Tiểu Bạch Dương

Chương 51




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Tân Vũ kinh ngạc nói: “Tiểu đội trưởng, cậu thật sự muốn đi?”

Trần Tĩnh gật đầu, “Báo Tuyết đại đội là mục tiêu của rất nhiều quân nhân, cũng có nghĩa cuộc sống ở đó sẽ hoàn toàn khác, vốn tôi một lòng muốn đi học trường quân sự, nhưng giờ không đi được nữa, Hoắc Kiều lại vài lần mời tôi, tôi thật sự động lòng, cho nên tôi nghĩ thử đi xem sao. Chẳng qua tôi cũng không chắc ăn, nếu như bị loại, tôi sẽ vẫn trở về, đến lúc đó các cậu đừng chê cười tôi là được rồi.”

Bạch Tân Vũ vẫn còn đang bận lắc đầu, “Sao có thể như thế được, tiểu đội trưởng có gia nhập Báo Tuyết hay không thì vẫn lợi hại như thế, cơ mà…… Nếu do chính Hoắc Kiều đã mời, chẳng lẽ họ có thể loại cậu ra sao?”

“Đương nhiên, trừ những người được đoàn đề cử, Hoắc Kiều cũng thường xuyên đi khảo sát các sư đoàn, chọn lựa các binh sĩ anh ta cảm thấy thích hợp, một năm hai đến ba lần, khích lệ các binh sĩ, không, phần lớn không phải binh sĩ, mà là sĩ quan, quan quân, thậm chí có thể là sĩ quan cấp tá, tham dự vòng tuyển chọn của Báo Tuyết đại đội, những người được tiến cử đều là những chiến sĩ xuất sắc trong đoàn, chọn lựa rất nghiêm khắc, nghe nói có đến ba, bốn vòng chọn lựa, đến cuối cùng có khi một người cũng không trụ lại được, Hoắc Kiều đơn giản chỉ là muốn tôi tham gia chọn lựa, còn về việc có thể ở lại hay không, phải phụ thuộc vào bản thân tôi.”

Bạch Tân Vũ ngược lại hít sâu một hơi, “Tiểu đội trưởng, cậu biết Du Phong Thành muốn tham gia chọn lựa lần này đúng không?”

Trần Tĩnh cười đáp: “Có ai mà không biết chứ, cậu ta vẫn lấy Báo Tuyết đại đội là mục tiêu phấn đấu của bản thân, tôi rất khâm phục cậu ta, không chỉ có quyết tâm cố chấp, hơn nữa có thể hành động cho xứng với quyết tâm đó, loại người này tính cách kiên cường, ý chí rất mạnh, chính là kiểu người mà Báo Tuyết đại đội cần.”

“Cơ mà, nếu đúng như lời cậu nói, cậu ta cũng có khả năng không vượt qua vòng tuyển chọn.”

“Cũng có thể, nhiều điều ngoài ý muốn đều có thể phát sinh, dù sao đi nữa, bây giờ cậu ta là người được coi trọng nhất ở đây.” Trần Tĩnh nói: “Cậu cũng cảm thấy hứng thú với Báo Tuyết đại đội à?”

Bạch Tân Vũ liên tục lắc đầu, “Tôi? Tôi kém xa, nghĩ cũng không dám nghĩ”

Trần Tĩnh cười cười, “Không có gì, rất nhiều người đều khát khao nơi đó, hơn nữa muốn tham gia chọn lựa sơ cấp cũng không khó, ngoài được người trong đoàn đề cử ra, bản thân tự ứng cử cũng có thể đi, tuyển chọn sơ cấp giống như vòng loại cuộc thi ca hát vậy, tuy rằng không nhiều người bằng, nhưng tỉ lệ đào thải rất kinh khủng, cấp trên cũng muốn để nhiều tân binh đi va chạm thử sức, nếu cậu tò mò đến thế, tôi có thể mang cậu đi cùng.”

Bạch Tân Vũ chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “A? Dễ như thế?”

Trần Tĩnh gật gật đầu, “Chỉ cần thành tích không quá kém cỏi, ở trong quân ngũ biểu hiện bình thường đều đi được, chẳng qua rất nhiều người không biết, cho rằng chỉ có thể đề cử. Nhưng tôi cũng không đề nghị cậu đi, bởi vì chọn lựa sơ cấp vô cùng khốc liệt, rất nhiều người khi bị loại phải quay về, đều sẽ trải qua một khoảng thời gian bị ám ảnh tâm lý.”

Bạch Tân Vũ nuốt nuốt nước miếng, “Nghe cứ như bước đến quỷ môn quan.”

Trần Tĩnh trong giọng nói có một tia hưng phấn, “Chính vì Báo Tuyết đại đội giống như một cây cầu độc mộc nên mới khiến người ta ý chí sục sôi đến như vậy, phương thức chọn lựa mỗi năm mỗi khác, tôi thật sự rất mong chờ.”

Bạch Tân Vũ cười nói: “Tiểu đội trưởng, tôi cảm thấy, dựa vào thực lực của cậu nhất định không thành vấn đề, cậu cố gắng lên đó.”

Ở đại đội có thể lên làm đội trưởng, không nghi ngờ gì là nhờ hoàn toàn vào thực lực, bằng không làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Hứa Sấm, đừng nhìn vẻ thư sinh mặt trắng nho nhã của Trần Tĩnh, lúc không mở miệng nói câu nào thì nhìn như có vẻ dễ bắt nạt, so thành thích tổ hợp, toàn đoàn một ngàn hai trăm người, Trần Tĩnh tuyệt đối có thể nằm trong top 10 người đứng đầu.

Trần Tĩnh cười cười, “Được rồi, ngủ đi thôi, đừng coi nhẹ huấn luyện ngày mai.”

“Tuân lệnh.”

Sau khi Bạch Tân Vũ chui vào trong chăn, trong đầu tua đi tua lại mấy lời của Trần Tĩnh, nếu cơ hội để tham gia tuyển chọn sơ cấp không khó, cậu có thể đến thử sức được chứ? Nhưng tham gia tuyển chọn đều là các binh sĩ mũi nhọn của các đoàn đội, cậu đến nơi đó quả thực là không biết lượng sức, chỉ sợ sẽ bị người ta chê cười. Nhưng là, cậu thật sự rất tò mò, bộ đội đặc chủng đều trâu bò như vậy, đến tột cùng là dùng phương pháp gì để sàng lọc nhân tài? Dù có đi xem chút đỉnh cũng sẽ không bị làm sao…… cậu cũng quen bị người khác chê cười rồi, không có gì ghê gớm cả.…

Bạch Tân Vũ suy nghĩ vấn đề này rối rắm mất một đêm, kết quả nghỉ ngơi không tốt, ngày hôm sau lúc chạy bộ lại thành ra ngủ gà ngủ gật. Hứa Sấm quả nhiên không cho bọn họ nửa giây để thở, nửa đêm không đột nhiên tập hợp đã là từ bi lắm rồi, mức độ huấn luyện trong vài ngày kế tiếp một chút đều không buông lỏng. Do cường độ huấn luyện nặng nề không ngừng nghỉ, có người đã ngã bệnh, Bạch Tân Vũ ngay từ đầu còn cảm thấy thân thể mình còn khỏe chán, đi bộ đội một năm cũng chưa sinh bệnh, kết quả chưa đắc ý được vài ngày,  một đêm nọ tự nhiên cậu vô duyên vô cớ nổi cơn sốt cao.

Buổi sáng lúc Phùng Đông Nguyên xuống khỏi giường, chỉ thấy Bạch Tân Vũ nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, đến gần đẩy đẩy, mới phát hiện Bạch Tân Vũ mặt đỏ hồng lên, hơi thở nặng nhọc, cậu đem tay đặt lên trán Bạch Tân Vũ, hoảng sợ, “A, Tân Vũ phát sốt rồi!”

Trần Tĩnh cùng Du Phong Thành chạy đến xung quanh đầu tiên, những người khác cũng kéo lại xem, “Mẹ ơi, sốt đến đỏ hết cả mặt rồi.”

Trần Tĩnh nói: “Đừng đứng ở chỗ này, các cậu nhanh chóng tập hợp đi, tôi với Đông Nguyên đưa cậu ta đến phòng y tế.”

Du Phong Thành nói: “Để tôi đưa anh ta đi cho.”

Trần Tĩnh nói: “Cậu đi dẫn đội đi.”

Hiện tại Du Phong Thành đại khái là đã được đội trưởng chú ý, rất nhiều việc Trần Tĩnh xử lý không kịp đều đến phiên Du Phong Thành lo, nghe nói chẳng bao lâu nữa liền sẽ đề cử Du Phong Thành lên chức đội phó, dù sao cũng xứng đáng.

Du Phong Thành đành phải đi dẫn đội.

Trần Tĩnh cùng Phùng Đông Nguyên giúp Bạch Tân Vũ mặc xong quần áo, hai người dìu cậu đến phòng y tế.

Lăn qua lăn lại, Bạch Tân Vũ tỉnh, đầu cậu nóng đến choáng váng, “Ư? Tiểu đội trưởng? Đông Nguyên?”

Phùng Đông Nguyên nói: “Anh tỉnh rồi à? Có phải buổi tối anh đạp chăn ra không, tại sao đột nhiên lại phát sốt?”

Bạch Tân Vũ ngẩn ngơ suy nghĩ trong chốc lát, chẳng lẽ là bởi vì cậu tối hôm qua ở trần ngồi trong nhà tắm giặt quần áo? Mùa đông giặt quần áo tay rất lạnh, nước trong phòng giặt phải đợi nửa ngày mới nóng lên, buổi sáng lúc bọn họ  rửa mặt đều là nước đá, đồng nghĩa với việc, buổi tối giặt quần áo cũng như thế, hơn nữa nếu chậm chạp còn không có nước mà giặt, cho nên rất nhiều người tắm rửa xong thuận tiện giặt luôn quần áo, cậu cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy, tại sao lại dính chưởng chứ, chắc là vì gần đây quá mệt mỏi, sức đề kháng giảm sút.

Hai người dìu Bạch Tân Vũ lên giường của phòng y tế, Bạch Tân Vũ khúc khích cười ngây ngô.

Trần Tĩnh kỳ quái hỏi, “Cậu cười cái gì.”

Bạch Tân Vũ nghẹn cổ họng nói: “Rốt cuộc tôi cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.”

Trần Tĩnh vỗ vỗ cái trán nóng đến phỏng của Bạch Tân Vũ, “Nhìn tiền đồ của cậu kìa.”

Bạch Tân Vũ bắt lấy tay Trần Tĩnh, làm nũng nói: “Tiểu đội trưởng, cổ họng tôi đau quá, tôi muốn ăn cháo ngân nhĩ tuyết lê [1].”

Trần Tĩnh dở khóc dở cười, “Để tôi sang ban bếp núc hỏi xem có không.”

Bạch Tân Vũ lắc lắc tay Trần Tĩnh, ánh mắt ướt sũng, ra vẻ chờ mong, “Bây giờ cậu đi hỏi cho tôi luôn đi.”

Bác sĩ trực ban đi tới, “Ey, trẻ con nhà nào thế hả, có cần bón sữa không đấy?”

Trần Tĩnh có hơi lúng túng, “Bình thường cậu ta không như vậy đâu, đầu óc bị nóng đến mê sảng đấy.”

Bác sĩ nhét nhiệt kế vào người Bạch Tân Vũ, “Cậu cứ để chỗ này lại cho tôi, bận gì thì cứ đi đi.”

Bạch Tân Vũ bám lấy tay Trần Tĩnh không buông, “Tiểu đội trưởng……”

Trần Tĩnh nói: “Tôi hứa sẽ đi hỏi cho cậu có được chưa?”

Bạch Tân Vũ lúc này mới buông ra.

Phùng Đông Nguyên nói: “Tân Vũ, lúc được nghỉ em lại đến thăm anh.”

Bạch Tân Vũ hướng  Phùng Đông Nguyên khoát khoát tay, sau đó đem tay đặt ở bên miệng, nhỏ giọng nói: “Trong tủ lạnh của ban bếp núc có kem đó.”

Phùng Đông Nguyên nhịn không được mà nở nụ cười.

Hai người đi rồi, bác sĩ tiêm cho Bạch Tân Vũ một mũi, cậu liền ngủ mất.

Ngủ được một giấc tỉnh lại, đã thấy Trình Vượng Vượng lắc lư ở trước mặt.

“Tiểu Bạch công chúa? Ối giời, sao cậu lại tỉnh chứ nhỉ, cậu mà không tỉnh tôi chỉ có thể hi sinh bản thân, hôn cậu một cái.” Trình Vượng Vượng nói liên thiên cằn nhằn: “Tôi bây giờ bận rộn tỉ thứ việc, đội trưởng lại bảo tôi phải chờ cậu ăn xong mới được đi, kìa kìa kìa, tuyết lê là đồ cao cấp thì đào đâu ra chứ, cháo ngân nghĩ long nhãn [2], ăn luôn cho nóng.”

Bạch Tân Vũ bò dậy, cười cười, “Anh Vượng, đã lâu không gặp anh.”

“Cậu xem lại lời nói của cậu đi, nói thường xuyên về thăm anh, một tháng cũng không thấy mặt đâu, mấy con lợn con giờ chạy nhông nhông rồi.” Trình Vượng Vượng lấy cháo từ bên trong túi giữ ấm ra, đưa cho Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ không nhận lấy, ngóng trông nhìn hắn, Trình Vượng Vượng nghiêng đầu, “Muốn anh bón cho cậu đó hả?”

Bạch Tân Vũ không khách khí gật gật đầu, hồi còn bé cậu rất thích bị ốm,tuy rằng sẽ khiến người trong nhà bị quay đến rối như tơ vò, bản thân cậu ngược lại quá sức thoải mái, áo đến tận tay cơm đến tận mồm, cho dù có làm sai chuyện gì cha cậu cung không thể đánh cậu, tóm lại, khoảng thời gian bị ốm chính là lúc Bạch Tân Vũ có thể thoả thuê tùy hứng, còn là thời cơ có thể khiến cho mọi tội danh của bản thân trôi vào dĩ vãng.

Trình Vượng Vượng thở dài, nhẫn nhịn bón cậu ăn cháo, “Tôi nói với cậu này, tôi đối với vợ tôi cũng chỉ thế này thôi, xời, ai nói Tiểu Bạch của chúng ta là công chúa chứ.”

Bạch Tân Vũ cười cười, “Chị dâu trong ảnh chụp, rất xinh đẹp.”

“Ờ, chúng tôi là thanh mai trúc mã.” Trình Vượng Vượng tươi cười có đôi chút cô đơn, “Tân Vũ à, tôi đang nghĩ muốn về nhà.”

Bạch Tân Vũ cả kinh, “Tại sao?”

“Chị dâu của cậu muốn một đứa con, nói nếu tôi không trở về, sẽ đi sinh cùng người khác, khà khà, anh mày có thể đồng ý chuyện đó sao, làm lính cũng nhiều năm rồi, cũng nên về nhà.”

Bạch Tân Vũ trong lòng có chút đau xót, sau khi Trình Vượng Vượng xuất ngũ, bọn họ không biết khi nào có thể gặp lại, cứ nói là hiện tại máy bay bay đầy trời, đi thăm ai cũng rất nhanh, nhưng rất nhiều người sau khi chia tay xong, đều có cuộc sống của riêng mình, muốn gặp lại nhau lần nữa, thật không dễ dàng gì, khoảng cách địa lý có thể đem rất nhiều loại tình cảm tiêu biến đến nhạt nhẽo, trong lòng cậu lại chẳng rõ ràng quá hay sao.

Bạch Tân Vũ thở dài: “Anh Vượng, em bây giờ đang sốt nè, sao anh lại nói mấy chuyện phiền lòng như thế.”

“Ai bảo cậu nhắc đến vợ tôi làm gì.”

“Không phải chính anh nói trước à?”

“Thế à? Tôi nói trước à?” Trình Vượng Vượng bĩu môi, “Lại đây, ăn tiếp đi.”

Có lẽ là do lúc ngã bệnh cảm xúc đặc biệt dâng trào, Bạch Tân Vũ đau thương nói:

“Anh Vượng, em nhất định sẽ đến thăm anh, em nói thật đấy.”

“Bây giờ nói vậy thì sau này nhất định phải đến đấy.”

“Nhất định.”

Trình Vượng Vượng cười nói: “Để tôi kể cho cậu kế hoạch tương lai, tôi đang tính mở cửa hàng ở quê, mở mang phong vị Tân Cương, chỗ của tôi không có cửa hàng nào bán đồ ăn Tân Cương cả, làm ăn nhất định sẽ phát đạt.”

“Chắc chắn rồi.”

“Ai, không nói chuyện này nữa, cậu khỏi bệnh nhanh lên, chờ cậu hết bệnh rồi, còn phải nhờ cậu dạy mấy người khác cách cho lợn ăn, muốn hay không chứ, nếu cậu và tôi đều đi thì đàn lợn đó đem cho ai trông nom hả.”

Bạch Tân Vũ cười, trong lòng lại không ngừng xót xa, Trình Vượng Vượng là chiến hữu đầu tiên muốn rời đi, tiếp theo là ai nữa đây, có một ngày, cậu ở trong này sẽ nhận ra các chiến hữu đều đã bôn tẩu đông tây, Phùng Đông Nguyên, Tiền Lượng, Trần Tĩnh, Du Phong Thành…… Du Phong Thành, một khi hắn ta đã đi đến nơi xa xôi đó rồi, lúc đó bọn họ cũng chẳng có lý do gì để gặp mặt.

Ăn xong cháo ngân nhĩ, Trình Vượng Vượng rời đi, tới thời điểm gần trưa, rèn luyện buổi sáng kết thúc, Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng chạy tới phòng y tế thăm cậu.

Bạch Tân Vũ choáng đến hồ đồ, thấy Phùng Đông Nguyên liền hỏi: “Kem đâu?”

Tiền Lượng vỗ vỗ đầu cậu, “Còn đòi kem, ăn vào càng không khỏi được.”

“Không phải lấy độc trị độc sao, nghe nói ăn kem khỏi sốt đó.”

“Cậu nghe ai nói.”

“Anh trai tôi nói.”

Phùng Đông Nguyên cười nhạo nói: “Anh trai anh trêu anh đó. Thế nào, buổi sáng ăn được cháo ngân nhĩ chưa? Võ đội trưởng vừa nghe nói anh bị bệnh, thật sự đi tìm ngân nhĩ ở trong bếp nấu mang đến đây, cho một mình anh ăn thôi.”

Bạch Tân Vũ khúc khích cười, cảm giác duyên số của chính mình quá tốt đi. Chẳng qua…… Tại sao cái người nào đó vẫn chưa đến, hai người đã ngủ với nhau rồi, thế mà giờ lại không đến thăm? Cũng vô lương tâm đến thế là cùng.

Tiền Lượng từ sau lưng lôi ra ipad của Bạch Tân Vũ, “Đến đây đến đây, anh em hiểu cậu quá mà, dù không lên được mạng cũng có thể chơi game cho đỡ chán.” Hắn lặng lẽ nói: “Đừng khỏi nhanh quá nhá.”

Phùng Đông Nguyên không tán đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Cậu vừa nói cái gì?”

Tiền Lượng nói: “Cái này mà cậu cũng không hiểu? Có thể nằm vài ngày như thế thích quá đi ấy chứ. Tôi còn đang mong được phát sốt.”

Bạch Tân Vũ hứng chí nhận lấy, “Tôi rốt cuộc cũng có chơi đùa gì nhiều đâu.”

Bác sĩ nói: “Nghĩ thì vui vẻ lắm, hạ sốt là phải về, nếu đại đội trưởng mà biết được các cậu nằm ở trên giường ăn vạ, thì cứ ở đấy rửa cổ mà chờ.”

Bạch Tân Vũ cười khổ nói: “Cơ mà bây giờ tôi cũng đâu có hạ sốt đâu……”

Ba người lại tán nhảm rầm rầm rì rì một lúc, rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, bác sĩ cùng bọn họ đi ăn cơm, Bạch Tân Vũ ở lại phòng y tế, chờ bọn họ mang cơm cho mình.

Đang cầm ipad chơi game, cửa phòng y tế bị đẩy ra, Bạch Tân Vũ nói: “Nhanh thế……” Cậu ngẩng đầu thì thấy, vậy mà lại là Du Phong Thành.

Du Phong Thành nhìn lại, “Sốt mà còn ngồi chơi game được?”

Bạch Tân Vũ cứng nhắc buông xuống, “Ngủ mãi không ngủ được nữa, nằm không chán lắm.”

Du Phong Thành đem một túi hoa quả đặt ở đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, “Khỏe lên tí nào không?”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, mắt liếc đến đống đào trên bàn.

Du Phong Thành nói: “Muốn ăn à?”

“Cậu gọt cho tôi đi.”

Du Phong Thành cười cười, lấy dao gọt hoa quả, sau đó bổ ra một miếng đào đưa đến trước miệng Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ hôm nay đã ăn cả ngày, tội tình gì cái miệng đâu, ăn chút đồ ngọt vào thực sự thoải mái.

Du Phong Thành chỉ thấy cậu nằm nghiêng ở trên giường, cả người đều bất động, chỉ có cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở, quai hàm di chuyển lên xuống, lười đến tận xương tủy, rất là thú vị.

Ăn xong nửa quả đào, Bạch Tân Vũ không chịu được nữa, cậu lắc đầu, “Không ăn nữa.”

Du Phong Thành buông quả đào xuống, sờ sờ trán cậu, “Tại sao đột nhiên lại phát sốt?”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Tối hôm qua ở trong nhà tắm giặt quần áo.”

Du Phong Thành cúi thấp người, khẽ cười nói: “Bây giờ nếu tôi hôn anh, có bị lây không đó?”

Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy vạt áo Du Phong Thành, kéo về phía trước, dùng lực ngăn chặn môi hắn, sau khi Bạch Tân Vũ phát sốt, độ ấm trong khoang miệng rất cao, cái hôn này trở nên đặc biệt quyến rũ, Du Phong Thành cảm giác độ ấm từ đôi môi kia có thể hun bỏng hắn, hắn thậm chí có thể cảm thụ được nhiệt lượng phân tán từ làn da của Bạch Tân Vũ, nhiệt độ kia xuyên qua từng tế bào của hắn, xâm nhập thân thể hắn, khiến làn da hắn giống như cũng cùng lúc nóng lên.

Hôn xong, Bạch Tân Vũ mệt đến chẳng thở nổi, hừ cười nói: “Tốt nhất lây chết cậu luôn đi.”

“Nhào vô! Vừa lúc cho tôi nghỉ ngơi hai ngày luôn.”

Bạch Tân Vũ ngoài ý muốn nhướn mày, “Cậu mà muốn nghỉ á? Cậu không phải siêu nhân sao, nghỉ ngơi hơn hai ngày sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cậu đó.”

Du Phong Thành giả bộ mắt điếc tai ngơ với châm chọc từ phía Bạch Tân Vũ, dùng ngón cái vuốt phẳng cánh môi cậu: “Vừa luyện vừa nghỉ.”

Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Cậu không đi ăn cơm đi, tới chỗ này làm gì.”

“Vô nghĩa, không phải đến thăm anh thì đến đây làm gì.”

“Thăm xong rồi thì đi đi. Tôi còn muốn chơi game.”

Du Phong Thành ngáp một cái, “Gần đây ngủ không đủ giấc.” Nói xong, liền cởi giày, xốc chăn trèo lên giường, “Để tôi nằm đây một chút.”

Bạch Tân Vũ hoảng sợ, “Cậu điên rồi à, đây là phòng y tế, một tí nữa bác sĩ sẽ quay lại.”

“Tôi khóa cửa  rồi.”

“Lý do cái kiểu gì thế?”

“Đừng quan tâm.” Du Phong Thành đột nhiên ôm lấy cậu, “Ôm anh ấm quá đi mất, cho tôi ôm một lát.”

Bạch Tân Vũ ngẩn người, còn chưa phản ứng kịp, đã bị Du Phong Thành ôm cứng. Cậu im lặng nằm trong lòng Du Phong Thành một chốc, rồi nhỏ giọng nói: “Phát sốt sẽ đau thắt lưng đúng không?”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy cậu xoa xoa cho tôi đi.”

Du Phong Thành thật sự ấn ấn eo cậu, lực dùng không nhẹ không nặng, thoải mái kỳ lạ.

Bạch Tân Vũ cũng ngáp một cái, cảm giác mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn, cậu lẩm bẩm: “Cậu biết không, tiểu đội trưởng cũng muốn đến Báo Tuyết đại đội.”

“Biết.” Du Phong Thành nhẹ giọng nói.

“Hừ, đi đi, đi hết đi……”

Du Phong Thành đem đầu Bạch Tân Vũ đặt trên cánh tay mình, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Bạch Tân Vũ than nhẹ một tiếng, “Du Phong Thành.”

“Ừ?”

“Cậu là đồ ngốc.”

Du Phong Thành trợn trắng mắt.

Bạch Tân Vũ nhắm mắt lại, dần dần ngủ.

Trên giường nằm hai ngày, tiêm rồi uống thuốc, Bạch Tân Vũ hạ sốt, bị bác sĩ đuổi về ký túc xá,  quân ngũ sẽ không chờ đợi cậu nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ cần hết bệnh là phải bắt đầu huấn luyện.

Không được vài ngày, Bạch Tân Vũ, Du Phong Thành, Phùng Đông Nguyên, Đại Hùng cùng Lương Tiểu Mao bị Trần Tĩnh một mình cùng nhau gọi vào, hiển nhiên là có lời muốn nói, cuối cùng lúc Trần Tĩnh nói ra làm cho bọn họ có chút giật mình.

“Huấn luyện quân sự?” Bạch Tân Vũ mở to mắt.

“Đúng, các trường trung học và đại học ở Tân Cương mỗi đợt huấn luyện quân sự đều do đơn vị ta phụ trách cử người đến, lần này ở Khố Nhĩ Lặc [3] có một nhóm sinh viên đại học năm nhất nhập học mùa xuân này cần huấn luyện quân sự, cần 30 huấn luyện viên, cấp trên muốn đại đội trưởng phụ trách cử người, đại đội trưởng đem chuyện này giao cho tôi, các cậu đại diện cho lớp ta, chỉ hai tuần, rất đơn giản, dù vậy các cậu cũng phải hoàn thành nghiêm túc.”

Đại Hùng hưng phấn nói: “Đại học năm nhất? Tuổi tác chắc cũng ngang chúng ta, chắc chắn sẽ có mĩ nhân đó”

Trần Tĩnh trừng hắn,“Cậu muốn tùy tiện trêu chọc nữ sinh hả?”

Đại Hùng cười nói: “Ối giời tiểu đội trưởng, sao anh lại nghiêm túc như vậy, em nói thế thôi, nhìn em thế này này, con gái bây giờ ai cũng thích con trai đẹp trai một chút.”

Lương Tiểu Mao cũng vô cùng kích động, “Hay quá, chúng ta cũng được đi dạy dỗ người khác.”

Bạch Tân Vũ hứng chí nói: “Tiểu đội trưởng, Khố Nhĩ Lặc có gì thú vị không?”

Trần Tĩnh vỗ vỗ ván cửa, “Nghiêm túc lại cho tôi, cho các cậu đi huấn luyện quân sự, cả đám nghĩ đi làm loạn cái gì hả!”

Cả lũ lập tức ngậm miệng.

Du Phong Thành nói: “Tiểu đội trưởng, có thể không đi được không, tôi không có hứng thú.”

Trần Tĩnh nhìn hắn một cái,“Tôi muốn cho cậu nghỉ ngơi một chút, cậu cứ gồng mình lên mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt, đi đi.”

Du Phong Thành gật gật đầu, “Được rồi.”

Trần Tĩnh nhìn về phía Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, cậu có ý kiến gì sao? Nãy giờ tôi không thấy cậu nói gì cả”

Phùng Đông Nguyên cười cười, “Em rất chờ mong, em vẫn muốn xem đại học nhìn sẽ như thế nào.”

“Quyết định như vậy đi, các cậu đi về chuẩn bị, ngày mai xuất phát.”

Trần Tĩnh đi rồi, Bạch Tân Vũ đột nhiên ôm chặt bả vai Phùng Đông Nguyên, ha ha cười nói: “Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng có thể đến thành phố hàng thật giá thật rồi, Đông Nguyên à, nhất định tôi phải mang cậu đi chơi cho đã.”

Lương Tiểu Mao hừ nói: “Tiểu đội trưởng dặn lần này không phải đi chơi.”

Bạch Tân Vũ hướng hắn bĩu môi, “Ai đưa cậu đi cùng chứ.”

Đại Hùng xoa xoa tay, “A, hy vọng tôi được phân vào một lớp có thật nhiều người đẹp.” Nói rồi khoái trá huýt sáo đi mất.

Chỉ có Du Phong Thành cau mày, “Thật sự là lãng phí thời gian.”

Bạch Tân Vũ nghĩ rằng, sao cái tên này lại yêu huấn luyện đến thế cơ chứ, hắn tính huấn luyện đến chết luôn đó hả. Hiện tại thành tích của cậu cũng coi như đã có tiến bộ không ngừng nghỉ, tuy rằng không gọi là quá ấn tượng, nhưng ít ra đã đạt tới trên tầm trung, để đuổi kịp bước chân của những người khác, cậu đã phải trả giá rất nhiều, mỗi ngày đều mệt đến chết đi sống lại, cho dù là như vậy, cậu cảm giác cường độ huấn luyện của bản thân so với Du Phong Thành vẫn có chênh lệch, cậu quả thực không thể tưởng tượng vì sao Du Phong Thành có thể kiên trì như vậy được.

Phùng Đông Nguyên an ủi nói: “Phong Thành, tôi thấy tiểu đội trưởng nói rất có lý, cậu cũng nên nghỉ ngơi một thời gian xem sao.”

Du Phong Thành gật gật đầu, “Như vậy cũng được.”

Sáng sớm hôm sau, 30 binh sĩ ngồi trên một chiếc xe tải lớn, hướng về phía sân bay. Đi huấn luyện quân sự không chỉ có thể khiến bản thân được giải phóng, bộ đội còn có trợ cấp, đến trường đại học lại được học sinh thực sự kính trọng, công việc tốt như vậy hàng năm đều có hai lần, nhưng không hẳn ai cũng đủ tiêu chuẩn, bởi vậy cả đoàn rất là hưng phấn, chung quy đều là thanh niên 20 cái xuân xanh, tất cả đều là ôm tâm tư nghỉ phép mà đi chuyến này.

Bọn họ ngồi trên máy bay, bay đến Khố Nhĩ Lặc, trường học đưa xe Bus tới đón bọn họ, phụ trách đến đón đội là một nữ sinh khoảng năm 3 năm 4 gì đó, bộ dạng thanh thuần thoải mái, thời điểm cô ngồi ở trên xe giới thiệu thành phố Khố Nhĩ Lặc cho cả đoàn, rất nhiều tân binh đều ngầm vụng trộm bàn luận về cô, nhưng ở mặt ngoài còn muốn khoác cái vẻ nghiêm túc, sợ đến khi lại không quản được người khác, trong đội Bạch Tân Vũ là lớn tuổi nhất, nhịn không được cảm thấy mấy chiến hữu của mình thật đáng yêu.

Bọn họ được sắp xếp ăn ngủ ở một nhà trọ gần trường học, lúc chọn phòng, Phùng Đông Nguyên rất tự nhiên cầm lấy hai thẻ phòng, hướng về phía Bạch Tân Vũ nói: “Tân Vũ, chúng ta một phòng, đi thôi.”

Bạch Tân Vũ nhịn không được liếc mắt nhìn Du Phong Thành, đã thấy Du Phong Thành cũng đang nhìn cậu, hai người bốn mắt chạm nhau, Bạch Tân Vũ rất là xấu hổ, cậu đang nghĩ cái gì vậy chớ, làm sao cậu với Du Phong Thành ngủ một phòng được chớ, cậu là đang muốn mông mình nở hoa sao chớ. Cậu xách hành lý lên, bước đến bên cạnh Phùng Đông Nguyên, “Đi thôi.”

ΨΨΨ

Hết chương 51

Chú thích

[1] Cháo ngân nhĩ tuyết lê: là chè mộc nhĩ trắng có thêm quả lê tuyết đó

images928597_ngan_nhi_nau_ky_tu_duong_phen

[2] Cháo ngân nhĩ long nhãn

Ảnh minh họa

1-16011qg61a03

[3] Khố Nhĩ Lặc hay Korla:

Là thành phố thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Mông Cổ Bayin’gholin (Ba Âm Quách Lăng), khu tự trị Tân Cương. Korla là nơi nổi tiếng với những quả lê có mùi thơm.

10063082_5_z