Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 19




Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Hạ Chí quay về chỗ ngồi của mình. Xa Ly Tử rõ ràng nhận thấy sự khác lạ của anh, lặng lẽ từ phía sau chọc vào vai anh.

"Này...sao vậy?"

"Không có gì." Hạ Chí đáp mà không nhìn cô.

Xa Ly Tử chớp chớp mắt nhìn bóng lưng của anh, luôn cảm thấy hôm nay anh lạnh lùng hơn ngày thường một chút.

Sau khi tan học, Xa Ly Tử nhìn thấy Hạ Chí đứng dậy đi đến bàn của Tô Hiểu Khinh, không biết anh nói gì mà người kia đã đi ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng.

Cô trố mắt ngạc nhiên.

Trên hành lang không một bóng người, Tô Hiểu Khinh ngượng ngùng đứng trước mặt Hạ Chí, hai tay đút trong túi đồng phục nắm chặt, ánh mắt cụp xuống không dám nhìn anh.

"Cậu tìm tôi...có chuyện gì vậy?" Cô ta nhẹ giọng hỏi, giọng nói ngọt ngào hơn trước vô số lần, nhưng thay vào đó một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu truyền đến.

"Tô Hiểu Khinh."

Trong đầu cô ta lập tức xuất hiện một loại linh cảm không tốt. Tô Hiểu Khinh ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt dường như đã đóng băng của Hạ Chí. Gương mặt mang sắc ửng đỏ của cô ta biến mất, thay vào đó là gương mặt trắng bệch.

Ngay lập tức, hình ảnh anh xách xô nước đổ lên đầu Lý Sa không ngừng hiện lên trong đầu. Tô Hiểu Khinh rùng mình một cái.

"Những chuyện xảy ra với Xa Ly Tử dạo gần đây là do cậu làm phải không?" Hạ Chí hỏi, cô ta chưa kịp trả lời thì anh đã tiếp tục lạnh lùng thêm vào.

"Hi vọng cậu thu ngay mấy loại hành động mờ ám kia đi, nếu không thì—" Hạ Chí nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm, đôi môi lạnh nhạt mở ra rồi khép lại, anh phun ra những lời không chút cảm xúc.

"Tôi sẽ hủy hoại danh tiếng của cậu."

Tô Hiểu Khinh lùi lại hai bước, nơi bàn tay đang nắm chặt truyền đến từng cơn đau, như thể móng tay đã cắm sâu vào da thịt.

Nước mắt không kìm được mà trào ra.

"Trong mắt cậu, tôi không là gì ư?" Cô ta bất đắc dĩ nghẹn ngào, đôi má xinh xắn đẫm lệ, đôi mắt ửng hồng, trông rất đáng thương.

Vẻ mặt Hạ Chí không thay đổi, giọng nói lạnh lùng như trước, không hề có chút cảm xúc. "Chỉ là bạn cùng lớp."

"Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà cậu ta có sự khác biệt! Chẳng qua hai người chỉ quen nhau sớm hơn vài năm mà thôi!"

Nếu là một cô gái giỏi giang hơn mình, Tô Hiểu Khinh sẵn sàng thừa nhận thất bại, nhưng bên kia lại là một Xa Ly Tử kém cô về mọi mặt.

Tô Hiểu Khinh ghen đến mức phát điên.

"Không phải việc của cậu." Hạ Chí nói xong liền nhẹ nhàng xoay người. Tô Hiểu Khinh không nhịn được nữa, cơ thể chậm rãi trượt dọc theo bức tường xuống đất, cô ta vươn tay ôm chặt lấy mình.

"Đúng rồi-" Hạ Chí chợt nhớ ra điều gì đó, dừng chân, hơi quay mặt sang nhìn cô ta rồi ôn tồn nói: "Hy vọng cậu sẽ nhớ lời tôi vừa nói, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."

"Cậu thích cậu ta ở điểm nào?"

Khi Hạ Chí quay người rời đi lần nữa Tô Hiểu Khinh đã ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt, cô ta không cam lòng tiếp tục hỏi.

Hạ Chí hơi dừng chân, nhưng không quay đầu nhìn cô ta, chỉ thốt ra hai chữ rất rõ ràng. "Tất cả."

Tô Hiểu Khinh chuyển lớp, trưa hôm đó cô ta đến gặp giáo viên chủ nhiệm lớp. Buổi học chiều, bàn ghế của cô ta đã biến mất.

Tần Phi chọn lại lớp trưởng và trực tiếp chỉ định Hứa Tự.

Thành tích của cô ấy từ trước đến nay luôn nằm top 3, tính tình và học lực đều tốt, tính cách trầm ổn, hào phóng và dễ gần.

Theo lý mà nói cô ấy là ứng cử viên phù hợp hơn cả Tô Hiểu Khinh, nhưng có vẻ như vì gia đình của Tô Hiểu Khinh có mối quan hệ thân thiết với lãnh đạo nhà trường nên cô ta đã được chỉ định làm lớp trưởng ngay khi bắt đầu khai giảng.

Người hạnh phúc nhất là Xa Ly Tử, cô ngay lập tức chạy đến bàn của Hứa Tự sau giờ học, ôm chầm lấy cô ấy đầy phấn khích: "Thật tuyệt! Tự Tự, sau này sẽ có người chở che cho tớ rồi!"

"Đừng, tớ là người ngay thẳng." Hứa Tự nhanh chóng vươn tay muốn từ chối. Xa Ly Tử ôm cô ấy cười vui vẻ, trên mặt mang vẻ lấy lòng.

"Này, giữa chúng ta có quan hệ gì chứ, đừng để những thứ này phá hỏng."

"Không, không, tớ vẫn muốn..." Hứa Tự nở nụ cười.

Xa Ly Tử đánh cô ấy một cái, giả vờ hờn dỗi: "Đáng ghét!"

So với việc Hứa Tự được chỉ định làm lớp trưởng, cô càng tò mò về lý do Tô Hiểu Khinh đột ngột chuyển lớp hơn.

Xa Ly Tử đưa tay chọc vào lưng Hạ Chí.

"Nói." Anh theo thói quen không nhìn cô.

"Cậu nói gì với Tô Hiểu Khinh vậy? Sao cậu ta chuyển lớp đột ngột thế?" Xa Ly Tử tiến lại phía sau lưng anh, như thể đang thu thập một loại tình báo nào đó.

Vương Tiểu Hổ nhìn người đang nằm trên bàn học của mình, khẽ dời ghế lùi mấy bước, cũng không tỏ vẻ khó chịu gì khác.

Hạ Chí hồi lâu không trả lời, ngay khi Xa Ly Tử cho rằng anh vẫn bạo lực lạnh với mình như trước, người trước mặt đột nhiên quay lại.

Gương mặt bình thản và đôi mắt sáng như nước.

Xa Ly Tử ngây người, không thể dời mắt đi nơi khác.

Hạ Chí nhẹ giọng nói. "Cậu có biết mỗi lần giáo viên gọi cậu trả lời câu hỏi đều là do cậu ta không?"

"Tớ không biết..." Xa Ly Tử lắc đầu nguầy nguậy.

"Những việc Lý Sa đã làm với cậu hai lần trước cũng là do cậu ta."

"A..."

"Vận rủi của cậu trong khoảng thời gian này hoàn toàn là do Tô Hiểu Khinh gây ra."

"Trời ạ..." Đây là tiếng cảm thán do Vương Tiểu Hổ phát ra. Cậu ta nhìn trời với vẻ khó tin, tự lẩm bẩm: "Quả nhiên độc nhất lòng dạ phụ nữ."

Xa Ly Tử há to miệng ngạc nhiên, không nói nên lời.

Hạ Chí im lặng nhìn cô một lúc, sau đó vỗ đầu cô, giọng điệu dịu dàng. "Cô gái nhỏ, thế giới không đẹp như cậu nghĩ đâu, cậu nên thay đổi dần cách nhìn thế giới này đi!"

Nói xong anh quay người đi. Xa Ly Tử sững sờ hồi lâu mới lấy lại phản ứng, mắt dần trợn tròn, rồi cầm quyển sách trên bàn tát vào đầu anh.

"Phải không!"

"Thay đổi cách nhìn!"

"Tớ nghĩ là cậu nên thay đổi! Cậu đừng suốt ngày làm hoa đào thối ở đó! Cuối cùng người bị thương là tớ!"

Hạ Chí chịu thua, ngoan ngoãn không dám chống cự, co vai ôm đầu để cô trút giận.

"Chết tiệt! Tức quá mà!"

Xa Ly Tử đánh Hạ Chí cũng không thể nuốt trôi cục tức này, khi nghĩ đến những việc tồi tệ mà mình đã trải qua trong thời gian này, lồng ngực cô lại đau vì tức giận. Mệt cho mình còn cảm động vì những việc anh làm.

Thật là lãng phí tình cảm của cô!!!

"Tớ cũng là người vô tội, được không!" Hạ Chí để cô đánh xong rồi ấm ức xoa đầu than thở, từ đầu đến cuối anh cũng là nạn nhân, được không?

"Ai bảo cậu suốt ngày dạy người ta làm bài, nếu cậu giữ khoảng cách thì sẽ không có chuyện gì rồi!" Xa Ly Tử tức giận nói.

Hạ Chí càng thấy xót xa. "Thái độ của tớ rất rõ ràng. Tớ đã từ chối, bảo cậu ta đi hỏi Hứa Tự. Cậu muốn tớ làm thế nào nữa!"

Hừ, Xa Ly Tử nhịn không được nắm lấy khuôn mặt anh, ra sức kéo sang hai bên: "Tất cả đều là lỗi của cái mặt này, cậu là con trai có cần đẹp đến vậy không? "

Hạ Chí nhíu mày, gạt tay cô ra, xoa xoa đôi má ửng đỏ, thì thào. "Trời sinh tớ cũng không có biện pháp nào thay đổi, hiện tại tớ cũng không dám tùy tiện cười với người khác..."

Xa Ly Tử sững sờ, cô đột nhiên nhớ tới trước đây rất lâu, Hạ Chí còn là một đứa trẻ rất thích cười, khi nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, nó đủ ấm áp và tươi sáng để làm tan chảy băng tuyết.

Xa Ly Tử thích nhất dáng vẻ ấy của anh, mỗi lần nhìn thấy Hạ Chí cười cô cảm thấy rất muốn bay lên trời, chạy tới nắm lấy tay anh không nỡ buông ra.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào anh bỗng nhiên không thích cười nữa, cả ngày đều trưng ra vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng, phân chia khoảng cách rõ ràng với người khác.

Chỉ khi hai người ở riêng với nhau cô mới có thể nhìn thấy bóng dáng ngày xưa của anh.

Mềm mại, ấm áp như ánh nắng.

Xa Ly Tử luôn nghĩ rằng chính thời gian và sự trưởng thành đã khiến anh dần trở thành như bây giờ, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng tất cả những điều này có thể là cố ý.

"Có phải cậu không muốn cười chỉ vì sợ gây ra những hiểu lầm không đáng có?" Cô hỏi nhẹ nhàng, với giọng điệu khó tin.

"Đương nhiên là không phải." Hạ Chí nhìn cô một cái. Xa Ly Tử chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy anh nói tiếp: "Chẳng qua là sợ bọn họ thích tớ—"

Hạ Chí dừng lại, nhìn cô ấy một cách ngây thơ. "Khi tớ cười, đôi mắt của những cô gái đó sẽ sáng lên ngay lập tức."

"Tớ hơi sợ."

"..."

Xa Ly Tử nhe răng cười với anh, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy khi cậu cười với tớ, có thấy ánh sáng trong mắt tớ không? "

"Ừ." Hạ Chí ngoan ngoãn gật đầu.

"Cậu có sợ không?" Xa Ly Tử tiếp tục hỏi.

Hạ Chí lập tức lắc đầu lia lịa, rồi giải thích. "Tớ đã quen với điều đó từ khi còn nhỏ."

"..." Xa Ly Tử không còn gì để nói.

"Tại sao cậu có thể tự luyến như vậy?" Xa Ly Tử nghiến răng nghiến lợi nói với Hạ Chí.

Người kia thì dùng vẻ mặt nghiêm túc phản bác. "Sự thật chứng minh, tớ phòng bị chu đáo quả không sai, nếu không thì có thể đã có hàng nghìn Tô Hiểu Khinh xuất hiện."

"Bộp bộp——" Xa Ly Tử chưa kịp nói thì đã có tiếng vỗ tay bên cạnh. Hai người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy Vương Tiểu Hổ nhìn Hạ Chí với vẻ ngưỡng mộ trên mặt, xúc động thở dài.

"Thật tuyệt vời, một buổi biểu diễn hay--"

Để ngăn cản mọi người tiếp tục xem diễn, hai người ăn ý cùng nhau im lặng, nhưng cả buổi chiều cô cứ nhìn Hạ Chí với ánh mắt kỳ lạ.

Khi hai người họ cùng nhau về nhà sau khi tan học, cuối cùng Hạ Chí không thể chịu đựng được nữa.

"Cậu muốn gì?" Anh đưa tay kéo tóc đuôi ngựa của Xa Ly Tử, mặt mày lạnh nhạt pha chút thiếu kiên nhẫn.

Xa Ly Tử nheo mắt nhìn anh từ đầu đến chân, rồi cười lạnh ba tiếng. "Ha ha ha."

"Nói rõ đi, đừng dùng giọng điệu quái gở ấy." Hạ Chí cau mày mắng.

Xa Ly Tử trợn mắt nhìn anh chế nhạo: "Không ngờ cậu lại che giấu nhiều điều như vậy dưới vẻ ngoài lạnh lùng, diễn kịch nội tâm ư."

"Đúng là một diễn viên tài ba."

"Bị cậu phát hiện nên làm sao đây?" Hạ Chí mỉm cười, vươn một tay ra nắm lấy cặp sách của cô, kéo người đến bên cạnh, sau đó cúi người tiến lại gần, môi anh gần như chạm vào vành tai trắng nõn của cô.

"Còn nhiều bí mật trong tớ lắm, về cậu—"

"Cậu có muốn nghe không?"

"C-cái gì..." Anh đã tiến tới quá gần, một luồng hơi nóng lọt vào tai cô giữa những lời nói. Giọng nói của anh cố ý bị hạ thấp, đặc biệt dễ nghe.

Một cảm giác khó tả xuất hiện.

Xa Ly Tử bỗng có vài phần khẩn trương.

Hạ Chí cười hai tiếng, sau đó chậm rãi phun ra hai chữ.