Có giải thích sao cũng vậy, Bạch Tiểu Cốc nói gì cũng như che giấu.
Tâm trạng Tần Cửu Khinh rất tốt, mặc kệ Đỗ Bân Bân nhìn chằm chằm.
Cứ nhìn đi, nếu hắn có đứa em như Tiểu Cốt, hắn nhất định sẽ đánh chết kẻ cuỗm mất y.
Bạch Tiểu Cốc ngậm miệng, Đỗ Bân Bân giáo huấn nửa ngày, cuối cùng nói: “Hai đứa yêu nhau là chuyện của hai đứa, ông đây không thể quản, nhưng!”
Hắn ta nhìn đăm đăm Tần Cửu Khinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị thành niên không được vượt rào!”
Bạch Tiểu Cốc: “Không phải…”
Tần Cửu Khinh không hề vượt rào, là y ngo ngoe rục rịch.
Y vừa mở miệng, Đỗ Bân Bân lập tức nhướng mày, mắt hồ ly đằng đằng sát khí.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Câm miệng.
Hai mắt Tần Cửu Khinh ánh lên ý cười, không ngờ lại đáp: “Được.
”
Bạch Tiểu Cốc vội vàng nhìn về phía hắn, ấm ức thay hắn.
Đỗ Bân Bân thấy vậy, tức giận xua tay: “Đi đi đi!” Mắt không thấy tâm không phiền.
Chủ nhân ba ngày nghỉ Đỗ Bân Bân nghiễm nhiên biến thành phông nền.
Hắn ta hứa sẽ mang tiểu cốt đầu lặn xuống nước, nào ngờ Tần Cửu Khinh là kẻ thạo nghề, dẫn Bạch Tiểu Cốc chơi quên trời quên đất, bản thân hắn ta lại biến thành cá hề thừa thải trong san hô;
Đỗ Bân Bân rút kinh nghiệm gọi bạn bè đến chơi chung, kết quả hai thằng nhóc thúi trốn trong góc dùng lý do vị thành niên không thể uống rượu len lén đi hóng gió.
Về phần dạo bước trên bờ biển…
Bân ca không phải thằng ngốc, tại sao phải làm bóng đèn cỡ lớn!
Muốn nói Đỗ Bân Bân không chua xót đó là giả, đứa bé hắn ta nuôi từ nhỏ đến lớn thình lình bị cuỗm mất, sao không đau lòng?
Nhưng Đỗ Bân Bân hiểu Bạch Tiểu Cốc, ở phương diện nào đó còn hiểu hơn Tần Vịnh.
Dẫu sao Tần Vịnh cũng là trưởng bối, tuy Đỗ Bân Bân cũng lớn hơn tiểu cốt đầu nhiều, nhưng họ ngang hàng, rất nhiều chuyện Bạch Tiểu Cốc đều tâm sự với hắn ta.
Ví như từ nhỏ Bạch Tiểu Cốc đã nằm mơ, ví như Bạch Tiểu Cốc không thấy rõ mặt người trong mơ, ví như Bạch Tiểu Cốc vẫn luôn chờ người đó…
Đỗ Bân Bân từng hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Em thích người đó?”
Bạch Tiểu Cốc nhìn sao trời, chắc chắn nói: “Chỉ cần nhìn thấy người đó, em nhất định sẽ thích.
”
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Cửu Khinh khi xuống xe, trong đầu Đỗ Bân Bân vang vọng những lời này của Bạch Tiểu Cốc.
Hắn ta biết…
Tiểu cốt đầu của hắn ta đã tìm được người nọ.
Cũng tốt.
Cuối cùng cũng đã tìm thấy.
Bọn họ gặp nhau ở lứa tuổi đẹp nhất, bên nhau ở thời đại đẹp nhất.
Mong đời này hạnh phúc.
Ngày hôm sau Đỗ Bân Bân đi, Bạch Tiểu Cốc chột dạ: “Anh Bân… em…” Đã nói phải đi nghỉ với Đỗ Bân Bân, kết quả y trọng sắc khinh bạn, hoàn toàn bỏ qua anh Bân.
Đỗ Bân Bân chọt đầu y: “Em có chí tiến thủ một chút coi.
”
Bạch Tiểu Cốc kêu rên: “Anh Bân, anh hiểu lầm ảnh thiệt mà.
”
Đỗ Bân Bân cười lạnh: “Anh hiểu lầm?”
Bạch Tiểu Cốc vội vàng gật đầu: “Thật, đều là em chủ động, ảnh luôn bị em… bị em cưỡng ép!”
Đỗ Bân Bân: “…”
Bạch Tiểu Cốc bẻ tay đếm: “Em giữ ảnh lại ngủ, ảnh từ chối.
Em chủ động hôn ảnh, ảnh…”
Mắt hồ ly của Đỗ Bân Bân nâng lên, sát khí lan ra: “Hắn cao hơn em nửa cái đầu, rắn chắc hơn em hai ba lần, em có thể cưỡng ép hắn?”
Bạch Tiểu Cốc ấm ức: “Em đâu có lùn như vậy…”
Đỗ Bân Bân tóm nhúm tóc trắng ngốc nghếch của y: “Ai bảo em tìm người cao như vậy?”
Bạch Tiểu Cốc không thể phản bác.
Đỗ Bân Bân nhấn mạnh: “Tóm lại nếu hai đứa dám ngủ chung, anh sẽ đánh gãy chân hắn!”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Đỗ Bân Bân: “Đừng cho là anh đi rồi là không biết gì hết.
”
Bạch Tiểu Cốc không cam lòng: “Mắc gì đánh gãy chân người ta, đúng là em…”
Đỗ Bân Bân sâu sắc cảm nhận được cái gì là bộ xương gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Khuỷu tay sắp chỉa tới Thái Bình Dương rồi!
Đỗ Bân Bân đi trước, Bạch Tiểu Cốc và Tần Cửu Khinh ở thêm một đêm.
Bạch Tiểu Cốc không dám mời Tần Cửu Khinh đến phòng ngủ của mình, đành thử hỏi : “Hay là em đến phòng của anh?”
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Có khác nhau?”
Bạch Tiểu Cốc bĩu môi: “Hình như không…”
Tần Cửu Khinh ngọt ngào trong lòng: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai về nhà.
”
Bạch Tiểu Cốc sáng mắt hỏi: “Sau khi về nhà chúng ta ngủ chung?”
Tần Cửu Khinh ôn nhu nói: “Không được.
”
Bạch Tiểu Cốc tức giận: “Em nên ghi âm câu này để anh Bân nghe một chút, mắc công anh ấy hiểu lầm anh!”
Cầm thú không phải Tần Cửu Khinh, cầm thú là Đại Cốt đây nè.
Sao anh Bân không tin chứ?
Không thể trông mặt bắt hình dong được đâu!
Bạch Tiểu Cốc: Haizz!
Đỗ Bân Bân để lại máy bay tư nhân cho họ, khi tới còn thấy hành trình quá dài, khi về lại thấy quá ngắn, tựa như mới đăng ký, uống một hớp cafe, ăn một miếng điểm tâm, chưa kịp nói mấy câu đã hạ cánh.
Bởi vì luồng không khí, khi máy bay hạ cánh bị chao đảo dữ dội.
Tần Cửu Khinh nắm tay Bạch Tiểu Cốc, đột nhiên hỏi: “Sợ không?”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn cười: “Không sợ.
”
Không sợ, không sợ chút nào.
Có thể cùng hắn tay trong tay, đời này y không sợ gì cả.
Sắp về đến nhà, Bạch Tiểu Cốc mới nhớ tới một chuyện, hỏi Tần Cửu Khinh: “Phía Đại Tần…”
Tần Cửu Khinh hiểu ý: “Hiện giờ không nói.
”
Bạch Tiểu Cốc cũng có ý này: “Chờ Đại Tần và dì Hứa Nặc kết hôn, chúng ta nói cho ông ấy sau!”
Tuy Tần Cửu Khinh không phải con trai Hứa Nặc, nhưng Bạch Tiểu Cốc sợ Đại Tần băn khoăn, việc gấp hiện giờ là Đại Tần lập gia đình, y không vội, y và Tần Cửu Khinh không vội!
Bọn họ còn rất nhiều rất nhiều thời gian.
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận nói: “Em sẽ chú ý một chút, không để Đại Tần nhìn ra mờ ám.
”
Tần Cửu Khinh bị y chọc cười: “Chú ý như thế nào?”
Bạch Tiểu Cốc hơi sầu: “Không thể nắm tay anh, không thể nhìn chằm chằm anh…”
Trái tim Tần Cửu Khinh nong nóng: “Thích nhìn anh?”
Hắn kề sát Bạch Tiểu Cốc, làn da trơn bóng lạnh lẽo dưới ánh nắng giữa hè, góc nghiêng như gọt đẽo hoàn mỹ, mí mắt thẳng thớm mang theo âm u và sắc bén trời sinh, song dưới mi đen rũ xuống là đôi mắt đen ấm áp, thoáng nhìn một cái như lọt vào đêm xuân.
Tim Bạch Tiểu Cốc đập ầm ầm.
“Đâu chỉ muốn nhìn…” Y quay đầu, hôn khoé miệng hắn, “Còn muốn hôn nữa.
”
Sao trên đời lại có người đẹp như Tần Cửu Khinh chứ? Đẹp đến nỗi y hận không thể giấu đi, không cho người khác ghé mắt nhìn.
Tần Cửu Khinh khẽ siết vòng eo mảnh khảnh của y, hôn trả lại.
Tần Vịnh ra đón, thấy Bạch Tiểu Cốc, gã giang tay ôm: “Nhớ ba không?”
Bạch Tiểu Cốc: “…” Thôi xong, ba ngày nay y không gửi tin WeChat nào cho ổng!
Tần Vịnh không để ý lắm, tủm tỉm hỏi: “Hải đảo có muỗi hả? Sao môi lại sưng lên rồi?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Vịnh nhìn chằm chằm y một hồi lâu, lại nói: “Hay ăn thứ gì rồi bị dị ứng?” Sao đỏ dữ vậy, cứ như bị…
Bạch Tiểu Cốc nhấp nhấp miệng, vội nói: “Không có!”
Tần Vịnh thông minh đột xuất: “Không phải ra ngoài ba ngày đã lừa một đứa con dâu về đó chứ?!” Còn là một đứa con dâu nhiệt tình nữa!
Bạch Tiểu Cốc: “……………”
Ai dám nói ba y ngốc bạch ngọt, y sẽ đánh chết người đó.
Độ nhạy bén cỡ này phải là Holmes mới đúng!
Tần Cửu Khinh nhịn cười, nói: “Tiểu Cốt có chút dị ứng.
”
Tần Vịnh cực kỳ tin tưởng Tần Cửu Khinh, vội hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tần Cửu Khinh: “Uống rồi ạ.
”
Tần Vịnh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lải nhải: “Từ nhỏ thằng bé không thích uống thuốc, lần nào cũng làm bộ uống rồi đem vứt, cũng tại cổ họng nó mỏng, thuốc đắng một chút là không trôi, cháu nhớ đốc thúc nó, đừng để nó lừa gạt cho qua…”
Tần Cửu Khinh liếc nhìn đôi môi đỏ thắm của Bạch Tiểu Cốc, thấp giọng nói: “Không lừa được, cháu đút cậu ấy uống.
”
Bạch Tiểu Cốc giật thót, mặt nóng bừng.
Tần Vịnh không nhận ra, còn vỗ vai Tần Cửu Khinh: “Chú rất yên tâm về cháu.
”
May mà Bân Bân không có ở đây, nếu không nhất định rống to:
Cầm thú!
Mẹ nó không biết xấu hổ hay sao mà đòi đút?!
Sao mi không nói kỹ xem mình đút thế nào đi?!