Edit: Phong Nguyệt
Đối với Bạch Tiểu Cốc, những chuyện xảy ra trong một năm nay còn nhiều hơn hơn ba mươi năm trước.
Sư phụ và sư huynh hôn mê, y gặp được Tần Cửu Tịch, hai người bị vây ở Thiên Ngu Sơn, rồi sau đó gặp Hứa Nặc tỷ tỷ, lại có Thiên Ngu Môn hiện giờ…
Thậm chí y có tới hai cái tên: Một cái là Bạch Tiểu Cốc của chủ nhân; một cái là Nguyệt Tri của thiên hạ.
Tiểu bạch cốt kỳ kỳ quái quái trở thành anh hùng thiên hạ, rất rất nhiều biến cố chỉ phát sinh trong vòng một năm.
Có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết, cuối cùng Bạch Tiểu Cốc chỉ nằm nhoài trong lòng Tần Vịnh, vừa khóc vừa nói: “Sư phụ, cốt rất nhớ sư phụ, cốt rất nhớ sư phụ…”
Tiếng gào khóc chứa đựng nhớ nhung và khủng hoảng, y nhớ sư phụ, lại sợ sư phụ không bao giờ tỉnh lại, bao nhiêu cảm xúc tuôn trào ở khoảnh khắc Tần Vịnh mở mắt ra.
Tần Vịnh đau lòng vô cùng, thiếu niên tóc trắng trước mắt không phải là nhóc xương khô trong trí nhớ của gã, nhưng âm thanh này, thần thái này… làm cho gã không hề cảm thấy xa lạ.
Ở trong lòng gã, nhóc xương khô có máu thịt cũng sẽ thế này.
“Đừng khóc đừng khóc…” Tần Vịnh lâu rồi không nói chuyện, khó tránh khàn giọng, gã cố sức an ủi Bạch Tiểu Cốc không khổ sở nữa.
Bạch Tiểu Cốc khóc bù lu bù loa, nhưng trái lại rất vui vẻ: Sư phụ tỉnh lại, sư huynh cũng sắp tỉnh, còn có gì tốt hơn nữa?
Hai sư đồ ngừng khóc, từ từ nói về chuyện phát sinh một năm nay.
Bạch Tiểu Cốc ba câu không rời Tần Cửu Tịch, Tần Vịnh nghe mà sửng sốt.
Quá huyền huyễn, ma thần duy nhất trong trời đất lại…
Tần Vịnh hơi lo lắng, đệ tử mình mình rõ, gã biết rõ Bạch Tiểu Cốc ngây thơ cỡ nào, e rằng tiểu cốt đầu bị bán còn giúp vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Đương nhiên Tần Vịnh không nói ra miệng: Bạch Tiểu Cốc vui vẻ như vậy, sao gã nỡ hắt nước lạnh chứ.
Chỉ có thể từ từ quan sát, nếu người kia thật sự đùa bỡn, vậy gã có mất mạng già cũng phải mang tiểu cốt đầu đi!
“Rầm”, một vật nặng rơi xuống.
Hai sư đồ nhìn ra ngoài cửa, người đứng ngoài cửa thân vận bạch y, tóc đen vén sau tai, không phải Hứa Nặc thì là ai?
Tần Vịnh thấy Hứa Nặc, cả người cứng đờ.
Hứa Nặc cũng nhìn gã không chớp mắt.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Sư phụ sư phụ… Đây là…”
Y chưa dứt lời, Tần Vịnh đã run rẩy nói: “Tiền bối… Tiền bối…” Gã không hề nghĩ sẽ gặp Hứa Nặc ở chỗ này, hoặc nên nói là gã không nghĩ sẽ còn cơ hội tái kiến nàng khi còn sống.
Hứa Nặc ôn thanh nói: “Ta là Hứa Nặc.”
Tần Vịnh sửng sốt, thính tai đỏ ửng.
Lúc họ quen nhau, Hứa Nặc đã là nữ tu có tu vi cao, mà Tần Vịnh chỉ là nai tinh vừa hoá hình.
Hứa Nặc cứu Tần Vịnh, Tần Vịnh cảm kích nàng, sau đó Hứa Nặc giáo dưỡng gã một thời gian, Tần Vịnh càng tôn kính nàng, đồng thời đáy lòng cũng bắt đầu sinh ra một vài suy nghĩ không nên có.
Sau đó nữa… Hứa Nặc và gã tách ra, Tần Vịnh cho rằng vọng tưởng của mình xúc phạm nàng, khổ sở đến mấy cũng không thể làm gì khác, dẫu sao họ cũng khác nhau như trời với đất.
Trước khi chết, Tần Vịnh lo nhất chính là Bạch Tiểu Cốc lẻ loi một mình, tiếc nuối còn lại là không thể gặp mặt nàng lần nữa, không thể nói tâm ý của mình cho nàng biết.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Bạch Tiểu Cốc giật mình.
Đúng rồi đúng rồi, cốt ở đây vướng tay vướng chân!
Bạch Tiểu Cốc không nỡ rời xa sư phụ, có điều Hứa Nặc tỷ tỷ đợi sư phụ lâu như vậy, y không thể lãng phí thời gian của họ nữa.
Bạch Tiểu Cốc đứng dậy, nói: “Cốt đi thăm sư huynh!”
Trong lúc hai sư đồ khóc sướt mướt, Bạch Tiểu Cốc đã kể tình huống của hoả hồ, thế nên Tần Vịnh không lo lắng.
Bạch Tiểu Cốc chuồn ra, len lén đóng cửa lại, sau đó nhìn thấy Tần Cửu Tịch ở đối diện.
Tần Cửu Tịch: “Tỉnh rồi?”
Bạch Tiểu Cốc nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn, vui vẻ nói: “Sư phụ tỉnh rồi! Sư phụ tỉnh rồi! Chủ nhân… sư phụ tỉnh rồi!”
Cảm xúc của y lây nhiễm sang Tần Cửu Tịch, ánh mắt Tần Cửu Tịch nhiễm ý cười, vòng tay ôm eo y: “Tỉnh là tốt.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu, sốt ruột nói: “Sư huynh cũng sắp tỉnh rồi, cốt đi thăm sư huynh!”
Tần Cửu Tịch buông y ra: “Đi thôi.”
Bạch Tiểu Cốc vội vã đến phòng hoả hồ, Tần Cửu Tịch không đi vào, chỉ ở ngoài cửa, chừa không gian cho sư huynh đệ hai người.
Linh hồn hoả hồ bị tổn thương, thời gian tỉnh lại trễ hơn Tần Vịnh một chút, hắn ta chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt là khuôn mặt tinh xảo hơn nguyệt hoa.
Hỏa hồ: “!”
Bạch Tiểu Cốc nhào qua, ôm hắn ta khóc hu hu.
Hỏa hồ cảm thấy quen thuộc, nhưng hắn ta không dám tin, mở miệng hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?! Ngươi đừng tưởng rằng đẹp là có thể câu dẫn bổn đại gia!”
Bạch Tiểu Cốc: “…” Nước mắt chảy tới mi bị một câu của hắn ta làm rơi xuống không nổi nữa!
Hỏa hồ: “Tránh ra tránh ra, bổn đại gia…”
Hắn ta chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc đã nức nở nói: “Sư huynh… huynh không nhận ra cốt!”
Hỏa hồ: “…………………”
Bạch Tiểu Cốc lên án: “Huynh nói mặc kệ cốt biến thành cái gì cũng đều nhận ra, cốt còn chưa hóa thành tro, huynh đã không nhận ra, sư huynh là đại lừa đảo!”
Hỏa hồ nói không nên lời: “Ngươi, ngươi…” Sao có thể là nhóc xương khô nhà hắn ta!
Không đúng, hỏa hồ nhớ tới chuyện trước khi “chết”, hắn ta gom đủ quả Xích Đề, tiểu bạch cốt ắt hẳn đã có thân thể, nhưng… cái này đẹp quá rồi!
Hồ yêu đứng trên đỉnh cao nhan sắc như hắn ta mà lại thua, còn thua không chỉ tí tẹo…
Hỏa hồ tâm tình phức tạp, không rõ là phức tạp chỗ nào.
Nhờ vậy mà Bạch Tiểu Cốc không còn tâm trạng khóc nữa: “Sư phụ cũng tỉnh rồi.”
Hỏa hồ sửng sốt.
Hắn ta “chết” sớm, không biết Tần Vịnh đi theo sau mình.
Bấy giờ nghe Bạch Tiểu Cốc nói, sao hắn ta không rõ.
Hắn ta đi rồi, nai sư cũng đi rồi, còn mỗi mình tiểu bạch cốt, không biết chịu nhiêu ấm ức…
Hỏa hồ xót xa trong lòng, đang muốn mở miệng, thì nghe thấy Bạch Tiểu Cốc nói: “May mà có chủ nhân, nếu không cốt sẽ mãi mãi không thể gặp lại hai người!”
Hỏa hồ nhíu mày: “Chủ nhân?!” Xưng hô lung tung gì thế này?!
Bạch Tiểu Cốc liên tục gật đầu: “Là chủ nhân cứu hai người, là chủ nhân làm cho hai người tỉnh lại.”
Hỏa hồ: “………” Cứ cảm thấy nhóc xương ngốc nhà mình bị hố!
Tần Vịnh được Hứa Nặc dìu từ phòng kế qua, hỏa hồ thấy sư phụ lập tức đỏ hốc mắt.
Trước mặt tiểu bạch cốt, hắn ta còn có thể giả bộ, khi nhìn thấy sư phụ mới bại lộ sự thật mình chỉ là tiểu hồ yêu.
“Sư phụ…”
“Không sao không sao, ai cũng không sao!”
Sư đồ ba người ngồi quây quần bên nhau, không khỏi cảm khái.
Bạch Tiểu Cốc nói tỉ mỉ chuyện một năm qua, thân phận của Tần Cửu Tịch không thể công khai ra ngoài, nhưng không cần thiết gạt bọn họ, về vấn đề này, Bạch Tiểu Cốc cũng đã hỏi Tần Cửu Tịch.
Nghe thấy thân phận Tần Cửu Tịch, trái tim hỏa hồ lộp bộp.
Ma thần?
Hung thần ác sát, tàn bạo bất nhân, không hề nhân tính kia?!
Hỏa hồ không nghi ngờ nữa, nhóc xương khô nhà mình chắc chắn đã bị hố!
Làm sao đây? Nhất định là vì cứu bọn họ nên nhóc xương khô mới hiến tế bản thân cho ác ma kia.
Nếu nhóc xương khô vẫn còn ở trạng thái bản thể, hắn ta sẽ không nghĩ quá nhiều, chỉ là sau khi khoác vỏ Xích Đề vào, với diện mạo này, nam nhân nào mà…
Đệt!
Hỏa hồ ly mới vừa sống lại đã muốn cùng ma thần đồng vu quy tận ngay.
Mẹ nó, dám ăn hiếp nhóc xương khô nhà hắn ta, hắn ta có chết cũng kéo hắn làm đệm lưng!
Còn có đánh lại ma thần không thì hoả hồ không nghĩ tới: Đánh không lại thì sao, đánh không lại thì không đánh? Đánh không lại cũng phải đánh gần chết mới thôi!
Hỏa hồ: Tức điên!
Tần Vịnh bình tĩnh hơn, gã cẩn thận hỏi Bạch Tiểu Cốc ngọn nguồn một năm qua, càng cảm thấy ma thần trong truyền thuyết và ma thần trong hiện thực không giống nhau.
Tuy Bạch Tiểu Cốc gọi ma thần là chủ nhân, nhưng bất kể là giọng điệu hay thần thái đều thể hiện yêu thích nhiều hơn tôn kính, miễn bàn đến sợ hãi—— tiểu gia hỏa không hề sợ hãi, thậm chí là tràn đầy quyến luyến.
Tần Vịnh yên tâm hơn, hỏi: “Ma thần đại nhân…”
Lúc này âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên: “Tiên sinh gọi ta là Cửu Tịch là được.”
Theo sau đó là nam thân trẻ tuổi mặc hắc y, dáng người cao ráo, mặt mày xuất chúng bước vào.
Bạch Tiểu Cốc giãn mặt: “Chủ nhân!” Tiếng gọi tràn đầy vui mừng hân hoan, nếu không có Tần Vịnh và hoả hồ ở đây, y đã nhào lòng hắn rồi.
Tần Vịnh và hoả hồ sửng sốt.
Tuy ma thần trong tưởng tượng của họ không đến mức ba đầu sáu tay thân cao mười trượng như lời đồn nhưng cũng không nghĩ sẽ tuấn mỹ trẻ trung như vậy, không thua gì tiểu bạch cốt.
Trái tim lơ lửng trên cao Tần Vịnh lúc này mới quy về vị trí cũ.
Không phải gã trông mặt bắt hình dong, mà gã cảm giác được ma thần kính trọng mình.
Gã chỉ là một con nai tinh, trước mặt ma thần, còn không bằng một con kiến, nếu ma thần không coi trọng Bạch Tiểu Cốc, làm sao kính trọng gã như thế?
Hỏa hồ càng rối rắm hơn, vốn định cùng ma thần đồng quy vu tận, hiện tại lại cảm thấy cả tư cách đó cũng không có.
Rồi lại thấy khó chịu, dựa vào cái gì… dựa vào cái gì…
Ma thần chắc chắn là tên vô lại ra vẻ đạo mạo, nếu không làm sao khiến tiểu bạch cốt gọi hắn là chủ nhân?!
Hỏa hồ nghĩ tới là tức.
Bạch Tiểu Cốc không hề phát hiện “gợn sóng” trong phòng, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi không biết nên hình dung ra sao.
Sư phụ và sư huynh tỉnh lại, sư phụ tìm thấy Hứa Nặc tỷ tỷ quan trọng nhất, mà y cũng gặp được chủ nhân quan trọng nhất!
Hết thảy đều vẹn toàn, thật tốt quá!
Bạch Tiểu Cốc kích động nói: “Sư phụ sư huynh, cốt có thể ăn rồi, cốt đã Kết Đan!”
Tần Vịnh và hỏa hồ ly sửng sốt… Họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Chỉ một năm mà Bạch Tiểu Cốc đã Kết Đan!
Hai người cùng nhau nhìn về phía Tần Cửu Tịch, Bạch Tiểu Cốc hạnh phúc nói: “Đa số là nhờ chủ nhân, là người…” Hai chữ song tu không thể nói ra miệng, dù sao y cũng là người song tu nhiều lần, biết song tu là chuyện xấu hổ, không thể nói ra, dù đó là sư phụ và sư huynh.
Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt, nói sang chuyện khác: “Hai người đói bụng rồi chứ, cốt đi nấu cơm!”
Tuy y không nói, nhưng Tần Vịnh và hoả hồ làm sao không hiểu.
Tần Vịnh: “…”
Hỏa hồ: “……………”
Hay lắm, tiểu cốt đầu nhà họ đã bị ăn sạch sẽ!
Trái tim hỏa hồ như muốn đóng băng, khó tiếp thu sự thật, lại không thể không tiếp thu.
Không nhắc tới chuyện hắn ta “chết”, dù hắn ta có sống cũng không thể dùng một năm khiến cho tiểu cốt đầu nếm được mỹ vị.
Hồ với ma, tức chết hồ!
Hết chương 120