*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Phong Thành hỏi: “Như thế nào?”
“Không vội, xuống rồi nói tiếp. Thuận miệng báo cho các cậu một tin tốt, do địa điểm của nhiệm vụ kế tiếp ở gần biên giới, chúng ta tạm thời không quay về căn cứ ở Urumchi, mà sẽ đến xx đại đội chờ lệnh, đồng thời cũng chờ luôn trang bị đặc thù cho nhiệm vụ lần sau được chuyển đến.” Hoắc Kiều nói xong, hướng phía Trần Tĩnh mà nháy mắt một cái.
Trần Tĩnh kinh ngạc nói: “Đến….đến đại đội của bọn tôi?” Khuôn mặt vốn trắng noãn của anh lại càng sáng lên.
Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành cũng mừng rỡ, bọn họ đã rời khỏi đại đội nửa năm, vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội trở về, chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là là đãi ngộ lớn nhất.
Hoắc Kiều đắc ý nói: “Vốn nên tới một đồn biên phòng gần đây hơn một chút, nhưng tôi thấy các cậu rất nhớ nhà, cho các cậu về thăm chút đỉnh.”
Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ trăm miệng một lời: “Cảm tạ đội phó!”
Hoắc Kiều nháy mắt một cái: “Xúc động chưa!”
Trần Tĩnh cười nói: “Xúc động.”
Hoắc Kiều vỗ vỗ đầu anh, “Mấy cậu đó, lần sau có chửi tôi ở sau lưng phải nhớ kỹ là tôi tốt thế nào đấy nhé.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Mặt Trần Tĩnh đỏ lên, “Đội phó, tôi chưa chửi anh bao giờ mà.”
Hoắc Kiều nhéo má Trần Tĩnh, giỡn chơi: “Ừ, Tiểu đội trưởng của chúng ta là tốt nhất.”
Du Phong Thành ngẩng đầu hướng Hoắc Kiều mà cười: “Đội phó, cảm tạ.”
Hoắc Kiều xoa xoa tóc hắn, trên mặt hiện lên một tia nuông chiều của bậc đàn anh.
Trong khi đó Bạch Tân Vũ quan sát cái loại ăn ý cùng gắn kết của hai người đó, trong lòng càng nảy sinh cảm giác khó chịu, bây giờ cậu cũng có chút oán giận Yến Thiếu Trăn rồi, nếu không phải Yến Thiếu Trăn nói mấy câu kia, cậu sẽ không cứ mãi xoắn xuýt vụ Du Phong Thành có nhìn hay không nhìn cậu của hắn, cậu thật sự không biết đến cùng mình đang làm cái gì nữa.
Trực thăng vận tải đưa bọn họ trở về đại đội xx, khi vẫn còn ở trên trời, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người đứng ở bãi hạ cánh, những người đó nhanh chóng tập kết thành các đội, cuối cùng hai dài một ngắn, đứng thành một chữ “tam”, ba hàng đại diện cho ba đội, đó là ba hàng chiến hữu của bọn họ.
Bạch Tân Vũ kích động vịn cửa sổ, cầm lấy tay Trần Tĩnh hưng phấn nói: “Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng, cậu xem!”
Trần Tĩnh ôm lấy bả vai đang quơ quơ của Bạch Tân Vũ, doanh trại, thao trường, nhà kho, quen thuộc đến vậy, anh nhìn một chút, viền mắt cũng nóng lên, bọn họ đã trở về, thực sự đã trở về.
Máy bay hạ cánh, khoang máy vừa mở ra, Bạch Tân Vũ đã phóng ra ngoài, hét lớn: “Tôi đã trở về—-”
Đội ngũ ở trên sân tản ra, Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng chạy tới phía cậu từ thật xa, ba người hung hăng va vào nhau, gắt gao ôm lấy đối phương, la hét, còn có nhiều người khác tiến đến công kênh Trần Tĩnh lên, Du Phong Thành cũng nhận được chào đón nhiệt liệt.
Bạch Tân Vũ hạnh phúc đến chảy cả nước mắt, “Đông Nguyên, Tiền Lượng, tôi nhớ mấy cậu muốn chết.” Nghĩ đến cái khổ trong suốt nửa năm này của mình, cậu có đầy một bụng cần xả với hai người họ.
Phùng Đông Nguyên nức nở: “Em còn tưởng mấy năm không gặp lại anh nữa.”
Tiền Lượng vỗ đầu cậu, “Bọn này cũng chớ cậu, lúc nào cũng đoán mò bây giờ cậu đang làm gì, có trở nên trâu bò hơn không.”
Bạch Tân Vũ ôm cứng lấy hai người họ, vừa khóc vừa cười, “Tôi bây giờ muốn trâu bò bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Tiền Lượng cười mắng, “Lại không biết xấu hổ!”
Bạch Tân Vũ cười ha ha, “Cần cóc gì thể diện chứ.”
Mấy người bị xô đến căng-tin, Hứa Sấm sớm đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, vừa thấy Hoắc Kiều đã thân mật lôi hắn đi nói chuyện phiếm.
Sau khi Bạch Tân Vũ đến căng-tin, lập tức đi thẳng đến phòng bếp, không ngoài dự liệu thấy được bóng lưng cao lớn của Võ Thanh, Bạch Tân Vũ có chút kích động, “Đội trưởng Võ.”
Võ Thanh nghiêng đầu qua, hừ nói: “Các cậu về cũng không báo sớm, làm tôi xoay sở luống cuống hết cả tay chân.”
Bạch Tân Vũ nhào tới ôm lấy hắn, cười ha ha: “Đội trưởng Võ, hình như anh lại béo lên rồi!”
Võ Thanh cũng phá lên cười theo.
Hai người ngồi ở cửa sổ hút thuốc, Võ Thanh hỏi han chút tình huống ở Báo Tuyết đại đội, Bạch Tân Vũ không hề kêu khổ trời ơi đất hỡi như hồi trước, lựa lời mà miêu tả cuộc sống mới của mình.
Võ Thanh cảm thán nói: “Cậu đó, chắc chắn là người có những biến hóa kinh dị nhất trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi từng biết, lúc cậu vừa mới tới ban bếp núc, thực sự là loạn thất bát tao, ngay cả tôi cũng không ưa nổi, thật sự không nghĩ tới có một ngày cậu có thể trở thành bộ đội đặc chủng của Báo Tuyết đại đội, còn trưởng thành hơn trước kia nhiều lắm. Bây giờ cậu thành truyền kỳ ở đại đội xx rồi, bộ đội đặc chủng lăn lộn từ ban bếp núc mà ra, haha.”
Bạch Tân Vũ nháy con mắt, “Thật thế ạ? Em cũng thành truyền kỳ ấy ạ? Bọn họ nói em như thế nào vậy?”
Võ Thanh phun ra một vòng khói, “Bây giờ lúc Đại đội trưởng giáo dục tân binh hay lấy cậu làm ví dụ, kể là hồi trước có cái thằng như này như này, lúc mới gia nhập là bùn nhão không đắp lên tường, lúc kiểm tra ở trại tân binh còn không qua nổi, bị ném vào ban bếp núc, sau nhờ cố gắng của bản thân, từng bước gia nhập đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc.”
Bạch Tân Vũ cười ha hả: “Nói như thế cũng thật có tâm.” Lác đác vài lời đã đơn giản tóm lược được các loại sự tình phát sinh trong một năm rưỡi cậu gia nhập quân ngũ, chỉ có cậu tự mình biết, những thay đổi nghiêng trời lệch đất này, cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và máu mà đổi lấy. Một năm trước, nếu có người nào nói Bạch Tân Vũ có thể đến Báo Tuyết đại đội, thì sẽ có kẻ cười nhạt, còn cậu thì phải cười đến rụng răng luôn, lúc đó Báo Tuyết đại đội vẫn là một giấc mộng ngoài tầm với, dù thế nào cậu cũng không dám nghĩ tới, cậu chỉ biết phải một đường đuổi theo Du Phong Thành, mặc vào cùng một loại đồng phục tác chiến với hắn. Trên quãng đường đó đã có vô số lần cậu muốn buông bỏ, nhưng rồi lại có thể kiên trì đến lúc cuối cùng, đôi khi ngẫm lại, cái này chẳng phải là vận mệnh an bài hay sao.
Võ Thanh cười cười, “Bây giờ cậu về rồi, Đại đội trưởng không tha cậu vụ phát biểu noi gương đâu.”
Bạch Tân Vũ làm bộ 囧 đáp: “Em tránh được đến lúc nào thì cứ tránh thôi ạ, phiền nhất là phải nói chuyện trước mặt cả đống người.”
Võ Thanh nói: “Lần này các cậu tới đây để đợi lệnh hả?”
“Vâng, đã nhận được nhiệm vụ, nhưng chưa có kế hoạch hành động cụ thể, chỉ biết là ở gần biên giới.” Bạch Tân Vũ tránh đi nội dung cơ mật, kể một chút cho Võ Thanh nghe về nhiệm vụ mới kết thúc của bọn họ.
Võ Thanh rít một hơi thuốc lá, “Nhiệm vụ đầu tiên của các cậu nhẹ nhàng như vậy, đối với mấy cậu cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
Bạch Tân Vũ nghẹn một cái, “Còn nhẹ ấy ạ? Để truy lùng đám người kia, bọn em suýt nữa mệt đến hộc máu.”
“Hộc máu thật cơ đấy?” Võ Thanh liếc xéo cậu.
Bạch Tân Vũ hậm hực: “Không có chuyện đó.”
“Như vậy là còn chưa đủ mệt nha. Bọn tôi năm đó thật sự đã có người mệt đến hộc máu, nghe cậu kể, nơi các cậu lần theo dấu vết bọn chúng cũng không cao lắm so với mặt nước biển, hơn nữa còn gặp phải một đám tạp nham, không có lợi hại, không ai trong các cậu chết cho thấy nhiệm vụ lần này thực sự rất thoải mái nhẹ nhàng. Tôi thì thấy nếu dẫn đám lính mới đi nhận nhiệm vụ, trắc trở một chút vẫn tốt hơn, cho các cậu nếm trải thực tế tàn khốc một lần.”
Bạch Tân Vũ mỉa mai nói: “Đội trưởng Võ, em cảm thấy mỗi lần ngồi hàn huyên với anh, anh phải hù em một chút mới chịu được.”
Võ Thanh cười nhạo, “Tôi chưa bao giờ hù dọa cậu, những lời tôi nói đều là thật,”
Bạch Tân Vũ chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ở Báo Tuyết đại đội em nghe được nhiều chuyện ngày xưa của anh, anh còn nhớ Lão Sa không?”
“Lão Sa? Là Tiểu Sa sao, aish, bây giờ cũng thành Lão Sa rồi.”
Hai người rỗi rãi hàn huyên, thấm thoắt trời đã tối.
Bữa tối bắt đầu, lâu lắm rồi Bạch Tân Vũ không ngồi ăn chung với nhiều người như thế, trong nháy mắt có cảm giác đã quay trở lại đại đội, loại quen thuộc cùng thân thiết này làm cả người cậu nhẹ bẫng, tự tại vô cùng.
Lúc Bạch Tân Vũ đang uống rượu, Du Phong Thành bước tới, ôm bờ vai cậu nói, “Còn uống à? Chưa tởn sao?!”
Hai mắt Bạch Tân Vũ cười đến mê ly, “Bây giờ không phải đang vui vẻ à, để cho tôi uống thỏa thích một lần đi.”
Du Phong Thành hừ nói: “Uống say rồi lại đến phiên tôi cõng anh.”
Yến Thiếu Trăn híp mắt cười nói: “Nếu cậu mệt thì cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ phụ trách việc đem Bạch Tân Vũ trở lại.”
Lông mày Du Phong Thành nhướn lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đa tạ, không cần.” Nói xong đem Bạch Tân Vũ kéo vào trong góc, đưa cho cậu một chén nước, “Tỉnh rượu đi, nhìn anh uống đến không biết hướng Bắc ở đâu mất rồi.”
Bạch Tân Vũ uống nước xong, ngược lại càng hưng phấn, chẳng biết tại sao mà cười ha hả không ngừng, “Phong Thành, lâu rồi tôi chưa có vui như thế này, thiệt đó.” Cuộc sống ở Báo Tuyết đại đội thật sự rất nặng nề rất khẩn trương, về đến đây rồi mới chính thức được thả lỏng.
Du Phong Thành nói, “Tôi cũng nhớ chỗ này.”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, “Thật đấy à? Cậu nhớ chỗ này?”
“Làm sao? Tôi không được nhớ chỗ này sao?” Du Phong Thành kỳ quái hỏi lại.
Bạch Tân Vũ xa xăm nhìn hắn, “Bời vì mục đích của cậu khi đến chỗ này ngay từ đầu đã rất rõ ràng, đại đội chỉ là nơi cậu tạm dừng chân, mục tiêu của cậu là Báo Tuyết đại đội….” Cậu cảm thấy, Du Phong Thành không có tình cảm gì đối với nơi này, nói trắng ra nơi đây chỉ là cái đòn bẩy cho hắn, ngoại trừ Du Phong Thành, những người khác chẳng ai có thể đoán trước được việc mình sẽ chỉ ở lại chỗ này có một thăm thôi đâu! Có tiền đề như vậy, có ai còn phá lệ mà trả giá cảm tình cho một nơi nào đó chứ.
Khuôn mặt Du Phong Thành trầm xuống, “Báo Tuyết đại đội là mục tiêu từ nhỏ của tôi, thế nhưng tôi cũng thực sự thích nơi này.”
“Đúng vậy, mục tiêu từ nhỏ của cậu.” Bạch Tân Vũ bị hơi rượu xông lên óc, say khướt than: “Hoắc Kiều cũng là mục tiêu từ nhỏ của cậu nhỉ.”
Du Phong Thành quan sát cậu, “Anh uống say rồi.”
Bạch Tân Vũ để lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi, “Đúng vậy, uống say mất rồi.”
“Đi, tôi đưa anh trở lại ký túc xá. ” Du Phong Thành không nói lời nào ôm hông cậu, đỡ cậu ra ngoài.
Lúc này tất cả mọi người đều say hết trơ hết trọi, cũng có người lục tục ra về, không ai chú ý tới bọn họ. Sau khi bọn họ rời khỏi căng-tin, men theo con đường quen thuộc qua thao trường mà trở lại, gió lạnh thấu xương của Tân Cương thổi một cái, khiến cho đại não nóng lên của họ tỉnh táo lại một chút, con đường này ban ngày là nơi tập luyện, buổi tối là nơi tản bộ, họ đã từng đi qua vô số lần, còn có mấy lần giở trò trốn vào chỗ tối, len lén làm vài chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập, đoạn thời gian lén lén lút lút đó, bây giờ nghĩ lại quả thực rất nực cười, nhưng lại ấm áp đến lạ, chí ít khi đó suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, Bạch Tân Vũ đơn thuần xem Du Phong Thành như bạn giường, không cần lo lắng nhiều như vậy, bây giờ thì không được rồi, cậu càng ngày càng suy nhĩ, nghĩ nhiều đến độ cậu cảm giác mình có chút phiền phức như đám đàn bà chít chít vây quanh mình hồi trước.
Du Phong Thành cũng nhớ lại vài chuyện cũ ở khắp những nơi bọn họ đã từng thân mật, thấm thoắt, hai người liền quẹo vào một cánh rừng nhỏ trước đây họ thường đi qua, Bạch Tân Vũ ôm cổ hắn, cười ngây ngô nói: “Chỗ này….trước đây chúng ta đều là khách quen đó.”
Du Phong Thành ôm eo cậu, khẽ hôn lên bờ môi cậu, “Đúng vậy, không chỉ chỗ này, rất nhiều chỗ ẩn khuất ở nơi đóng quân cũng có dấu vết của hai chúng ta.”
Bạch Tân Vũ cười nhẹ, “Mỗi lần tôi đều tưởng có người cầm đèn pin chiếu đến bọn mình, cứ như hồi ở đại học có mấy ông bảo vệ bắt kẻ thông dâm trong rừng nhỏ vậy.”
Du Phong Thành cười nhạt nói: “Bây giờ không có ai đến tóm chúng ta đâu.” Hắn đè Bạch Tân Vũ lên thân cây, ngậm lấy đôi cánh hoa mềm mại kia, nhiệt thành mà hôn mút.
Tuy giờ bọn họ ở chung một phòng ký túc, có thể thỉnh thoảng nhớ lại những năm tháng vụng trộm trước đây, nhưng ngược lại tư vị cũng khác đi.
Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Thật muốn làm anh ở chỗ này.”
Bạch Tân Vũ mập mờ đáp: “Không được, lạnh lắm.”
“Chúng ta cũng mấy ngày rồi không làm mà, giờ về ký túc xá cũng đầy người.” Du Phong Thành hôn từ bờ môi của cậu rồi trượt xuống cổ, cuối cùng ngậm lấy hầu kết của cậu, nhẹ nhàng mút, tay cũng thuận thế luồn vào trong y phục của cậu.
Bạch Tân Vũ than thở: “Nhiệm vụ chưa kết thúc….”
Du Phong Thành bất mãn lầm bầm hai tiếng, tay càng không có kiêng nể gì mà vuốt ve làn da ấm áp của Bạch Tân Vũ.
Thân thể Bạch Tân Vũ cũng có chút khô nóng, đáng tiếc hoàn cảnh quá khắc nghiệt, nếu cởi quần ở chỗ này cậu chỉ sợ “thằng nhỏ” của mình đông cứng đến hỏng mất thôi, hai người cứ như vậy gãi không đúng chỗ ngứa một hồi lâu, mới thỏa mãn mà thu tay lại.
Du Phong Thành cười nhẹ nói, “Đợi khi kết thúc nhiệm vụ, nhất định phải chơi anh đến không xuống giường được.”
Bạch Tân Vũ hừ nói: “Bây giờ thể lực của tôi không như lúc xưa, tự tin của cậu lấy từ đâu ra đấy.”
Du Phong Thành cố ý dùng thân dưới cọ cọ vào người cậu, “Chỗ này nè.”
Bạch Tân Vũ cười mắng, “Lưu manh đáng chết.”
Hai người lại nồng nhiệt trong chốc lát, rồi vai kề vai trở về ký túc xá, vừa đi vừa hàn huyên từng việc xảy ra trong thời gian còn ở đại đội, trò chuyện vô cùng hợp ý.
Lúc lại đi qua phòng ăn, bọn họ đột nhiên thấy Trần Tĩnh cùng Hứa Sấm đỡ Hoắc Kiều đã say bí tỉ đi ra ngoài.
Du Phong Thành thấy thế, rất nhanh bước tới, “Uống say à? Cậu?”
Hoắc Kiều lắc lắc đầu, nói mê gì đó không rõ.
Trần Tĩnh gật đầu, “Không ngừng, dường như còn hơi phát sốt.”
Du Phong Thành sờ trán Hoắc Kiều, cau mày nói: “Thực sự có hơi nóng, có thể do hôm qua ngâm ở trong nước lạnh.” Hắn đỡ lấy Hoắc Kiều, cõng hắn ở trên lưng. “Tôi đưa hắn về nghỉ ngơi, ngày mai đưa đến phòng cứu thương.” Nói xong không quay đầu lại mà cõng Hoắc Kiều đi mất.
Bạch Tân Vũ ngẩn ra tại chỗ, nửa ngày không phản ứng kịp, từ lúc thấy Hoắc Kiều, Bạch Tân Vũ liền cảm thấy mình như người vô hình, hay nói thật ra là Du Phong Thành không quan tâm đến sự tồn tại của cậu, cậu cũng uống say đến mức mỗi bước chân đều run rẩy, nhưng Du Phong Thành vậy mà không nhìn cậu lấy một cái đã đi mất….
Trần Tĩnh đỡ lấy cậu, “Đi, tôi đưa cậu về ký túc xá.”
Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy một trận trời long đất lở, lập tức nhào vào lòng Trần Tĩnh, buồn bực nói: “Đội trưởng, cậu cõng tôi đấy à?”
Trần Tĩnh “A” một tiếng, “Cậu không đi được sao?”
Hứa Sấm đá cậu một phát, “Lại ăn vạ, vừa rồi không phải vẫn đi đứng tốt lắm còn gì.”
Bạch Tân Vũ xòe một tay, “Oẳn tù tì, cậu thua thì cõng tôi nà.”
Trần Tĩnh dở khóc dở cười, “Được.”
Hai người so đo, Bạch Tân Vũ thua, cậu sững sờ nhìn tay mình chăm chăm, “Không tính, ba hiệp thắng hai đi.”
Trần Tĩnh bất đắc dĩ, lại so với cậu thêm hai lượt nữa, Bạch Tân Vũ như nguyện giành phần thắng, cậu không khách khí chồm lên lưng Trần Tĩnh.
Hứa Sấm đi về nghỉ ngơi, Trần Tĩnh thì ung dung cõng Bạch Tân Vũ đi về ký túc xá.
Suốt cả đoạn đường hai người chính là không ai nói câu nào, dường như Bạch Tân Vũ rượu vào, tâm tình vô cùng nhạy cảm, không hiểu làm sao lại khóc thút thít.
Trần Tĩnh lại càng hoảng, “Cậu sao thế?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, quệt nước mũi vào cổ áo Trần Tĩnh, “Không có gì, tôi chỉ muốn khóc thôi, mấy ngày nữa phải đi rồi, tiếc.”
Trần Tĩnh nói: “Cũng chẳng có cách nào, thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, chẳng qua nói không chừng ngày nào đó vẫn còn có thể gặp lại nhau, như hôm nay vậy, chúng ta cũng đâu nghĩ rằng đột nhiên được trở lại đâu.”
Bạch Tân Vũ nức nở: “Đội trưởng, cậu yêu bao giờ chưa?”
Trần Tĩnh sửng sốt, ngượng ngập nói: “Lúc tôi rời khỏi nhà mới có 17, làm gì có thời gian.”
Bạch Tân Vũ hít mũi, “Không nói nữa, yêu đương cái rắm gì, không có tí sức lực nào hết, phiền muốn chết.”
Trần Tĩnh trầm mặc một chút, “Cậu cãi nhau với Phong Thành à?”
Bạch Tân Vũ vừa muốn mở miệng, đột nhiên sửng sốt, cả người nhất thời tỉnh rượu phân nửa.
Trần Tĩnh thấy cậu im re, bèn đi tiếp: “Tôi đã sớm nhận ra, kỳ thực rất nhiều người cũng biết, mọi người đâu có ngu, chỉ là không nói ra thôi, sợ các cậu lại ngại.”
Viền mắt Bạch Tân Vũ nóng lên, nghẹn ngào: “Tôi còn tưởng bọn tôi giấu rất tốt.”
Trần Tĩnh cười nói: “Mấy chuyện yêu đương sao giấu được cái gì. Nhao nhao tí là xong ấy mà, ai yêu nhau mà lại chẳng cãi nhau.”
Bạch Tân Vũ ôm sát cổ Trần Tĩnh, “Không phải, không cãi nhau.”
“Vậy các cậu bị làm sao?”
Bạch Tân Vũ không cách nào có thể mở miệng, cậu không thể nói rằng cậu nghi ngờ Du Phong Thành có thích mỗi một mình cậu hay không, ngay cả chính bản thân cậu cũng thấy chuyện này quá dớ dẩn, nhưng cậu càng muốn ngăn cản mình, thì lại càng không dằn được lòng mà cứ mãi dõi theo Du Phong Thành, để ý Du Phong Thành nhìn người nào, rồi nhìn như thế nào, càng quan sát, nghi hoặc trong lòng lại càng nặng, trước đây cậu từng dễ dãi với nhiều người, nhưng cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, cậu không nghĩ đến, khi mình thực sự thích một người, lòng dạ lại con mẹ nó hẹp hòi đến thế, vì sao thân thể cậu càng cường tráng, tính cách lại nhỏ mọn đi như vậy? Đến cùng là cậu bị làm sao?
Trần Tĩnh cười nói, “Dù thế nào đi nữa, chỉ cần câu thông cho tốt là được, yêu đương không phải là như thế sao, cần xây dựng bằng tâm huyết của mình.”
Bạch Tân Vũ lầm bầm: “Không phải cậu chưa từng yêu ai à, sao lại tuôn ra một tràng này nọ này nọ vậy.”
Trần Tĩnh cười khúc khích, “Đạo lý đó ai cũng biết mà.”
Bạch Tân Vũ thở dài một hơi, dựa đầu vào vai Trần Tĩnh, mềm nhũn nói: “Tiểu đội trưởng, người như cậu, về sau nhất định sẽ gặp được một người rất tốt.”
Trần Tĩnh cười nói: “Ừ, nhờ ơn của cậu.”
Bởi đại đội đã không còn giường trống cho bọn họ, bọn họ tạm thời bị phân đến ngủ ở ký túc của ban bếp núc.
Hai người vừa vào ký túc xá đã thấy Du Phong Thành đang chăm sóc Hoắc Kiều, thay quần áo, cho hắn uống thuốc, lau mồ hôi, vội vàng ngẩng đầu liếc bọn họ, buông một câu “Về rồi à.”
Bạch Tân Vũ nằm vật xuống bên cạnh giường của Hoắc Kiều, dùng góc mắt liếc trộm Du Phong Thành cùng Hoắc Kiều. Năm đó cậu nằm trên chiếc giường đối diện với Du Phong Thành, quay người lại là có thể nhìn thấy Du Phong Thành, nhưng lúc đó cậu không hề muốn quay mặt về phía Du Phong Thành một chút nào, nhưng bây giờ cho dù cậu có xoay qua nhìn Du Phong Thành, hắn cũng không nhìn lại cậu. Người ta nói việc đời không đoán trước được, tất thảy những gì cậu đã trải qua từ khi vào bộ đội đến nay, thật sự quá mức ly kỳ. Cậu không chỉ trở thành bộ đội đặc chủng, lại còn đi yêu một gã đàn ông khác, cho dù là bên nào cũng coi như đã lật nhào nhân sinh hơn hai mươi năm qua của cậu, có đôi khi trong lúc mơ màng, Bạch Tân Vũ lại nghi ngờ mình có đang mê man trong một giấc mộng hay không, e rằng một khi tỉnh lại, cậu vẫn đang ở trong quán rượu, xoay người qua, bên cạnh là một ả đàn bà không hay biết tên, tựa như đó mới là cuộc sống bình thường của cậu, mà không phải là quay người lại, vì nhìn thấy Du Phong Thành chăm sóc người cậu đang sốt của hắn mà đố kị đến đỏ mắt.
Sáng hôm sau, bọn họ theo các đội phổ thông ra tập thể dục, 5 km từng khiến cho Bạch Tân Vũ đau khổ tột cùng mỗi sớm, hiện tại cậu chạy mà cứ ung dung như đi tản bộ, Hứa Sấm quả nhiên lôi đầu cậu đi giáo dục đám lính mới, khiến Bạch Tân Vũ cả người không được tự nhiên.
Xế chiều, Hoắc Kiều triệu tập bọn họ, hắn còn chưa hạ sốt, mặt hơi hồng hồng, yếu ớt nói: “Tôi bàn bạc với các cậu một chút về nhiệm vụ lần này.” Hắn lấy ra từ trong hòm một vật hình cái lọ, “Biết đây là cái gì không?”
Trần Tĩnh nhận lấy, nặng trình trịch, anh nói: “Bom nhiệt nhôm [1] ?”
Hoắc Kiều nói: “Tiếp tục đi.”
“Bom nhiệt nhôm khi nổ có thể sản sinh ra mức nhiệt lên tới 3000 độ C, một lọ nhỏ như thế này cũng đủ làm bốc hơi mọi vật trong một khu vực rộng 300 mét trong nháy mắt, thường dùng để tiêu hủy vi-rút, vật nhiễm phóng xạ, hay những thứ cần phải phá hủy ngay lập tức.”
Hoắc Kiều gật đầu, “Không sai, thứ chúng ta đợi hai ngày nay, chính là nó.”
“Nhiệm vụ lần này phải dùng đến thứ này sao.”
“Đúng, ngày hôm qua lúc ở trên máy bay tôi nhận được tin tình báo, có một phần tử khủng bố mang theo mẫu vi-rút chăn nuôi mới nhất, chuẩn bị ba ngày sau nhập cảnh, bây giờ còn chưa xác định được địa điểm cùng tuyến đường nhập cảnh, những gì chúng ta biết được là bọn chúng sẽ chia thành hai đội người- ngựa, mỗi đội khoảng 12-15 người, để yên cho chúng làm loạn một ngày, sẽ có rất nhiều gia súc bị nhiễm bệnh, tổn thất với nhân dân chăn nuôi sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bởi chưa xác định được loại hình vi-rút, cấp trên yêu cầu chúng ta nếu không thể lấy được, lập tức tiêu hủy tại chỗ.”
Một người có biệt danh là Kim Điêu người dân tộc Tajik [2] nghiến răng nghiến lợi: “Đám súc sinh đó lại làm trò này tiếp.”
Mọi người nhao nhao nhìn về phía hắn
Con mắt của Kim Điêu đỏ bừng, “Làng tôi ở hồi trước sống bằng nghề chăn nuôi, mấy năm trước có kẻ cố ý thả vi-rút trên gia súc, nhiều dê bò nuôi trong thôn đều chết hết, đám gia súc đó chính là kế sinh nhai của toàn bộ gia đình, lúc đó nhiều người vì thế mà tự sát. Mặc dù sau đó chính phủ có gửi tiền viện trợ, cũng không thể nào bù đắp vào tổn thất của chúng tôi, rất nhiều trẻ con mất cơ hội đến trường, cơ hội được chữa bệnh, em gái tôi mới bảy tuổi không có tiền để chữa bệnh….” Hắn nói không được nữa, một quân nhân xưa nay vẫn cương nghị dũng mãnh, vậy mà cũng không kìm được nước mắt.
Một phòng đầy người đều im lặng, bọn họ chỉ nghe thấy cúm gia cầm, lở mồm long móng cùng mấy loại bệnh gia súc khác trên Tivi, nhưng chưa bao giờ tự mình trải qua, không thể nào hiểu được những người chăn thả gia súc phải gánh chịu tổn thất lớn đến như thế nào. Loại công kích nhắm vào dân thường như thế này, là ti tiện vô sỉ tột cùng, nhưng vừa vặn cũng là phương thức có thể đạt được mục đích hiểm ác đáng sợ nhất.
Hoắc Kiều ho khan hai tiếng: “Đó là lý do vì sao chúng ta phải ngăn chặn kẻ này bằng bất cứ giá nào, ngay khi nhận được tin tình báo, chúng ta sẽ phải lập tức xuất phát. Tôi hy vọng lần này mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì kẻ địch lần này so với những tên trong nhiệm vụ lần trước chuyên nghiệp hơn nhiều, rất có thể là lính đánh thuê, vũ khí cũng hiện đại hơn, nhưng cho dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần dám tác loạn một tấc trên biên giới lãnh thổ nước ta, nhất định phải giết không chừa một mảnh giáp!”
ΨΨΨ
Hết chương 77
Chú thích:
[1] Bom nhiệt nhôm (Thermite Bomb) (Hình lấy trong GTA Wiki:]] Wiki thường không có nên lấy trong game vậy)
Dịch từ GTA Wiki: Bom Thermite không phát nổ như các loại bom thường, loại bom này đốt cháy các bề mặt tiếp xúc cho đến khi hết năng lượng. Nguyên lý hoạt động khi cháy của loại bom này dựa trên phản ứng oxy hóa khử tỏa nhiệt, nó sẽ tạo ra một vùng khí rộng màu đỏ -cam, nhiệt lượng sản sinh ra có thể nấu chảy cả kim loại.
[2] Dân tộc Tajik: