tân Vũ, anh đã tới chưa?”
“Ừ, vừa xong.”
“Bình thường nhất định phải hành động chung với Từ tổng, đừng nên chạy loạn, chú ý an toàn.”
“Tôi biết rồi.”
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
Bạch Tân Vũ ngừng lại một chút, “Ừm.”
“Tân Vũ.” Du Phong Thành cười bảo: “Hôm tôi nhập học, anh có thể đến xem không? Nghe nói chương trình sẽ rất thú vị, hơn nữa tôi còn đại diện tân sinh viên lên phát biểu đấy.”
Giọng nói tràn ngập mong chờ của Du Phong Thành, làm cho lời cự tuyệt của Bạch Tân Vũ nghẹn ở cổ họng, trong chốc lát nuốt không nổi mà nhả cũng chẳng ra, tí nữa thì khiến cậu nghẹn chết luôn.
“Tôi cũng sẽ mời Đông Nguyên cùng Yến Thiếu Trăn, coi như mọi người tới chúc mừng chiến hữu nhập học, được chứ?”
Bạch Tân Vũ khó khăn nói ra: “Được, chúng tôi sẽ đi.”
Du Phong Thành cười: “Ngày hôm đó chắc chắn tôi sẽ rất đẹp trai.”
“Tôi…tôi mệt rồi, ngủ đây.”
“Ngủ đi.” Du Phong Thành hôn nhẹ một cái vào loa, khẽ cười hai tiếng, “Đêm nay nhất định anh sẽ mơ thấy tôi.”
Bạch Tân Vũ cúp điện thoại, dùng sức mà dựng ngón giữa vào màn hình, “Mơ cái con khỉ nhà cậu ấy mà mơ.”
Ngày hôm sau, Bạch Tân vũ bắt đầu theo chân Từ tổng khảo sát thủ đô của Botswana, phần lớn thời gian trong ngày, bọn họ đều tiêu tốn ở trong công ty, Bạch Tân Vũ tham dự một bữa cơm trưa để bàn bạc thương vụ, không biết có phải do là mặt mũi của Du gia hay không, nhiệt tình chiêu đãi vượt xa tưởng tượng của cậu.
Công ty phái xe đưa cậu dạo quanh khu vực thành thị, ở trên xe, Từ tổng nói: “Rõ ràng hai ngày này chúng ta đều phải ở lại thủ đô rồi, tôi có vài công chuyện cần xử lý, bên này cũng có vài mối quan hệ phải duy trì, ngày mai chúng ta sẽ đi khảo sát trạm thông tin xây dựng ở vài thành phố khác, cậu có thể đến đó chứng kiến nhân viên bảo an của chúng tôi làm việc như thế nào, thực ra cũng chỉ tự do hơn đi làm lính chút thôi, với lại tiền lương cũng cao hơn rất nhiều, nhưng khổ cực cùng nguy hiểm thì vẫn vậy.”
“Có cần phái người tới trông chừng trạm thông tin trong một thời gian dài không?”
“Không nhất định, phần lớn uy hiếp chúng tôi gặp phải, đều là trong lúc đang xây dựng trạm, thường thường sẽ phải chịu sự quấy rầy của các thế lực, có tổ chức phản chính phủ, có băng đảng sách nhiễu đòi tiền, có thuyết pháp âm mưu, thậm chí có thời điểm còn phải chịu sự chèn ép đến từ cư dân địa phương, chúng tôi thiết lập trạm thông tin ở rất nhiều nơi, đều phải cầm súng canh chừng mới xây được. Nhưng mà thường thì xây xong lại chẳng có chuyện gì, thứ nhất là tháp thông tin không dễ bị phá hỏng như thế, thứ hai là người của chúng tôi đều đi sạch, bọn họ không bới móc chỗ nào được, rất nhiều lần đều giải tán, trừ phi là trong ngày hôm đó có sự việc gì đó vô cùng hỗn loạn xảy ra, có thể uy hiếp được trạm, thì mới phái người đến trông coi. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không dẫn cậu đến những nơi quá nguy hiểm, cậu theo tôi đến đây, tôi phải đưa cậu lành lặn trở về chứ.”
Bạch Tân Vũ cười đáp: “Từ ca, anh đừng quên tôi đi ra từ Báo Tuyết đại đội, tôi muốn mở công ty bảo an, đương nhiên phải tồn tại song hành với hiểm nguy, cho dù vẫn muốn thuận tiện, song vẫn nên để tôi nắm bắt thêm nhiều kiến thức một chút.”
Từ tổng cười cười, “Cũng có lý, tôi suy nghĩ chút đã.”
“Tốt, xem cách nào tiện cho Từ ca.”
Ngây ngốc ở thủ đô hai ngày, Bạch Tân Vũ ngắm nghía được một chút phong cảnh thành phố ở Châu Phi, ngoại trừ phong tình ngoại quốc, cảm xúc lớn nhất đọng trong cậu là “nghèo,” người của công ty sợ cậu buồn chán, còn đưa cậu đi giải trí ở chỗ khác, thực ra cậu đã từng chết dí ở cái nơi cằn cỗi như núi Côn Lôn, không ai chịu nhàm chán giởi hơn cậu đâu.
Hai ngày sau, Từ tổng mang theo cậu cùng năm người kia, lái xe đến một thành phố cách thủ đô hơn 200 km, ở trên xe, Bạch Tân Vũ gặp được vài khẩu súng thật.
“Móa, Browning, AK 47, MP7, các vị thật là bản lĩnh đó.” Bạch Tân Vũ hốt lên một khẩu MP7 tự động do Đức sản xuất, vuốt ve thân súng được sấy qua các-bon đặc thù, cảm thụ được xúc cảm trĩu nặng, quả thực yêu thích đến chẳng buông tay. Đã hơn một năm trôi qua, rốt cuộc cậu lại được đụng vào súng ống một lần nữa, cậu không khỏi nhớ lại lúc tập bắn trong bộ đội, lần đầu tiên cậu dùng súng 95 mà bắn được 10 điểm, lần đầu tiên giành được ngôi vị quán quân trong cuộc thi bắn súng, lần đầu tiên dùng đạn thật bắn toác đầu tên thổ phỉ….Những hồi ức cháy bỏng này đều lũ lượt ùa về trong đầu cậu, khiến cậu cảm thấy một luồng hào khí trong nháy mắt được sinh ra tại ngực mình.
Thì ra cậu nhớ súng đến như vậy, nhớ nhung những bảo bối đã cho phép cậu lấy được sự tự tin đầu tiên, thu được sự công nhận, nếu như cậu không thể tỏa sáng rực rỡ trong lúc bắn súng, cũng sẽ không có cậu ngày hôm nay, do thành tích bắn súng của cậu ưu tú, mới khiến cậu rũ bỏ được tự ti cùng nao núng, khiến bản thân có thể toàn lực cạnh tranh, cậu muốn, cậu kiên định mà muốn mở một công ty bảo an, cũng hi vọng có thể cầm lên súng ống ở một quốc gia khác!!
Từ tổng ôm lấy bờ vai cậu, vỗ vỗ liên tục, cười nói: “Tân Vũ, tâm tình của cậu bây giờ tôi vô cùng thấu hiểu, thực ra lúc đầu tôi tới Trung Vĩ, cũng ôm ý tưởng y như cậu, tôi hoài niệm chiến trường, nhớ súng, tôi muốn cho các chiến hữu của mình có thêm một lựa chọn, cho nên tôi thấy tựa như cậu rất có duyên, cậu còn trẻ như vậy, có thể đảm đương tốt, tại nơi đây cậu sẽ tìm được trời đất mà mình luôn khao khát một lần nữa.”
Bạch Tân Vũ dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên định mà sáng ngời.