“Được rồi, xem xem còn quên mang cái gì không.” Trước khi kéo khóa vali lại, Tiết Tử Hiên ôn nhu nhắc nhở.
“Em có thể mang theo cái này sao?” Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ laptop đặt ở trên bàn, hắn hiện tại một phân tiền cũng không có, dù sao cũng phải vì sau này rời đi Tiết gia mà tính toán cuộc sống. Người khác nhiều lắm dùng máy tính lên mạng, xử lý công việc, hắn lại có thể sử dụng nó sáng tạo cự ngạch tài phú mà người ngoài khó có thể tưởng tượng.
“Đương nhiên có thể.” Tiết Tử Hiên lập tức cho laptop vào túi, hết thảy thu thập thỏa đáng, hai người dắt tay xuống lầu.
Thấy thiếu gia một tay kéo thùng, một tay nắm đứa nhà quê kia, Tiểu Vương cùng Tiểu Chu phi thường sửng sốt, vội vàng hỏi hắn muốn đi đâu.
Tiết Tử Hiên không đáp, cũng không kêu Tiểu Vương lái xe, chính mình cầm chìa khóa đi lấy xe, bảo thiếu niên chờ ở cổng. Bên ngoài đã là sao trời lấp lánh, ánh đèn huy hoàng, trong bụi cỏ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh tốt đẹp như vậy.
Chu Doãn Thịnh ngồi ở trên vali hành lý, tâm tình thập phần rõ ràng. Sau khi rời khỏi Tiết trạch, trước hết phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hệ thống, sau đó kiếm một số tiền để chạy trốn, đợi sinh hoạt an định rồi mới lên kế hoạch nên trả thù mấy tên súc sinh Tiết gia này như thế nào, về phần Tiết Tịnh Y, để nàng chậm rãi chờ chết cũng là đủ rồi.
Một phần kế hoạch dần dần thành hình trong đầu, cảm xúc dao động cường liệt lại gợi ra hệ thống cảnh giác. Nó phát ra tiếng rít bén nhọn, dùng giọng nói băng lãnh không cảm tình nói: “Kiểm tra đo lường đến túc chủ có ý đồ hủy diệt thế giới song song, hệ thống đại biểu Chủ Thần chấp hành trình tự gạt bỏ. Hiện tại túc chủ còn ba mươi phút hối cải, qua ba mươi phút phút, trình tự lập tức khởi động.” Vừa dứt lời, mặt đồng hồ bắt đầu đếm ngược thời gian.
Chu Doãn Thịnh thông qua một tia tinh thần lực xâm nhập hệ thống cảm giác đến, nó đã khởi động trình tự tự hủy, ba mươi phút súc lực qua đi, nó tùy thời tùy chỗ đều sẽ nổ tung. Hệ thống cùng linh hồn túc chủ buộc định cùng nhau, nếu nó nổ, túc chủ cũng sẽ hồn phi phách tán, lần này cũng không phải là nói đùa.
Tuy rằng nó trở nên nhân từ, nhưng chuẩn tắc tối cao mà Chủ Thần chế định cho nó lại không nhận bất cứ ảnh hưởng nào, một khi có người có ý đồ phá hư cân bằng của thế giới, liền sẽ lọt vào vô tình gạt bỏ. Mà hiện tại, ý tưởng của Chu Doãn Thịnh xúc phạm điểm mấu chốt của nó, bị nó nhận định là dị đoan.
Mẹ, đây đều là chuyện gì! Chu Doãn Thịnh nổi trận lôi đình, lập tức nhảy xuống vali, đi vòng vòng tại chỗ. Tiết Tử Hiên đã hạ quyết tâm dẫn hắn đi, làm một con rối, một lọ chứa phụ trách cung cấp trái tim mới mẻ, hắn căn bản không có quyền lựa chọn.
Nếu khóc lóc om sòm, lăn lộn, quỳ xuống đất cầu xin…. có thể khiến Tiết Tử Hiên đồng ý cho hắn lưu lại, hắn nhất định sẽ không chút do dự đi làm, thế nhưng mấy chiêu số này hữu dụng sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định.
Nếu Tiết Tử Hiên đã đổi diện mạo cho hắn, nhất định đã nghĩ nên an trí hắn như thế nào, trong Tiết trạch chỉ có thể có một Tiết Tịnh Y, căn bản không có cái gọi là anh em sinh đôi.
Hắn càng nghĩ càng phiền não, nhìn nhìn thời gian còn lại trên trí não, rốt cuộc có cảm giác mạng treo sợi chỉ, cái gì gọi là không làm không chết? Là cái này này.
Đang khổ sở suy nghĩ, Tiết Tử Hiên chậm rãi lái xe chạy đến, trong nửa tiếng nếu không thể khiến y thay đổi chủ ý, Chu Doãn Thịnh biết mình chỉ có một con đường chết. Nhưng hắn vẫn chưa tiết lộ nội tâm lo âu, mà là kéo vali, phảng phất như không có gì đi qua.
Đúng vào lúc này, lại một chiếc xe lái vào cổng lớn, ngăn chặn con đường trước mặt Tiết Tử Hiên, Tiết Thụy ôm Tiết Tịnh Y xuống xe, Phúc bá cùng Tiểu Đặng từ cốp xe lấy ra xe lăn gấp, nhanh chóng mở ra, Tiết Lý Đan Ny cũng cùng đi xuống, trong tay ôm một cái chăn lông.
“Đã trễ thế này, các ngươi đi đâu?” Tiết Thụy trầm giọng hỏi thăm.
Tiết Lý Đan Ny đang trải khăn lông lên xe lăn cũng dừng động tác, đầy mặt tức giận: “Sao ngươi lại mặc quần áo thế này? Ở đâu ra? Ngươi còn cắt tóc, ai cho phép ngươi làm như vậy?” Nàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, rất giống giây tiếp theo sẽ nhào lên đến xé nát thiếu niên.
Tiết Thụy nhẹ nhàng đặt nữ nhi lên xe lăn, vỗ vỗ thê tử đang phẫn nộ, ý bảo nàng phủ thêm chăn cho nữ nhi, lúc này mới đi lên trước, hỏi nhi tử đang khởi động xe: “Ngươi muốn dẫn hắn đi nội thành ở?”
Hắn vừa nhìn thấy bộ dáng thiếu niên thay đổi, liền biết đối phương không thể ở lại Tiết trạch nữa. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn mang thiếu niên về, nhi tử có thể đưa nó rời đi đương nhiên tốt nhất, tùy tiện tìm một chung cư giam lỏng lại cũng an toàn hơn ngụ lại Tiết trạch. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nhi tử sẽ nguyện dù bỏ qua muội muội cũng muốn bảo trụ một người xa lạ, cho nên hắn không giống phẫn nộ như Tiết Lý Đan Ny, ngược lại cảm thấy nhi tử suy tính càng chu toàn.
Tiết Tử Hiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn phụ thân đã lâu không gặp, phụ thân hiện tại trẻ trung khoẻ mạnh, ý khí phong phát, chính là thời điểm đắc ý nhất huy hoàng nhất, cũng là thời điểm tàn nhẫn nhất lãnh khốc nhất. Hắn nhất định cho rằng mình tính toán đưa thiếu niên đến nơi khác giam lỏng, cho nên thái độ mới bình thản như thế.
Giam lỏng? Làm sao có khả năng? Hắn đích xác sẽ giấu thiếu niên đi, ngăn chặn người ngoài mơ ước, nhưng đồng thời cũng sẽ tự tay vì em gắn lên đôi cánh, khiến em tự do bay lượn, càng bay càng cao.
Nhưng cũng không thể khiến phụ thân cùng mẫu thân biết mấy ý niệm này, bởi vì Tiết Tử Hiên minh bạch, mình hiện tại chỉ là một nghệ sĩ đàn dương cầm, trừ một số tiền tích lũy xa xỉ, cái gì cũng không có. Hắn cần nhân mạch, cần thế lực, cần nắm giữ quyền lên tiếng trong Tiết gia thậm chí tập đoàn Tiết thị. Như thế mới có thể bảo vệ tốt người âu yếm, mới có thể đấu tránh với tương lai tràn ngập biến số.
Tiết Diêm cường thế tham gia khiến hắn đau mất người yêu, đồng thời cũng minh bạch uy lực của quyền thế cùng tài phú, hắn sớm đã không thể trở lại là người nghệ sĩ đàn dương cầm vì nhạc mà sinh vì âm nhạc mà chết, kiếp này, hắn vì thiếu niên mà sinh, cũng chỉ vì em mà chết.
“Đúng, ta dẫn Tiểu Di đi nội thành, ở nơi này không tiện.” Hắn thoáng gật đầu, ngữ khí đạm mạc.
“Được rồi, tìm một chỗ an toàn.” Tiết Thụy không nói hai lời liền đồng ý, còn từ ái vỗ vỗ đầu thiếu niên.
Hết thảy giống như Chu Doãn Thịnh dự đoán, bọn họ quả nhiên tính toán tìm một nơi càng an toàn để giam lỏng mình, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Quỳ xuống cầu xin sao?
Trình tự tự hủy đã súc lực hoàn tất, tùy thời đều sẽ bùng nổ, trên mặt đồng hồ thời gian đếm ngược cũng đang nhảy rất nhanh, Chu Doãn Thịnh vụng trộm liếc nhìn cổ tay, cảm giác đầu gối mềm nhũn, rất muốn quỳ, hắn miễn cưỡng đứng vững vàng, ấp úng nói:“Ca ca, không phải anh nói ở trong nội thành sẽ tiện chiếu cố muội muội nằm viện sao? Hiện tại muội muội trở lại, chúng ta còn đi sao?”
Tiết Tử Hiên chưa trả lời, Tiết Thụy liền tiếp lời: “Đương nhiên muốn đi, không mấy tháng cháu sẽ khai giảng, chú đã liên hệ một trường học cho cháu, ở tại nội thành đến trường càng tiện lợi, Tịnh Y khỏe lại cũng sẽ qua ở, đến lúc hai anh em lại có bạn, cháu xem Tịnh Y hiện tại, không chịu được mệt mỏi, cũng không chịu được ầm ĩ, cháu lưu lại cũng không thể giúp được gì, không bằng đi qua đó sớm thích ứng hoàn cảnh. Về sau đến trường học, Tịnh Y liền nhờ cháu chiếu cố.”
Nói đến phân thượng này, Chu Doãn Thịnh cũng không có cách, hắn giống như ngại ngùng gật đầu, nội tâm lại không ngừng hét thảm, tâm tình mang tráng sĩ chặt tay quyết tâm đi kéo cửa xe.
Tiết Tử Hiên từ phía sau ôm eo hắn, tay đặt trên đỉnh đầu hắn, ôn nhu nhắc nhở:“Cẩn thận đụng đầu.” Cuối cùng cho vali vào cốp xe, từ bên kia lên xe, khởi động.
Tiết Tịnh Y nãy giờ vẫn trầm mặc không nói mở miệng: “Ca ca, đưa Hoàng Di đi xong anh trở về với em nhanh nhanh nha, em khó chịu.” Dứt lời che ngực, phảng phất tùy thời sẽ té xỉu.
Khoảnh khắc tỉnh lại trong bệnh viện, nàng cho rằng sẽ thấy khuôn mặt nôn nóng của ca ca, thế nhưng bên giường bệnh vây đầy người, lại duy độc không có bóng dáng ca ca. Hắn đi, hắn thế nhưng bỏ đi trong lúc nàng sinh tử không rõ, tại sao có thể như vậy?
Giữa Hoàng Di cùng mình, hắn lựa chọn Hoàng Di. Hắn thừa dịp mình hôn mê dẫn nó đi cắt tóc, mua quần áo, lại hoàn toàn không nghĩ qua, muội muội hắn thương yêu nhất đang hôn mê.
Tiết Tịnh Y khổ sở đến sắp chết mất, trái tim lại không có bất cứ phản ứng gì, bởi vì nó sớm trong liên tục đau đớn biến thành chết lặng. May mà về nhà, biết được ca ca chuẩn bị đưa Hoàng Di đi, nàng mới cảm giác mình sống lại một lần nữa.
Nàng bảo Tiểu Đặng đẩy xe lăn đến bên cạnh xe, thò đầu nhìn vào cửa kính xe, lại làm nũng: “Ca ca mau trở về nha, em chờ anh.” Về phần anh em sinh đôi, ngay cả một câu gặp lại sau cũng không thèm nói.
Chu Doãn Thịnh không lưu tâm đến thái độ nàng lạnh lùng, hắn biết, mình có thể lưu lại hay không đều phải nhờ vào Tiết Tịnh Y. Xoa xoa đầu gối bủn rủn, hắn thuần lương hỏi: “Ca ca đem em đưa xuống núi rồi trở về sao? Một mình em ở lại bên ngoài?”
“Sao lại như vậy? Tiểu Chu cũng cùng đi.” Tiết Thụy vẫy tay kêu trợ lý.
Tiểu Chu vội vàng chạy qua, chui vào hàng ghế sau.
Ánh mắt Tiết Tử Hiên dị thường lạnh lẽo, lại vẫn áp chế lòng tràn đầy không kiên nhẫn, ôn nhu sờ sờ gò má hơi phúng phính như trẻ con của thiếu niên, bình tĩnh nói: “Sẽ không để em ở một mình, ca ca ở cùng em.” Dứt lời nhìn về phía ngoài cửa sổ, biểu tình nhu hòa đã bị hờ hững thay thế: “Tiểu Chu xuống xe! Tiết Tịnh Y, ngươi trở về ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chúng ta đi.”
Tiết Tịnh Y cảm giác không đúng, mười ngón bám chặt cửa sổ xe, vội la lên: “Có ý gì? Ca ca sẽ không trở lại sao? Anh muốn ở lại với Hoàng Di trong nội thành?”
Đợi Tiểu Chu trong lòng run sợ xuống xe, Tiết Tử Hiên chậm rãi ấn nút kéo cửa sổ xe lên, vừa không trả lời, cũng keo kiệt cho nửa ánh mắt, lái xe ra cổng lớn.
Tiết Tịnh Y sợ mười ngón bị cửa sổ xe kẹp lấy, không thể không rụt tay lại, sửa thành nắm chặt tay nắm cửa, khóc hô: “Ca ca đừng đi, đừng bỏ lại Tịnh Y, Tịnh Y khó chịu, hôm nay Tịnh Y thiếu chút nữa đã chết rồi, ca ca biết không?” Bị ngươi tra tấn đến chết!
Sắc mặt nàng trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, tóc bị gió đêm thổi rối tung, giống như lệ quỷ, vừa khóc vừa gọi, còn liên tiếp kéo nắm cửa xe, ý đồ mở cửa xe ra.
Đám người Tiết Thụy bị bộ dáng điên cuồng của nàng làm hoảng sợ, đợi phục hồi tinh thần, xe lăn của nàng đã bị xe lôi đi một đoạn, thân mình cũng lung lay sắp đổ, mắt thấy liền muốn té xuống đất. Nếu bị kéo một đoạn trên con đường phủ đá vụn này, không chết cũng bị thương.
Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny đuổi theo, một bên gõ cửa sổ xe, một bên cao giọng ra lệnh nhi tử dừng lại, Phúc bá càng là không muốn mạng ngăn cản trước xe, biểu tình vừa giận vừa kinh sợ.
Chu Doãn Thịnh mặt dán trên cửa kính xe, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiết Tịnh Y, thấy tình cảnh như vậy, vội vàng cầu xin Tiết Tử Hiên dừng xe.
Tiết Tử Hiên vốn định xem Tiết Tịnh Y trở thành người trong suốt, nhưng hiện tại xem ra, ý tưởng này chỉ là hắn nhất sương tình nguyện. Hắn có thể không phản ứng Tiết Tịnh Y, Tiết Tịnh Y lại sẽ quấn chặt hắn không buông, cảm xúc phẫn nộ dần dần bốc lên, căm hận áp lực dưới đáy lòng, ác niệm vốn muốn quên đi, một cỗ một cỗ phun trào ra ngoài.
Hắn không thể nhịn được nữa, đột nhiên đập mạnh còi xe trên tay lái, ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba. Tiếng còi xe bén nhọn chói tai vang vọng bầu trời đêm, khiến đám cẩu xung quanh giật mình sủa loạn.
Đám người Tiết Thụy hoảng sợ, Tiết Tịnh Y lại phảng phất không nghe thấy, lực chú ý của nàng chỉ tập trung trên tay, nàng chết cũng sẽ không buông xe ca ca ra, tình nguyện bị hắn lôi kéo trở thành một bộ thi thể huyết nhục mơ hồ cũng không nguyện ý trơ mắt nhìn hắn đi với Hoàng Di. Nàng biết ý nghĩ của mình có chút cố chấp, có chút bệnh hoạn, nhưng nàng không đổi được, cũng không muốn sửa đổi. Nàng nhất định nhất định phải bảo vệ ca ca, thẳng đến lúc tử vong.
Tiết Tử Hiên tuyệt sẽ không giết người trước mặt thiếu niên, chẳng sợ hắn hiện tại sớm bị hận ý xông đầy đầu óc. Hắn khó chịu bới tóc, lập tức lại ôn nhu như nước sờ sờ gò má trắng nõn của thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Ở trên xe chờ anh.”
Xuống xe, vòng đến bên cạnh Tiết Tịnh Y, hắn áp lực gầm nhẹ: “Tiết Tịnh Y, ngươi điên rồi!”
Chu Doãn Thịnh ghé vào trên cửa kính xe quan sát, tâm tình thập phần vi diệu. Lúc đối mặt mình, thanh niên ôn nhu săn sóc, nhẹ giọng thầm thì, là một thân sĩ mười phần mười, đối mặt người ngoài lại lạnh lùng xa cách, hờ hững, có vẻ cao cao tại thượng đối mặt với Tiết Tịnh Y từng vạn phần sủng nịch, lại đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình, nóng nảy, ghét cay ghét đắng, như là có thâm cừu đại hận.
Người này, chẳng lẽ là…… bị tâm thần phân liệt? Nghĩ đến nơi này, Chu Doãn Thịnh dường như thể hồ quán đỉnh vỗ trán một cái, Tiết Tử Hiên thật đúng là bệnh không nhẹ đâu.
“Ca ca, cầu xin anh lưu lại đi, không có anh em thật sự rất kinh hoàng, anh biết không? Có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, em sẽ chết đó, chẳng lẽ anh không thương em sao? Chẳng lẽ anh nỡ ngay cả em chết đều không thể gặp mặt em lần cuối sao? Ca ca, cầu anh lưu lại theo giúp em đi hết sinh mệnh ngắn ngủi này, em không có bao nhiêu thời gian.”
Tiết Tịnh Y khóc đến mức không kịp thở, nàng chưa từng muốn chết, nếu có thể vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ca ca, sao nàng nỡ chết đi, chẳng sợ dùng hết toàn lực cũng muốn sống sót. Thế nhưng nàng tất yếu nói mình nói đến thê thảm vô cùng, không biết lúc nào, nàng thế nhưng cần lấy sinh mệnh của mình đến cầu xin ca ca ban cho một ánh mắt thương hại, sao nàng lại trở nên hèn mọn như thế?
Hoàng Di, này hết thảy đều là Hoàng Di tạo thành, nếu không có nó thì thật tốt. Tiết Tịnh Y thuận thế quỳ rạp xuống đất, gắt gao ôm lấy hai chân ca ca, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, trong lòng lại ùa lên hận ý cường liệt.
Vợ chồng Tiết thị lòng như dao cắt, vội vàng chạy qua đỡ nàng, còn không ngừng mắng nhi tử vẫn đứng yên bất động.
Khóc lóc om sòm, lăn lộn, quỳ xuống đất cầu xin, mấy cái này đều là chiêu số mình định dùng, hiện tại đều bị Tiết Tịnh Y dùng tới, vở kịch luân lý này thật là phấn khích! Chu Doãn Thịnh ghé vào trên cửa kính xe xem vui vẻ, trên mặt lại mang theo biểu tình hoảng loạn cùng đau lòng.
Tiết Tử Hiên buông mi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tiết Tịnh Y nội tâm tràn ngập khoái ý, cũng quanh quẩn bi ai cùng chán ghét. “Chẳng lẽ anh nỡ ngay cả em chết đều không thể gặp mặt em lần cuối”, lời này nàng căn bản không cần thiết hỏi, bởi vì kiếp trước, hắn chính là làm như vậy. Hắn không có gặp nàng lần cuối, bởi vì tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là sống không bằng chết.
Nàng được giải thoát, hắn vẫn còn đau khổ giãy dụa trong vực sâu tuyệt vọng, rốt cuộc ai càng đáng thương? Ai lại càng đáng giận? Kỳ thật ai cũng đáng thương hại, cũng đều đáng giận.
Hắn khom lưng, tách mở ngón tay cứng như kìm sắt của nàng, giải cứu hai chân mình, sau đó ôm nàng lên xe lăn, đạm mạc mở miệng: “Trở về đi, đừng làm loạn nữa.” Ngữ khí không chút để ý, như là đang trấn an một con mèo con chó.
“Không cần! Em không để anh đi đâu! Em sẽ chết, em sẽ chết thật đấy!” Tiết Tịnh Y cứ như điên rồi, thân thể tùy theo run lên bần bật.
“Thuốc thuốc, nhanh đi lấy thuốc!” Tiết Lý Đan Ny cũng khóc, nước mắt làm ướt lớp trang điểm tinh xảo, khiến nàng có vẻ cực kỳ chật vật.
Tiết Thụy kéo lấy nhi tử, ác thanh ác khí trách mắng: “Tịnh Y đều như vậy ngươi còn đi, ngươi có còn là con người không? Ngươi có tâm hay không?” Ngược lại nhớ tới nhi tử mắc chứng thiếu sót tình cảm, lập tức ngậm miệng, đáy mắt ùa lên vẻ bi thương. Nhi tử xác thật không có tâm, này không thể trách được hắn, chỉ có thể trách bọn họ không thể cho hắn một thân thể khỏe mạnh.
Phúc bá cùng Tiểu Đặng lấy ra hòm thuốc đặt ở trong xe, tìm kiếm lung tung một trận, lọ thuốc bình thường đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất, hiện tại thế nhưng tìm như thế nào cũng tìm không thấy, thật vất vả tìm được, khi mở nắp hộp tay lại run lên, thuốc rơi vãi đầy đất.
Vào lúc này, Chu Doãn Thịnh cảm giác đã đến lúc, vội vàng cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xe, lảo đảo chạy qua, vươn tay cũng không dám chạm đến thiếu nữ đang run rẩy, chỉ có thể sửa thành ôm lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của thanh niên, khóc cầu: “Ca ca, chúng ta không đi nữa được không? Tịnh Y bệnh nghiêm trọng như vậy, em muốn ở lại bên cạnh nàng, em chỉ có nàng là người thân duy nhất mà thôi!”
Tiết Tịnh Y khóc thê thảm hơn đi nữa, cũng vô khơi dậy một chút thương hại từ Tiết Tử Hiên, sau đó thiếu niên chỉ là đỏ khóe mắt, nước mắt lóng lánh chưa lăn xuống, chỉ ngưng tụ tại trong mắt, ánh lên một tầng thủy quang, liền khiến tim hắn đau như bị đao cắt, đau không thể chịu đựng được. Hắn vội vàng ôm lấy em, dùng ngón tay lau đi ngấn lệ trong mắt em, trầm mặc một hồi lâu mới thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta không đi nữa, đừng khóc, nàng sẽ không sao, nàng sẽ khỏe lên.”
Hắn thật không hề có biện pháp với người trong lòng, em muốn lưu lại, hắn chỉ có thể lưu lại với em, em muốn bay cao, hắn chỉ có thể tự tay vì em gắn lên đôi cánh, nếu có thể được đến tâm em, hắn nguyện ý trả giá hết thảy.
Phúc bá nghe lời ấy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới vững vàng lấy ra vài viên thuốc, cho vào trong miệng tiểu thư, Tiểu Đặng vội vàng giúp cho uống nước.
Tiết Tịnh Y đang run rẩy mơ hồ nghe được những lời này, trái tim đau đớn bị cắt bỏ, nguyên lai nước mắt của nàng, cầu xin, thậm chí tính mạng, lại so ra kém một câu vô cùng đơn giản của Hoàng Di.