Tiểu Bạch Dương

Chương 11




“Cái ấy” của Du Phong Thành ấy, nói toẹt ra thì trông chẳng khác của gấu Châu Âu là bao, lắc qua lắc lại giữa hai chân theo động tác đi lại của hắn, phòng thay đồ vốn ồn ào bỗng im phăng phắc, ai nấy cũng len lén nhìn phía dưới hắn, trông buồn cười chết đi được.

Bạch Tân Vũ ghen ghét rõ ra. Nếu xét về bề ngoài, từ đầu đến chân Du Phong Thành không hề có lấy một khuyết điểm nào, gương mặt sáng lạn đẹp trai, cơ bụng cơ ngực hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng tắp, mà ngay cả “cái kia” cũng to lớn hơn so với người khác, Bạch Tân Vũ nghĩ sao cũng không hiểu nổi, hồi bé tên sát tinh này gặp phải chuyện gì mà tính cách mới đáng sợ vậy nhỉ.

Nhìn quanh phòng thay đồ, cũng chỉ có mỗi Đại Hùng có thể “chiến” được với Du Phong Thành, Đại Hùng ngốc nghếch cười: “Được đấy người anh em, nhìn không ra đó nha.”

Du Phong Thành nện vào bả vai hắn, cười nói: “Tắm lẹ đi.”

Lúc Du Phong Thành đi ngang qua Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ xoay phắt lại, quay mặt vào tủ đồ, làm bộ thu xếp đồ đạc, cậu vốn rất tự tin về “cậu nhỏ” của mình, từng ngủ với biết bao là người đẹp, dầu gì cũng được coi là “cây súng vàng” đây này, kết quả gặp Du Phong Thành “thả chim đi dạo” lại thấy nó hơn trái ớt cũng chẳng được bao nhiêu. Cả bọn trong phòng tắm cũng thấy khó chịu, bộ pận quan trọng nhất của đàn ông bình thường bị quần che kín như bưng, một khi lộ ra rồi làm sao tránh khỏi tâm lý so sánh ganh đua, có kẻ khoái chí tự đắc, đương nhiên cũng có người quay mặt tự kỷ với bức tường.

Đột nhiên, có cánh tay to đặt mạnh lên cửa tủ, bàn tay có khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài xinh đẹp, hợp với gân xanh nổi rõ lên dưới da, mang đến cho người ta một cảm giác mạnh mẽ, móng tay cắt giũa gọn gàng, lộ ra màu sắc tươi tắn khỏe mạnh.

Ánh mắt Bạch Tân Vũ dõi chăm chú vào cánh tay đang duỗi cạnh đầu mình, cậu không cần quay đầu lại cũng biết người sau lưng là Du Phong Thành, hai người gần như dán sát vào nhau, thậm chí Bạch Tân Vũ có thể cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ làn da hắn. Cậu không dám nhúc nhích một tí nào vì kẻo chạm phải chỗ không nên chạm thì toi, vừa nãy cái mông cậu dán lên chỗ đó của Du Phong Thành, ít ra còn cách cái quần, nếu mà trực tiếp “da thịt thân cận”, sau này làm sao mà sống nổi chứ.

Du Phong Thành hơi cúi người, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Anh la lối bảo sao thời gian tắm ít quá, thế mà còn lề mề ở đây, bộ tí nữa anh muốn mình mẩy đầy bọt bị đuổi ra ngoài hả?”

“Á, đi ngay đây.” Bạch Tân Vũ ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Du Phong Thành cầm lấy chai dầu gội đầu trong tay cậu, cười nhẹ nói: “Cho tôi mượn xài nhé.” Nói rồi dùng tay vuốt chai dầu gội đầu, đi vào nhà tắm.

Bạch Tân Vũ giờ mới thấy mình được rồi.

Phùng Đông Nguyên nhỏ giọng nói: “Tân Vũ, anh sợ ảnh lắm hả?”

Bạch Tân Vũ trừng hai mắt, “Nhảm nhí, anh có cái chi phải sợ hắn.”

Phùng Đông Nguyên gật đầu, “Có lẽ hồi sáng anh ấy không phải cố ý đâu, anh đừng sợ ảnh, em thấy ảnh cũng biết phải trái, không giống người xấu.”

Bạch Tân Vũ nhìn Phùng Đông Nguyên, đột nhiên cảm thấy cậu nhóc này ngây thơ như cún con, bộ nhóc này không thấy tên Du Phong Thành kia chuyên môn nhằm vào mình hay sao?

Tiền Lượng tùy tiện nói: “Đi mau đi mau, thời gian không còn nhiều nữa đâu.”

Một đám con trai cởi chuồng vọt vào nhà tắm, chiếm mấy cái vòi hoa sen như bão quét, vừa mở nước ra, chợt nghe thấy nhiều người tru tréo lên, “Má ơi, nước lạnh!”

“Bà mẹ nó mát quá!”

Bạch Tân Vũ run lên, “Nước lạnh á?”

Trần Tĩnh liếc cậu một cái tỉnh bơ, mở vòi hoa sen, đợi cơn run rẩy ban đầu đi qua, mới mở miệng nói: “Bây giờ là mùa hè.”

“Nhưng nước vẫn còn lạnh mà.”

“Đây cũng là một phần của quá trình huấn luyện.”

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, chứ không phải mấy người không nỡ bỏ tiền ra sao.

Batoul đứng cạnh cả bọn tắm rửa rất chi thong thả, chớp chớp hàng lông mi dài dính nước, thong thả nói: “Không lạnh tí nào.”

Có người kêu lên: “Cậu quen rồi tất nhiên đâu có lạnh.”

Tiền Lượng đẩy Bạch Tân Vũ một cái, “Biết ngay nước sẽ lạnh mà, tắm đi, đừng có kén chọn.”

Bạch Tân Vũ nuốt ngụm nước miếng.

Tiền Lượng mở hết mấy vòi hoa sen gần đó ra, sau đó tay trái tay phải ôm Phùng Đông Nguyên và Bạch Tân Vũ, “Em đếm một hai ba nha.”

Ba người cắn răng, “Một, hai…”

Tiền Lượng đẩy mạnh hai người tới.

Dòng nước lạnh như băng giội xuống da, cóng đến độ răng va lập cập vào nhau, Bạch Tân Vũ hét lên một tiếng, nhảy trái nhảy phải muốn tránh, nhưng mình mẩy đã ướt hết, biết thế thì đã khởi động trước rồi.

Tiền Lượng cười ha hả, cũng bị Phùng Đông Nguyên kéo vào nốt.

Tiếng hét xen lẫn tiếng cười đùa vang khắp cả căn phòng tắm.

Bỗng Không biết ai hô to, “Còn có năm phút đồng hồ thôi, nhanh lên!”

Lúc này Bạch Tân Vũ cả người đầy bọt, đang run mấy bận vì lạnh, vừa nghe câu này, tay chân hớt ha hớt hởi kì cọ.

Trần Tĩnh tắm rửa xong, mình mẩy bóng nhoáng nước đi ra khỏi nhà tắm, một số khác cũng đã nhanh chóng ra ngoài.

Phùng Đông Nguyên thúc giục: “Tân Vũ, sắp hết thời gian rồi đó.”

“Biết rồi biết rồi.” Đầu tóc Bạch Tân Vũ cũng toàn là bọt, không tài nào mở mắt ra được, cậu sốt ruột kì cọ, chỉ sợ như Du Phong Thành nói, nhóm tiếp theo vào đây đuổi cậu ra ngoài thì toi.

Tiền Lượng dùng tay bới mái đầu đinh một cái, bọt nước văng khắp nơi, “Em đi mặc quần áo trước.”

Phùng Đông Nguyên nói: “Em cũng vậy.”

Bạch Tân Vũ kêu lên: “Mấy cậu đừng đi, chờ anh đã.”

Tiền Lượng cười ha ha nói: “Anh già đầu rồi mà còn.”

Phùng Đông Nguyên đang do dự có nên ở lại cùng cậu hay không, đã bị Tiền Lượng túm đi mất.

Trong lòng Bạch Tân Vũ càng ngày càng khẩn trương, bởi vì cậu cảm giác xung quanh dường như chẳng còn mấy ai.

“Này.”

Giọng nói của Du Phong Thành vang lên sau lưng Bạch Tân Vũ, cả người cậu cứng đờ, vô thức nói: “Cậu muốn làm gì?”

“Trả chai dầu gội cho anh.”

“Cậu không thấy tôi đang dùng của người khác sao, không cần trả tôi, cậu đi đi.” Bạch Tân Vũ xoa nước trên mặt, quay đầu đề phòng nhìn hắn.

Chẳng biết lúc nào, nhà tắm gần như không còn một bóng người, thì ra mình là người chậm nhất, lại còn xui xẻo bị Du sát tinh chặn lại nữa chứ,

Du Phong Thành có chút suồng sã đánh giá bốn phía cậu, ánh mắt ngày càng âm trầm.

Bị Du Phong Thành nhìn như vậy, Bạch Tân Vũ có cảm giác xấu hổ như đang trần truồng chạy ngoài đường, cậu cầm chai sữa tắm che trước người mình lại, vọt lẹ tới phòng thay đồ, ai dè trên sàn lại có một đống bọt, cậu vừa chạy hai bước, dưới chân trợt một cái, cả người bay thẳng ra ngoài.

Du Phong Thành đưa tay muốn đỡ nhưng không với tới, đành trơ mắt nhìn Bạch Tân Vũ té sấp cái “rầm” trên mặt đất, cặp mông săn chắc run lên vì bị chấn động, bọt nước trên bờ mông trắng nõn văng khắp nơi, Du Phong Thành cảm thấy như có một dòng chảy nóng chạy xuống bụng, “Tiểu Du” hư hỏng bỗng bắt đầu rục rịch.

Bạch Tân Vũ sau khi ngã chỏng mông, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là, tại sao cậu cứ phải bị mất mặt trước mặt Du Phong Thành vậy trời?

Du Phong Thành đến đỡ cậu dậy, giọng khàn khàn: “Anh cố ý quyến rũ tôi đấy hả?”

Bạch Tân Vũ té đau răng, dây dưa một lúc sau, mới cả giận nói: “Vớ vẩn…”

Nghe thấy động tĩnh, Phùng Đông Nguyên quay trở lại, cậu chàng đã mặc quần áo xong xuôi, thấy Bạch Tân Vũ cả người xụi lơ, mặt mày nhăn nhó như khỉ, bỗng ngạc nhiên nói: “Tân Vũ, anh té hả?”

Bạch Tân Vũ cắn răng gật gật đầu.

“Trơn thế mà anh cũng không để ý, nhanh lên đi, đội 4 tới rồi kìa.”

Bạch Tân Vũ đẩy tay Du Phong Thành ra, khập khiễng đi về phía phòng thay đồ.

Du Phong Thành nhìn bóng lưng của cậu, không kiềm chế được nuốt nước miếng cái “ực”.

Ngược lại Bạch Tân Vũ không ngã mạnh lắm, chỉ có điều trên đùi và cánh tay đều bị dập tím, cậu thuộc kiểu người “gặp gió là dậy sóng”, nếu không ai để ý thì cậu coi như chẳng có gì, ai dè hết lần này tới lần khác gặp Phùng Đông Nguyên cứ như mấy bà già, ân cần hỏi han cậu ngã chỗ nào, còn đau không, có ảnh hưởng gì đến hoạt động không. Bạch Tân Vũ quen thói làm nũng nên tươm tướp kêu cổ chân đau đầu gối đau, lúc quay lại ký túc xá rồi, Phùng Đông Nguyên liền mượn chai dầu gió về xoa bóp cho cậu.

Bạch Tân Vũ nằm ngửa chuẩn bị sẵn sàng rồi, chợt Trần Tĩnh đi tới, “Sao thế?”

Phùng Đông Nguyên nói: “Ảnh té trong phòng tắm.”

Trần Tĩnh cúi người, nhíu mày quan sát bạch Tân Vũ, ánh mắt của Bạch Tân Vũ vừa đối diện ánh mắt hắn, cậu lập tức ngồi phắt dậy, “Đội trưởng...”

“Ngã chỗ nào?”

“Chân...”

“Gãy xương à?”

Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Không có.”

Trần Tĩnh vỗ vào đùi cậu một cái, “Ngã có chút xíu thoa dầu làm gì, sau này va chạm là chuyện thường ngày, cậu đừng nuông chiều anh ta, ngủ!”

Phùng Đông Nguyên đành phải cất chai dầu gió vào lại trong tủ chén, bất đắc dĩ liếc nhìn bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ phiền muộn nằm sấp lại trên giường.

Phùng Đông Nguyên đẩy cậu, “Tân Vũ.”

“Ừ?”

“Anh đừng quên đại đội trưởng bảo anh ngày mai phải đến sớm năm phút đó, anh đặt đồng hồ báo thức đi.”

Bạch Tân Vũ giật mình, “Má ơi, suýt nữa quên mất.” Nhớ tới lão hung thần Hứa Sấm, cậu vội đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ, dậy sớm trước nửa tiếng thì trễ được mới là lạ.

Du Phong Thành đắp chăn, chọc ghẹo nói: “Ngày mai đồng hồ báo thức vừa vang lên, nếu anh không đứng dậy, tôi sẽ đạp anh xuống dưới, đảm bảo anh rời giường đúng giờ.” Đã vậy còn cực kì thất đức chen thêm một câu, “Không cần cám ơn.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, vội kéo chăn che lại đầu.

Du Phong Thành cong môi cười, nhớ lại hình ảnh trong phòng tắm, chợt cảm thấy cổ họng khô khốc. Bạch Tân Vũ tắm xong thơm phức, nằm ngủ ở bên cạnh hắn, hắn chỉ cần khẽ vươn tay là có thể chạm vào, đúng là quá sức thách thức người ta mà.