Tiểu Bạch Cốt

Chương 107




Edit: Phong Nguyệt

Thân thể chân ma không như Nhân tộc.

Đa số Ma tộc đều không có thân thể, như tiểu bạch cốt chỉ là một bộ xương, mị ma cũng chỉ là một cụm tinh khí…

Bản thể chân ma gần giống hỗn độn sơ khai, đó là lý do tại sao họ có thể dung nạp vô tận sát khí.

Theo thời gian trôi qua, Nhân tộc càng lúc càng đông, linh trí lại vượt trội hơn các sinh linh khác, dưới sự dẫn dắt của Nhân tộc, các sinh linh khác càng thiên hướng hoá hình thành người.

Dần dà, thân thể Nhân tộc trở thành tiêu chuẩn chung.

Mà chân ma có thể dễ dàng hoá thành bất cứ dáng vẻ nào.

Họ nhân nhượng Nhân tộc nhỏ bé, để tiện giao lưu với muôn vàn sinh linh, hồn phách của họ sẽ hoá thành người, chờ sau khi thành niên sẽ tạo ra một bộ thân thể cho mình.

Lẽ ra chân ma lấy thân thể Nhân tộc đã chết làm thân thể sẽ tiện và thích hợp hơn.

Nhưng không có chân ma nào cướp thân thể Nhân tộc, dẫu chỉ là thân thể không có linh hồn.

Đây là tình thương của ma thần đối với “con dân”, lại bị đời sau coi là ngông cuồng.

Khi Tần Cửu Tịch thành niên, Giang Kha hỏi hắn: “Ngươi muốn có thân thể ra sao?”

Khi đó Tần Cửu Tịch vô cùng căm ghét Nhân tộc, dối lòng: “Thân thể đám tu sĩ dưới chân núi không tệ, đợi bổn tọa giết sạch bọn họ, chọn một cái hợp nhất là được.”

Hắn ra vẻ hung hăng, Giang Kha lại không tin, tủm tỉm hỏi: “Ta làm thân thể cho ngươi nhé?”

Tần Cửu Tịch ghét bỏ: “Chẳng ra gì!”

Giang Kha cười ha ha.

Không lâu sau, Giang Kha cầm một thanh kiếm vô phẩm về.

Giang Kha biết rõ sở thích Tần Cửu Tịch, biết tiểu ma thần thích nhất là màu trắng sạch sẽ, thích nhất dáng vẻ đơn giản trong sáng, thích nhất phong cách mộc mạc trang nhã.

Toàn thân thanh kiếm này trắng như tuyết, được ngưng tụ từ hàn băng vạn năm, chuôi kiếm là tầng tầng lớp lớp hải đường trắng mà gã ta trồng đầy núi, đợi chừng trăm năm, thử không biết bao nhiêu lần mới tạo được gỗ tuyết. Nhìn xa thì trắng sáng mộc mạc, nhìn gần mới thấy tinh xảo trang nhã.

Tu vi Giang Kha không cao, ít nhất là ở trong mắt Tần Cửu Tịch, ở những mặt khác cũng rất ngu ngốc, chỉ có luyện khí là cực cao tay.

Thần Khí không có phẩm cấp cũng là bảo vật không tầm thường ở Tu chân giới.

Tần Cửu Tịch nhìn gã ta: “Nó tên là gì?”

Giang Kha sửng sốt.

Tần Cửu Tịch nói: “Ngươi không đặt tên cho Thần Khí mình luyện?”

Giang Kha gãi gãi đầu: “Không phải lấy nó làm thân thể cho ngươi sao?”

Tần Cửu Tịch: “…” Chính hắn cũng không có tên, hắn muốn tên, nhưng hắn không muốn mở miệng.

Giang Kha không thể cho hắn tên.

Nhân tộc không có tư cách đặt tên của ma thần.

Tần Cửu Tịch bực bội nói: “Ta không cần.”

Giang Kha nói: “Nó thật sự rất thích hợp với ngươi…”

Tần Cửu Tịch không lên tiếng.

Hôm sau, Giang Kha tìm hắn, nói: “Nếu ngươi không lấy nó làm thân thể thì lấy nó làm bội kiếm cũng được, ta cực khổ luyện ra, lại không thể khống chế nó, so với bỏ phí… không bằng…”

Tần Cửu Tịch ngẩng đầu nhìn gã ta: “Bán lấy tiền.”

Giang Kha vô cùng kiên quyết: “Chết cũng không bán.”

Tần Cửu Tịch không thèm nhìn gã ta.

Giang Kha không chịu nổi nữa, thỏa hiệp: “Nó tên Vấn Đạo.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Giang Kha nhấn mạnh: “Kiếm tên Vấn Đạo.”

Tần Cửu Tịch: “…Ừm.” Hắn nhận lấy Vấn Đạo, rót hồn phách vào trong đó, nhận nó làm thân thể.

Giang Kha vừa vui mừng vừa rối rắm.

Gã ta nói: “Vấn Đạo là Vấn Đạo, ngươi là ngươi.”

Gã ta không có tư cách đặt tên cho ma thần, tên là ràng buộc quan trọng, sẽ đi theo suốt đời.

Tần Cửu Tịch nhíu mày: “Vô nghĩa!”

Có thân thể, có “tên”, Tần Cửu Tịch đã có ràng buộc với thế giới này.

Đối với chân ma, thân thể là dư thừa, là trói buộc, là tự thêm uy hiếp cho mình.

Nhưng từ khi chân ma đầu tiên ra đời đến chân ma cuối cùng——

Đều có thân thể của mình.

Thân thể chứa đựng hồn phách phiêu đãng.

Tần Cửu Tịch không thích tên Vấn Đạo, nhưng hắn không nghĩ ra ý nào khác, đành tạm thời gọi như vậy.

Chỉ là…

Tần Cửu Tịch còn chưa kịp quen tên này, thậm chí còn chưa kịp quen thân thể lạnh lẽo, Giang Kha đã lừa hồn phách của hắn tới Thất Tuyệt Tháp, đồng thời trấn áp Vấn Đạo ở Thiên Ngu Sơn.

Lúc đó Tần Cửu Tịch căm phẫn ngút trời.

Tất cả đều là âm mưu, tất cả đều là lừa gạt, tất cả đều là mưu kế muốn giết hắn của Giang Kha.

Cái gì mà đặc biệt làm thân thể cho hắn?

Tất cả chỉ là mượn nó trấn áp hắn!

Khó trách lại lấy cái tên kỳ quái có lệ đó cho hắn.

Bởi vì Giang Kha không hề muốn đặt tên cho hắn!

Những ý nghĩ đó đồng hành cùng Tần Cửu Tịch cô đơn trong Thất Tuyệt Tháp hơn bảy ngàn năm.

Mãi đến khi thần thức hắn có thể thoát khỏi Thất Tuyệt Tháp, bao trùm Chiêu Diêu Sơn, nhìn thấy tiểu cốt đầu ngây ngây ngốc ngốc.

Đồng tộc duy nhất của hắn ở Tu chân giới mênh mông.

Một cốt tinh hạng bét.

Tần Cửu Tịch càng căm ghét Nhân tộc hơn, hắn chỉ nguyện tin tưởng đồng tộc, thế nên hắn luôn nhìn tiểu bạch cốt, nhìn cuộc sống vô tư vô lo của y ở Chiêu Diêu Sơn, nhìn y vì chút chuyện vặt mà rầu rĩ không vui…

Khi tiểu bạch cốt lâm vào nguy hiểm ở Thất Tuyệt Tháp, Tần Cửu Tịch không màng tất cả ra tay cứu.

Rời khỏi Thất Tuyệt Tháp, Tần Cửu Tịch rất rõ ràng bản thân không thể tìm được Giang Kha, cũng rõ ràng Giang Kha đã hồn phi phách tán từ lâu.

Người chết như đèn tắt, ở thế giới không có luân hồi, dù sinh thời Giang Kha có làm gì với hắn thì hiện tại cũng hoá thành cát bụi.

Vậy mà giờ đây…

Chân tướng tái hiện.

Chưa từng có phản bội, chưa từng có lừa gạt.

Giang Kha chỉ dùng hết toàn bộ tính mạng bảo vệ hắn.

Chẳng sợ điều đó làm hắn đau khổ mấy ngàn năm.

Hắn tìm về thân thể, dường như cũng tìm về quá khứ, hết thảy dần dần rõ ràng, cũng càng khiến hắn đau khổ hơn.

Tần Cửu Tịch hoàn hồn, nghe thấy tiếng lòng Bạch Tiểu Cốc: …đẹp hơn sư huynh nhiều lần như vậy!

Tần Cửu Tịch: “…”

Thật ra hắn không nhớ rõ diện mạo của mình, lúc này lại thấy nó từ trong con ngươi xanh xám xinh đẹp của Bạch Tiểu Cốc.

Vấn Đạo là thân thể chân ma, lấy nó làm cơ sở, hình dạng của Tần Cửu Tịch thiên về lạnh lẽo.

Tóc đen và mắt đen hình thành từ chân ma khí.

Làn da như sương tuyết vạn năm.

Máu thịt bên trong là tầng tầng lớp lớp hoa hải đường.

Giang Kha dựa theo sở thích Tần Cửu Tịch tạo ra Vấn Đạo, đồng thời thêm vào vô tận hi vọng của mình. Gã ta hi vọng con mình cứng cỏi như sương tuyết vạn năm, có vậy mới không gì phá nổi.

Rồi lại hi vọng bên trong con mình mềm mại sạch sẽ như cánh hoa hải đường, có vậy mới có thể gặp được tình cảm đẹp đẽ.

Đúng là ma thần cao không thể với.

Nhưng Giang Kha chỉ mong hắn cả đời hạnh phúc.

Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Tần Cửu Tịch, nhìn không chớp mắt, nhìn đến mức quên hết tất cả, nhìn đến…

Không xong!

Bạch Tiểu Cốc đột nhiên hoàn hồn: “Gà nướng!”

Mỹ sắc hại cốt, gà nướng giò heo quay thịt ba chỉ chiên giòn…

Khét hết rồi!

Bạch Tiểu Cốc vội vã chạy đi xem.

Cũng may gà rừng to, lợn rừng to không kém.

Tuy cháy một phần, nhưng phần còn lại đã được Bạch Tiểu Cốc cố gắng cứu vớt.

Khi gà ăn mày, chân giò heo quay, thịt ba chỉ chiên giò, da heo chiên giòn, giò heo hầm đậu tương, giò heo nướng, giò heo hầm… mang lên, Bạch Tiểu Cốc mới hậu tri hậu giác nhớ tới một chuyện.

Sư, sư huynh!

Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Chủ nhân, sư huynh ta…”

A a a, sư huynh sư huynh cốt sai rồi, cốt ném huynh ở dưới đất, tuy chỉ là thể xác, nhưng cũng rất quan trọng, cốt… cốt…

Hức, khi nào huynh tỉnh lại nhớ đánh cốt một trận!

Tần Cửu Tịch nghe rõ ràng: “Không sao.”

Hắn thay đổi thân thể, giọng nói cũng thay đổi theo, lỗ tai Bạch Tiểu Cốc run run.

Tần Cửu Tịch nói: “Thân thể hoả hồ đã được thu hồi.”

Bạch Tiểu Cốc cố chịu đựng tê dại, hỏi: “Sẽ không thối rữa sao?”

Tần Cửu Tịch: “Càn Khôn châu cấp cao, có thể bảo tồn vạn vật không thối rữa.”

Trên đường tới Thiên Ngu Sơn, họ gặp rất nhiều ‘cướp’, sau khi phản đòn thu hoạch không ít pháp khí, cũng nhặt được một Càn Khôn châu chưa nhận chủ, không gian không lớn, song đủ bỏ thân thể hoả hồ vào.

Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, giọng người thật dễ nghe.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Xương cốt ta mềm nhũn.”

Tần Cửu Tịch: “………”

Hứa Nặc: “………”

Chỉ cần cốt không xấu hổ, người khác sẽ xấu hổ.

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nói: “Hứa Nặc tỷ tỷ, tới ăn giò heo hầm đậu tương đi, cốt làm ngon lắm.”

Hứa Nặc vội đáp: “Đệ tử không dám.”

Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Ăn thôi, có gì không dám.”

Tần Cửu Tịch còn chưa thoát khỏi quá khứ, không biết đối mặt với truyền nhân đời thứ 23 của Giang Kha ra sao.

Bạch Tiểu Cốc không quan tâm mấy chuyện này, y tiến đến bên cạnh Hứa Nặc, hỏi nàng: “Tỷ từng ăn giò heo hầm đậu tương chưa?”

Hứa Nặc: “…”

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Mau nếm thử đi!”

Hứa Nặc cung kính nói: “Đệ tử… cung kính không bằng tuân mệnh.”

Bạch Tiểu Cốc trước giờ sợ người lạ, lại không ghét Hứa Nặc.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, không hiểu sao cứ cảm thấy nàng rất thân thiết, hệt như lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ vậy.

Truyền nhân Vấn Đạo Tông sinh hoạt khổ hạnh, Hứa Nặc tích cốc từ nhỏ, gần như không ăn tục vật nữa.

Lúc này…

Mùi tương thơm bay vào mũi, giò heo dai mềm trong miệng.

Hứa Nặc: “!”

Bạch Tiểu Cốc hỏi nàng: “Ăn ngon không?”

Đôi ngươi trầm tĩnh của Hứa Nặc sáng ngời, gật đầu nói: “Ngon.”

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ: “Nếm thử gà nướng và giò heo quay đi, thịt ba chỉ chiên giòn cũng thơm lắm…”

Hứa Nặc ăn từng món, khen không dứt miệng, khen Bạch Tiểu Cốc hết lời, không trùng chữ nào.

Bạch Tiểu Cốc vui muốn chết, vui đến nỗi quên luôn chủ nhân.

Vì thế Tần · không vui · Cửu Tịch càng không vui.

Bạch Tiểu Cốc chỉ thấy bằng hữu mới, không nhớ chủ nhân cũ, hồn nhiên quên gà ăn mày, giò heo quay, giò heo hầm đậu tượng… là làm riêng cho Tần Cửu Tịch.

Nếu Hứa Nặc không phải là đại đệ tử đời thứ 23 của Vấn Đạo Tông.

Nếu Hứa Nặc không đưa Vấn Đạo đến.

Nếu Hứa Nặc…

Tần Cửu Tịch: “………”

Đừng hỏi, hỏi là không ăn được!

Thấy Bạch Tiểu Cốc lăng xăng cả buổi không ăn miếng nào, Hứa Nặc tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Cốc không hề đề phòng, có sao nói vậy.

Hứa Nặc vừa nghe y là tiểu tinh quái ở Chiêu Diêu Sơn thì sửng sốt, nàng không hỏi gì, chỉ là nụ cười nơi khoé miệng có chút chua xót.

Bạch Tiểu Cốc không nhận ra, y đang rất vui vẻ, buột miệng thốt: “Hứa Nặc tỷ tỷ, tỷ thật tốt, tốt giống như sư phụ ta!”

Hứa Nặc cười cười, nói: “Ngươi cũng rất giống một vị cố nhân mà ta quen.”

Bạch Tiểu Cốc tò mò: “Cố nhân?”

Hứa Nặc khựng lại, nhẹ giọng nói: “Ừm, là một nai tinh.”

Bạch Tiểu Cốc trợn mắt, khó tin hỏi: “Không phải tên là… Tần Vịnh chứ?”

Hứa Nặc đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi biết hắn?”

Biết? Đâu chỉ biết!

Bạch Tiểu Cốc nói: “Đó là sư phụ cốt!”

Hết chương 107