*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, có người gõ cửa, Bạch Tân Vũ rướn cổ nhìn ra phía đó, lại thấy người bước vào là Hoắc Kiều. Bạch Tân Vũ vừa nhìn thấy Hoắc Kiều, thật sự là hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cảm giác của cậu đối với Hoắc Kiều vốn cũng rất phức tạp, có chút hâm mộ, cũng có chút ghen tị, thông qua chọn lựa lần này, phỏng chừng sự nham hiểm của Hoắc Kiều đều lưu lại bóng ma không nhỏ trong lòng mỗi người, khiến người ta thật sự có ý muốn quất nát hai bàn tay hắn.
Hoắc Kiều dường như không để ý biểu cảm phức tạp rối rắm của hai người, thản nhiên vừa cười vừa bước đến, thân thiết an ủi: “Hai cậu tỉnh rồi, cơ thể cảm thấy thế nào?”
Bạch Tân Vũ nhăn mặt nói: “Có vẻ chưa tàn phế.”
Hoắc Kiều cười nói: “Vậy là tốt rồi, khó lần nào có thể tuyển được ba người, đã nhiều năm mới có trường hợp hiếm như thế.”
Bạch Tân Vũ nghĩ đến hai binh sĩ đã vượt qua phòng khí độc kia, cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho bọn họ, thời điểm thống khổ gian nan nhất đều đã qua đi, khi đó bọn họ chỉ cần đứng lên bước thêm một trăm mét nữa, là đã có thể thông qua chọn lựa, nhưng tại thời điểm mấu chốt nhất sắp thành lại bại, điều này thật sự rất tàn nhẫn, nếu không phải Trần Tĩnh kéo cậu đứng lên, số mệnh của cậu có lẽ cũng giống như vậy, cho nên Bạch Tân Vũ đặc biệt có thể thấu hiểu cảm nhận của hai người kia.
Hoắc Kiều nói: “Có phải cậu đang nghĩ tới hai người bỏ cuộc lúc đó? Cảm thấy bọn họ thực sự rất đáng tiếc?”
Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Đúng.”
Hoắc Kiều khẽ cười nói: “Bọn họ buông tay tại thời điểm cuối cùng, đối với chúng ta mà nói, chỉ cần chân không đứt, sức chưa tàn, đều không nên ruồng bỏ nhiệm vụ.”
“Nhưng không phải vì lý do thể lực mà bọn họ mới bỏ cuộc, là do phương thức mà anh sử dụng rất……”
Hoắc Kiều nói: “Chính xác vì như vậy, tôi mới không thể chấp nhận hai người bọn họ. Nếu họ thật sự đã không đứng lên nổi, nhưng trong lòng không hề muốn bỏ cuộc, có lẽ tôi sẽ xem xét thu nhận cả hai, thế nhưng lúc đó trạng thái của bọn họ cùng với cậu, cùng Trần Tĩnh không khác nhau lắm, lại bởi vì tức giận cùng tâm lý bất mãn tiêu cực mà chọn buông bỏ, chỉ duy nhất điểm này thôi, đã làm cho bọn họ mất đi tư cách trở thành bộ đội đặc chủng, do có những cá nhân không thành thục mà làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, đây là điều nên kiêng kị nhất.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ngơ, cậu biết Hoắc Kiều nói không sai, nhưng tâm tình vẫn chợt tràn ngập phiền muộn, cậu nói: “Tôi….. chẳng phải tôi cũng không đủ tư cách sao, nếu không phải có tiểu đội trưởng, có khả năng tôi cũng sẽ bỏ cuộc.”
Hoắc Kiều nhếch môi cười, bên trong mắt chợt lóe ra một tia sáng, “Thật à? Cậu thật sự sẽ bỏ cuộc sao?”
Bạch Tân Vũ mím môi, đầu óc có chút choáng váng, cậu sẽ bỏ cuộc sao? Dưới tình huống khi đó, nếu Trần Tĩnh không kéo cậu từ mặt đất lên, chẳng lẽ cậu cũng sẽ liều mạng đứng lên, chỉ vì có thể đuổi theo bóng dáng Du Phong Thành mà tiếp tục dấn bước, hay là nhắm mắt làm ngơ, buông bỏ tất cả? Cậu không biết, bởi vì đã không có một từ “nếu” kia, cho nên lựa chọn của bản thân cậu lúc đó tột cùng sẽ là gì, cậu đã không thể phán đoán được nữa. Cậu lắc đầu, “Tôi không biết, tôi chỉ biết, so với hai người bọn họ, tôi cũng chưa chắc đã đủ tư cách.”
“Đúng vậy, cậu không hẳn đã đủ tư cách, ai bảo cậu rất may mắn cơ chứ, tiểu đội trưởng của cậu trong thời điểm mấu chốt nhất vẫn kéo cậu đứng lên, về phần cậu đến cùng có xứng đáng hay không, đợt chọn lựa thứ hai sẽ kiểm tra điều đó.” Hắn nói xong, liền đi đến bên giường Trần Tĩnh, đặt mông ngồi xuống, cười cười vỗ vỗ bả vai Trần Tĩnh, “Tiểu Trần, cậu quả nhiên không khiến tôi thất vọng.”
Trần Tĩnh cười khổ một chút, “Trung đội trưởng, coi như tôi may mắn đi.”
“Không phải cậu may mắn, tôi tin rằng cậu có thực lực thông qua chọn lựa, cậu cũng quả thật chứng minh con mắt tôi đã nhìn đúng, cậu cùng Phong Thành là hai người tôi đánh giá cao nhất, kết quả tuyển chọn lần này khiến tôi rất vừa lòng.”
Bạch Tân Vũ thở dài, nghĩ rằng bản thân cậu hoàn toàn là trúng thưởng ngoài ý muốn, dọc theo đường đi, nếu không có Du Phong Thành, cậu không có khả năng đi đến tận phòng khí độc, mà nếu không có Trần Tĩnh, cậu rất có thể đã không kiên trì đến điểm cuối cùng, dựa vào thực lực của cậu, có thể thông qua đợt chọn lựa thứ hai sao?
Trần Tĩnh hỏi: “Phong Thành đâu?”
“Bên phòng cách vách, còn chưa tỉnh.”
“Không có gì đáng lo chứ?”
“Không có việc gì, chọn lựa lần này không có người nào bị thương nặng.”
“Bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?”
“Trong bệnh viện của căn cứ huấn luyện dã ngoại, hai ngày nữa các cậu sẽ được trả về đại đội, chờ thông qua giấy tờ, các cậu có thể chuyển đến Báo Tuyết đại đội.”
Trần Tĩnh có chút khẩn trương chà chà bàn tay, theo bản năng đi đẩy gọng kính, lại đột nhiên nhận ra mình đã không còn đeo nữa.
Hoắc Kiều cười nói: “Không cần đeo nữa đâu, cậu có biết bây giờ mặt mình sưng lên thành cái dạng gì không hả?”
Trần Tĩnh cười cười.
Hoắc Kiều đứng lên, hướng về phía Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ hành quân lễ, “Tôi đại biểu cho đại đội đặc chủng Báo Tuyết, có lời chúc mừng đối với hai cậu, tuy nhiên đường còn dài, hãy tiếp tục cố gắng.”
Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ vội vàng hồi quân lễ.
Hoắc Kiều cười, lấy ra mấy viên kẹo từ trong túi, ném lên chăn của hai người, “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau khi Hoắc Kiều đi rồi, bọn họ lại đổ ụp trở về trên giường, tuy rằng bụng đã được lấp đầy, nhưng cơ thịt vẫn như cũ đau đến không chịu nổi, hai cẳng chân phù lên tựa như của người Hobbit [1], Bạch Tân Vũ nằm ở trên giường soi gương mất nửa ngày, không ngừng hỏi Trần Tĩnh mình có đen đi hay không, da có thô ráp hơn không, mặt có hơi bị phù ra không, cuối cùng khiến Trần Tĩnh phiền đến mức lấy gối đầu đập cậu một trận.
Buổi tối, Đại Hùng cùng Lương Tiểu Mao đến, bọn họ đều mặc trang phục bệnh nhân, hiển nhiên cũng đang nằm viện.
Trần Tĩnh nhìn thấy bọn họ, liền thở dài trầm trầm, Bạch Tân Vũ thì rất là không được tự nhiên, cho dù là đối mặt với Đại Hùng hay là Lương Tiểu Mao.
Đại Hùng nhìn qua cùng người bình thường không khác xa lắm, cười ha hả: “Tiểu đội trưởng, Tân Vũ, mọi người khỏe không đó?”
Trần Tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là tốt lên thôi, các cậu thì sao? Nhanh như thế mà đã nhảy xuống giường rồi?”
“Tụi em không sao hết á.” Đại Hùng nói: “Nghe nói cuối cùng mấy người phải chui vào phòng khí độc mất 3 phút hả? Tiểu Mao nói có người còn bĩnh cả ra sàn, móa, biến thái vãi cả chó mèo, tuy rằng lúc bị loại em cũng tiếc đứt ruột á, nhưng bảo em chui vào phòng khí độc, em chắc chắn cũng không chịu được, cho nên cũng coi như trong cái rủi có cái may đi.”
Lương Tiểu Mao thở dài, “Cậu cũng đừng khích tôi, tôi đâm đầu vào nhưng rồi gặp tội chịu không nổi mới bò ra, sớm biết như thế chi bằng tôi tẩu tán cùng cậu luôn lúc đó.”
Đại Hùng cười ha hả.
Lương Tiểu Mao nhìn về phía Bạch Tân Vũ, thành khẩn nói: “Tân Vũ, mặc kệ trước kia hai ta thế nào, lần này tôi thật sự phục anh, chúc mừng anh, thật lòng đấy.”
Bạch Tân Vũ vốn nhìn thấy Lương Tiểu Mao còn đang tính tỏ ra vênh váo một phen, lúc này tự nhiên lại thấy ngượng ngùng, nếu không có Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh, hẳn là cậu cũng không thể kiên trì hơn so với Lương Tiểu Mao là bao, hơn nữa, lúc ấy trong phòng khí độc, cậu cũng đã không chịu nổi mà quyết định bỏ cuộc, là Du Phong Thành gắt gao kéo cậu lại, chuyện này không bị người khác nhìn thấy, Bạch Tân Vũ cũng không phải loại không biết xấu hổ mà bô bô ra ngoài, Lương Tiểu Mao “chịu phục”, khiến cậu vô cùng chột dạ, cậu gãi gãi đầu, “Cái đó…thật ra…… Nếu không có tiểu đội trưởng, tôi cũng không thể thông qua.”
Lương Tiểu Mao cười nói: “Mặc kệ thế nào, anh đã bắn trúng tay súng bắn tỉa ngồi trên trực thăng, anh còn kiên trì đến phút cuối cùng, tôi rút lại những lời đã nói trước đó, anh có thực lực thông qua chọn lựa.”
Bạch Tân Vũ nở nụ cười, “Cám ơn!”
Trần Tĩnh cũng lộ ra nụ cười thoải mái, “Thông qua chọn lựa lần này, mọi người đều trưởng thành lên nhiều, chỉ cần tính đến điểm này thôi, dịp này thật sự rất có ý nghĩa.”
Lương Tiểu Mao cười hì hì nói: “Tiểu đội trưởng, bản kiểm điểm có thể không viết có được không?”
Hai mắt Trần Tĩnh trừng lớn, “Không được, 10 ngàn chữ, thiếu một chữ cũng không được.”
Hai người rên lên một tiếng.
Mấy người hi hi ha ha trò chuyện, nhìn qua mọi thứ đều khôi phục bình thường, nhưng chọn lựa lần này đã gây ra thương tính đối với thể xác và tinh thần bọn họ, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể hồi phục.
Buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Tân Vũ cảm giác cơ thể đã tốt hơn nhiều, nảy ra ý tưởng muốn xuống giường hoạt động, cậu cùng Trần Tĩnh đến căng-tin bệnh viện no nê một bữa, sau đó ra ngoài tản bộ, dù sao cũng đều là lính, nửa ngày đều không chịu ngồi yên.
Tản bộ xong, Trần Tĩnh đề nghị đi thăm Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ căng thẳng trong lòng, cậu lúc muốn đi, lại không quá muốn đi, không khỏi do dự, Trần Tĩnh lại không biết cậu đang rối rắm trong lòng, cứ kéo Bạch Tân Vũ đi tìm Du Phong Thành.
Mở cửa phòng bệnh, Du Phong Thành đang ngồi ở trên giường nghịch điện thoại, hắn vừa quay đầu, đối diện chính là đôi mắt của Bạch Tân Vũ, ánh mắt hai người tiếp xúc ở trong không khí, trong phút chốc, giống như có vô số tàn lửa bốc lên, ánh mắt Du Phong Thành ảm đạm, Bạch Tân Vũ trong lòng căng thẳng.
Trần Tĩnh quét mắt qua lại giữa hai người, ho nhẹ một tiếng.
Bạch Tân Vũ phục hồi tinh thần, làm bộ như không có việc gì nói: “Tỉnh rồi à, chúng tôi đến xem cậu thế nào.”
Du Phong Thành nhàn nhạt nói: “Lại đây ngồi đi.”
Trần Tĩnh nói: “Cơ thể ổn chưa? Có thể xuống giường không?”
Du Phong Thành gật đầu, “Không có việc gì, đang nghĩ muốn nghỉ ngơi thoải mái hai ngày.”
Ba người nhất thời không biết nên nói cái gì, Trần Tĩnh tuy rằng không nói ra, nhưng từ đầu tới cuối, anh đối với chuyện Du Phong Thành giấu diếm viên đạn vẫn có chút canh cánh trong lòng, mà Bạch Tân Vũ thì càng không biết phải đối mặt Du Phong Thành như thế nào, trong lòng bọn họ nuôi dưỡng tâm sự, cho dù ngồi gần nhau đến vậy, lại như có một tầng ngăn cách vô hình chắn ở chính giữa.
Cuối cùng, Du Phong Thành nói: “Tiểu đội trưởng, tôi nói riêng với Tân Vũ vài câu có được không?”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, đầu nặng đến nỗi không nâng dậy nổi.
Trần Tĩnh dưỡng như đã sớm đoán được, anh đứng lên, “Tôi đi ra ngoài trước đây.”
Bạch Tân Vũ kéo lấy tay áo Trần Tĩnh, cậu ngẩng đầu, nhìn Trần Tĩnh như cún con nhìn chủ.
Trần Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của cậu, xoay người đi.
Trong phòng bệnh lại lâm vào một trận im lặng xấu hổ.
Du Phong Thành nhìn cậu, “Anh giận tôi à?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không.” Cậu thật sự không có lý do gì để nổi giận với Du Phong Thành, dọc theo đường đi Du Phong Thành đều giúp đỡ cậu, canh gác cho cậu ngủ, một ngụm nước cuối cùng đưa cho cậu uống, tự mình lái xe để cậu nghỉ ngơi, lúc trong phòng khí độc, nếu không phải Du Phong Thành đè cậu lại, cậu cũng đã sớm bỏ cuộc, cậu có thể đi đến cuối cùng, đều là nhờ có Du Phong Thành, vì lý do gì cậu có thể tức giận. Chính là cậu…… cậu khó chịu, đến giây phút cuối cùng, Du Phong Thành vẫn bỏ rơi cậu, cho dù đó là quyết định sáng suốt nhất lúc ấy, dựa trên lý trí thì Du Phong Thành không làm sai bất cứ điều gì, nhưng cậu lại cứ mãi đem điểm mấu chốt đó dằn vặt trong lòng, cho dù như thế nào đi chăng nữa cậu cũng không quên được bóng dáng khi ấy, khi Du Phong Thành bước đi mà không chút do dự, quên không được bóng dáng kiên quyết cho dù cậu có gọi đến khản cổ cũng không quay đầu lại đó, loại cảm giác bị vứt bỏ, bị ruồng rẫy, bị mất niềm tin này, không thể dùng lý trí để xóa mờ, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là bởi vì cậu động lòng với người này, mà cậu biết Du Phong Thành lại không nhìn cậu với cùng một loại tình cảm.
Du Phong Thành nói: “Tôi cũng không có gì để giải thích, tôi không thể bỏ cuộc ở phút cuối cùng.”
Trái tim Bạch Tân Vũ co rút, “Ừm, tôi biết, tôi phải cám ơn cậu, cậu giúp tôi rất nhiều.”
Tay Du Phong Thành đặt ở bên người quận thành nắm đấm, “Mặc kệ thế nào, nhưng anh cũng đã thông qua …… Nhưng anh thật sự muốn đến Báo Tuyết đại đội sao?”
Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Nói thật ra, tôi không biết, nhưng chưa đến lúc chân tôi tàn phế, tôi sẽ không bỏ cuộc.” Cậu nhìn Du Phong Thành, tâm tình vô cùng phức tạp, đến tột chuyện giữa cậu cùng cậu có thể Du Phong Thành đi đến đâu? Ngay cả việc bản thân cậu nên hay không nên đi theo cậu cũng không biết, căn bản cậu không nên thích Du Phong Thành, nhưng cậu lại quá vâng theo trái tim của mình, trước kia thích thứ gì, cho dù mặt dày mày dạn cũng phải tới được tay cậu, cậu lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên thật sự coi trọng một người, bảo cậu buông tay như thế nào bây giờ.
Du Phong Thành trầm giọng nói: “Anh có lý do để đến Báo Tuyết đại đội sao, nếu thái độ của anh không thích hợp, sẽ khiến tỷ lệ gặp nguy hiểm của anh tăng lên rất nhiều đấy, anh có hiểu không?”
Bạch Tân Vũ thầm nghĩ, lý do của tôi chính là cậu còn gì! Nhưng cậu không dám nói ra, cậu cũng không biết chính mình nhút nhát như thế từ khi nào, Bạch Tân Vũ cậu chưa bao giờ là người biết ngại ngùng, cậu do dự nửa ngày, cuối cùng nói: “Tôi muốn trở thành một tay súng bắn tỉa.” Lời này ngược lại cũng là sự thật, cho dù không có Du Phong Thành, cậu vẫn muốn trở thành một tay súng bắn tỉa.
“Anh biết trở thành một tay súng bắn tỉa khó khăn như thế nào không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không biết, nhưng nếu tôi không thích hợp, chọn lựa đợt thứ hai sẽ nói cho tôi biết.”
Du Phong Thành bắt được tay cậu, nghiêm túc nhìn cậu, “Anh không cần o ép bản thân mãi.”
Bạch Tân Vũ hơi mím môi, “Tôi…… có lẽ tôi cũng có thể vượt qua, mặc kệ thế nào tôi cũng sẽ thử xem.”
“Đợt chọn lựa thứ hai là dựa vào năng lực chân chính, tôi không giúp được anh, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Bạch Tân Vũ thốt ra, “Tôi không cần cậu lo mà!”
Du Phong Thành thâm trầm nhìn cậu, Bạch Tân Vũ trầm giọng nói: “Du Phong Thành, kế tiếp chính là chuyện của riêng tôi, tôi sẽ cố hết sức mình để có thể ở lại, nhưng nếu tôi không thành công……” Cậu ngẩng đầu cười cười, “Đợi cả hai chúng ta đều xuất ngũ, vẫn có thể gặp lại nhau chứ.”
Du Phong Thành bắt lấy tay cậu, một phen đem thân thể cậu kéo về phía mình, ấn gáy cậu lại, hôn lên bờ môi Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ giật mình, vừa không né tránh, cũng không đáp lại, trong lòng cậu ùa lên một cảm giác bi thương, bởi vì cậu cảm giác được, Du Phong Thành căn bản không cho rằng cuối cùng cậu có thể ở lại, ngay cả chính cậu cũng không hề tin tưởng, nói đến nói đi, cậu chỉ là may mắn thông qua mà thôi.
Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Tôi hi vọng anh có thể ở lại.”
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, đôi mắt trong suốt nhìn Du Phong Thành không chớp mắt, “Nếu tôi thật sự có thể?”
Du Phong Thành há miệng thở dốc, rõ ràng muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói gì cả.
Bạch Tân Vũ đẩy hắn ra, tự giễu nói: “Nhìn cậu như vậy, nếu muốn tôi ở lại, cậu liền quỳ xuống gọi đại vương coi.”
Du Phong Thành cười nhạo một tiếng, “Anh cứ trụ lại được đã rồi nói sau.”
Bạch Tân Vũ lo lắng nói: “Chuyện kia…… cậu nói thử xem hôm đó, cậu của cậu, còn có những người khác, có thể nhìn ra được cái gì hay không?”
Du Phong Thành nhíu mày, “Anh nghĩ sao.”
Bạch Tân Vũ nhe răng, “Không biết, bọn họ chắc là không nhạy cảm như thế đâu ha.”
“Người khác tôi không biết, nhưng cậu tôi biết.”
Bạch Tân Vũ hoảng sợ, “Móa, cậu làm tôi run đó.”
“Tôi hù anh làm gì, tôi vừa tỉnh dậy cậu tôi đã hỏi.” Du Phong Thành nhẹ nhàng bâng quơ nói, giống như không có gì nặng nề cả.
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn, “Cái đó…… Anh ta không phản ứng gì hết sao?”
“Có thể phản ứng như thế nào, cậu của tôi tính cách tùy tiện, hắn sẽ không quản việc riêng của tôi.”
Biểu cảm của Bạch Tân Vũ đột nhiên trở nên kinh sợ, “Cậu của cậu sẽ không nói cho anh trai tôi biết chứ!”
Du Phong Thành nheo mắt, “Anh trai anh là đồng tính luyến ái, nói ra thì thế nào?”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Anh trai tôi đánh chết tôi thiệt đó! Tuy anh ấy là gay thật, thế nhưng từ nhỏ anh ấy đã cảnh cáo tôi không được bắt chước, không được, tôi phải đi tìm Hoắc Kiều……”
Du Phong Thành kéo cấu lại, “Được rồi, ngồi xuống đi, tôi lừa anh đấy.”
Biểu cảm Bạch Tân Vũ đều trở nên vặn vẹo,“Cái gì?”
Du Phong Thành nhún vai, nhếch môi cười cười, “Cậu tôi không hỏi tôi gì cả, tuy rằng tôi cảm giác hắn biết, anh làm như thế, là thừa nhận bản thân là gay hửm?”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Cút mẹ cậu đi, tôi thừa nhận lúc nào! Ngủ với đàn ông không nhất thiết sẽ là gay, cậu…… con mẹ nó cậu thiếu đánh đấy à?”
Du Phong Thành mờ ám nói nói: “Thế thì là cái gì? Dị tính đã-có-kinh-nghiệm-ngủ-với-đàn-ông chắc?”
Bạch Tân Vũ dựng ngón giữa trước mặt hắn, “Có cái đầu cậu ý.”
Lúc này, vừa đúng khi hộ sĩ bước vào đo huyết áp cho Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ liền đi khỏi, sau khi trở lại phòng bệnh, ánh mắt Trần Tĩnh nhìn cậu có chút là lạ, Bạch Tân Vũ cảm giác những người ngày đó nuôi nghi ngờ khẳng định không chỉ một hai, bây giờ cậu có chút chột dạ với Trần Tĩnh, may mắn Trần Tĩnh cũng không phải người có thói tọc mạch, không có hỏi gì cậu, khiến Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Hai ngày sau, sau khi thân thể bọn họ khôi phục kha khá, bị tập thể đuổi về đại đội. Lần này ba người thông qua chọn lựa của Báo Tuyết đại đội, đều là người thuộc đại đội 3, khiến Hứa Sấm cùng Trần Tĩnh mở mang mặt mũi, lúc bọn họ trở về lập tức nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
Vừa xuống xe, Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng đã chạy đến, một phen ôm cứng lấy Bạch Tân Vũ, “Ha ha ha ha, Tân Vũ, cậu trâu bò lắm, thế mà cậu thông qua được, cậu thật sự rất trâu bò đó!”
Bạch Tân Vũ mặt mày hớn hở, đắc ý nói: “Thế nào, ông đây tiềm lực vô hạn mà, mau khen đê, khen tiếp đê!”
Tiền Lượng cười lớn, “Tiểu tử nhà cậu thì giỏi giang có lúc nhưng da mặt thì mãi mãi dày như tấm da trâu.”
Không chỉ có Bạch Tân Vũ cười to.
Hứa Sấm gọi ba người bọn họ vào văn phòng, vỗ bàn cười to, hướng phía Vương Thuận Uy nói: “Lão Vương lão Vương, cậu xem xem, có nở mày nở mặt không chứ?”
Vương Thuận Uy cười nói: “Có, đều là do binh sĩ của chúng ta giỏi.”
Hứa Sấm cười ha hả nói: “Ngày hôm qua đi xử lý thủ tục, rất có mặt mũi, gặp phải liên đội 4 tôi cứ thế nâng cằm mà đi, ha ha ha ha.”
Vương Thuận Uy dở khóc dở cười, “Aiya được rồi được rồi, trưởng thành rồi còn so đo con nít, như vậy không hay lắm.”
“Làm binh không tranh cường háo thắng sao được.” Hứa Sấm nhìn ba người bọn họ, “Không sai, lần này các cậu đã mang vinh quang về cho đại đội chúng ta, nhất là Trần Tĩnh, cậu không chỉ là một đội trưởng vĩ đại, mà còn rèn giũa được những binh sĩ vĩ đại, Trần Tĩnh à, tôi thật sự luyến tiếc thả cậu đi.”
Trần Tĩnh cười nói: “Là đại đội trưởng huấn luyện tốt.”
Hứa Sấm cười nói: “Đừng lấy lòng tôi, bây giờ tôi không biết nên vui hay buồn đây này, cái tên Hoắc Kiều khốn kiếp kia vèo một cái đã nẫng mất của tôi ba người ……” Ánh mắt hắn lướt từ Trần Tĩnh, Du Phong Thành rồi chuyển đến trên người Bạch Tân Vũ, cuối cùng dừng lại, hắn nghiền ngẫm sờ sờ cằm, “Cậu cùng Phong Thành thông qua, không ngoài dự định của tôi, Bạch Tân Vũ…… cậu cho tôi một trận ngoài ý muốn ác liệt đó, nên nói là, từ ngày cậu bắt đầu nhập ngũ, đã mang đến cho tôi rất nhiều bất ngờ.”
Bạch Tân Vũ nói: “Cám ơn đại đội trưởng cho tôi cơ hội lần này, mặt khác, tôi cũng vẫn cám ơn đại đội trưởng đã đưa tôi đến ban bếp núc, tuy rằng lúc mới đầu tôi không thích nơi đó, thế nhưng tôi đã có cơ hội quen biết Võ đội trưởng, hơn nữa học được rất nhiều, đó cũng là một đoạn thời gian quý giá tôi đã trải qua.”
Hứa Sấm ha ha cười nói: “Bỏ đi, cảm ơn cái gì chứ, trong lòng cậu lúc đó chẳng biết đã mắng chửi tôi mấy trăm lượt đi.”
Bạch Tân Vũ một trận xấu hổ, trước kia đối với Hứa Sấm cậu quả thật vô cùng phẫn hận, nhưng sau khi đã trưởng thành, quay đầu nhìn lại những gì trước kia bản thân đã trải qua, từ trong tâm cậu mới bắt đầu cảm thấy biết ơn Hứa Sấm, nhưng mà, chuyện đem mười tám đời tổ tông Hứa Sấm ân cần hỏi thăm cũng là sự thật, cậu chối quanh co: “Sao, sao lại như vậy được.”
Hứa Sấm nói: “Bạch Tân Vũ à, lúc ấy tôi đá cậu tới ban bếp núc, là có ý mặc áo quan cho người sống, nếu chính cậu không cố gắng, bây giờ cậu vẫn cứ chết dí ở ban bếp núc, đại khái tôi có lẽ cũng sẽ quên mất có một người như cậu, là tự cậu nắm bắt được cơ hội, cho nên cậu không cần cảm tạ tôi.”
Bạch Tân Vũ nói: “Đại đội trưởng, tôi có thể hỏi vì sao lúc đó lại có một chỉ tiêu cho tôi không?” Chuyện này Bạch Tân Vũ vẫn canh cánh trong lòng, lúc đầu chỉ là Lương Tiểu Mao cũng vài đồng đội nghi ngờ, đến bây giờ chính cậu cũng nghi ngờ.
Hứa Sấm hỏi ngược lại: “Chính cậu cảm thấy là vì cái gì?”
Bạch Tân Vũ chớp mắt, “Là do tôi tiến bộ rất nhiều, đại đội trưởng thấy được tiềm lực của tôi sao?”
“Tiến bộ của cậu quả thật ấn tượng, thế nhưng những người giỏi hơn vẫn không hề thiếu, nói thật lấy trình độ lúc ấy của cậu, là không đủ để đi tham gia tuyển chọn.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Hứa Sấm nói: “Hoắc Kiều đưa ra một cái yêu cầu vô cùng kỳ quái cho tôi cùng vài đại đội trưởng khác, hắn ta yêu cầu lúc chọn người trong mỗi đại đội phải có một ‘Nhân tố không xác định’, có thể là một binh sĩ không hòa đồng, một binh sĩ phát huy không ổn định, hoặc một binh sĩ không hề thích hợp với chuyên môn của đại đội, lấy người này đến để kiểm tra năng lực ứng biến với nguy cơ cùng khó khăn của những người khác, ‘Nhân tố không xác định’ này, lão Vương cùng tôi cùng nghĩ đến cậu đầu tiên, Bạch Tân Vũ, cậu hiểu chưa, cậu chính là người mà chúng tôi không nhận định được nhất, là binh sĩ mang lại cho chúng tôi nhiều bất ngờ nhất, cậu được tiến cử dựa trên thân phận như vậy, nhưng cuối cùng cậu lại là người thông qua, cậu xem, cậu quả nhiên là nhân tố không xác định kia.”
Bạch Tân Vũ kinh ngạc nhìn Hứa Sấm, trong lòng cậu nhất thời thật sự có rất nhiều cảm xúc đan xen, có chút thất vọng, buồn bực, có thể đồng thời lại có chút may mắn, cậu vốn tưởng rằng Hứa Sấm thật sự coi trọng cậu, không nghĩ tới cuối cùng bản thân cậu lại được dùng để kiểm tra chính những người khác, nhưng chính bởi vì cậu là binh sĩ mang lại nhiều bất ngờ nhất, có thể có được cơ hội lần này, Du Phong Thành nói qua, may mắn có khi cũng là một phần của năng lực, loại may mắn kiểu này có được tính là năng lực của cậu không?
Trần Tĩnh cũng đầy mặt kinh ngạc, anh nhìn Bạch Tân Vũ đầy tán thưởng, “Đại đội trưởng, chỉ đạo viên, mấy vị quả nhiên có mắt nhìn người, Tân Vũ quả thật là một binh sĩ khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.”
Tác giả có lời muốn nói: Một đoạn này không tính là ngược đi?
ΨΨΨ
Hết chương 63
Chú thích:
[1] Người Hobbit:
Là tộc người lùn trong Chúa tế của những chiếc nhẫn (J.R.R.Tolkien). Chân của người Hobbit được miêu tả là rất to.