Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 86: Con người có ba cái gấp




Sau khi Hứa Độ tạm dừng việc ghi hình《 Young Idol 》, đạo diễn chương trình liền chọn một phương án dự phòng, mỗi một số sẽ có một nghệ sĩ tới làm huấn luyện viên.

Mà nói có vừa khéo hay không, huấn luyện viên của kỳ này lại là Cố Tầm Hạc.

"Sao cậu lại tới đây?" Diệp Niệm Ninh nhìn Cố Tầm Hạc đang ngồi trong phòng họp chơi điện thoại, ngạc nhiên hỏi.

"Tôi không thể tới à?" Cố Tầm Hạc ngẩng đầu nhìn cậu, tiện tay tắt điện thoại rồi bỏ vào trong túi.

"Cậu tới đây là định dạy cái gì?"

Diệp Niệm Ninh nhíu mày, tại sao một người mẫu như Cố Tầm Hạc lại được mời đến làm huấn luyện viên? Chẳng lẽ tới để dạy các thực tập sinh một khóa hình thể sao?

"Dạy hát, nếu không thì còn có thể dạy cái gì?" Cố Tầm Hạc nhấc chân lên chéo vào nhau, biểu cảm như thể đó là chuyện đương nhiên.


"Cậu còn biết hát?"

"Tất nhiên. Hát thôi mà, là việc đơn giản nhất trong các việc đơn giản!"

Diệp Niệm Ninh nghi ngờ nhìn cậu ta, thật hay giả vậy? Cố Tầm Hạc mà sẽ dạy hát cho người ta? Không lẽ kỹ năng tiềm ẩn bộc phát à?

Hai người lại tùy tiện hàn huyên đôi câu, không bao lâu sau ba người Tô Luyến Hân cũng đi tới.

Đối với chuyện Cố Tầm Hạc tới làm huấn luyện viên thanh nhạc, phản ứng của bọn họ đều giống y như Diệp Niệm Ninh, chẳng qua nhiều thêm là bọn họ còn âm thầm lén lút quan sát phản ứng của Diệp Niệm Ninh, vì trên mạng có nói quan hệ giữa hai người này rất kém.

"Đầu tiên hoan nghênh thầy Cố tới chương trình của chúng ta làm huấn luyện viên trong kỳ này, nhân đây cũng xin chia buồn vì tạm thời thầy Hứa không thể tiếp tục đồng hành cùng chúng ta, nhưng cũng hy vọng thầy Hứa mau chóng hồi phục lại."


Phó đạo diễn vừa dứt lời cả phòng họp lập tức vang lên tiếng vỗ tay, chờ khi tiếng vỗ tay ngừng rồi ông lại nói tiếp: "Nội dung chính kỳ này của chúng ta là công diễn và đào thải, ca khúc công diễn tổng cộng có mười bài và đều đã được biên soạn lại. Một trăm thực tập sinh chia ra năm người một nhóm, từng mười người sẽ biểu diễn cùng một bài hát, quyết đấu theo từng cặp, bên thua phải loại đi một người. Kỳ này tổng cộng chúng ta loại 15 người, ngoại trừ năm người nằm trong nhóm bị đào thải, thì mười người còn lại sẽ được quyết định dựa vào số phiếu trên mạng, người có số phiếu bầu thấp sẽ bị đào thải."

"Phó đạo diễn, tôi có thể hỏi một câu không?" Đường Giai Nhiễm chờ phó đạo diễn nói xong thì lập tức hỏi.

Phó đạo diễn gật đầu, "Mời nói."


"Năm người nằm trong nhóm bị đào thải là do các huấn luyện viên chúng tôi chọn đúng không? Hay là do người xem tại hiện trường quyết định?"

"Cái này là do mọi người quyết định, nhưng thắng thua giữa hai nhóm thì do người xem bỏ phiếu quyết định. Xin hỏi còn vấn đề gì nữa không?"

Không còn ai nói gì, vậy nên phó đạo diễn cũng không thể làm gì khác ngoài nói tiếp: "Vậy được rồi, cuộc họp hôm nay dừng ở đây. PD Diệp, hiện giờ cậu đã có thể đi vào phòng quay giải thích quy tắc với các thực tập sinh rồi. Ca khúc công diễn cùng với danh sách các nhóm thì chờ các thực tập sinh chọn xong tôi sẽ chỉnh sửa lại rồi gửi vào trong nhóm, xin các huấn luyện viên chú ý tin tức trong nhóm."

"Thẻ tay đâu rồi?" Diệp Niệm Ninh đứng lên bước tới trước mặt phó đạo diễn, hỏi.

"À, ở bên này." Phó đạo diễn lấy thẻ tay từ chỗ của một staff rồi đưa cho Diệp Niệm Ninh.
"Vậy tôi xin vào phòng quay trước."

Diệp Niệm Ninh xoay người muốn rời đi, phó đạo diễn lại bất ngờ gọi cậu lại, "Chờ chút đã."

"Sao thế?"

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi hy vọng lần này lúc ghi chương trình cậu và thầy Cố có thể làm việc hòa thuận chút, chẳng phải hai cậu cũng từng có đoạn thời gian là bạn bè với nhau hay sao..."

"À, chuyện này hả!"

Diệp Niệm Ninh cười cười, cậu quên mất, hiện tại trong mặt người khác cậu và Cố Tầm Hạc vẫn là quan hệ đối nghịch nhau.

"Hiện giờ hai người chúng tôi đã khá hòa thuận rồi nên anh yên tâm đi, sẽ không gây gổ đánh nhau đâu."

"Thật hay giả vậy?" Phó đạo diễn nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Niệm Ninh.

"Thật mà. Không nói nữa, tôi đi trước đây!"

Diệp Niệm Ninh vẫy vẫy tay chào phó đạo diễn, sau đó bước ra khỏi phòng họp.
Bọn người Tống Tử Khiêm đang đứng chờ ở ngoài cửa thấy cậu bước ra thì vội vàng tiến lên đón.

"Niệm Niệm, huấn luyện viên kỳ này là Cố Tầm Hạc hả?" Trần Ngư Nhi tò mò hỏi.

"Ừ, cậu ta tới làm huấn luyện viên viên âm nhạc."

"Để một người mẫu tới huấn luyện nhạc? Tổ chương trình này nghĩ gì thế không biết?"

"Còn có thể nghĩ sao nữa, đơn giản là cảm thấy lưu lượng bây giờ của Cố Tầm Hạc rất cao!" Tống Tử Khiêm nhún vai, thuận miệng nói.

"Có thể lắm."

Dù sao chỉ cần chính bản thân Cố Tầm Hạc có thể chịu được áp lực và chỉ trích, vậy coi như dù cậu ta không có thực lực cũng chẳng hề gì.

Diệp Niệm Ninh mím môi, cúi đầu nhìn thẻ tay mấy lần, không muốn quan tâm tại sao Cố Tầm Hạc lại tới chương trình này.

"Thời Ngọc Duy, cậu làm gì đấy?"

Lúc cậu vừa muốn đi vào phòng quay, chỉ thấy Thời Ngọc Duy chạy vọt ra thật nhanh.
"Con người có ba cái gấp, tớ đi WC."

"Nhà vệ sinh ở bên kia à?" Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng Thời Ngọc Duy một hồi, sau đó hỏi người bên cạnh.

"Không phải." Tống Tử Khiêm lắc đầu, dẫn đầu đi vào phòng quay.

"Đúng là gây chuyện."

Diệp Niệm Ninh nhíu nhíu mày, cũng không biết dáng vẻ cà lơ cà phất này của Thời Ngọc Duy bao giờ mới đổi được.

"Các vị, đã lâu không gặp, tôi là Diệp Niệm Ninh, bây giờ tôi sẽ công bố nhiệm vụ của kỳ mới."

Diệp Niệm Ninh bước tới đứng trước mặt các thực tập sinh, dựa vào thẻ tay mà phó đạo diễn vừa đưa nói lại những lời trong phòng họp vừa nãy: "Tổng cộng có mười bài hát đã được biên soạn lại, cứ năm người chia làm một nhóm, hai nhóm chọn cùng một bài hát cần phải tiến hành PK, người xem quyết định thắng thua. Nhóm PK nào thua thì huấn luyện viên chúng tôi chọn một người trong số đó để đào thải, lần công diễn này loại 5 người."
Sau khi nghe Diệp Niệm Ninh nói quy tắc xong, các thực tập sinh đang đứng ở đây đều bắt đầu thảo luận sôi nổi. Thậm chí có vài người còn bắt đầu bàn bạc về việc lập thành một nhóm, dù sao nếu mà công diễn thua thì tỷ lệ bị loại sẽ trở nên rất lớn.

Và không có ai mong muốn mình sẽ bị đào thải sớm cả.

"Được rồi, mọi người yên lặng một chút. Tiếp theo chúng ta sẽ nghe mười bài hát đã được biên soạn lại, đầu tiên là bài thứ nhất."

Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời thì lập tức vang lên tiếng gõ cửa, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, chỉ thấy Thời Ngọc Duy đang cười đùa tí tửng đứng ở cửa.

"Báo cáo!" Thời Ngọc Duy dùng âm lượng không lớn không nhỏ nói.

Diệp Niệm Ninh liếc cậu ta mấy cái: "Cậu đã đi đâu?"

"Tớ đã nói rồi mà, tớ đi WC."

"Nói dối có thể có chút kỹ xảo nào được không? Cái hướng mà cậu chạy đi có phải WC hay không chẳng lẽ cậu không biết?"
"WC không có giấy, đó là tớ chạy đến phòng nghỉ lấy giấy."

"Nói lung tung!" Diệp Niệm Ninh đi tới trước mặt Thời Ngọc Duy rồi đóng cửa lại, sau đó quay lại sân khấu, "Cậu đứng ở đó nghe cho tôi. Cũng là người hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn dùng chiêu trò như mấy đứa con nít thế? Lần sau nhớ phải đổi bài."

Thờ Ngọc Duy bĩu môi, buồn bực: "Biết rồi."

Diệp Niệm Ninh lại liếc cậu ta, không nói nỗi thở dài, "Tiếp theo, trước hết chúng ta nghe bài đầu tiên《 Phong 》."

Lúc thấy tên bài hát này cậu còn tưởng là bị trùng tên, kết quả thực sự, bài hát này chính là《 Phong 》 của Hứa Độ.

Sau khi cải biên vẫn còn được, ít nhất không có hủy hoại bài hát này.

Những bài hát kế tiếp đều khá hot trong vòng, ngay cả《 Trái tim thiếu nữ 》của cậu cũng xuất hiện trong số đó. Chẳng qua cũng rất bất ngờ chính là, bài hát của cậu cũng không hề được biên soạn lại, chỉ là biên thêm vũ đạo mà thôi.
"Tất cả bài hát cũng đã nghe xong, trong lòng mọi người hẳn đã có ấn tượng, đừng để lúc chọn lại chọn nhầm bài." Diệp Niệm Ninh nói xong lại nhìn qua chỗ Thời Ngọc Duy: "Cậu đi vào đi."

"Ok ạ!" Thời Ngọc Duy vừa đáp lời liền vội vàng chạy vào trong hàng, Diệp Niệm Ninh nhìn cậu ta một cái sau đó mới nói với các thực tập sinh: "Tiếp theo chính là khâu chọn bài hát. Đầu tiên tôi sẽ rút tên một người ra từ trong hộp, người được rút trúng có thể chọn bài hát trước."

Các staff nghe thấy Diệp Niệm Ninh nói tới đây, thì vội vàng đưa một chiếc hộp giấy tới trước mặt cậu, Diệp Niệm Ninh nhận lấy rồi đặt lên bên bàn, tiếp đó đưa tay vào trong hộp lấy ra một quả cầu nhỏ.

"Cái quỷ gì đây?" Diệp Niệm Ninh vân vê quả cầu một vòng cũng không nhìn thấy trên quả cầu có chữ gì.
"Mở quả cầu ra." Tống Tử Khiêm vội đi tới bên cạnh nhắc nhở cậu một câu, Diệp Niệm Ninh hiểu rõ gật đầu: "Ra là vậy, chậc, làm gì mà phức tạp."

Sau khi mở quả cầu, cầm lấy tờ giấy bên trong ra, Diệp Niệm Ninh nhìn thử, không khỏi cảm thán trong lòng một câu: Thật đúng là trùng hợp mà!

"Lâm Mục."