Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bọn họ đã chuẩn bị xuất phát.
Điện báo mới nhất nhận được, nhóm người kia vì né tránh truy đuổi, đã phân tán đội ngũ, bọn họ cũng chỉ có thể chia quân số của mình thành ba nhánh. Bốn người cùng ký túc xá với Bạch Tân Vũ đều đi theo Hoắc Kiều, lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào sâu trong núi Côn Lôn.
Bây giờ mới chớm đông, tuyết phủ trên núi Côn Lôn còn chưa quá dày, đường cũng không khó đi, có nhiều chỗ còn để lộ ra mỏm đá, nhưng nhiệt độ thì vẫn y như thế, lạnh đến khiến người ê răng.
Tiếp giáp biên giới Trung Quốc, có bảy làng nhỏ tương liên với nhau, đó là một địa khu mà ngay cả tên cũng bị che giấu trên Internet, đủ thể loại người tạp nham vượt biên qua núi Côn Lôn đều trà trộn ở trong đó, phần từ khủng bố, nhập cư trái phép, buôn lậu, thuốc phiện, săn trộm, cướp mỏ, hầu như đều phải thực hiện các loại giao dịch hoặc tiếp tế ở đây, nơi này không có pháp luật, quy tắc vận hành duy nhất là phong tục địa phương đã được lưu truyền hơn một nghìn năm nay, thành phần dân cư vô cùng phức tạp, là một dải đất khiến người đau đầu, sở dĩ chưa bị càn quét sạch sẽ, ngoại trừ phải tôn trọng với phong tục tập quán của dân bản địa, quan trọng hơn cả là giữ lại nơi này sẽ có những tác dụng không thể nói ra.
Lướt qua đường biên lãnh thổ của một nước khiến người ta lâm vào nguy hiểm trùng trùng, đám phần tử khủng bố không bao giờ cưỡi trên xe tải mà vượt qua núi Côn Lôn, đa số đều muốn lén vào thôn làng để lấy tiếp tế, mà nhiệm vụ của bọn họ, chính là phải tìm được nhóm người kia rồi tiễu trừ. Nhưng chẳng qua là muốn tìm những thấy những kẻ đó cũng không phải chuyện dễ dàng, những thôn làng này quá hoang vắng, có đôi khi hai gia đình vậy mà cách nhau đến 1 km, hơn nữa không có đường cái hay điện nước, muốn săn người ở nơi như thế này, kỳ thực không khác lắm so với việc đánh du kích ở Tuyết Sơn, huống chi bọn họ chỉ có trong tay khuôn mặt của vài người.
Bọn họ đi cả một ngày, trời bắt đầu trở tuyết.
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn lên, cảm thán: “Đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay.”
Hoắc Kiều thở dài một hơi: “Ai nha, tôi lại muốn làm thơ rồi.”
Trần Tĩnh cười nói: “Đội phó à đủ rồi đó.”
Hoắc Kiều nháy mắt, “Làm sao thế, tôi đây không phải gọi là văn võ song toàn ư.”
Bạch Tân Vũ nhớ đến đám thơ tình hề hề sởn da gà kia của Hoắc Kiều, không khỏi cười nói: “Đội phó, những bài thơ đó anh viết cho tình nhân nào thế.”
Hoắc Kiều “Sách” một tiếng, “Đó là một loại tình cảm trong lòng, cũng không nhất định là muốn viết cho ai.”
Bạch Tân Vũ cười hì hì nói: “Anh cứ nói thẳng là mình không có bạn gái cho nó vuông á.”
Hoắc Kiều đạp mông cậu một phát, “Cậu thì biết cái gì, thời gian của tôi đây không phải đều dâng hiến cho quốc gia sao, chỗ này thằng nào có bạn gái hả? Hả? Kéo ra ngoài đập chết.”
Mấy người phá lên cười ha hả.
Yến Thiếu Trăn cười nói, “Đội phó, anh thích kiểu như thế nào? Tôi giới thiệu em gái tôi cho anh nè?”
Hoắc Kiều máy mắt, “Có ảnh chụp em gái cậu không?”
Ngón tay Yến Thiếu Trăn chỉ vào mình, “Bề ngoài của con bé không khác tôi lắm, có đủ sức thuyết phục hay không?”
Một người trong đội có biệt hiệu là A Trọc lập tức bu lại, “Tiểu Yến Tử, đội phó không thích thì phải cho tôi đó!”
Khi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ không thể gọi tên thật của nhau, phải cần đến một biệt danh, Trần Tĩnh là Tiểu đội trưởng, Du Phong Thành kêu là Tiểu ngư [1], Bạch Tân Vũ chả hiểu làm sao, bị gọi là Bạch Tiểu công chúa, cậu nát óc nghĩ không thông, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức đến độ mang biệt danh anh Vượng đặt cho cậu lưu truyền tới Báo Tuyết đại đội.
Yến Thiếu Trăn ghét bỏ mà đẩy mặt hắn ra, “Em gái tôi mới chướng mắt cậu.”
Mọi người lại một hồi cười to.
Du Phong Thành trắng mắt liếc Yến Thiếu Trăn, “Em gái cậu lớn lên giống cậu có gì tốt, khuôn mặt như thế vừa nhìn thấy đã biết là dạng hoa tâm.”
Yến Thiếu Trăn trợn mắt, “Hô, cậu tin thuật xem tướng từ bao giờ vậy? Nếu nói đến tướng mạo, dạng mặt như của cậu tuyệt đối là trời sinh đã cay nghiệt bạc tình.”
“Từ đâu mà cậu nhìn ra?”
“Thế từ đâu mà cậu cũng nhìn ra?”
Mắt thấy hai tên này lại muốn gây lộn, Hoắc Kiều vốc lên nắm tuyết chọi vào mặt họ, “Ồn ào cái gì, hôm nào đưa tôi xem ảnh, tự tôi phán đoán tướng mạo.”
Du Phong Thành nhíu mày, “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Tuy trong Báo Tuyết đại đội ai cũng biết quan hệ giữa Du Phong Thành cùng Hoắc Kiều, nhưng đây là lần đầu tiên Du Phong Thành gọi Hoắc Kiều là “Cậu” trước mặt nhiều người như vậy, những người khác dù vậy cũng không phản ứng gì, nhưng Bạch Tân Vũ lại sửng sốt, Du Phong Thành vô cùng khinh thường chuyện nhờ vả vào quan hệ, cho nên tự có bối cảnh gì cũng không hề la lên, bây giờ hắn vậy mà lại gọi Hoắc Kiều là “Cậu” trước mặt mọi người, khiến Bạch Tân Vũ có một loại cảm giác khó nói ra. Lẽ nào là bởi vì Du Phong Thành chán ghét Yến Thiếu Trăn sao?
Hoắc Kiều nhún nhún vai, “Được rồi được rồi, ngưng tán hươu tán vượn, tốc độ của chúng ta không phải đang bị chậm lại à? Nếu tới trễ hơn so với đám Lão Sa, tôi ghim các cậu đấy nhé.”
Bạch Tân Vũ bước cạnh Du Phong Thành, một hồi, cậu lấy giọng đùa giỡn nói: “Gia thế nhà Thiếu Trăn cũng tốt, em gái của cậu ta khẳng định cũng xinh xắn, nói không chừng cũng xứng với đội phó.”
Du Phong Thành lườm cậu, giọng điệu không tốt cho lắm, “Đừng nói nhảm.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, lẽ nào Yến Thiếu Trăn thật sự bị Du Phong Thành ghét đến mức như vậy, nói như thế, hắn sùng bái cậu mình, không cho phép cậu mình thân cận với em gái của kẻ mình ghét, cho dù mọi người chỉ nói giỡn một chút cũng không được? Trong lòng cậu không hiểu là cảm giác gì, có chút hơi quái gở.
Đi bộ hơn 7 km, rạng sáng hơn 4 giờ ngày tiếp theo bọn họ đặt chân đến thôn lân cận, thôn dân bản địa chủ yếu vẫn sống bằng cách chăn thả, săn thú, còn có một bộ phận chuyên giám sát bọn buôn lậu cùng thương lái nhập cư trái phép, lại là một nơi không khiến cho người bớt lo.
Bọn họ tìm một chỗ ẩn náu dưới khe suối nghỉ ngơi, đồng thời liên lạc với hai đội khác cách đó không xa, bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Lúc Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ gác đêm, hai người đều ngáp một cái, Bạch Tân Vũ trông thấy những người khác đều đã ngủ, dựa vào trên người Du Phong Thành, làm nũng nói: “Mệt quá đi, thật muốn chui vào trong chăn ấm áp với cậu.”
Du Phong Thành bắt lấy tay cậu nhét vào trong túi mình, “Nhanh thôi, kết thúc nhiệm vụ là có thể trở về.”
“Trong lòng cậu có lo lắng hay không? Đây là nhiệm vụ chân chính đầu tiên.”
“Không, tôi rất hưng phấn, tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Là chỉ riêng nhiệm vụ, hay là được cùng thi hành nhiệm vụ với Hoắc Kiều?” Bạch Tân Vũ chưa kịp ngăn lại, vấn đề này đã lập tức buột miệng lưu loát trào ra, sau khi nói xong, cậu nín thở chờ câu trả lời của Du Phong Thành.
Du Phong Thành im lặng một chốc, “Cả hai.”
Bạch Tân Vũ có đôi chút thất vọng.
Bọn họ không ai buồn nhắc lại, an tĩnh dựa chung một chỗ mà gác đêm. Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn lên dải sao giăng đầy trời, đột nhiên lại nghĩ, thế này cũng coi như có một chút lãng mạn đúng không? Chuyện yêu đương của hai người nói ra thì, cũng thực sự quá là kì quái, người khác đi xem phim bọn họ xem tài liệu về các loại hình tra tấn, người khác ăn cơm bọn họ nhai rau dại, kỳ thực cậu là người có thể thưởng thức lãng mạn thật sự, trước đây không hề thiếu thốn mấy chiêu trò gian trá để truy đuổi nữ minh tinh, nhưng hiện tại lại chỉ có thể đem việc cùng nhau gác đêm ví như cuộc hẹn hò, trên núi Côn Lôn hi hữu không có dấu người ngước mắt ngắm bầu tinh không khó thấy được nơi phố thị, có lẽ loại tình tố nảy mầm dưới hoàn cảnh như vậy, mới khiến người ta cả đời khó quên.
Sau khi trời sáng, bọn họ phái vài binh sĩ người dân tộc Duy Ngô Nhĩ cải trang thành người nhập cư trái phép, lẫn vào làng để tìm hiểu tin tức, những người khác tìm kiếm tung tích của đám người kia ở vùng lân cận.
Chiều hôm đó, căn cứ vào tin tình báo đã thu thập được, bọn họ chủ trì một đội ngũ hơn 30 người, xuất phát từ thôn làng khi còn hừng đông, dự định men theo một nhánh sông Hắc Long Giang mà đi, bọn họ quyết định chặn đường đám người kia tại một nhánh của Hắc Long Giang.
Những người đó mua ngựa trong thôn, tốc độ nhanh hơn bọn họ, cho nên phải xuất phát trước thời gian, dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường, bọn họ suốt đêm vội vã hành quân hơn 30 km.
Vừa xuôi dọc theo nhánh sông, Hoắc Kiều vừa chửi, “Mẹ kiếp, tại sao một chỗ ẩn núp cũng không có?”
Núi Côn Lôn vốn tương đối cằn cỗi, bờ sông Hắc Long Giang đều là vách đá, mùa đông cây cỏ không mọc, liếc mắt nhìn qua, đều là mấy cây số trơ trọi, không có nơi nào có thể che chắn bọn họ, vậy phải đặt mai phục như thế nào đây? Bọn họ liều sống liều chết chạy tới nơi này lại chẳng có nghĩa lý gì ư.
Du Phong Thành cầm ống nhòm nhìn một chút, “Thật sự không có nơi nào thích hợp, xa hơn nữa lại ẩn trong Tuyết Sơn, chờ chúng ta xuống tới người đã sớm chạy mất rồi.”
Trần Tĩnh nói, “Nếu chúng ta phục kích trên thượng nguồn thì sao?”
Hoắc Kiều lắc đầu, “Bọn chúng có ngựa, chiến đấu trên đó càng khó khăn hơn. Nơi này là vùng lòng chảo, bốn bề đều trơ trọi, đối phó với mấy kẻ đó mà nói thì là địa hình có lợi nhất, bởi vì không giấu được người, căn cứ lộ trình mà phán đoán, buổi trưa bọn chúng đại khái đã có thể đến được mảnh địa khu này, nhất định sẽ nghỉ ngơi xung quanh đây, nơi này chính là điểm phục kích tốt nhất.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
Hoắc Kiều trầm tư một hồi, “Chỉ có thể trốn trong nước.”
Mọi người cả kinh. Trốn trong nước? Hiện tại trên mặt nước đều bay lên từng luồng khí buốt, có thể tượng tượng được là lạnh đến như thế nào, tuy bọn họ mang trên người phục trang không thấm nước, nhưng đồ chống nước cũng không chắn được bao nhiêu lạnh, ngây người ở dưới nước 15 phút là toi mạng.
Trần Tĩnh trầm giọng: “Đội phó, nếu phục kích trong nước độ nguy hiểm sẽ rất cao.”
Hoắc Kiều gật đầu, “Đúng, nhưng trừ cách đó ra, không có biện pháp nào tốt hơn, chúng ta phải giết cho bọn chúng trở tay không kịp, nếu không…..chiến tuyến sẽ kéo dài thêm vài chục km phía trước, cũng không đoán trước được tình huống sẽ như thế nào, lại nói bọn chúng có ngựa, sớm muộn gì cũng bỏ rơi chúng ta.”
Yến Thiếu Trăn nói, “Trốn trong nước thì trốn trong nước.”
Hoắc Kiều nói, “Công chúa cùng Tiểu đội trưởng, hai người mai phục trên núi, khoảng cách hiệu quả nhất để bắn tỉa đến đây khoảng chừng 500 mét, dựa vào kỹ thuật của các cậu, không thành vấn đề. Tiểu đội trưởng, tiếng súng chính là tín hiệu tấn công của chúng ta. Tiểu Yến Tử, cậu chạy nhanh, lần này đảm nhận nhiệm vụ trinh sát, lập tức dọc theo đường tới đây truy lùng bọn chúng, lúc bọn chúng sắp tiếp cận thì báo cho bọn tôi biết qua vô tuyến điện.”
Yến Thiếu Trăn gật đầu.
Hoắc Kiều nhìn mặt sông băng nổi trắng, “Những người còn lại theo tôi lặn xuống nước, mọi người thay trang phục thủy chiến!”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lo âu ngó mọi người, nhiệt độ dưới nước vô cùng thấp, không thể đùa giỡn, đầm mình mấy phút thật sự có thể khiến người đang sống chết vì cóng lạnh.
Du Phong Thành nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, cũng không phải chưa từng bơi giữa mùa đông mà.”
Bạch Tân Vũ muốn nói bơi giữa trời đông là đang hoạt động, đây là không nhúc nhích, nhưng cậu cũng không có phun ra, cũng không có nghĩa lý gì, từ khi bọn họ bắt đầu mặc lên phục trang mang theo băng tay của Báo Tuyết đại đội, nguy hiểm, trắc trở, thống khổ gì đi nữa, cũng không còn là lý do khiến họ lùi bước.
Yến Thiếu Trăn nhanh chóng biến mất về phía thượng nguồn, những người khác mặc lên trang phục chống nước, bắt đầu vận động làm nóng người tại chỗ, Bạch Tân Vũ cùng Trần Tĩnh chia ra, mỗi người tìm kiếm một vị trí bắn.
Lúc này, ông trời lại đui mù mà bắt đầu cho tuyết rơi, gió tuyết thổi một cái, đất trời một mảnh mờ mịt, độ khó bắn tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa khoảng cách là 500 mét, đây đại khái là điều kiện phục kích kém cỏi nhất mà Bạch Tân Vũ từng trải qua, thế nhưng cậu phải thành công, cậu bắn trượt một viên đạn, tính mạng của đồng đội sẽ nguy hiểm hơn một phần.
Cậu bí mật rút sau một vách đá trên núi, điều chỉnh ống ngắm, nhắm đến chỗ đồng đội nơi bờ sông. Hoa tuyết lớn không ngừng bay qua ống ngắm, vô vùng ảnh hưởng đến tầm nhìn. Cậu vừa di động, vừa điều chỉnh ống ngắm, vô tình, ống ngắm đối diện với Du Phong Thành, khuôn mặt được phóng đại rất nhiều lần của Du Phong Thành rõ ràng hiện ra trước mặt cậu, nhìn qua đã thấy lông mi thật dài vương đầy sương trắng, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng lạnh đến xanh xao, trong lòng Bạch Tân Vũ cảm thán một tiếng, con mẹ nó đẹp trai quá.
Ánh mắt Du Phong Thành cũng nhìn về một hướng, dường như cố gắng chuyên chú, Bạch Tân Vũ giật mình, liền nghĩ tới lời của Yến Thiếu Trăn: Ánh mắt Du Phong Thành vẫn dõi theo người nào, cậu có thấy không? Cậu chậm rãi, hướng phía ánh nhìn của Du Phong Thành mà chuyển ống ngắm, tiếp đó, khuôn mặt của Hoắc Kiều chiếu vào tầm mắt cậu.
Tay Bạch Tân Vũ run lên một cái, trái tim co rút mãnh liệt, cậu lắc đầu rời khỏi ống ngắm, nhìn đồng đội tụ tập bên bờ phía xa xa, ở khoảng cách này nếu nhìn bằng mắt thường, căn bản không thấy rõ mặt, cậu có thể nhận ra ai là ai cũng tốt lắm rồi, nhưng với công dụng phóng đại của ống ngắm, biểu cảm cùng thần thái của mỗi người đều rõ ràng đến thế…Du Phong Thành, vừa mới đang nhìn Hoắc Kiều.
Bạch Tân Vũ ngây người vài giây, lại không nhịn được mà cười, cậu không biết mình phát điên cái gì, vừa rồi Hoắc Kiều đang nói chuyện, Du Phong Thành nhìn hắn không phải rất bình thường hay sao, tuy vậy…..ánh mắt kia thực sự rất chăm chú, thế nhưng bây giờ chắc hẳn bọn họ không thể nói chuyện phiếm vẩn vơ, nhất định là đang bàn việc trọng yếu, tập trung thì có gì mà lạ đâu. Bạch Tân Vũ lắc lắc đầu, một lần nữa tiến đến trước ống ngắm, Du Phong Thành vẫn đang nhìn Hoắc Kiều, nghe hắn nói chuyện, Bạch Tân Vũ không muốn suy nghĩ nhiều, liền đẩy ống ngắm đi.
Qua không bao lâu, trong vô tuyến điện truyền đến giọng của Yến Thiếu Trăn, “Tôi phát hiện ra tung tích của bọn họ rồi, cách địa điểm không quá 10 phút.”
Hoắc Kiều nói, “Tốt, bây giờ chúng ta xuống nước, Tiểu đội trưởng, cậu nhớ kỹ, nổ súng vào thời cơ tốt nhất, đây là bài kiểm tra năng lực phán đoán thời điểm, không cho phép sai lầm.”
Trần Tĩnh trầm giọng nói: “Đã rõ,”
Chỉ nghe Hoắc Kiều hít sâu một hơi, tháo vô tuyến điện ra bỏ vào bao không thấm nước trong túi đeo lưng, bọn họ ào ào nhảy xuống sông.
Bạch Tân Vũ hẳn cảm thấy may mắn vì mình không phải đám người đầm mình trong nước kia, cho dù không nhìn thấy biểu cảm của đồng đội, cậu cũng biết được cái cảm giác lặn xuống nước vào mùa này nó như thế nào.
Bọn họ ẩn vào trong nước xong xuôi, trong miệng ngậm ống thông khí, liền lặng lẽ phân tán, mặt nước lại khôi phục tĩnh lặng, mười mấy người tiêu biến vào hư không, trên bờ không có một chút dấu vết, đây là ẩn náu hoàn mỹ.
Đại khái khoảng 7, 8 phút, Bạch Tân Vũ thấy một đoàn ngựa thồ trên núi, cậu cầu khẩn đoàn ngựa đó sẽ thực sự dừng chân ở chỗ này, đồng thời nơi nghỉ ngơi của bọn chúng cũng đừng cách quá xa chỗ bọn họ ẩn núp.
Sau khi đoàn ngựa thồ đi vào khe trũng, thực sự đã giảm chậm tốc độ, cuối cùng chừng 30 con người đó dừng tại một điểm cách chỗ bọn họ mai phục hơn 100 mét, có thể tượng tượng ra được đám người đang nhẫn nhịn cái lạnh thấu xương ở dưới nước cũng đang từ từ bơi về phía trước.
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Tiểu đội trưởng, bọn họ xuống ngựa.”
Trần Tĩnh đáp: “Tôi biết, chờ bọn họ lên ngựa đi đến bờ sông uống nước, bây giờ bọn họ mới dừng chân, vẫn còn đồ đạc có thể chắn đạn.”
“Rõ.”
Lại đợi 3 phút, Bạch Tân Vũ không nhẫn nại được nữa, “Tiểu đội trưởng, bọn họ ở dưới đó đã quá 10 phút rồi.”
Trần Tĩnh nói: “Tôi biết, kiên nhẫn đi.”
Một câu “kiên nhẫn đi’ làm cho Bạch Tân Vũ tỉnh táo lại không ít, cậu hít sâu một hơi, khiển trách bản thân vẫn còn chút nóng nảy, hẳn là cảm xúc từ lúc bị nhốt vào phòng tối giờ mới trào ra, nghĩ như thế, cả người cậu đều ổn định hơn, tập trung nhìn chằm chằm đám người kia.
Trần Tĩnh nói, “Có năm người có khả năng cầm súng bắn trả trong 5 giây, chúng ta phải giết hết bọn chúng, công chúa, hướng 3 giờ và hướng 4 giờ bên trái, Tiểu Yến Tử, hướng 8 giờ bên phải, còn lại hai người để tôi.”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước miếng, “Rõ”. Tim Bạch Tân Vũ đột nhiên thót lên tận cổ họng, đầu cậu quay ong ong, thời điểm nâng súng ngắm vào một tên địch, cậu vô cùng rõ ràng, vừa rồi chỉ đạo của Trần Tĩnh chính là những người bọn họ phải phụ trách tiêu diệt. Cậu phải giết người, ngay bây giờ, ngay bây giờ, cậu đã sẵn sàng ư? Đây không phải là diễn tập, không phải huấn luyện, mà là một con người thực thụ.
Yến Thiếu Trăn trầm giọng: “Rõ.”
“Chuẩn bị.”
Yến Thiếu Trăn nói: “Bạch Tân Vũ, không cần cố gắng nhớ khuôn mặt của kẻ đó, cậu chỉ cần nhớ kỹ, bọn chúng là kẻ địch.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Đã rõ.”
Giọng nói của Trần Tĩnh cũng có vẻ run rẩy, “Một, hai, ba!”
Đoàng đoàng đoàng, ba tiếng súng đồng thời vang lên, thức tỉnh Tuyết Sơn im lặng.
Bạch Tân Vũ đã sớm nhắm vào mục tiêu của mình, dễ dàng bắn hạ, sau khi cậu cùng Trần Tĩnh và Yến Thiếu Trăn thả mấy phát súng, chỉ cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, đại não nổ một tiếng vang lên vô số thanh âm hỗn loạn, cả người không thể nói rõ sợ hãi, cậu không có thời gian để do dự, dường như có một bản năng thúc bách cậu bóp cò, đầu của địch nhân xa lạ được phóng đại trong ống ngắm, nổ tung trước mặt cậu giống như trái dưa hấu, đúng, cái đầu được phóng đại nhiều lần trong ống ngắm đó, dường như bị hủy diệt ngay trước mặt cậu, cậu thậm chí còn có ảo giác máu tươi nong nóng và óc đều phun đến trên mặt mình, trong chốc lát ánh mắt cậu đỏ lên, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, cậu giết người, thực sự đã giết người! Không có hoảng sợ và bối rối như trong tưởng tượng, bắn bể một đầu người, cậu ngược lại càng bình tĩnh hơn, nhanh chóng dời súng nhắm vào mục tiêu kế tiếp, mục tiêu nhảy dựng lên, giơ súng về phía cậu, lúc chưa kịp bóp cò, đã bị cậu cho một phát súng đánh nát toàn bộ vai trái!
Nhóm mai phục ở trong sông băng như thủy vong mà nổi lên mặt nước, kéo xuống bọc chống nước trên nòng súng, gào thét vọt tới, nấp sau ngựa mà bắn, trong lúc nhất thời, tiếng súng động đến trời xanh.
Bạch Tân Vũ, Trần Tĩnh cùng Yến Thiếu Trăn bắn yểm hộ ở phía xa, tiêu diệt được mấy kẻ địch, Bạch Tân Vũ không trượt phát nào, sau khi giết chết 4 người, sợ hãi cùng tội ác rút đi, cậu chỉ cảm thấy cả người bị chi phối bởi một loại kích động không nói rõ, báng súng nắm trong tay chính là cây bút nắm giữ đại quyền sinh sát của phán quan, vài kẻ địch kia giống như bia ngắm di động, căn bản không thể chạy thoát khỏi viên đạn của cậu, mỗi phát súng tiễn đi một người, tỷ lệ gặp nguy hiểm của các chiến hữu của cậu cũng liền giảm xuống.
Bọn họ như chiến xa quá cảnh, nghiền vụn đám người nhập cư trái phép này, hơn 30 người người rất nhanh chết chỉ còn lại có một nửa, có mấy tên lẩn trốn cách bờ sông tương đối xa, nhảy lên ngựa bỏ chạy, cuối cùng vẫn có 4 tên chạy thoát.
Ba người Bạch Tân Vũ chạy xuống từ trên núi, khẩn trương hỏi, “Có ai bị thương không?”
A Trọc ngồi trên tảng đá, bưng lấy cánh tay chảy máu nói: “Không có việc gì, trầy da.”
Hoắc Kiều nói: “Tìm xem còn người nào sống không?”
Bọn họ tìm nửa ngày, có hai kẻ bị thương tương đối nhẹ, bị bọn họ tóm qua, Hoắc Kiều dùng tiếng Duy Ngô Nhĩ hỏi bọn họ, “Mấy người vừa rồi trốn đi hướng nào, biết không?”
Hai người kia làm bộ nghe không hiểu, quang quác tiếng Ba Tư, Hoắc Kiều không hề kiên nhẫn, cầm báng súng bang bang gõ vào mặt bọn chúng hai cái, đánh rớt răng của hai tên đó, hai kẻ này vẫn mạnh miệng không nói.
Hoắc Kiều run người nói, “Lạnh quá, liên hệ với người bên trạm biên phòng tới đón chúng ta, trở về lại thẩm vấn.”
Bọn họ mang theo người bắt được, bơi trở về, chờ hội hợp với người của trạm biên phòng. Dọc theo đường đi, mọi người thảo luận về hồi chiến đấu kịch liệt vừa rồi, còn nói đến mặt mày hớn hở, so với đám lính già đắc ý, bốn tên lính mới đều rối rắm im lặng, suy nghĩ trong lòng mọi người không khác nhau mấy, đối với những binh sĩ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, cho dù có chuẩn bị tâm lý đầy đủ đến đâu, tự tay sát nhân đối với một người bình thường mà nói, thủy chung vẫn để lại một nấc thang trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không tiếp nhận dễ dàng đến vậy.
Cứ đi như vậy khoảng hai giờ, rốt cuộc bọn họ cũng gặp được người của trạm biên phòng, bọn họ lên xe, Hoắc Kiều báo cáo tình huống một chút, rồi cũng trèo lên xe bàn bạc kế hoạch truy đuổi tiếp theo.
Bạch Tân Vũ rúc ở trong góc, nhìn tay mình, chúng còn đang hơi run rẩy, kích động đã rút đi sau khi chiến đấu kịch liệt, đại não nóng lên của cậu cũng dần bình tĩnh trở lại, trong não không ngừng nhớ lại cái đầu nổ tung trước mặt cùng bả vai bị đánh nát, là do viên đạn của cậu làm ra, đạo lý gì cậu đều hiểu, nhưng chuyện này vẫn chưa thể tiêu hóa được, bị giết là những người đang sống sờ sờ, không phải bia ngắm.
Một lát, Hoắc Kiều nhích mông qua, nhìn bốn người bọn họ, nhẹ giọng nói, “Có phải tay còn đang run rẩy không? Rất bình thường,mấy tên lính già ở đây, đều có lần đầu tiên giống các cậu, tuy bây giờ chúng tôi không muốn nhắc lại, nhưng có nhiều người khi lần đầu tiên làm việc này, biểu hiện so ra còn kém các cậu nhiều.”
A Trọc [2] cười nói, “Cái này ai dám thừa nhận chứ.”
Hoắc Kiều lần lượt vỗ đầu bọn họ, “Tôi không muốn các cậu nhớ lại, các cậu cũng thực sự sẽ không muốn nhớ lại đâu, tôi chỉ có thể nói cho các cậu biết, nhiều nhất là qua mấy lần chấp hành nhiệm vụ các cậu sẽ chai lì, tí nữa đến trạm biên phòng, các cậu có thể nghe mấy chiến sĩ biên phòng đó kể lại đám súc sinh này đã tàn hại dân chúng như thế nào, lính biên phòng quanh năm giao chiến cùng với đám người đó, còn hận không thể uống máu bọn chúng, đến lúc đó các cậu sẽ thấy hối hận sao mình không có cơ hội giết thêm vài tên.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Đội phó, không phải tôi thấy hổ thẹn gì, tôi chỉ cảm thấy chưa thích ứng được.”
Hoắc Kiều dịch lại gần cậu, ánh mắt thâm thúy quan sát cậu, “Hử? Cậu chưa thích ứng nổi ấy à? Nhưng cậu đã giết bốn người đấy?
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, cúi đầu.
Hoắc Kiều thấp giọng: “Tôi phát hiện mình thực sự tìm thấy trên người cậu một chút bóng dáng của Võ Thanh, xạ thủ trời sinh, ngoại trừ thiên phú bắn tỉa ra, còn có một thứ mà người khác không có, đó chính là một loại ý chí chiến đấu ” Bố mày lớn nhất” khi cầm súng, lần đầu cậu bắn đạn thật, cậu có cảm giác được loại “Ý chí chiến đấu” như vậy không?”
Bạch Tân Vũ ngây ngẩn cả người, cậu hồi tưởng lại phấn khích ngắn ngủi của chính mình, loại phấn khích cứ như hút phải thuốc phiện….
ΨΨΨ
Hết chương 75
Chú thích:
[1] Tiểu Ngư: Họ của Du Phong Thành là 俞 – đọc là yu, đồng âm với ngư.
[2] A Trọc: Nguyên văn là 秃秃- nghĩa là trụi lủi, trọc lốc, nhưng mình quyết định đổi thành A Trọc.