Tiểu Bạch Cốt

Chương 129




Edit: Phong Nguyệt

Độc trên người Bạch Tiểu Cốc đã được khống chế, nhưng vết thương trên đùi không thể khép lại nhanh như vậy.

Tần Cửu Tịch ngưng mắt nhìn máu tươi đang rỉ ra, Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Không sao… Ừm, thật ra con là cốt tinh, chỉ cần xương cốt không sao, con sẽ không đau.”

Mạng của y là do sư phụ nhặt về, y cũng là đệ tử của người.

Một ngày là sư cả đời là phụ, y không cần phải giấu giếm Vân Thiếu Chiếu, bèn quyết định tiết lộ bản thể của mình.

Tần Cửu Tịch: “Ta không giỏi chữa trị, ngươi cố chịu đựng.”

Bạch Tiểu Cốc xé xiêm y, nhanh chóng băng bó vết thương cho mình.

Động tác thành thạo đến mức khiến trái tim Tần Cửu Tịch đập ầm ầm.

“Xong!” Bạch Tiểu Cốc ngửa đầu nhìn hắn, nở nụ cười, “Không lâu sau đã có thể lành!”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.” Trong giọng điệu có đau lòng không thể che giấu bằng lãnh đạm.

Hai tai Bạch Tiểu Cốc ngo ngoe, trong lòng nong nóng—— Sư phụ ngoài lạnh trong nóng, người đang đau lòng cốt!

“Không sao không sao,” Bạch Tiểu Cốc hồn nhiên không biết mình đâm một đao vào tim Tần Cửu Tịch, “Nửa năm trước cốt bị gãy mất tay chân, suýt nữa bị chém làm hai, song cũng nhanh chóng khôi phục, sư phụ yên tâm, đây chỉ là vết thương nhỏ… Á!”

Tần Cửu Tịch nắm chặt cổ tay y, đồng tử xám dần dần nhuộm đen: “Là ai đả thương ngươi?”

Hắn khàn giọng hỏi, cả người tựa như bị ma nhập, vẻ mặt âm u đáng sợ, như muốn nghiền kẻ đả thương Bạch Tiểu Cốc thành tro.

Bạch Tiểu Cốc giật mình, vậy mà y không hề sợ Vân Thiếu Chiếu, ôn thanh nói: “Là cốt bất cẩn rơi vào bẫy…”

Y khựng lại, không định nói tiếp.

Sư phụ quan tâm y, y không thể nói những thứ đó làm người lo lắng.

Huống hồ đều đã qua, y cũng không để bụng.

“Yên tâm!” Bạch Tiểu Cốc nói, “Tuy cốt hơi ngốc, nhưng thể chất mạnh mẽ, có thể tay không đánh chết… chết sói!”

Bạch Tiểu Cốc cũng không hiểu nghĩa là gì, y chỉ nhớ sư huynh từng nói vậy.

Tần Cửu Tịch: “…” Xin lỗi.

Bạch Tiểu Cốc: “Vâng?” Hình như y nghe được gì đó.

Tần Cửu Tịch thu hồi cảm xúc, khàn giọng nói: “Đi thôi.”

Bạch Tiểu Cốc hiểu chuyện không hỏi, chỉ vui vẻ đi sau hắn: “Vâng!”

Họ đang đứng trong một bí cảnh ma hoá.

Từ khi thang trời hình thành, khi hắn tiến dần đến cảnh giới phi thăng, thế giới không ngừng xảy ra sự cố.

Thiên địa linh khí bị hấp thu, sinh linh tạm thời không chịu nhiễu, nhưng ‘ác’ mẫn cảm, ồ ạt hướng về phía thế giới đang yếu dần.

Hậu quả là bí cảnh tầm thường dần dần không thể khống chế, hung thú ma vật phát cuồng một cách kỳ quái, một bí cảnh lẽ ra không nên có nhiều nguy hiểm lại không biết khi nào sẽ biến thành luyện ngục nhân gian.

Tỷ như bí cảnh này, từ độ khó cấp 3 biến thành cấp 6.

Có là các trưởng lão cũng khó mà chi viện.

Tần Cửu Tịch không nói gì với Bạch Tiểu Cốc, chỉ thi triển năng lực thuật tu cho y nhìn.

Thuật tu là thuật pháp tạp nham, như bùa chú, thần chú, gọi ma…

Đây không phải con đường tu hành thịnh hành, hơn nữa dễ bị phản phệ, đa số tiên môn chính thống ở Thập Nhị Tiên Sơn không cho đệ tử tu.

Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc không thôi, không ngờ thuật pháp sư phụ cao thâm nhường này.

Những quái vật từng truy đuổi y khắp nơi lại không chịu nổi một bùa của sư phụ.

Sư phụ mạnh ghê!

Bạch Tiểu Cốc bộc lộ sự sùng bái của mình.

Đáng ra Tần Cửu Tịch không nên tạo ra thân phân bá đạo như vậy, nhưng hắn không đè nén được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Một năm…

Chỉ một năm.

Rốt cuộc nhóc xương khô đã gặp những gì?

Tần Cửu Tịch không ngừng chất vấn bản thân: Tại sao lại bỏ y một mình, tại sao phải tổn thương y, tại sao không thể bảo vệ y một đời?

Đau đớn nhất chính là có lòng mà sức không đủ.

Bất đắc dĩ nhất chính là phải thừa nhận bản thân bất lực.

Uổng công hắn có tu vi cao, có sức mạnh không ai có thể bì, kết quả lại không thể bảo vệ được một bộ xương khô.

Hắn không có lòng giúp đỡ thiên hạ, không có cảm giác thương hại vạn vật, hắn chỉ muốn bảo vệ người quan trọng trong lòng.

Đây là sự trừng phạt dành cho sự ích kỷ của hắn sao?

Chân ma oán hận thế giới, căm thù sinh linh, từ khi ra đời đã bị giam cầm trong thù hận, sắp gặp phải quả báo từ thiên địa—

Không yêu thế giới.

Cuối cùng mất đi tình yêu.

“Sư phụ?” Bạch Tiểu Cốc gấp gáp gọi hắn.

Tần Cửu Tịch đột nhiên hoàn hồn, khí đen khẽ nhích, sát khí hóa thành phù chú tiêu diệt hung thú đang nhào lên.

Bạch Tiểu Cốc hít một hơi: “Người, người lợi hại quá!”

Tần Cửu Tịch nhíu mày, không áp chế được vị tanh ngọt trong lồng ngực..

“Khụ!” Đốt ngón tay như sương tuyết lạnh lẽo của Tần Cửu Tịch siết chặt vạt áo đen nhánh, đối lập ghê người.

Bạch Tiểu Cốc cả kinh: “Sư phụ!”

Sau một lúc lâu Tần Cửu Tịch mới áp chế được cơn ho sù sụ: “Không sao.”

Bạch Tiểu Cốc sợ run, nhớ đến lời ban nãy sư phụ nói—— Thời gian của ta không nhiều, có thể đem sở học cả đời truyền thừa coi như viên mãn.

Sư phụ…

Không còn nhiều thời gian.

Bạch Tiểu Cốc xanh mặt, y nhanh chóng áp chế khủng hoảng trong lòng, đỡ lấy Vân Thiếu Chiếu: “Người nghỉ ngơi một lát đi, cốt có mang theo thức ăn, người …”

Tần Cửu Tịch được y nâng ngồi xuống, vẻ mặt uể oải tái nhợt, không phải cố tình giả vờ, hắn thật sự không ổn.

Bạch Tiểu Cốc vội vàng lấy thức ăn trong túi Càn Khôn, cẩn thận sắp xếp rồi bưng tới trước mặt Tần Cửu Tịch: “Tay nghề đồ nhi không tệ, người nếm thử nhé?”

Tần Cửu Tịch rũ mắt nhìn món ăn vô cùng quen thuộc, trong lòng càng đau đớn——

Bạch Tiểu Cốc không nhớ được thứ gì, vậy mà nhớ rõ hết thảy những thứ hắn thích.

“Ta.” Tần Cửu Tịch dời mắt nói, “Ăn không thứ dầu mỡ.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Y vội nói: “Đồ nhi lại…”

“Không cần.” Tần Cửu Tịch ngắt lời y, “Ngươi lại đây.”

Tần Cửu Tịch vỗ vỗ bậc thêm bên cạnh, Bạch Tiểu Cốc bước tới và ngồi xuống.

“Sư phụ…”

“Ngươi biết thuật tu chứ?”

Bạch Tiểu Cốc biết một chút, nói mình có nghe qua ở Thiên Ngu Sơn, cuối cùng bổ sung: “Đều là những phát ngôn phiến diện…”

Tần Cửu Tịch: “Cũng không tính là phiến diện.”

Bạch Tiểu Cốc tập trung lắng nghe, Tần Cửu Tịch chậm rãi giảng cho y: “Thuật tu không được Thập Nhị Tiên Sơn chào đón, nguyên nhân lớn nhất là nó không dành cho những người muốn phi thăng.”

Trong các phương pháp tu hành ở Thập Nhị Tiên Sơn, kiếm tu có sức chiến đấu mạnh nhất, nhưng không phải ai đều có tư chất, tài nguyên, năng lực đi vấn đạo.

Tiếp theo là thuật tu, thuật tu có sức chiến đấu mạnh hơn pháp tu nhiều, thậm chí còn tốt hơn kiếm tu.

Càng khiến tu sĩ mê mẩn là tốc độ tu hành của thuật tu rất nhanh, không giống kiếm tu pháp tu hao phí trăm năm thậm chí ngàn năm mới có căn cơ. Thuật tu chỉ cần ngộ tính cao, hai ba năm là có thể thành tựu, có điều phải trả đại giới.

Cường giả thuật tu đa số còn trẻ—— Là trẻ thật sự, cùng lắm chỉ trăm tuổi—— Năng lực cường hãn, thọ mệnh ngắn ngủi, gần như ai cũng bị phản phệ khi tu hành.

Tỷ như phù chú, vẽ bằng mệnh hồn mới có uy lực mạnh mẽ tới vậy.

Tỷ như chú thuật, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị phản phệ.

Thuật tu không cầu trường sinh, chỉ cầu hiện tại.

Cái giá phải trả cho việc nắm trong tay sức mạnh phút chốc là có thể chết bất cứ lúc nào.

Ngay cả sống cũng là vấn đề, làm sao mơ tới phi thăng?

Nghe Tần Cửu Tịch nói xong, Bạch Tiểu Cốc ngẩn người.

Tần Cửu Tịch liếc nhìn y: “Hiện tại hối hận còn kịp.”

Bạch Tiểu Cốc: “Một ngày là sư cả đời là phụ, cốt không hối hận.” Nếu không có sư phụ ra tay cứu giúp, y đã chết vì xà độc rồi!

Trường sinh hay đoản sinh, phi thăng hay không phi thăng, Bạch Tiểu Cốc không nghĩ sâu tới vậy.

Tương lai như thế nào y không biết, y chỉ biết hiện giờ rất tốt.

Tần Cửu Tịch nói một câu trúng tâm sự y: “Đi theo ta, ngươi không thể về Thiên Ngu Sơn nữa.”

Bạch Tiểu Cốc: “…”

Tần Cửu Tịch không nói nhiều, chỉ chờ y quyết định.

Bạch Tiểu Cốc siết chặt túi Càn Khôn, trong đó chứa thoại bản cho y vô hạn kỳ vọng, chứa sự trông ngóng thủ tịch Thiên Ngu Sơn Tần Cửu Tịch xa xôi không thể với…

Thôi.

Vốn đã khác nhau như trời với đất.

Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, nhìn về phía Vân Thiếu Chiếu: “Đệ tử hiểu rõ!”

Thiên Ngu Sơn không có thuật tu, y được sư phụ truyền thừa, tất nhiên không thể về Thiên Ngu Sơn nữa. Huống hồ thân thể sư phụ suy yếu, y không thể cách người quá xa.

Tần Cửu Tịch đứng dậy, nói: “Đi theo ta.”

Bạch Tiểu Cốc đuổi theo, đỡ cánh tay y, Tần Cửu Tịch khựng lại, Bạch Tiểu Cốc ra vẻ thành thạo, tri kỷ nói: “Sư phụ cẩn thận dưới chân!”

Tần Cửu Tịch: “… Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc vừa ôn nhu vừa thiên chân, lại không rành thế sự.

Bạch Tiểu Cốc vừa tri kỷ vừa nhiệt huyết, lại tâm chí kiên định.

Đúng vậy.

Nếu không có tâm trí kiên định, sao Nguyệt Tri có thể am hiểu ảo thuật.

Khi bọn họ đi đến cửa ra bí cảnh, tay đỡ Tần Cửu Tịch của Bạch Tiểu Cốc hơi dùng sức.

Trước mắt là một trận đấu sống còn, đệ tử Trúc Cơ kỳ mặc đồng phục Thiên Ngu Sơn bị một hung thú tứ giai chặn đường, thân bị trọng thương, nỏ mạnh hết đà, mắt bị nanh nhọn đâm thủng, máu gò xuống gò má, thê thảm đáng sợ.

Bạch Tiểu Cốc giật thót: “Lê sư huynh!”

Người nọ nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc, hai mắt co rụt: “Tiểu Cốc…”

Bạch Tiểu Cốc vội nhìn về phía Tần Cửu Tịch, vội vàng nói: “Sư phụ… sư phụ có thể cứu huynh ấy không?”

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Hắn bỏ rơi ngươi.”

Tu sĩ bị thương một mắt đúng là kẻ đã mặc kệ Bạch Tiểu Cốc mà chạy trốn.

Bạch Tiểu Cốc run mi: “Huynh ấy chỉ muốn sống sót.”

Đối diện với độc xà khổng lồ, đối diện với Bạch Tiểu Cốc bị thương nặng, Lê Phồn lựa chọn chạy trốn. Hắn vứt bỏ Bạch Tiểu Cốc, vứt bỏ đồng hành, chạy ra ngoài.

Có điều, đối diện với bí cảnh bị ma hoá, hắn không thể thoát ra ngoài.

Tần Cửu Tịch lại hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi không oán hắn?”

Bạch Tiểu Cốc: “Con…”

“A!” Tiếng hét thảm vang lên, lời đến bên miệng Bạch Tiểu Cốc đột nhiên im bặt, y khiếp sợ nhìn sau lưng Tần Cửu Tịch, Lê Phồn bị chia năm xe bảy, máu tươi chảy như thác…

Lê Phồn đã chết.

Bạch Tiểu Cốc tái mặt, ngẩn một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Huynh ấy đã cho cốt một Kim Như Ý…”

Một Kim Như Ý đối với tu sĩ không là gì, đối với Bạch Tiểu Cốc lại có giá trị không nhỏ.

Y dùng nó để đổi một chiếc giường thoải mái, đổi một bộ gia cụ rắn chắc, còn thu xếp được một trù phòng nho nhỏ.

Tần Cửu Tịch nghe thấy tiếng lòng y, tiếp tục hỏi: “Bởi vì một Kim Như Ý, ngay cả mạng ngươi cũng không cần?” Bạch Tiểu Cốc đến bí cảnh này cũng do tu sĩ kia xúi dục.

Hắn dẫn y đến nơi nguy hiểm, lại ở lúc nguy hiểm nhất bỏ rơi y, chẳng lẽ một Kim Như Ý là có thể trả hết?

Bạch Tiểu Cốc lắc đầu, chua xót: “Lê sư huynh cũng không ngờ nơi này sẽ nguy hiểm như vậy… Huynh ấy rất chiếu cố cốt…”

Dưới tình huống không nguy hiểm đến tính mạng, Lê Phồn đối Bạch Tiểu Cốc không tồi, đương nhiên Bạch Tiểu Cốc cũng vẫn luôn hồi báo.

Bạch Tiểu Cốc hiểu, không phải tất cả mọi người đều đáng trả giá bằng sinh mạng.

Khi Lê Phồn bỏ rơi y, y không khổ sở, chỉ là tiếc nuối ——

Y có thể giết chết cự xà.

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y không nhúc nhích.

Bạch Tiểu Cốc lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Thi cốt sư huynh…”

Y chưa dứt lời, một cảnh tượng chấn động bỗng xuất hiện.

Tần Cửu Tịch vẫn luôn đưa lưng về phía máu tươi hỗn độn, vẫn luôn đối diện Bạch Tiểu Cốc, mãi đến lúc này, Tần Cửu Tịch mới khẽ nâng tay, loảng xoảng một tiếng, cảnh tượng sau lưng hắn như mảnh gương vỡ tung toé.

Tần Cửu Tịch nói: “Đó là bí pháp ta muốn truyền cho ngươi.”

Bạch Tiểu Cốc nghẹn họng nhìn trân trân: “Vừa rồi… Vừa rồi là ảo thuật!”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Ảo thuật tan biến, Lê Phồn bị hung thú ăn thịt ngã xuống đất không dậy nổi, Lê Phồn không bị xé xác, hắn ngã xuống vũng máu hôn mê.

Lê Phồn còn sống.

Vừa rồi là ảo thuật.

Là…

Ảo thuật của sư phụ!

Bạch Tiểu Cốc cảm thấy da đầu tê rần, đại não trống rỗng, nháy mắt như chạm đến tận thế, lại tựa như trở về ban sơ.

Tử vong, tân sinh chỉ trong một khoảnh khắc.

Chân thật, hư vô chỉ ở một niệm.

Thật là giả, giả là thật.

Tin tưởng và nghi ngờ, xác thật và hoang mang.

Giọng nói của Tần Cửu Tịch như đến từ viễn cổ xa xưa phiêu đãng bên tai y: “Tu ảo thuật, kỵ nhất là dao động, vô luận thật giả, chỉ cần ngươi nhận định một cái…”

Lúc đó…

Thật sẽ là giả, giả sẽ là thật.

Đỉnh cấp ảo thuật chú định là nghịch thiên mà làm.

Hết chương 129