Người phục vụ đưa Diệp Niệm Ninh đến trước cửa phòng 'Thuần Bạch', Diệp Niệm Ninh lùi về sau một bước rồi đi đến cửa phòng cách vách nhìn nhìn, rồi sau đó ngạc nhiên nói: "Bên cạnh đây là 'Tuế Mộ' nha! Ha! Thật đúng là trùng hợp!"
"Vâng, vậy Diệp tiên sinh ngài tự mình vào trước nhé, có yêu cầu gì thì gọi tôi là được."
Diệp Niệm Ninh gật đầu rồi đến trước cửa phòng 'thuần bạch' gõ gõ, Thời Yến An đang uống nước nghe tiếng gõ cửa liền vội vàng đứng dậy đi ra mở, "Cậu đã đến rồi, mau vào ngồi đi!"
"Ừm, anh gọi đồ ăn chưa?" Diệp Niệm Ninh nhìn lướt qua bàn ăn trống rỗng, hỏi.
"Có gọi một ít, nhưng vì tôi không biết cậu thích ăn món gì nên không dám gọi nhiều, tự cậu xem thực đơn rồi gọi những món cậu thích nhé."
Thời Yến An đưa thực đơn cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh nhận lấy rồi tùy ý liếc sơ vài lần, lại hỏi: "Anh đã gọi những món nào thế?"
"Thịt thăn xào chua ngọt, gà hầm khoai tây, cá hấp, cánh gà chiên Coca."
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, "Đều là những món không cay?"
"Ừ, tôi không giỏi ăn cay lắm, nếu cậu thích ăn cay thì cứ gọi."
"Được." Diệp Niệm Ninh ra cửa vẫy vẫy tay với người phục vụ cách đó không xa, chờ sau khi phục vụ tiến vào cậu mới nói: "Cho tôi một đĩa bánh bí ngô, rồi thêm một lon Coca, là loại lớn nhé."
"Vâng thưa tiên sinh, xin hỏi ngài còn yêu cầu gì khác không ạ?"
"Không có, cảm ơn!"
Lúc người phục vụ ra ngoài đóng cửa, Diệp Niệm Ninh đã ngồi lại vào chỗ ngồi, Thời Yến An cười hỏi cậu: "Không gọi món ăn sao?"
"Không gọi, hai người ăn bốn món là đủ rồi, gọi nhiều nhất định cũng sẽ ăn không hết."
Thời Yến An gật đầu đồng ý, tiếp đó nói: "Cảm ơn cậu tối hôm qua đã đưa tôi đến khách sạn."
"Đã mời tôi bữa cơm thì không cần nói cảm ơn làm gì." Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt với anh, cười nói.
"Được."
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, Diệp Niệm Ninh theo thói quen tính lấy điện thoại ra chơi, nhưng nghĩ tới một mình mình chơi điện thoại hình như không được lễ phép cho lắm, vì thế liền yên lặng đặt điện thoại sang một bên.
Thời Yến An thấy động tác nhỏ của Diệp Niệm Ninh, không nhịn được mà bật cười, em trai này của Thanh Lâm còn rất thú vị.
Diệp Niệm Ninh kỳ quái nhìn anh hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì, nghe nói hồi chiều cậu cãi nhau với người đại diện cũ?"
Nghĩ đến tuyển tập video Diệp Niệm Ninh mắng người ta trong lúc vô tình mình lướt qua Thời Yến An lại càng cảm thấy buồn cười, trong video Diệp Niệm Ninh mắng người thực sự giống như một khẩu súng liên thanh vậy, bằng bằng bằng bắn mãi không ngừng, không chỉ có tỉ lệ ghi bàn cao mà sát thương cũng thật sự rất cao, anh cảm thấy nếu như mình bị Diệp Niệm Ninh mắng một trận như vậy nhất định sẽ trầm cảm cả ngày mất.
"Đó cũng đâu thể coi là cãi nhau đúng không? Cùng lắm là chỉ ôn lại chút chuyện cũ bình thường mà thôi." Diệp Niệm Ninh nhìn người phục vụ đem đồ ăn lên hết rồi mới nói với Thời Yến An.
"Cảnh sát cũng bị cậu gọi tới mà còn bảo là ôn chuyện?"
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn anh hừ một tiếng, "Tôi không có việc gì làm muốn mời chú cảnh sát tới uống trà, không được sao?"
"Được được được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, ăn cánh gà nhé." Thời Yến An gắp một cái cánh gà bỏ vào chén Diệp Niệm Ninh, cười nói.
"Anh cũng ăn nhiều một chút." Diệp Niệm Ninh gắp một đũa thịt thăn bỏ vào chén Thời Yến An, xem như đáp lễ.
Thời Yến An gật đầu, không nói nữa.
Lúc này bầu không khí giữa hai người trái lại vậy mà không còn lúng túng, có lẽ cũng vì đều đang chuyên tâm ăn uống cho nên dù có lúng túng thì chính bọn họ cũng xem như không cảm nhận được đi.
"Tinh tinh! Tinh tinh!"
Âm thanh thông báo của điện thoại không ngừng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ở khu ghế lô, Diệp Niệm Ninh cười cười xin lỗi với Thời Yến An, sau đó cầm lên mở WeChat ra.
( Người đại diện Tống đại ): Đỗ Nhược đã bắt đầu bán thảm trên Weibo, có không ít fans đã thoát fans rồi quay lại xỉ vả, muốn tôi giải quyết một chút hay không?
Diệp Niệm Ninh rời khỏi WeChat mở Weibo nhìn xem, cậu lại lần nữa vinh hạnh ôm đồm ba hot search trên Weibo.
"Đỗ Nhược đến phòng làm việc Diệp Niệm Ninh gây sự!"
"Diệp Niệm Ninh báo cảnh sát, Đỗ Nhược đền tiền ngay tại chỗ!"
"Đoàn đội trước kia của Diệp Niệm Ninh tất cả đều bị đổi, nội tình lại bởi vì bệnh ngôi sao tùy hứng của cậu ta!"
Chỉ nhìn tiêu đề của ba hot search Weibo là cậu cũng có thể đoán được Đỗ Nhược đã đăng bài bán thảm gì lên Weibo, cậu cạn lời trợn tròn mắt, không vào Weibo Đỗ Nhược xem nội dung Weibo của hắn, mà là trực tiếp biên soạn một bài rồi đăng lên Weibo.
Bố Ninh Online dỗi V: @ Đỗ Nhược, thế nào? Hồi chiều nay anh mới bị tôi kiện vì tội phá hoại của cải vật chất mà, tối nay thì lại muốn bị tôi kiện vì tội phỉ báng vu cáo hãm hại người khác hả? Có phải anh đã quên bối cảnh của bố Ninh anh rồi hay không? Chỉ như vậy mà cũng dám đối nghịch với tôi? Ông đây không dùng thế lực thì anh thật sự cho rằng nhà họ Diệp tôi là quả hồng mềm sao?
Hôm nay tôi ở đây là có lời nói muốn nói rõ với anh, Diệp Niệm Ninh tôi cho dù có là một ngôi sao tùy hứng muốn đổi đoàn đội thì làm sao? Tôi chính là không thích nhìn anh và cái đoàn đội kia thì thế nào? Nếu tôi có năng lực có thể đổi các người đi giúp sắc màu cuộc sống tôi vui vẻ tại sao lại không đổi?
Anh muốn giả vờ mất trí nhớ để quên đi những việc làm các người đã hãm hại tôi, bán tôi và muốn phá hủy sự nghiệp của tôi sao? Tôi không tới tìm anh tính sổ trước thì anh nên cảm ơn vì mình đã rất may mắn, không ngờ tới chính bản thân anh lại muốn xông lên tìm mắng, anh có lai lịch gì mà điên cuồng như vậy hả!
Thật mẹ nó đúng là càng nhân nhượng lại càng lấn tới, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám tới tranh luận với tôi, anh cẩn thận tôi vả mồm anh đấy!
Đăng Weibo xong sau đó Diệp Niệm Ninh lại trả lời tin nhắn WeChat cho Tống Tử Khiêm: Tự tôi có thể PR, anh không cần phải xen vào việc này.
( Anh trai thân yêu ): Em có chuyện gì? Đỗ Nhược sắp leo lên trên đầu em khi dễ rồi sao em không nói với anh tiếng nào? Thói quen thích cáo trạng trước kia của em đâu?
Diệp Niệm Ninh nhìn câu cuối cùng không hiểu sao lại có hơi hoài niệm, thời còn đi học cậu bị không ít bạn bè bắt nạt vì chiều cao khá lùn, mỗi một lần chịu ủy khuất cậu liền chạy tới trước mặt anh trai bán thảm một trận, anh cậu sẽ thu thập những người đã bắt nạt đó thay cho cậu, bây giờ ngẫm lại, lúc ấy cậu thật là ngốc, có thể tự dùng miệng giải quyết sao phải để anh trai động thủ tay chân?
( Niệm Niệm ): Ối dào, đây đều là việc nhỏ, tự em có thể xử lý.
"Fans của cậu còn rất thú vị." Thời Yến An mới lướt tới Weibo Diệp Niệm Ninh, vừa lật lại các bình luận vừa cười nói.
"Hửm? Anh theo dõi Weibo của tôi?"
"Ừm."
"Vậy tôi cũng sẽ theo dõi anh lại, nickname của anh là gì?"
"Không cần đâu, cậu làm vậy fans cậu thịt tôi thì làm sao đây?" Thời Yến An trêu ghẹo nói.
Diệp Niệm Ninh xua xua tay nói: "Sẽ không, nhóm Bánh Mật đều rất nghe lời tôi nói."
"Vậy được rồi." Thời Yến An đưa trang cá nhân Weibo của mình cho Diệp Niệm Ninh xem, Diệp Niệm Ninh liếc liếc nhìn một cái sau liền tìm kiếm và theo dõi anh.
Diệp Niệm Ninh lật xem Weibo của anh một chút, khi nhìn thấy chứng thực của anh thì trực tiếp kinh hô lên, "Anh là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện thủ đô?"
Thời Yến An nhướng mày, cười hỏi: "Thế nào? Rất kinh ngạc?"
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Nhìn anh cũng không giống một bác sĩ chút nào."
"Vậy cậu cảm thấy tôi giống gì?"
"Giống một người mẫu, diễn viên đại loại vậy."
"Tại sao cảm thấy như vậy?"
"Vì anh đẹp."