—— Tôi thích em.
—— Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, đã thích em.
Bạch Tiểu Cốc đứng bên cửa, nhìn chằm chằm thiếu niên cao cao.
Mắt Tần Cửu Khinh hơi thâm, hiển nhiên là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, còn có vẻ mệt mỏi do ngồi tàu.
Quần áo không thay, không tắm rửa nghỉ ngơi, cứ vậy đứng trước mặt Bạch Tiểu Cốc, cách gần như vậy, âm thanh tựa như xuyên qua linh hồn, hoá thành gợn sóng, dẫn dắt muôn vàn cảm xúc.
Bạch Tiểu Cốc có cảm giác thật kỳ diệu, tựa như y đã đợi rất lâu rất lâu…
Mới đợi được một câu ngày đêm nhớ mong.
Tách.
Nước mắt Bạch Tiểu Cốc trào ra, như chuỗi hạt châu bị đứt, rơi xuống gò má, cổ, biến mất ở xương quai xanh.
Y khóc không ra tiếng, lại cực kỳ khổ sở.
Tần Cửu Khinh luống cuống tay chân, trầm ổn xưa nay biến mất không thấy, hắn duỗi tay muốn lau nước mắt cho y, muốn ôm y dỗ y đừng khóc, thậm chí muốn hôn nước mắt y, chỉ là…
Hắn không thể.
Cũng không dám.
“Đừng khóc.
” Tần Cửu Khinh khàn giọng, “Nếu làm em khó xử, vậy tôi…”
Tôi sẽ không nói những lời này nữa, tôi có thể làm bạn, làm người thân bảo vệ em cả đời.
Lời trong lòng vọt tới miệng lại không nói ra được.
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu.
Tần Cửu Khinh đau lòng vô cùng: “Không sao, tôi chỉ muốn nói cho em biết, không phải muốn em đáp lại, em không thích tôi cũng không sao …”
Bạch Tiểu Cốc càng lắc đầu nguầy nguậy, y không kiềm được nỗi lòng mình nữa, không kiềm được tình cảm bị đè nén nữa.
Theo nước mắt rơi xuống là tâm sự của thiếu niên——
“Em cũng vậy.
”
“Em cũng vậy… Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh đã… đã thích anh.
”
Y thích Tần Cửu Khinh.
Khi gặp nhau lần đầu tiên đã thích sâu tận linh hồn.
Một một phút mỗi một giây sau này đều thích thêm một chút.
Biết rõ không thể, biết rõ không nên cũng không thể kiềm chế.
Khoảnh khắc y ngồi trên tường nhìn thấy hắn đã trở thành——
Định mệnh.
Tần Cửu Khinh ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Bạch Tiểu Cốc cũng…
Hắn tiến lên, lòng bàn tay lau nước mắt y: “Nếu thích, vì sao lại khóc?”
Giọng nói trầm thấp và nóng bỏng đến mức thính tai Bạch Tiểu Cốc phiếm hồng, trái tim không nghe lời nảy lên, trên vui sướng là thất vọng cực độ.
Bạch Tiểu Cốc nghẹn ngào: “Đại Tần… Đại Tần thích dì Hứa Nặc.
”
Tần Vịnh và Hứa Nặc quen nhau, không chỉ Bạch Tiểu Cốc, Tần Cửu Khinh cũng thấy rõ ràng.
Hai người này chắc chắn sẽ kết hôn, đối Bạch Tiểu Cốc là lôi đình, đối Tần Cửu Khinh lại là…
Bạch Tiểu Cốc tiếp tục nói: “Sau khi bọn họ kết hôn, chúng ta là anh em trên pháp luật, chúng ta không thể ở bên nhau…”
“Đại Tần vất vả nuôi em khôn lớn, em không thể kéo chân sau ông ấy.
”
“Xin lỗi.
”
Y nói tới đây, Tần Cửu Khinh còn gì không hiểu.
“Mấy ngày nay em luôn trốn tránh, xa cách anh là bởi vì chuyện này?”
Bạch Tiểu Cốc khổ sở gật đầu, nước mắt lại rơi xuống.
Trái tim tràn đầy chua xót của Tần Cửu Khinh hoá thành đường, đầu lưỡi ngọt ngào, hắn hỏi: “Em có thích anh không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Có…”
Tần Cửu Khinh: “Sợ chậm trễ chú Tần, cho nên cố gắng không thích anh nữa?”
Giọng Bạch Tiểu Cốc rất thấp, ấm ức đến đau lòng: “… Hơn nữa rất thích.
”
Tần Cửu Khinh không nhịn được nữa, hắn dùng một tay kéo người vào lòng, cẩn thận hôn nhẹ lên lọn tóc trắng kia.
Bạch Tiểu Cốc run rẩy.
Tần Cửu Khinh khẽ cười: “Anh không phải con Hứa Nặc.
”
Bạch Tiểu Cốc khẽ giật mình.
Tần Cửu Khinh nói tỉ mỉ: “Nếu xét theo quan hệ huyết thống, Hứa Nặc là dì của anh…”
Bạch Tiểu Cốc không ngờ Tần Cửu Khinh và dì Hứa Nặc lại có quan hệ như thế này, chuyện y lo lắng không hề tồn tại, tuy Hứa Nặc luôn nói với người ngoài rằng Tần Cửu Khinh là con mình, nhưng trên thực tế Tần Cửu Khinh chưa từng gọi cô là mẹ…
Tần Cửu Khinh là con của chị Hứa Nặc, chị cô lớn hơn cô hai mươi tuổi, là người nuôi nấng Hứa Nặc.
Chị Hứa Nặc rất khó thụ thai, gần 40 mới có Tần Cửu Khinh.
Hai vợ chồng vô cùng yêu chiều đứa con duy nhất này, đáng tiếc chị Hứa Nặc và chồng bất ngờ qua đời trong một chuyến đi công tác, để lại Tần Cửu Khinh mới ba tuổi.
Hứa Nặc mang hắn về nhà, nuôi như con ruột.
Sở dĩ Hứa Nặc luôn nói mình là mẹ Tần Cửu Khinh là vì nghĩ đến chị gái nuôi mình từ nhỏ, không muốn Tần Cửu Khinh có bóng ma không có cha mẹ; đồng thời cũng tránh người ngoài soi mói, bớt một chút phiền toái không cần thiết.
Sự thật là——
Hứa Nặc chỉ là dì của Tần Cửu Khinh, bọn họ không cùng hộ khẩu.
Bạch Tiểu Cốc nghe xong câu chuyện của Tần Cửu Khinh, ngẩn ra.
“Cho nên… chúng ta sẽ không trở thành anh em.
”
Tần Cửu Khinh: “Không.
”
Bạch Tiểu Cốc ngừng khóc, đôi mắt ươn ướt mở to: “Cho nên, chúng ta có thể ở bên nhau?”
Dáng vẻ này của y làm tim Tần Cửu Khinh nhũn ra, hắn thấp giọng, chậm rãi nói: “Em muốn ở bên anh?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh nhận ra người trong lòng cứng đờ, ý cười khó nén, đuôi mắt hơi nâng lên, mi đen mềm mại, một lần nữa hỏi: “Tiểu Cốt, em có đồng ý ở bên anh không?”
Tim Bạch Tiểu Cốc đập nhanh đến nỗi muốn vọt ra khỏi lồng ngực, lỗ tai non mềm đỏ hầm hập, cần cổ mảnh khảnh và bả vai trong chiếc áo choàng tắm cũng đỏ rực.
“Em…”
Hai chữ đồng ý lượn quanh môi.
Tần Cửu Khinh hôn môi y, tay giữ eo y hơi siết chặt, hai người dán sít sao, kín không kẽ hở.
Bạch Tiểu Cốc dại ra vài giây, khi hoàn hồn đã cảm thấy môi mình nóng rực, toàn thân như bị lửa đốt, tê dại như bị điện giật.
“Anh… anh… em… em…”
Y run run giọng, nói không thành lời.
Tần Cửu Khinh vốn định lướt qua rồi thôi, thấy y như vậy, sao chịu được?
“Ưm!”
Bạch Tiểu Cốc rên một tiếng, cả người bị đè trên cửa, môi răng bị công thành đoạt đất, khoang miệng tê dại, từng đợt sóng biển thổi quét dây thần kinh, làm đại não y chết lặng, quên mất tự hỏi.
Kết thúc nụ hôn, Bạch Tiểu Cốc không biết bọn họ vào phòng như thế nào, ngồi xuống giường như thế nào, rồi…
Ngón tay Bạch Tiểu Cốc bắt lấy áo choàng tắm bằng lụa mỏng, run rẩy nói: “Chuyện đó…”
Tần Cửu Khinh: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt, xấu hổ muốn chết, lại lớn gan nói: “Có phải chúng ta nhanh quá không…”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Anh Bân nói, chúng ta chưa thành niên, không được ngủ chung một giường.
”
Tần Cửu Khinh giật mình, chợt bừng tỉnh.
Hắn không kiềm được kề sát Bạch Tiểu Cốc, hỏi: “Ban nãy Đỗ Bân Bân nói cái này với em?”
Bạch Tiểu Cốc gật đầu.
Tần Cửu Khinh thả lỏng mặt mày, hờn dỗi hoá thành hư không, chỉ muốn hôn y một chút.
Ai ngờ Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Thật ra chỉ cần không cho anh Bân biết, cũng, cũng không phải không thể ngủ chung.
”
Tần Cửu Khinh: “…”