Dường như Trần Tĩnh cũng đoán được bản thân thất thố, uống trọn một cốc nước đá mới tỉnh táo lại đôi chút, liền đứng dậy cáo biệt Bạch Tân Vũ.
Sau khi Bạch Tân Vũ đưa anh ta lên xe taxi, tự mình đi bộ về khách sạn cách quán rượu vừa rồi không xa. Đầu óc cậu có hơi lộn xộn, không biết có phải do sốt cao không, hay là do uống chút rượu, bước chân hơi loạng choạng, mấy thứ bệnh vặt này sẽ không đến mức gây ảnh hưởng gì, song cậu vẫn cảm thấy thân thể trở nên khó chịu. Không phải là cậu rời khỏi quân ngũ mới hơn một năm mà thể chất đã xuống cấp đến như vậy chứ?! Mỗi ngày cậu đều kiên trì chạy bộ, nhưng quả thực cũng không thể so sánh được với huấn luyện cường độ cao như trước kia.
Có đôi khi nghĩ về chuyện đó, có rất nhiều thứ cậu từng luôn cho rằng mình không thể làm được, thực tế thì có thể thay đổi hoàn toàn, cậu cho là mình có thể duy trì thói quen như ở trong bộ đội, thực ra cậu đang từ từ buông lỏng, cậu cho là mình nhớ kỹ tên của từng chiến hữu trong Báo Tuyết đại đội, nhưng thời gian trôi qua, có mấy cái tên không thường được nhắc đến, ngay cả khuôn mặt cũng bắt đầu không mường tượng nổi nữa, cho nên cậu vẫn luôn tin rằng sớm muộn gì cũng có một ngày khi nhớ tới Du Phong Thành, cậu có thể thản nhiên nói một câu: “Ah, con trai nhà đó hả, trước đây tôi và cậu ta cũng tốt lắm”, không hơn, cho dù bây giờ cậu vẫn chưa làm được, nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm được, vì vậy nỗi buồn bực trong thời gian này, cậu không nên giữ trong lòng quá nhiều, cậu chỉ là….chỉ là có hơi tức giận, vì sao chuyện nên quên lại không thể quên, không muốn quên lại quên đi nhanh đến như vậy.
Bạch Tân Vũ loạng chà loạng choạng băng qua đường, đột nhiên, một chùm sáng mạnh đâm đến khiến cậu không mở mắt ra được, thân thể cậu chợt bị túm về phía sau, ngã vào một cái ôm chắc chắn, sau đó có tiếng phanh gấp, Bạch Tân Vũ nheo nửa con mắt lại, nhìn chiếc xe dừng trước mặt mình không xa, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Tài xế hạ cửa xe xuống, chưa tỉnh hồn mà mắng to, “Con mẹ mày muốn chết đấy à?”
Bạch Tân Vũ lắc lắc đầu, cũng chẳng biết đáp lại có phải là giọng của mình hay không, “Không phải, tôi vẫn sống khỏe.”
Tài xế còn muốn nói gì nữa, mắt nhác thấy người sau lưng cậu, đột nhiên sờ sợ mà nuốt một ngụm nước bọt, tự nhận mình xui xẻo mà lái đi.
Bạch Tân Vũ quay đầu, đối diện với một đôi mắt thâm sâu trầm tĩnh, một lúc lâu sau cậu cũng chưa phản ứng kịp, cứ sững sờ mà nhìn như thế.
Du Phong Thành trầm giọng nói: “May mà tôi đi theo anh, tôi đưa anh về khách sạn.”
Bạch Tân Vũ gỡ tay Du Phong Thành ra, cậu cũng lười hỏi tại sao Du Phong Thành lại xuất hiện ở chỗ này, bây giờ cậu cũng không biết chắc mình có đang nằm mơ hay không nữa.
Du Phong Thành theo sát cậu, đưa cậu qua đường cái.
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Mẹ nó cậu đừng có bám tôi.”
“Nếu tôi không đi theo anh, anh lại bị xe đụng thì làm sao giờ.”
“Đụng cũng không chết.” Bạch Tân Vũ ác khí đầy bụng, cậu thật sự không muốn xuất hiện trước mặt Du Phong Thành trong bộ dạng tựa như u hồn thế này, mà mặc dù có đang xuân sắc phơi phới cũng không! Dù sao cũng không phải trong tình trạng lúc nào cũng có thể nghiêng trái ngả phải như bây giờ.
Du Phong Thành không nói gì, chỉ bám theo cậu suốt một đường.
Bạch Tân Vũ càng đi càng thấy trời đất quay cuồng, vừa đến cửa khách sạn, cảm giác muốn ngất đi rồi, chợt ngồi sụp xuống đất, muốn chậm lại một chút.
Du Phong Thành cũng ngồi chồm hổm theo, vuốt đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi dẫn anh đi tiêm nhé.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, trừng con mắt bị sốt đỏ lên mà nhìn hắn: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tiểu đội trưởng ở lại Báo Tuyết đại đội đã hơn một năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng xin nghỉ, nếu có ra khỏi căn cứ cũng không đi một mình, tôi đã đoán là anh đến đây, nên bám theo.” Du Phong Thành chán nản nói: “Tới rồi cũng không muốn gặp tôi ư?”
“Không.” Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, chống tay xuống đất đứng lên, đi vào phía trong khách sạn.
Sàn khách sạn lát đá cẩm thạch sáng bóng, hơn nữa hoa văn còn tựa như tầng tầng lớp lớp xoắn ốc, nhìn qua giống như muốn khiến người ta hôn mê luôn, Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thân thể lung lay sắp đổ.
Du Phong Thành đỡ lấy cậu từ phía sau, thấp giọng nói: “Được rồi, tôi đưa anh về phòng, sau đó tôi đi được chưa! Anh mà cứ như vậy thì té trên đất luôn mất.”
“Không cần cậu….” Bạch Tân Vũ thở khẽ một tiếng, muốn đẩy Du Phong Thành ra, nhưng Du Phong Thành bắt lại được cánh tay cậu, đỡ lấy hông Bạch Tân Vũ, dìu cậu lên lầu.
Lấy thẻ của Bạch Tân Vũ quẹt mở cửa phòng, Du Phong Thành đỡ cậu vào, dìu cậu nằm lên trên giường.
Trong nháy mắt đặt mình xuống giường, Bạch Tân Vũ ngay lập tức cảm thấy cơ thể đã tìm được một vị trí thích hợp, đại não choáng váng nhất thời thư thái hơn rất nhiều, cậu vùi mình trong đệm nhẹ giọng rầm rì vài tiếng, rồi không động đậy nổi nữa.
Trong mơ hồ cậu nghe được Du Phong Thành gọi điện thoại, muốn thuốc gì thuốc gì đó. Sau khi gọi điện thoại xong, Du Phong Thành trùm tay lên trán cậu, cậu bốc hỏa tới mức cả người khó chịu, bàn tay khô ráo kia ôn hòa hiền hậu, quan trọng nhất là, lành lạnh, rất thoải mái, cậu kìm lòng không đặng mà cọ cọ, buồn ngủ.
Giọng nói trầm thấp của Du Phong Thành ghé vào lỗ tai cậu, “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Bạch Tân Vũ hơi híp mắt lại, nhìn khuôn mặt lờ mờ của Du Phong Thành, trong nháy mắt tưởng như đã trải qua mấy kiếp người, cậu nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn coi lại nữa.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mệ, cậu biết có người đến tiêm, cho cậu uống thuốc, còn lau mồ hôi, thay quần áo cho cậu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, cậu nghe được tiếng la hét ầm ĩ, cậu khó chịu hé mắt, nhìn như anh cậu đã quay lại, anh trai cậu tóm lấy cổ áo Du Phong Thành, Lý Ngọc ở bên cạnh kéo y ra, cậu há miệng, muốn nhắc anh cậu ngàn vạn lần đừng đánh nhau với Du Phong Thành, có mười anh cậu cũng không đánh lại….Thế nhưng đầu cậu đau quá, không phát ra được thanh âm nào cả, ký ức khi bị mất giọng hai ba tháng trước lại ùa về, cậu sợ hãi bản thân lại không nói được nữa, liều mạng kêu lên hai tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Giản Tùy Anh đi qua sờ thử làn da của cậu, lông mi liền nhíu lại, nói cái gì đó.
Du Phong Thành cũng bước tới, sờ đầu cậu một cái, trong mắt là chuyên chú không tài nào hình dung.
Cuối cùng Du Phong Thành vẫn đi, Giản Tùy Anh cùng Lý Ngọc ở lại chăm sóc cậu. Một đêm này Bạch Tân Vũ sốt đến không phân biệt được thời gian không gian gì nữa, lúc lại hôn mê xong tỉnh, tỉnh rồi lại ngất, cho đến khi hoàn toàn mất ý thức.
Bạch Tân Vũ mở mắt, có chút mệt mỏi nhìn trần nhà, mặc dù đầu vẫn đau sắp nứt, nhưng đại não đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cơ thể cũng không còn nóng như trước nữa.
“Tỉnh rồi à?”
Bạch Tân Vũ quay đầu, nhìn Lý Ngọc ngồi trên ghế salon cạnh giường, gác chéo chân quan sát cậu, cậu khàn khàn nói: “Muốn uống nước.”
Lý Ngọc đứng dậy rót cho cậu chén nước, thuận tay sờ trán cậu một cái, “Hạ sốt rồi.”
Bạch Tân Vũ uống nước xong, “Anh trai tôi đâu?”
“Tôi bảo anh ấy về ngủ rồi.” Lý Ngọc nhìn cậu, “Lúc chúng tôi đi anh còn chưa bị làm sao, lúc trở lại thế nào đã phát sốt rồi.”
“Có lẽ là do uống rượu.” Bạch Tân Vũ thở dài, cảm giác cơ thể vô cùng nặng nề, cậu nhớ tới chuyện tối hôm qua, muốn hỏi qua chuyện Du Phong Thành xuất hiện có phải ảo giác hay không, nhưng không dám mở miệng, nhỡ đâu là ảo giác thật, cậu mà hỏi ra thì chẳng phải mất mặt quá hay sao.
Không nghĩ tới Lý Ngọc cũng không cho cậu thời gian để xoắn xuýt, “Anh trai anh vì thấy thằng cha kia xuất hiện nên rất tức giận, anh tự xem thế nào đi!”
Bạch Tân Vũ ngó hắn một cái, “Chúng tôi đụng nhau trên đường.”
Lý Ngọc nhướn mày, “Anh nói với tôi có ích lợi gì chứ?”
Bạch Tân Vũ đảo mắt, “Nói cũng phải.”
Lý Ngọc lắc đầu, “Trình chém gió xuống quá rồi đấy.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Không có xuống trình đâu, cho tôi suy nghĩ một chút, nhất định có thể trọng chấn hùng phong.” Thực ra cậu đụng phải Du Phong Thành trên đường cái thiệt mà, nhưng mà nói thế có trời mới tin, cậu nên cảm thấy may mắn vì mình còn chưa khỏi bệnh, đỡ được chút lửa giận của Giản Tùy Anh, nói đi nói lại giả bộ đáng thương vẫn là số dzách! Không phải, chi bằng nói mình sốt đến mê sảng, không biết cái gì thì hay hơn.
Bạch Tân Vũ nằm trên giường nghĩ cách đối phó với anh trai mình, nghĩ nghĩ có một chút cái bụng đã biểu tình, cậu còn trẻ thân thể khỏe mạnh, phát sốt cũng nhanh mà khỏi cũng nhanh, nhưng không ăn một bữa cơm liền đói đến khó chịu.
Nếu như bây giờ có ai mang đến một bát canh lớn, mấy xiên thịt, lại thêm một lon bia, quả thật là sảng khoái á.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Lý Ngọc hô vọng qua cánh cửa: “Không cần quét tước.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài, “Là tôi.”
Bạch Tân Vũ giật mình một cái, mắt mở thao láo, rõ ràng là giọng của Du Phong Thành.
Lý Ngọc liếc Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ cùng nhìn lại hắn một cái, nhắm hai mắt lại, giả vờ ngủ. Lý Ngọc nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Không hổ là anh em.” Nói rồi đứng dậy ra mở cửa.
Bạch Tân Vũ nghe hai người đứng ở cửa nói mấy câu, Lý Ngọc nói cậu còn đang ngủ, Du Phong Thành nói nhìn cái rồi đi liền, cuối cùng giằng co một lúc lâu, Du Phong Thành vẫn vào được. Bạch Tân Vũ nhắm mắt lại vẫn có thể cảm giác được luồng gió Du Phong Thành mang vào từ bên ngoài.
Du Phong Thành ngồi bên giường, không coi mình là người ngoài mà nói với Lý Ngọc, “Cậu đi ra ngoài trước đi!”
Lý Ngọc ha hả nở nụ cười gằn, thực sự đi mất.
Trong lòng Bạch Tân Vũ chửi má nó một hồi, cậu vẫn luôn cảm thấy Lý Ngọc lúc nào cũng không quên trả thù việc hồi trước cậu cản trở hắn, mặc dù không biểu hiện rõ, nhưng trực giác của cậu rất bén nhạy.
Du Phong Thành ngồi xuống bên cạnh cậu, “Đừng giả vờ, anh có ngủ hay không chẳng lẽ tôi không nhìn ra được sao.”
Bạch Tân Vũ cũng hiểu được không có tác dụng gì, liền mở mắt.
Du Phong Thành thấy cậu mở mắt liền lộ ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ, cả người dường như cũng đều sáng lên, hắn mở ra cặp lồng cơm tự hắn mang đến, “Tôi biết anh sẽ ngủ đến giờ này, mua cho anh ăn đấy, có canh thịt bò, thêm ớt, anh thích ăn mà, ngồi dậy ăn đi.”
Trong mắt Bạch Tân Vũ lóe lên một tia kinh ngạc, thực sự là ăn cái gì mà ăn cái gì?
Du Phong Thành đỡ cậu, “Ăn cay đổ mồ hôi, mau ăn đi.”
Bạch Tân Vũ nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói, “Cậu đi về trước đi.”
Du Phong Thành giật mình, miễn cưỡng cười gượng, “Nhìn anh ăn xong tôi đi liền mà.” Nói xong lại bổ sung: “Tôi ở ngay tầng dưới thôi.”
“Cậu về đi, bị anh trai tôi nhìn thấy thì không xong đâu.”
Ánh mắt Du Phong Thành có vài phần ảm đạm, “Có cái gì không xong? Anh trai anh quản có rộng quá không?”
“Ờ, anh trai tôi quản rộng cũng vì anh ấy là anh tôi, không liên quan đến cậu.”
Du Phong Thành bị chẹn họng đến buồn bực, nhịn không được cười nhẹ, “Đến dùng cơm đi.” Hắn nhét đũa vào trong tay Bạch Tân Vũ, đưa hộp cơm đến trước mặt cậu.
Bạch Tân Vũ nhìn thoáng qua canh nóng còn đang bốc hơi, vừa nhìn phối liệu cậu đã biết đó đều là những món cậu thích ăn nhất mỗi khi chạy ra ngoài chơi lúc trước, ở bộ đội lâu rồi, lượng cơm ăn vào quá lớn, cũng không còn cách nào đòi hỏi bữa chính phải có thức ăn ngon, chỉ thích có thêm nhiều hương thịt, bát lớn no bụng, có thể ăn một lần thoải mái, thành phố này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của bọn họ, cậu chưa quên, Du Phong Thành cũng chưa có quên.
Chỉ là cái gì rồi cũng thay đổi, ai cũng đừng nghĩ sẽ quay lại nữa.
Bạch Tân Vũ nhận lấy canh, để trên tủ đầu giường, yên lặng nhìn Du Phong Thành, nhàn nhạt nói: “Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải biện pháp, chúng ta nói chuyện đi!”
Du Phong Thành ngẩn ra, ánh mắt có chút cự nự, “Mọi chuyện cứ chờ anh khỏe lại đã rồi nói sau.”
“Không, ngay bây giờ đi!” Bạch Tân Vũ ho nhẹ hai tiếng, “Du Phong Thành, tôi không biết cậu làm những thứ này là có ý gì, giờ cậu không nhận ra ư, chúng ta chia tay lâu như vậy rồi, tôi đã nhìn về phía trước, cậu cũng nhìn về phía trước đi!”
Thân thể Du Phong Thành run rẩy, hắn nắm lấy tay Bạch Tân Vũ, đặt lên môi mình, thấp giọng nói, “Cho tới bây giờ tôi cũng không chấp nhận chúng ta đã chia tay.”
“Tôi không cần cậu chấp nhận.” Bạch Tân Vũ hất tay hắn ra, “Đã bao nhiêu người rồi, tôi đá cậu mà còn cần cậu chấp nhận? Du Phong Thành, vì sao đến bây giờ cậu còn chưa tỉnh ra? Người trong lòng cậu rốt cuộc là ai, tôi còn rõ hơn cậu, đừng tới trêu chọc tôi nữa, hai chúng ta đã kết thúc ở núi Côn Lôn rồi, hơn một năm nay cậu cứ lôi lôi kéo kéo, tôi nhìn thật sự con mẹ nó phiền chết đi được.”
Trái tim Du Phong Thành đau đớn một hồi, nét mặt lại vẫn cứ bình tĩnh như cũ, hắn im lặng nhìn Bạch Tân Vũ, “Người trong lòng tôi là ai, anh còn rõ hơn tôi ư? Trong tâm của tôi chính là anh, cho dù trong thời điểm tôi không minh bạch được tình cảm của mình với đội phó, trong tâm tôi đã sớm có anh, tôi mang anh vào Báo Tuyết đại đội, tôi xử lý chuyện lằng nhằng với ả đàn bà đó cho anh, tôi không cho bất cứ ai đụng đến anh, những việc này còn cần giải thích sao? Anh nói tôi chưa tỉnh ra nổi, nhưng tôi biết lúc nào tôi cũng rất tỉnh táo, tôi tỉnh táo biết rằng tôi muốn anh. Bạch Tân Vũ, anh nên hiểu tôi chứ, tôi không bao giờ hời hợt với những việc mình đã nhận thức rõ, bây giờ anh chưa thể tin tôi, không liên quan, chúng ta cứ từ từ là được, tôi sẽ không để anh cùng một chỗ với người khác, tôi nhất định sẽ đoạt anh trở về, giờ không phải bạn giường, cũng không chỉ là yêu đương, tôi muốn cùng anh sống hết một đời.”