Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 40: Mưa sao băng




Xèo xèo...

Âm thanh dầu sôi trong chảo.

Sau một loạt các bước cho đồ ăn, thêm gia vị, nêm nếm, trang trí, cuối cùng món đầu tiên là ớt cay xào thịt cũng đã hoàn thành.

Hương thơm xộc vào mũi, cả ba người đều nuốt nước miếng.

"Còn bao nhiêu món nữa vậy?" Thời Ngọc Duy khoác vai Diệp Niệm Ninh, hỏi Cố Tầm Hạc đang đứng nấu ăn bên bếp.

"Bốn món." Cố Tầm Hạc nhìn mấy món ăn đã chuẩn bị kế bên, trả lời.

"Ba người ăn năm món hả? Sang vậy?"

"Còn không phải tại cậu à? Cắt hết đống đồ đó. Sao hồi còn đi học không thấy cậu chịu khó như vậy nhỉ." Cố Tầm Hạc nói xong còn tặng Thời Ngọc Duy một ánh mắt xem thường phụ họa thêm.

Thời Ngọc Duy bĩu môi, lại hỏi: "Vậy còn bao lâu nữa mới làm xong?"

"Tầm nửa tiếng nữa."

"Lâu vậy? Chậm quá đi, tôi sắp chết đói luôn rồi."

"Cậu gấp gáp cái gì?" Cố Tầm Hạc nghe xong thiếu chút nữa là muốn ném cái thìa trên tay vào mặt Thời Ngọc Duy rồi, lắm chuyện.

"Đâu phải có mình tôi gấp đâu! Niệm Niệm cũng rất đói, từ lúc xuống máy bay tới giờ cậu ấy chỉ uống chút nước, chưa ăn gì hết! Cậu còn không làm nhanh lên nói không chừng bệnh đau dạ dày của Niệm Niệm sẽ tái phát đó."

Thời Ngọc Duy kéo ghế ngồi sang một bên, duỗi thẳng hai chân, lưng dựa vách tường, lười biếng nói chuyện với Cố Tầm Hạc.

Cố Tầm Hạc nhíu mày, đôi mắt cất giấu lo lắng nồng đậm dành cho Diệp Niệm Ninh nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc hỏi Diệp Niệm Ninh: "Cậu bị đau dạ dày à?"

Diệp Niệm Ninh gật đầu rồi cười: "Không cần để ý đến tôi, cậu cứ tiếp tục làm như bình thường là được rồi. Dạ dày của tôi cũng không dễ đau vậy đâu."

"Tôi sẽ xong nhanh thôi."

Cố Tầm Hạc nói rồi cũng cúi đầu chăm chú nấu ăn. Thời Ngọc Duy nghe vậy yên lặng liếc mắt, má nó, cái đồ phân biệt đối xử!

Đợi đến khi tất cả các món ăn đều đã được nấu xong thì đã hơn 5 giờ chiều, cả ba đồng loạt đem đồ ăn ra ngoài đình nhỏ, sau đó mỗi người tự mình xới cơm, rót đồ uống, cụng ly rồi vội vàng bắt đầu ăn.

Còn chưa ăn được hai miếng thì trời lại đột nhiên xuất hiện mưa phùn, cơn mưa tí tách rơi xuống khiến không gian dần trở nên mờ mịt. Gió lạnh dần thổi đến, ba người còn đang mặc áo tay ngắn đều cảm thấy lạnh lẽo.

"Sao lại vậy chứ, còn để cho người ta ăn cơm không vậy!" Thời Ngọc Duy bực bội nói.

Diệp Niệm Ninh đưa tay lên xoa đầu cậu ta, xem như an ủi.

"Không thì chúng ta vào nhà ăn đi, đừng để chỉ vì một bữa cơm mà bị cảm lạnh." Diệp Niệm Ninh đề nghị.

Hai người còn lại không có ý kiến, thế là ba người lại đem đồ chạy vào trong nhà.

"Đã vào nhà rồi chắc sẽ không xuất hiện thiêu thân đâu ha?" Miệng Thời Ngọc Duy đang nhai đồ ăn, nói mơ hồ không rõ lời.

"Nhai hết đồ ăn trong miệng đã rồi nói." Cố Tầm Hạc ghét bỏ liếc mắt nhìn Thời Ngọc Duy, Thời Ngọc Duy hừ một tiếng, "Đã lắm chuyện còn lắm lời."

"Còn cãi nữa là khỏi ăn." Cố Tầm Hạc liếc nhìn Thời Ngọc Duy, tay lại cầm đũa gắp cho Diệp Niệm Ninh một miếng vịt xào bia.

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng cảm ơn, nhận lấy rồi tiếp tục nghiêm túc ăn cơm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hai thằng nhóc Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc.

"Dựa vào đâu?" Thời Ngọc Duy không phục hỏi lại.

"Dựa vào việc đồ ăn là do tôi làm."

"Rau này là do tôi thái mà!"

Lúc Thời Ngọc Duy nói ra những lời này cũng có hơi thiếu tự tin.

"Năm loại gồm cà chua, thịt, rau cần với ớt là cậu thái."

"Lửa cũng là do tôi bật lên!"

"Ừ. Để đãi cậu, tôi cho phép cậu ăn mấy loại rau do cậu tự thái đó." Cố Tầm Hạc bình tĩnh trả lời.

Thời Ngọc Duy cúi xuống nhìn, khoai tây xào cà chua chỉ được ăn cà chua, đậu rang rau cần chỉ được ăn rau cần, vịt xào bia chỉ được ăn ớt cay, thảm quá vậy?

Miếng ăn là miếng tồi tàn, để có được cái ăn, cậu quyết định nhận sai, "Cưa cưa, em sai rồi."

"Biết sai là tốt, ăn đi, bớt làm trò con bò lại." Cố Tầm Hạc dứt lời còn kiêu ngạo hừ một tiếng.

Ăn hết một bữa cơm tốn gần 1 tiếng đồng hồ. Diệp Niệm Ninh chờ mọi người ăn com xong hết rồi chủ động đứng dậy thu dọn bát đũa, rửa bát sạch sẽ.

"Tích... xin ký chủ hãy chuẩn bị điện thoại sẵn sàng, mưa sao băng sắp xuất hiện." 88 online nhắc nhở Diệp Niệm Ninh.

"Lần sau cậu có thể chọn thời điểm nào tốt hơn mà xuất hiện không?" Diệp Niệm Ninh tắt vòi hoa sen, nhất thời cũng không biết có nên tiếp tục tắm hay không.

88 lúc này mới phát hiện Diệp Niệm Ninh đang tắm rửa, nó nhanh chóng liếc qua thân thể Diệp Niệm Ninh, cuối cùng để lại một câu "Ký chủ, cậu gầy quá!" rồi lập tức offline.

Diệp Niệm Ninh đảo mắt, bật vòi hoa sen lên, nước ấm dần thấm ướt cơ thể, đồng thời cũng rửa sạch bọt xà phòng trên người cậu.

Tắm rửa xong, thay áo ngủ, lấy mắt kính rồi bước xuống lầu.

"Niệm Niệm, cậu dùng sữa tắm nào thế? Sao trên người thơm vậy?" Thời Ngọc Duy bước tới cạnh Diệp Niệm Ninh, hít hít hỏi.

"Là sữa tắm trong phòng đó." Diệp Niệm Ninh kỳ quái nhìn thoáng qua Thời Ngọc Duy, cậu không ngửi thấy mùi gì trên người mình hết mà.

"Đúng là rất thơm." Cố Tầm Hạc phụ hoa theo.

Diệp Niệm Ninh nhíu mày, chẳng lẽ khứu giác của cậu có vấn đề?

Nhưng cậu cũng không quá xoắn xuýt vấn đề này, hiện tại nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn.

"Ngư Nhi, đưa điện thoại cho tôi một lát." Cậu nói với Trần Ngư Nhi đang đứng sau lưng người quay phim. Trần Ngư Nhi mở túi lấy điện thoại Diệp Niệm Ninh đưa cho cậu, nói thêm: "Niệm Niệm, tôi giúp cậu sạc đầy pin rồi đó."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Cô mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, đừng cố chịu."

"Tôi biết rồi." Trần Ngư Nhi nở nụ cười xán lạn, đôi mắt cong cong lại thành trăng non nho nhỏ.

Diệp Niệm Ninh nhìn điện thoại, đã hơn 7 giờ rồi.

Mưa bên ngoài đã ngừng, cậu xoay người nói với Cố Tầm Hạc và Thời Ngọc Duy: "Tôi nghe nói đêm nay sẽ có mưa sao băng, chúng ta cùng ra ngoài ngồi đợi thử một chút đi?"

"Mưa sao băng? Thật không thế? Niệm Niệm cậu nghe ai nói vậy?" Thời Ngọc Duy tỏ vẻ không tin.

"Chắc là thật, tớ thấy trên mạng đồn vậy á." Diệp Niệm Ninh tùy tiện bịa một cái cớ lừa gạt cho qua.

"Trên mạng không thể tin được đâu! Lần trước trên mạng còn nói cái gì mà chòm Sư Tử mưa sao băng, tớ ngồi xổm một buổi tối, không thấy cái gì hết."

"Sao cậu lại giống con nít vậy, nói cái gì cũng tin." Cố Tầm Hạc trêu chọc.

Diệp Niệm Ninh nhếch miệng, "Tớ cảm giác lần này sẽ xuất hiện thật đó."

Nói xong cậu cầm điện thoại bước ra cửa, Cố Tầm Hạc với Thời Ngọc Duy liếc nhìn nhau, đều cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Hai người đi đến bên cạnh nhìn Diệp Niệm Ninh giơ điện thoại lên trời, lại càng cảm thấy buồn cười, nhưng cả hai đều nhịn lại không cười ra tiếng.

"Niệm Niệm, không có đâu." Thời Ngọc Duy khuyên cậu thêm lần nữa.

Diệp Niệm Ninh nhìn thời gian, đã gần 8 giờ rồi.

"Sẽ có mà." Diệp Niệm Ninh ngoan cố nói.

"Cậu đã đợi ở đây hơn hai mươi phút rồi, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy, mưa sao băng ở đâu ra chứ." Cố Tầm Hạc cũng khuyên nhủ. Hắn thật sự không hiểu vì sao Diệp Niệm Ninh lại chấp nhất với chuyện này như vậy.

Hắn vừa dứt lời, Diệp Niệm Ninh liền kinh hô một tiếng: "Đến rồi đến rồi!"

Ngẩng đầu lên nhìn, mấy ngôi sao băng kéo theo một đường dài như lân quang màu xanh da trời, vẽ ra một vòng cung thật dài trên bầu trời đêm.

Diệp Niệm Ninh gửi cho Thời Yến An bản sao của chiếc video ghi lại cơn mưa sao băng mà cậu chờ đợi đã lâu, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo nói với tất cả mọi người ở đây: "Tôi đã nói có mưa sao băng thì nhất định sẽ có."

"Đinh linh linh..." Chuông điện thoại di động không đúng lúc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng nói một câu xin lỗi, sau đó tìm một nơi vắng người nghe điện thoại.

"Alo, Yến An." Diệp Niệm Ninh thấp giọng nói chuyện với Thời Yến An ở đầu dây bên kia.

Thời Yến An mặt đầy ý cười, hỏi: "Cậu vừa xem mưa sao băng à?"

"Ừm. Ở thủ đô có mưa sao băng không?"

"Không có." Thời Yến An ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt một mảnh trước mắt, "Có phải đã đợi rất lâu mới xem được không?"

"Sao anh biết?" Diệp Niệm Ninh vừa hỏi xong cũng biết được đáp án, quả nhiên, Thời Yến An nói với cậu: "Thời Ngọc Duy nói với tôi."

Diệp Niệm Ninh ngượng ngùng xoa vành tai, cúi đầu nhìn mũi chân, "Có phải rất ngốc không?"

"Không ngốc, rất đáng yêu."

Lúc Thời Yến An nói lời này thanh âm rất thấp, cũng rất nhẹ.

"Anh coi video chưa?"

Diệp Niệm Ninh có cảm giác mình bị trêu chọc, cậu sờ lên gương mặt ửng đỏ của chính mình rồi cứng nhắc di dời chủ đề.

"Coi rồi, cậu cố ý quay cho tôi đấy à?" Thời Yến An mong đợi hỏi.

"Không phải, tôi chỉ đơn thuần muốn lưu lại thôi." Diệp Niệm Ninh vội vàng phủ nhận.

"À, được rồi." Thời Yến An bên ngoài vân đạm phong khinh, không nhìn ra bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy thất vọng.

Diệp Niệm Ninh nhận ra tâm tình Thời Yến An có chút dao động, nghĩ có lẽ trong lúc vô tình mình đã làm Thời Yến An tổn thương, vì vậy vội vàng nói: "Nhưng anh là người đầu tiên tôi gửi video này cho đó."

Thời Yến An nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua, tiến vào cơ thể, chảy đến tứ chi, truyền vào mỗi một ngóc ngách.

Cả người đều thấy ấm lên.

"Vì sao?" Hắn giật giật môi, nhẹ giọng hỏi.

"Bởi vì anh là anh của của tôi mà!" Diệp Niệm Ninh trả lời như thể đó là đương nhiên.

"Thanh Lâm cũng là anh của cậu." Hiện tại Thời Yến An cảm thấy mình nhất định phải nhận được đáp án. Anh đã nhận ra, trong lòng Diệp Niệm Ninh, hình như anh cũng là một sự tồn tại khác biệt với mọi người.

"Anh trai tôi không hay coi mấy cái này."

Không hiểu sao nói mấy lời này ra Diệp Niệm Ninh lại thấy hơi chột dạ. Hứ, nếu không phải vì nhiệm vụ tôi mới không làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái thế này!

"Diệp Niệm Ninh." Thời Yến An ôn nhu gọi tên Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh nghe anh gọi, trái tim giống như bị thứ gì đánh trúng, thịch!

"Sao...sao vậy?" Diệp Niệm Ninh đột nhiên bị cà lăm.

"Trong lòng em, tôi là ai?"

Diệp Niệm Ninh định nói là hàng xóm kiêm bạn tốt thôi, nhưng cậu phát hiện lời đã đến bên miệng bản thân rồi lại căn bản không nói nên lời. Trong lòng cậu tự hỏi mình và Thời Yến An ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ là bạn tốt thôi ư?

Hình như là vậy, dù sao quan hệ của hai người cũng không có tiến thêm bước nào.

Mà hình như cũng không phải, dù không có nhiệm vụ mưa sao băng này, cậu ở đây thấy mưa sao băng vẫn sẽ gửi video quay được cho Thời Yến An đầu tiên.

Bởi vì, chuyện này đã trở thành thói quen.

Vì phải tạo mối quan hệ tốt với đối tượng mang năng lượng nên cậu có thói quen kể hết cho Thời Yến An những chuyện thú vị trong cuộc sống của mình.

Thế nhưng chuyện này làm sao nói ra được, tuyến tình cảm lại đột nhiên đi lệch quỹ đạo?

Từ từ, tuyến tình cảm?

Cậu với Thời Yến An...?

"Được rồi, nếu em không biết nên nói thế nào thì đừng nói." Thời Yến An cuối cùng cũng từ bỏ, trừ đáp án mà anh lúc nào cũng muốn nghe, còn lại bất luận là đáp án nào khác anh đều không cần.

"À. Vậy tạm biệt, tôi còn phải ghi hình nữa."

Diệp Niệm Ninh nói xong không đợi Thời Yến An kịp phản ứng đã cúp máy trước. Cậu cất điện thoại di động vào túi quần, gõ đầu mình.

Diệp Niệm Ninh, con mẹ nó mày nghĩ cái gì vậy? Một người tốt như Thời Yến An, mày không thể kéo người ta xuống được.

Thời Yến An nhìn màn hình bị cúp máy, hít một hơi thật sâu rồi xoay người lấy khăn ướt trên bàn lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình.

Có lẽ em không biết, kỳ thật, mỗi khi đối mặt với người trong lòng, tôi vẫn chẳng có cách nào bình tĩnh được.