Chín người quay đầu, hoảng hốt nhìn gian phòng đặc dụng có vẻ rất bình dị kia, biểu cảm của đại bộ phận mọi người đều tựa như bên trong có hồng thủy mãnh thú.
Bom cay [1] không gây tử vong, mục đích quân sự chủ yếu là dùng để xua tan bạo loạn, kích thích từ khí phát ra tuy rằng không đả thương người, song lại có thể khiến người ta mất đi năng lực hành động trong một khoảng thời gian ngắn, trước kia bọn họ đều đã sử dụng và tự mình cảm nhận được sự lợi hại của bom cay, nhưng hết thảy đều diễn ra trong lúc tập trận tại gò đất, nếu chạy đi ngay lập tức sẽ không có chuyện gì, nhưng khi dùng bom cay bên trong một căn phòng đóng kín, dù chỉ là một phần mười liều thuốc thôi độ kích thích cũng đã khiến người ta không dám tưởng tượng.
Hoắc Kiều cười hỏi: “Sao thế, hoảng à?”
Du Phong Thành bò dậy từ trên mặt đất, kéo cửa ra rồi lừ lừ đi vào. Những người khác quả thực cũng ôm tâm tình liều chết mà xông pha, bọn họ đã đi đến bước này, không thể xếp hàng rút lui có trật tự được.
Không gian trong căn phòng đặc dụng kia không lớn, bên trong không có bất cứ thứ gì, cửa sổ đều bị đóng chặt, không có cửa thông gió, Hoắc Kiều đứng ở cửa, móc ra từ trong túi áo một quả bom cay bên trong chứa RS 97-2 [2], “Cửa này sẽ không khóa, muốn đi ra ngoài lúc nào cũng được, thế nhưng chỉ cần một đầu ngón tay trên thân thể các cậu vươn ra khỏi cánh cửa này, ngay lập tức tính là đã bỏ quyền.” Hắn kéo chốt của bom cay, ném tới chính giữa phòng, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Chín người lập tức tản ra bốn phía, nhắm chặt mắt lại, bóp mũi.
Chất hóa học trong bom cay dễ bốc hơi rất nhanh tản ra bốn phía của căn phòng nhỏ hẹp, dù có nhắm mắt, bóp mũi, chính ra tác dụng cũng không lớn, rất nhanh thôi thứ khí mang đến kích thích xốc óc này sẽ xâm nhập vào niêm màng trong mắt mũi và cổ họng bọn họ.
Bạch Tân Vũ liều mạng lui về một góc vách tường hẻo lánh, nhưng cậu biết hết thảy đều là phí công, làn khí có tính kích thích cường liệt này nhanh chóng lọt vào ngũ quan của cậu, đôi mắt Bạch Tân Vũ đau xót, nước mắt lập tức chảy ra, đồng thời bắt đầu ho khan kịch liệt.
Trong phòng tiếng ho khan, tiếng sỉ nước mũi loạn xà ngầu, không đến hai mươi giây, chín người đều không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu lăn ra trên mặt đất mà rên.
Bạch Tân Vũ cảm thấy thân thể thật sự muốn vỡ nát, cậu không cách nào hình dung được cảm thụ của mình lúc này, trừ thống khổ, khó chịu thì không có từ ngữ nào khác có thể miêu tả được nữa, nước mắt nước mũi vương đầy mặt, ho khan đến không thể thẳng lưng, mỗi một lần hô hấp đều giống như sắp tắt thở, cậu có cảm giác dường như giây tiếp theo mình sẽ chết ắc. Loại tra tấn phi nhân tính này quả thực so với ba ngày vừa qua của bọn họ còn đáng sợ hơn, một giây trôi qua dài như một thế kỷ vậy.
Cậu chịu không nổi khóc lớn lên, không kiêng nể gì, xé cổ họng mà khóc, mệt mỏi, đói khát, sợ hãi, áp lực tích tụ trong mấy ngày trong một khắc này đã trào ra như đê vỡ, vừa lúc cậu cũng khống chế không nổi nước mắt mình nữa, đơn giản muốn khóc cho thỏa. Cậu vừa khóc, vài người khác cũng nhịn không đặng mà rống lên, bọn họ khóc thay cho tâm lý giãy giụa bức thiết muốn vọt đến cánh cửa, bước ra không gian bên ngoài.
Thời gian thong thả trôi qua, mắt bọn họ sớm đã đau rát đến không mở ra được, cơ bản không biết ba phút đã qua được bao lâu, rõ ràng hẳn phải là một đoạn thời gian rất ngắn ngủi, tại sao lại kéo dài đến dường như không có điểm cuối như thế? Toàn bộ căn phòng đặc dụng giống như địa ngục trần gian, bọn họ bò sát trên mặt đất, lăn lộn, rên rỉ, không biết cảnh tượng trong phòng khí độc của Nazi [3] năm đó có giống như lúc này không.
Bạch Tân Vũ nghe được có người mở cửa, một luồng không khí tươi mát mạnh mẽ ùa vào, nhưng cửa rất nhanh bị đóng lại, có người chịu không nổi bỏ quyền. Người đầu tiên bỏ quyền khiến tâm lý của rất nhiều người dao động, không bao lâu sau, liền có người thứ hai bò ra.
Bạch Tân Vũ cũng dao động, cậu thật sự chịu không nổi, cậu cảm giác khuôn mặt mình đã bị bao lấy bằng một lớp nước mắt cùng nước mũi, niêm mạc cổ họng bị kích thích đến độ ho khan không ngừng, trong dạ dày rõ ràng không có cái gì, lại không thể ngừng nôn mửa, cho đến lúc chỉ nôn ra toàn nước mật. Không được, nếu cậu không đi ra ngoài, cậu sẽ chết mất! Nhưng bây giờ đến cửa ở đâu cậu cũng không rõ, cậu nhìn không thấy, sờ không tới, thậm chí không có sức lực để đứng lên, cậu chỉ có thể mờ mịt bò tới phương hướng mơ màng đọng lại trong trí nhớ, đột nhiên một bàn tay bắt được mắt cá chân Bạch Tân Vũ, kéo cậu ngược trở về.
Bạch Tân Vũ xé cổ họng thét chói tai. Sau đó, cậu liền cảm giác một bàn tay bắt được tay mình, mười ngón to lớn buộc chặt lấy, cậu lập tức liền nhận ra đó là bàn tay của Du Phong Thành, lòng bàn tay dày rộng khô ráo kia, ngón tay thon dài hữu lực kia, cậu không thể quen thuộc hơn được. Du Phong Thành siết tay cậu đến đau nhức, cậu có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nhọc như trâu cùng âm thanh rên rỉ thống khổ của Du Phong Thành, nhưng từ đầu tới cuối Du Phong Thành không hề gào thét, chỉ là chịu đựng, rồi lại chịu đựng.
Bạch Tân Vũ giật mình, cậu cũng dùng lực nắm lại đôi bàn tay của Du Phong Thành, cùng lúc đó đầu óc tỉnh táo lại một chút, nếu bây giờ cậu đi ra ngoài, cậu sẽ triệt để mỗi người đôi ngả cùng với Du Phong Thành, cậu đã kiên trì đến lúc này, cậu đã kiên trì đến lúc này rồi mà! Bạch Tân Vũ cắn chặt răng, vừa khóc vừa cào mặt sàn.
Lại không biết qua bao lâu nữa, Bạch Tân Vũ ngửi thấy một mùi khai nhàn nhạt, không biết là ai bị ép đến bĩnh cả ra sàn, kích thích cường liệt từ khí độc cộng thêm mùi của vật bài tiết, quả thực khiến người ta muốn đụng đầu vào tường tự tử. Ý chí của Bạch Tân Vũ dường như tan rã, cậu thật sự không được rồi, cậu dùng ngón tay đẩy đẩy Du Phong Thành, mơ màng kêu “Buông tôi ra”, thế nhưng cậu hoàn toàn không biết chính mình đến tột cùng có hô ra câu nói kia hay không, hoặc là Du Phong Thành có nghe thấy không, Du Phong Thành chỉ là gắt gao nắm chặt lấy tay cậu, không để cậu đi.
Bạch Tân Vũ chịu không nổi khó chịu bắt đầu đạp loạn, Du Phong Thành lật mình áp trên người cậu, dùng sức nặng thân thể chế phục cậu, chặt chẽ khống chế tay chân Bạch Tân Vũ ở dưới người, Bạch Tân Vũ dường như không thể chống cự, cậu chỉ có thể khóc thét lên vượt qua mỗi một giây khổ đau này.
Rốt cuộc, cửa lớn cùng mấy cánh cửa sổ đều bị mở ra từ bên ngoài, luồng khí đáng sợ kia lập tức thoát ra ngoài qua cửa thông gió ở bốn phía, bọn họ rốt cuộc có thể hít vào một ngụm không khí hoàn chỉnh.
Giọng của Hoắc Kiều vang lên cách đó không xa, “Chúc mừng năm người các cậu đã thông qua vòng này..”
Mắt Bạch Tân Vũ không mở ra được, nói không nên lời, cậu dường như chết rồi quỳ rạp trên mặt đất, cậu cảm giác được Du Phong Thành vẫn ghé vào trên người mình, không hề nhúc nhích, chỉ có thân thể phập phồng chứng minh hai người đều còn sống.
Rất nhanh, tiếng bước chân truyền đến, Bạch Tân Vũ thấy người nhẹ bẫng, sau đó cậu được người ta dìu ra ngoài.
Không khí bên ngoài tươi mát ngọt lành như vậy, Bạch Tân Vũ hít vào từng hụm lớn, cậu chưa bao giờ có cảm giác được thở trong bầu không khí bình thường lại xa xỉ đến như vậy. Có người đem một chai nước nhét vào trong tay cậu, Bạch Tân Vũ vặn mở nắp đậy, còn chút ý thức đem nước tưới lên mặt, chất lỏng lạnh lẽo xua tan mùi khí xốc óc, cậu miễn cưỡng hé đôi mắt đã khô khốc, nhìn bầu trời thuần khiết xanh thẳm, cảm thán rằng bản thân vẫn còn sống thật là quá tốt, tuy rằng hiện tại cậu hẳn đang nửa chết nửa sống.
Du Phong Thành đâu? Tiểu đội trưởng đâu?
Bạch Tân Vũ lật người, híp mắt nhìn ở cách đó không xa, Du Phong Thành đang nằm, trên ngực phập phồng, còn có Trần Tĩnh đang quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc. Cậu lại nhìn sang bên cạnh, thấy được ở gần đó, Lương Tiểu Mao đang ngồi rũ đầu xuống. Bạch Tân Vũ cả kinh, có năm người nằm trên mặt đất, chẳng lẽ Lương Tiểu Mao bỏ cuộc?
Hoắc Kiều đi tới, ngó xuống cậu từ trên cáo, “Bạch Tân Vũ, cảm thấy thế nào?”
Bạch Tân Vũ phờ phạc đáp: “Chưa chết.”
“Nếu chưa chết, giờ tiến vào giai đoạn tiếp theo đi.”
Bạch Tân Vũ dại ra nhìn hắn, “Còn…… Còn có……”
Hoắc Kiều cười nói:“Đương nhiên.”
“Còn có…… Bao nhiêu……” Trần Tĩnh mở to mắt, âm thanh hư thoát.
“Chỉ còn lại có một cửa cuối cùng.” Hoắc Kiều vui vẻ nói: “Thật ra tôi cũng muốn kết thúc nhanh chút, chạy theo các cậu mãi, mệt chết tôi.”
Du Phong Thành khàn khàn hỏi: “Một cửa cuối cùng là gì?”
Hoắc Kiều đáp: “Trở lại đường cũ.”
“Cái gì?” Bạch Tân Vũ dùng hết sức lực toàn thân bò lên từ mặt đất, dùng đôi mắt vốn đã sưng húp như trái hạch đào mà trừng Hoắc Kiều, những người khác, bao gồm cả bốn kẻ bị đào thải, cũng đều đang trừng mắt với Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều mặt không đổi sắc lập lại một lần, “Trở lại đường cũ, trở lại chỗ mà ba ngày trước các cậu xuất phát, nhưng mà lần này sẽ thoải mái hơn, trên đường không có phục kích, hạn trong 24 giờ.”
Máu cả người Bạch Tân Vũ đều đông lại. Đừng nói trở lại mấy chục km về điểm bắt đầu, hiện tại bảo cậu đi ra một trăm mét, cậu có bò cũng không chắc có thể bò qua, nhiệm vụ này căn bản là không có khả năng hoàn thành, Hoắc Kiều muốn giết bọn họ sao?!
Lương Tiểu Mao bật dậy, cả người phát run rống giận: “Đến lúc đó thì cũng chết người!”
Hoắc Kiều lạnh nhạt cười bảo: “Bây giờ nếu chết, ít nhất còn tìm được xác.”
Một binh sĩ thông qua phòng khí độc nước mắt giàn giụa tức giận mắng: “Con mẹ nó đéo ai coi chúng tôi là con người! Tôi, tôi bỏ quyền!”
Hoắc Kiều nheo mắt cười, “Tốt, còn dư bốn.”
Một binh sĩ khác cũng sụp đổ chửi ầm lên: “Ông đây cũng bỏ quyền, cút mẹ cái Báo Tuyết đại đội gì đó đi, cút mẹ cái tuyển chọn gì đó đi! Cút mẹ hết đi!”
“Ba.” Ánh mắt Hoắc Kiều dừng ở trên người Du Phong Thành, Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ cũng muốn mắng tổ cha Hoắc Kiều, thế nhưng lời nói đã đến bên miệng, ngẫm lại tổ tông Hoắc Kiều cũng là tổ tông Du Phong Thành, cậu lại phải nghẹn cứng nuốt trở vào, nói khó nghe hơn là cậu đâu còn sức để chửi, cậu không có khả năng hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng này, cậu cảm giác Du Phong Thành cũng chẳng thể làm được, chuyện kia căn bản không phải việc con người có thể làm được, Hoắc Kiều thật sự muốn bức tử bọn họ, đây chính là cách tuyển chọn của Báo Tuyết đại đội sao? Khó trách người thông qua ít như vậy, cậu không khỏi nghĩ đến, Võ đội trưởng năm đó cuối cùng là trâu bò đến trình độ nào mới có thể vượt qua vòng tuyển chọn biến thái như thế? Như vậy cũng tốt, dừng ở đây đi, Du Phong Thành cũng sẽ…… Đột nhiên, Du Phong Thành bò dậy từ trên mặt đất, cho dù thân thể lung lay sắp đổ, cho dù đôi mắt sưng đến mức dường như không mở ra được, nhưng hắn vẫn bò lên, đứng thẳng.
Bạch Tân Vũ quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng cổ nhìn hắn, Du Phong Thành cao lớn như vậy, dường như cách cậu càng xa …… Du Phong Thành nhặt lên ba lô cùng súng từ dưới mặt đất, vứt lên trên người mình, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Bạch Tân Vũ, nhẹ giọng nói: “Tôi không thể mang anh theo nữa.”
Nước mắt của Bạch Tân Vũ ngay lập tức chảy xuống, Du Phong Thành muốn bỏ rơi cậu, không sai, mang theo cậu thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này cho được, cậu đối với Du Phong Thành hiện tại hoàn toàn chỉ là thứ bó tay buộc chân, nhưng…… Cậu run giọng: “Du Phong Thành, tôi còn chưa nói tôi muốn bỏ quyền.”
Thân thể Du Phong Thành dừng một chút, khàn khàn nói: “Bỏ quyền đi.” Hắn thậm chí không quay đầu lại, nói xong liền chống gậy gỗ đi về phía trước.
“Du Phong Thành!” Bạch Tân Vũ nghẹn ngào quát: “Tôi chưa nói muốn bỏ quyền.”
Dường như Du Phong Thành hoàn toàn không tính muốn dừng lại, hắn không đặt ai trong mắt, hiển nhiên là hạ quyết tâm muốn chính mình hành động, lúc này hắn là người duy nhất có thể cử động, trên đường lại không có phục kích, hắn không cần bất cứ đồng đội nào, ai với hắn mà nói bây giờ đều là trói buộc.
Bạch Tân Vũ biết rõ điều này, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được mà chảy xuống. Cậu nhìn bóng dáng lạnh lùng, quyết liệt của Du Phong Thành, quả thực lòng đau như bị dao cắt. Đầu cậu bây giờ đặc quánh như tương hồ, lúc này bảo cậu đọc vè thuộc lòng bảng cửu chương cậu cũng không nhớ nổi, nhưng dưới tình huống bết bát như vậy, trong nháy mắt Du Phong Thành buông tay cậu xoay người rời đi kia, cậu mới ý thức được một chuyện còn khó khăn gấp bội, cậu động tâm với Du Phong Thành, thật sự đã động tâm, không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của cậu cứ mãi chỉ đuổi theo Du Phong Thành, cậu đã vô cùng cố gắng, để có thể giữ lại một vị trí nhỏ nhoi trong lòng Du Phong Thành, thực ra Bạch Tân Vũ đã sớm biết, bản thân để ý con người này, đến mức vượt qua cả phạm vi cậu có thể khống chế, chỉ là cậu không dám thừa nhận, cậu không thể thừa nhận chính mình vậy mà sẽ đi thích cái tên khốn nạn như Du Phong Thành, nhưng cậu biết mình dao động vì điều gì, bởi vì Du Phong Thành rất chói mắt, dường như trở thành một kẻ như hắn là khát vọng cháy bỏng của bất kỳ gã đàn ông nào, mạnh mẽ, đầy ý chí, có lý tưởng, gan dạ, sáng suốt, mị hoặc, từ lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên đến giờ đã hơn một năm, Du Phong Thành đã khắc lên sinh mệnh cậu một đoạn thật dài, thật sâu sắc, khiến cậu bất giác không nhận ra, đã hãm sâu trong đó.
Du Phong Thành càng chạy càng xa, sắp đi khuất khỏi tầm mắt cậu, bước ra khỏi thế giới của cậu, Du Phong Thành muốn đi về phía Báo Tuyết đại đội, mà cậu thì phải quay trở về doanh trại của đại đội, quỹ tích hành động của bọn họ sẽ triệt để tách xa nhau, sẽ không bao giờ có cơ hội cùng xuất hiện nữa, từ đầu đến cuối cậu chính là người đồng hành cùng Du Phong Thành trên suốt một đoạn đường dài, đến bây giờ rốt cuộc tới lúc mỗi người phải rẽ một ngả, nhưng cậu không muốn, cậu chịu bao đau khổ đuổi theo Du Phong Thành đi tới chỗ này, chẳng lẽ thật sự cứ như thế đuổi không kịp ư? Bây giờ Bạch Tân Vũ chỉ hy vọng Du Phong Thành có thể quay đầu, không cần mang cậu theo cũng được, chỉ cần quay đầu nói với cậu một câu, an ủi cậu một chút, là đủ rồi, đừng vứt bỏ cậu, đừng vứt bỏ cậu như vậy có được không!
“Du Phong Thành –” Bạch Tân Vũ khàn giọng hô to, cậu cũng không quan tâm chung quanh có bao nhiêu người đang nhìn mình, cứ như vậy khóc la, cậu cảm giác chính mình thật mẹ nó vô dụng, tại sao cậu lại đi thích một người nhất quyết không nên thích, lúc trước cậu cứ đụng Du Phong Thành là thấy phiền chết được, hận không thể cả đời không dây dưa gì với hắn, tại sao sau này lại biến thành như thế? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Du Phong Thành là người trêu chọc cậu đầu tiên, đến lúc cuối cùng cậu lại là kẻ để ý hắn nhiều hơn chứ, Du Phong Thành coi cậu là cái thá gì? Con mẹ nó hắn là cái đách gì! Mà tại sao bản thân cậu lại khờ dại non nớt giống đứa con nít như vậy?
Đột nhiên, một bàn tay kéo lấy cánh tay cậu, thân thể Bạch Tân Vũ chấn động, cõi lòng đầy hi vọng ngẩng đầu, nhìn thấy lại là khuôn mặt mệt mỏi, phù thũng của Trần Tĩnh, cậu không tài nào miêu tả bi thương cùng thất lạc trong một khắc kia, cậu nức nở: “Tiểu đội trưởng.”
“Đứng lên.” Trần Tĩnh nhẹ giọng nói: “Không phải cậu chưa bỏ quyền sao, tôi cũng không bỏ quyền, đứng lên, chúng ta trở về nào.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Tiểu đội trưởng, tôi đi không được.”
“Cậu tiết kiệm sức lực để khóc, sẽ có thể đi lại, đứng lên.” Trần Tĩnh dùng lực kéo cậu, nhưng lại không đào đâu ra sức kéo cậu lên từ trên mặt đất.
Bạch Tân Vũ nhìn Du Phong Thành phía xa xa, nắm chặt bàn tay, cậu bòn rút một tia sức lực cuối cùng trong thân thể, chộp lấy gậy gỗ, dưới sự trợ giúp của Trần Tĩnh, từ từ bò lên từ dưới mặt đất, sống qua hơn hai mươi năm, cậu chưa bao giờ biết để có thể đứng thẳng được trên hai chân lại là một việc khó khăn đến vậy.
Hoắc Kiều ở một bên yên lặng nhìn, mặt hắn không chút thay đổi, cảm xúc trong mắt khiến người ta đoán không ra. Lương Tiểu Mao cùng những người khác trơ mắt nhìn Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ thật sự đứng lên, bọn họ cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trần Tĩnh kéo cánh tay cậu, hai người cắn răng, từng bước một lết về phía trước, mỗi một bước đạp xuống, các bộ phận trong cơ thể đều truyền đến cơn đau khó có thể thừa nhận, cần một nguồn ý chí vô cùng lớn, mới có dũng khí bước ra bước tiếp theo, bọn họ cứ như vậy từng chút một, từng chút một lết về phía trước, vậy mà đi được tới bên ngoài hơn một trăm mét.
Đôi mắt đẫm lệ của Bạch Tân Vũ từ đầu tới cuối vẫn mơ hồ nhìn chằm chằm bóng dáng của Du Phong Thành, cậu kỳ thật đã không biết chính mình đang làm cái gì, vì cái gì mà cho đến lúc này, cậu vẫn cảm thấy, chỉ cần cậu đi về phía trước một bước, là có thể lại gần Du Phong Thành thêm một bước? Tuy rằng cậu không phải kiểu người đặc biệt cao thượng gì cho cam, trong ấn tượng của chính bản thân, cậu cũng không ti tiện đến như thế, cho dù cậu có đuổi đến đứt hơi, cậu dường như không thể với tới Du Phong Thành! Tại sao cậu còn muốn tiếp tục hành động phí công vô ích này, vì cái gì?!
Đột nhiên, một tiếng súng vang truyền đến từ sau lưng, thân thể hai người chấn động, thiếu chút nữa ngã rầm xuống đất.
Hoắc Kiều cất cao giọng nói: “Chọn lựa đến đây chấm dứt, ba người các cậu thông qua.”
Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt, buông lỏng gậy gỗ trong tay, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, cậu tựa như con rối đứt dây, bịch một tiếng bò ở trên mặt đất, trước khi cậu chìm vào hôn mê, cậu nhìn thấy Du Phong Thành quay người lại, rốt cuộc, cũng quay người lại……
—————————————–
Bạch Tân Vũ chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tường trắng sạch sẽ, trong mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, cậu biết bản thân hiện tại đang ở trong bệnh viện, cậu xoay người qua, Trần Tĩnh đang ngủ trên giường bệnh bên cạnh, hô hấp vững vàng an ổn, nhìn qua cũng không có gì đáng ngại, Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Không biết bản thân đã nằm mấy ngày, hiện tại toàn bộ cơ thể đều đau đến không muốn động đậy, trong đầu vẫn cứ ong ong, mùi hăng hăng của loại khí tản mát ra từ bom cay, dường như bây giờ vẫn còn lưu lại trong lỗ mũi, trong miệng, trong phổi cậu, khiến cậu cảm thấy một cơn ghê tởm.
Nhớ lại chuyện phát sinh trước khi hôn mê, Bạch Tân Vũ thở dài, cậu không biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào, thế nhưng ngay cả ý muốn bóp chết tươi Hoắc Kiều cũng đã nảy lên trong não cậu. Chỉ là đến bây giờ cậu còn có chút hoài nghi chuyện xảy ra trước khi hôn mê có phải ảo giác hay không, cậu thật sự đã thông qua sao? Ba người, cậu cùng Du Phong Thành, tiểu đội trưởng, thật sự thông qua chọn lựa sơ cấp của Báo Tuyết đại đội?
Cậu hồi tưởng nửa ngày, xác định chuyện kia không phải ảo giác của chính mình, ảo giác sẽ không khiến cậu nhìn thấy một Du Phong Thành rời đi mà không quay đầu lại, cảm giác khó chịu lúc đó, đều là sự thật, Du Phong Thành thật sự không chút do dự vứt bỏ cậu, mà cậu cũng thật sự đã may mắn thông qua chọn lựa. Cậu lấy tay úp lên mắt, thâm trầm thở dài một hơi, trong lòng chất đầy các loại tâm sự.
Bây giờ Bạch Tân Vũ cảm thấy thực sự mê mang, từ lúc đầu cậu đến tham gia chọn lựa cũng không phải muốn gia nhập Báo Tuyết đại đội, lúc ấy cậu căn bản không biết mình muốn tham gia vì cái gì, hiện tại cậu đã rõ, cậu chỉ là muốn ở cùng một chỗ với Du Phong Thành mà thôi, giờ đây rốt cuộc mọi chuyện như ý, cậu cùng Du Phong Thành tiến tới tuyển chọn vòng 2 của Báo Tuyết đại đội, nhưng cậu không biết có nên vui vẻ hay không.
Đây chính là điều cậu muốn sao? Vì Du Phong Thành mà cậu gia nhập bộ đội đặc chủng, mục tiêu kiểu này thật sự không chính đáng, huống chi Du Phong Thành còn chưa có rõ ràng với cậu. Không, không đúng, không phải chỉ là vì Du Phong Thành, khi cậu “hạ gục” tay súng bắn tỉa ngồi trên trực thăng kia, cái cảm giác máu sôi trào trong người, vẫn còn tươi mới trong ký ức của Bạch Tân Vũ, giống hệt cảm giác hưng phấn cùng kích động khi cậu giành được vị trí quán quân trong lần thi bắn súng, cậu còn muốn trải qua cảm giác như vậy nhiều hơn nữa, cậu muốn trở thành một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, hết thảy những cố gắng của cậu, không phải chỉ là vì Du Phong Thành, tên khốn kiếp Du Phong Thành lăn xa được đến đâu thì cứ lăn cho khuất đi!
Sau khi tỉnh lại, bụng cậu kêu ùng ục, liền ấn nút, chỉ chốc lát sau, một y tá bước vào, chị y tá thanh tú xinh đẹp, cười rộ lên dịu dàng đáng mến, Bạch Tân Vũ cảm giác đáy lòng tối tăm của mình đều bị chiếu rọi, cậu ngượng ngùng sờ bụng, “Tôi đói quá, có gì ăn không?”
Chị ta bảo cậu chờ, một lát sau, bưng tới một bát mì sợi cỡ bự, Bạch Tân Vũ bưng lấy bát mì, ngốn ngấu như sói như hổ, y tábảo cậu chậm lại một chút cậu cũng cứ mắt điếc tai ngơ.
Đại khái do tiếng động quá lớn, Trần Tĩnh chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn Bạch Tân Vũ, bật cười.
Bạch Tân Vũ sửng sốt, vui vẻ nói: “Tiểu đội trưởng, cậu tỉnh rồi.”
Trần Tĩnh mệt mỏi gật gật đầu, “Ngủ được một giấc quý hóa thật, không biết ngủ bao lâu rồi.”
Y tá nói: “Các anh đã ngủ hai ngày hai đêm.”
Bạch Tân Vũ ảo não nói: “Thế là bỏ mất 6 bữa ăn đó.”
Y tá nhịn không được nở nụ cười, “Anh vậy mà vẫn muốn ăn sao.”
Bạch Tân Vũ thở dài: “Chị cứ thử bị bỏ đói ba ngày đi, khẳng định trong đầu chỉ còn lại có ăn thôi á.”
Y t cũng mang một bát mì đến cho Trần Tĩnh, hai người khoanh chân ngồi ở trên giường táp từng miếng, cuối cùng còn đem đáy bát liếm sạch sành sanh, một giọt canh cũng không bỏ.
Ăn xong, Bạch Tân Vũ chép miệng một cái, cảm động nói: “Chưa bao giờ ăn được mì nào ngon như thế.”
Trần Tĩnh cũng phụ họa nói: “Thơm quá.”
Y tá bất đắc dĩ nói: “Hai người các anh cứ như quỷ chết đói vậy.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Thêm hai bát nữa đi mà.”
“Không được, các anh vừa tỉnh lại, một lần không thể ăn quá nhiều, nhịn lại đi.”
Bạch Tân Vũ do dự hỏi: “Ấy…… Cái kia, xin hỏi, có người nào cùng vào viện với chúng tôi nữa không?”
“Có mà, vài người liền, các anh có phải vừa chấp hành một nhiệm vụ rất nguy hiểm hay không?”
Bạch Tân Vũ gãi gãi đầu, “Có người nào vóc dáng rất cao không?”
Nữ y tá nghĩ ngợi, “Vài người đó đều không có thấp, không biết anh hỏi ai?”
Bạch Tân Vũ nản lòng nói:“À, không có gì.”
Nữ y tá đo huyết áp cho bọn họ xong, liền đi ra ngoài.
Trần Tĩnh không chút để ý nói: “Không biết đám Phong Thành ở phòng bệnh nào nhỉ?”
Bạch Tân Vũ nói: “Ừ…… Dù sao cũng là trong một bệnh viện.”
“Tân Vũ, tôi muốn xác nhận với cậu một chút.” Trần Tĩnh xoa xoa mi tâm, “Trước khi tôi ngất đi, dường như nghe được Hoắc Kiều nói chúng ta thông qua chọn lựa, là thật à?”
Bạch Tân Vũ cười khổ nói: “Thực ra tôi cũng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng mà không có khả năng hai người cùng nghe nhầm đâu, cho nên có lẽ là thật á.”
Trần Tĩnh nắm chặt tay, “Kỳ thật lúc ấy tôi đã không ôm bất cứ hi vọng gì, không nghĩ tới một cửa chân chính cuối cùng, lại kiểm tra nghị lực của chúng ta.”
Bạch Tân Vũ cảm khái nói: “Đúng vậy, tiểu đội trưởng, nếu không có cậu, chắc chắn tôi cũng đã bỏ cuộc.”
Trần Tĩnh nhìn hắn, “Không đúng, nếu không có tôi, cậu cũng sẽ đứng lên, bởi vì trong lòng cậu có một mục tiêu, đúng không?”
Đôi mắt trong sáng của Trần Tĩnh không chớp mà nhìn Bạch Tân Vũ, khiến Bạch Tân Vũ cảm thấy chột dạ một trận, biểu hiện hôm đó của cậu, quả thật rất không bình thường, có lẽ Trần Tĩnh đã nhìn ra khúc mắc giữa cậu và Du Phong Thành? Bạch Tân Vũ cảm thấy da đầu run lên một trận.
ΨΨΨ
Hết chương 62
Chú thích:
[1] Bom cay để dẹp bạo loạn:
Hay hơi cay, là một thiết bị tự vệ (đôi khi để tấn công) bằng cách bất ngờ phun các chất cay như hạt tiêu, ớt các chất hóa học gây cay khác về phía mặt đối thủ gây chảy nước mắt, đau đớn và có thể gây mù tạm thời, được sử dụng trong chống bạo động, tự vệ cá nhân.
[2] RS 97-2 ( dựa vào Sarin , do cùng gốc RS) – nguồn: Wikipedia
Loại hơi cay này không giống với loại quân đội dùng để dẹp bạo loạn đâu các chế, nó là Nerve gas (bom thần kinh), được tính là Vũ khí hủy diệt hàng loạt, bị cấm sản xuất bởi Liên hợp quốc.
Các triệu chứng khi một người tiếp xúc với sarin là đau đầu, buồn nôn, mờ mắt, chảy nước dãi, co giật, ngừng hô hấp và bất tỉnh.
Nó có thể gây chết người ngay cả ở nồng độ rất thấp, nơi mà cái chết có thể xảy ra trong vòng một vài phút sau khi hít trực tiếp của một liều gây chết, do ngạt thở từ tê liệt cơ bắp và phổi.
Lời của Editor: Hoắc Kiều ác như thú
[3] Nazi: Tên gọi chỉ Đức Quốc xã
Tiếng Anh: Nazism – Chủ nghĩa quốc xã: Hệ tư tưởng của Đảng công nhân Đức quốc gia xã hội chủ nghĩa do Adolf Hitler cầm đầu. Cái này thì ai cũng biết về độ cực đoan, mị dân và hậu quả nó gây ra rồi.
-Phòng khí độc: hay phòng hơi ngạt
Loại phòng đặc dụng của quân đội Đức quốc xã để giết tù nhân hàng loạt, đặc biệt là người Do Thái. Còn tại sao phải giết người Do Thái, vì Hitler cho rằng người Do Thái làm bẩn dòng máu Đức. Đức quốc xã đã từng đẩy hết tù nhân xuống một hố rồi bắn chết, nhưng một tướng trong quân đội Đức lúc đó cho rằng cách này quá tàn bạo nên đổi sang giết bằng phòng hơi ngạt. Tóm lại vừa tiện vừa đỡ ghê:]