Bởi vì muội muội qua đời, Tiết Tử Hiên biết mình là một con quái vật. Năm ấy hắn mười một tuổi, vì tham gia cuộc thi đàn dương cầm quốc tế Chopin, mỗi ngày đều ở trong phòng đàn luyện tập. Hắn nhớ rõ bỗng nhiên có một ngày, mẫu thân xông tới, nức nở nói, “Tử Hiên, muội muội ngươi qua đời, đi xem xem nàng đi.”
Hắn đi ra phòng đàn mới phát hiện trong nhà đã bố trí xong linh đường, muội muội chưa đầy một tuổi nằm trong một cái quan tài nho nhỏ, trên người bọc một cái tã lót mới tinh. Nàng sinh ra liền mắc chứng động kinh, cứu trị mấy tháng cuối cùng vẫn đi. Mẫu thân ghé vào trên quan tài khóc rống thất thanh, tê tâm liệt phế hô tên muội muội, phụ thân hai mắt đỏ bừng yên lặng rơi lệ, biểu tình đồng dạng bi thống vạn phần. Tiết Tử Hiên sờ trái tim mình, lại phát hiện nó rất bình tĩnh. Hắn không thể cảm thụ bọn họ đau đớn, cũng vô pháp dung nhập vào gia đình này. Khi bọn họ vì muội muội bệnh mà bận trước bận, hắn thậm chí ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi một câu.
“Ngươi mau xem xem nàng a! Biểu tình của ngươi là gì thế hả? Chẳng lẽ ngươi không thương tâm khổ sở sao?” Mẫu thân hiển nhiên phát hiện hắn dị thường, đem hắn thờ ơ đặt trên quan tài nho nhỏ, khiến hắn đối diện với muội muội đã chết. Hắn hờ hững nhìn chằm chằm nàng, hốc mắt khô ráo, hồi lâu sau, mẫu thân buông tay, dùng một loại ánh mắt lạ lùng kỳ dị nhìn kỹ hắn.
An táng muội muội, mẫu thân dẫn hắn đi gặp bác sĩ tâm lý, từ nay về sau hắn bắt đầu khoảng thời gian trị liệu dài đến năm năm. Hắn chậm rãi tiếp nhận sự thật mình là một quái vật không có tâm, người như vậy không thể thể hội cảm thụ của người khác, không rõ cái gì là bi thương, cái gì là vui sướng. Hắn đối với chuyện này chỉ là cười nhạt, bởi vì hắn biết, âm nhạc có thể khiến hắn cảm nhận được bi thương, cũng có thể khiến hắn cảm giác được sung sướng. Ở trong thế giới âm nhạc, hắn là hoàn chỉnh.
Nhưng rất nhiều năm về sau, khi người trong số mệnh kia xuất hiện, hắn mới hiểu được cái gì gọi là thật sự hoàn chỉnh. Trước đó, thế giới của hắn là hai màu đen trắng, tựa như những phím đàn dương cầm, sau đó, sắc thái xinh đẹp nhất thế gian vì em đến mà phân phân dũng mãnh tràn vào thế giới của hắn, đó là sáng lạn và mỹ lệ hắn chưa bao giờ lãnh hội qua.
Mẫu thân mắc phải bệnh trầm cảm, thậm chí xuất hiện khuynh hướng tự sát, vì giúp nàng giảm bớt bệnh tình, phụ thân thu dưỡng một bé gái. Nhưng thật bất hạnh, lúc bé ba tuổi, không ngờ kiểm tra ra có bệnh tim bẩm sinh. Bởi vì Tiết gia đã mất một nữ nhi, dù có thế nào cũng không thể buông tay nữ nhi này, vì thế, cha mẹ không tiếc hết thảy chữa trị cho nàng. Tiết Tử Hiên đã minh bạch mình không giống người thường, cũng học được che giấu. Dù cho hắn đối không hề có cảm tình với muội muội này, cũng miễn cưỡng tiếp nhận nàng thân cận, vì thế bắt đầu có thói quen mang bao tay, đó là tầng phòng vệ cuối cùng của hắn.
Lên sáu tuổi, nàng triển lộ thiên phú về đàn dương cầm, hắn bắt đầu nhìn đến nàng, nghĩ rằng nàng xuất hiện ở Tiết gia có lẽ là thiên ý. Hắn vui vẻ chỉ bảo sở hữu hài tử có thiên phú, cũng chờ mong bọn họ trưởng thành, âm nhạc quốc gia cần càng nhiều người đi duy hộ, bởi vì đó là nơi duy nhất có thể khiến hắn cảm nhận được tình cảm, là chiếc cầu nối liên thông hiện thực cùng thế giới nội tâm hắn. Nếu không có âm nhạc, hắn tựa như sống giữa chân không, sớm muộn gì sẽ hít thở không thông mà chết.
Năm muội muội mười sáu tuổi, trái tim của nàng đã dần dần không thể gánh vác thân thể ngày càng thành thục. Khi phụ thân yêu cầu hắn bí mật đưa anh em song sinh của nàng về Tiết gia khi, hắn lập tức hiểu bọn họ muốn làm gì, lại không có bất cứ cảm giác nào. Muội muội cần một trái tim khỏe mạnh, có người có thể cung cấp một trái tim như vậy, chỉ thế mà thôi.
Lần đầu tiên cùng thiếu niên gặp nhau trong cái lò sạch đơn sơ cũ nát, nói thật, cảm giác cũng không quá tốt. Dù có thế nào hắn cũng không thể tưởng được, thiếu niên dơ bẩn da vàng như nến đứng trước mặt hắn kia sẽ trở thành giấc mộng tốt đẹp nhất, cũng là kiếp số hối hận khôn cùng trong suốt cuộc đời sau này. Trên đường về đế đô, hắn một câu đều không nói với em, sau khi mang em đến Tiết gia sau mới dùng ngữ điệu lạnh lùng đến cực điểm nói, một, không được chạm vào ta hai, không được gọi ta là ca ca. Sau khi hết thảy đã trần ai lạc định, mỗi khi nhớ lại một đoạn này, hắn liền cảm thấy đau đớn như bị róc xương moi tim.
Thiếu niên ngẩng đầu, trong ánh mắt đen láy tràn đầy kinh hãi cùng mê mang, vài tia thủy khí tản ra trong đôi mắt sáng lấp lánh, phảng phất tùy thời sẽ khóc đi ra. Mỗi một đêm dài trong nửa đời sau đó, hắn đều mơ thấy có thể xuyên về thời điểm đó, gắt gao ôm em vào trong lòng, dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói với em, “Em có thể, em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Nhưng hiện thực hắn lại không làm gì cả. Hắn ném em cho người nhà lòng dạ khó lường liền đi, thẳng đến tuần diễn chấm dứt trở lại trong nhà, phát hiện em ngồi trước đàn dương cầm đàn tấu. Hắn quả thực không thể tin được đây là lần đầu tiên thiếu niên đụng đến đàn dương cầm, một khúc 《 Sáng sớm 》 khiến hắn phảng phất ngửi thấy mùi sương mai cùng ánh nắng sớm, tất cả mệt nhọc sau chuyến đi trong nháy mắt đó đều tán đi. Hắn lần đầu tiên nhìn kỹ đôi mắt thiếu niên, đột nhiên phát hiện em có một đôi mắt cực ky xinh đẹp, khi hắn nhìn vào ánh mắt này, phảng phất có thể xuyên thấu qua đôi mắt sâu không thấy đáy đó nhìn thấy một thế giới sáng lạng khác.
Thế giới đó thần bí như thế, cho nên mê hoặc hắn. Hắn bắt đầu chỉ bảo thiếu niên đàn dương cầm, từ nay về sau không thể tự kiềm chế. Em càng vĩ đại hơn hắn tưởng tượng, khi em ngồi trước đàn dương cầm, đầu ngón tay vui thích vũ động, hắn quả thực không thể dời mắt khỏi em. Em như một cây cầu bắt ngang, hoặc như là thủy triều mãnh liệt sục sôi, lấy tư thái không thể ngăn cản xâm nhập vào lòng hắn.
Thấy thiếu niên tất cả không muốn xa rời nằm dựa trên đầu gối Tiết Diêm khe khẽ nói nhỏ, hắn cảm giác được ghen tị, hắn thống hận mình vì sao lúc trước phải đối với em lạnh lùng như thế, cho nên khiến trái tim em rời bỏ hắn, chuyển sang người khác. Nếu sau khi mang em về Tiết gia hắn có thể kề bên làm bạn, nghe em bàng hoàng cùng mê mang, có lẽ hắn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời em.
Nhưng từ ‘Có lẽ’ này ban đầu đxa không tồn tại. Muội muội cùng người nhà áp bức cùng lợi dụng thiếu niên khiến hắn dần dần ý thức được, lúc trước hắn là vì cái gì mới đưa em về đây. Thiếu niên đứng trên sân khấu Vienna – Italia, dùng kỹ xảo cao siêu làm rung động toàn thế giới, cũng làm tim hắn vỡ náy. Nước mắt cùng mồ hôi của thiếu niên rơi trên phím đàn, đồng thời cũng rơi vào lòng hắn, đúc lên một hạt giống tên là “tình yêu”, khiến nó nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, trưởng thành lớn mạnh. Nội tâm cằn cỗi hoang vu giống như sa mạc của hắn lần đầu phủ đầy dây leo xanh biếc cũng nở rộ những đóa hoa xinh đẹp, mỗi một đóa hoa đều là nhiệt tình yêu thương cũng tương tư dành cho thiếu niên.
Thiếu niên là một cao âm phù khả ái là một giai điệu duyên dáng nhất cũng là khúc tình ca rung động tâm can. Xuyên thấu qua thiếu niên, hắn lần đầu cảm nhận được thế giới chân thật tốt đẹp cùng ấm áp. Hắn đi lên sân khấu gắt gao ôm em vào trong ngực, tuyên bố cho toàn thế giới em là kiêu ngạo của hắn. Nếu có thể, hắn hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc bọn họ ôm nhau.
Thiếu niên khiến thể xác trống rỗng của hắn sinh ra trái tim, trào ra máu tươi, trở thành một con người sinh động, có cảm giác. Nhưng sinh hoạt có một mặt tốt đẹp, dĩ nhiên cũng có một mặt xấu xí. Dẫn thiếu niên trở lại Tiết gia, hắn mới đột nhiên ý thức được, ban đầu bọn họ quyết định mang em trở về là vì cái gì.
Muội muội hỏi hắn có hy vọng nàng sống sót hay không, câu hỏi này khiến máu hắn ngưng kết thành khối băng. Hắn đương nhiên hi vọng nàng sống sót, nhưng nếu thiếu niên cùng nàng chỉ có thể chọn một, hắn rõ ràng mình sẽ lựa chọn ai. Hắn muốn thử đi bảo hộ em, lại phát hiện hết thảy đều quá muộn.
Thiếu niên tựa hồ phát hiện cái gì, suốt đêm trốn khỏi Tiết gia. Hắn muốn đón em về, lại hi vọng em vĩnh viễn không cần trở về. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh em nằm ở trên đầu gối Tiết Diêm híp mắt mỉm cười, hắn liền không thể khắc chế tâm tình ghen tị. Lúc ấy trong mắt em rơi xuống vô số tinh tú, một vệt lại một vệt xẹt qua, hình thành lưu quang vô cùng sáng rọi. Hắn cỡ nào hi vọng một ngày nào đó, lưu quang kia cũng có thể bao phủ hắn.
Hắn nhẫn nại ba ngày, tưởng niệm trong lòng khiến hắn cơ hồ rơi vào điên cuồng. Khi phụ thân quyết định đón thiếu niên trở về, hắn cảm thấy mỹ mãn như thế, khẩn cấp như thế.
Nhưng mà hiện thực lại cho hắn một kích nặng nề. Thiếu niên thế nhưng muốn cùng Tiết Diêm kết hôn, khi hắn còn đang do dự không tiến, bọn họ đã ước hẹn cùng đi về ngày mai hạnh phúc. Hắn không biết chính mình là như thế nào đi ra Tiết trạch, từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều sẽ bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Tiết Diêm phát hiện âm mưu của Tiết gia, phụ thân cảm thấy khủng hoảng sâu sắc, hắn lại chỉ quan tâm thiếu niên có biết chân tướng hay không. Điều hắn khát cầu nhất là được thiếu niên yêu cùng chú ý, sợ hãi nhất là thiếu niên căm hận. Nhưng mà hắn còn chưa được đến tình yêu của em, liền có khả năng đối mặt em căm hận.
Ai sẽ yêu một người có ý đồ sát hại mình? Đây là nguyên tội hắn vĩnh viễn cũng không thể tẩy sạch. Hắn trốn ở trong phòng, dùng lực che trái tim, rõ ràng có được thân thể khỏe mạnh, lại cảm nhận cảm giác thống khổ đến tê tâm liệt phế khi muội muội phát bệnh. Khi thiếu niên một lần nữa trở lại Tiết gia, mỗi một tế bào trên người hắn đều đang kêu gào tưởng niệm, thế nhưng ngay cả nhìn thẳng vào em một lần cũng không có dũng khí.
Hắn sợ phải nhìn thấy trong đôi mắt trong veo như nước kia nửa điểm chán ghét cùng kháng cự. Nógiống như là một cây đao, đem tâm linh thậm chí linh hồn hắn cắt thành mảnh nhỏ. Trong thống khổ khó nhịn hắn lại cảm thấy một tia giải thoát: thiếu niên đi rồi cũng tốt, rời đi thì sẽ không nhận đến thương tổn. Nhưng hắn đến cùng xem nhẹquyết tâm của muội muội, Khi thu được tin nhắn quản gia gởi đến, hắn suýt nữa đã đánh rơi di động.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về gia, nhưng đến cùng vẫn là chậm. Thấy trước ngực thiếu niên bị mở ra một đường, miệng vết thương máu tươi lâm li, thân thể hắn cũng phảng phất như bị cắt một lần. Khi cảnh sát mang hắn ra ngoài, hắn phát hiện cơn ác mộng từng ngày từng đến ghé thăm đã trở thành hiện thực. Thiếu niên trốn ở phía sau Tiết Diêm, dùng ánh mắt sợ hãi ghét cay ghét đắng nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó, tất cả xanh leo xanh biếc cùng vô số đóa hoa xinh đẹp trải rộng trong lòng hắn đều héo rũ, một lần nữa trở về một mảnh hoang vu. Ngọn gió mang theo mùi máu tươi từ chóp mũi thổi qua, khiến hắn thiếu chút nữa hít thở không thông. Trong chớp mắt cúi đầu trốn tránh, cái thế giới sáng lạn mà lại lộng lẫy hắn vốn có thể nhìn thấy đã triệt để đóng kín. Tương lai hạnh phúc hắn từng dệt ra vô số lần biến thành tuyệt vọng nhìn không thấy cuối. Thẳng đến giờ phút này, hắn mới phát hiện, mất đi thiếu niên đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì.
Đó là sự tĩnh mịch càng đáng sợ hơn cả tử vong.
Bác sĩ nói cho hắn, hai tay hắn không thể khôi phục đến trạng thái trước kia. Nhưng hắn cũng không có bất cứ cảm giác gù, đôi tay này là vì cứu thiếu niên mà hủy đi, vừa nghĩ như vậy hắn liền thỏa mãn vô cùng, thậm chí mang tâm tình cảm kích nhìn chằm chằm băng vai nhiễm máu. Trước đó, hắn không thể làm được gì cho thiếu niên, sau này, hắn nguyện ý vì em trả giá hết thảy. Hắn cực lực phối hợp cảnh sát điều tra, trên tòa án thú nhận không chút e dè. Hắn vài lần nhìn về phía ghế nguyên cáo, hi vọng thiếu niên có thể nhìn hắn một cái, chẳng sợ là dùng ánh mắt căm hận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất vọng, thiếu niên căm ghét hắn dĩ nhiên đạt trình độ ngay cả nhìn một cái cũng cảm thấy ghê tởm.
Hắn cúi đầu, nói cho chính mình như vậy rất tốt, đây là báo ứng hắn nên nhận. Tiết gia suy sụp, tập đoàn Tiết thị bị Tiết Diêm thôn tính, một phần tài sản dùng để gán nợ, một phần dùng đến bồi thường tổn thất tinh thần cho thiếu niên. Tiết Tử Hiên phía kia là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi danh nhất thế giới, có một khoản tiền lớn, hắn cự tuyệt người đại lý đưa ra đề nghị bán đi nhà lớn. Ở nơi này ít nhất hàng năm có thể từ xa xa nhìn thấy một lần, ở nơi khác, đời này bọn họ sẽ không còn cùng xuất hiện.
Hắn hiện tại có thể xem như thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, hai tay bởi vì đứt dây chằng ngay cả cầm bút đều khó khăn, càng miễn bàn diễn tấu. Nếu là dĩ vãng, hắn tất nhiên không thể đối mặt tuyệt cảnh như thế, hiện tại lại có chút tâm bình khí hòa, bởi vì hắn là tđang xin tội. Hắn nhìn như mất đi hết thảy, nhưng chỉ có chính hắn biết, tràn ngập trong nội tâm, phần tình yêu nồng nhiệt dành cho thiếu niên không có một phần một chút giảm bớt, ngược lại theo thời gian chuyển dời càng lúc càng nồng đậm, chỉ cần vậy cũng đã đủ chống đỡ hắn kiên cường sống sót. Hắn ngồi ở trước TV, không chuyển mắt nhìn em cùng với Ivan Nopher diễn tấu.
Sau khi xảy ra vụ án mưu sát, em được thế nhân coi là thiên tài chịu khổ, thiên phú kinh người cùng thân thế nhấp nhô khiến mọi người yêu em điên cuồng. Trên thực tế, em đích xác xứng đáng với tình yêu này. Em diễn tấu cực phấn khích, toàn bộ người xem đều đứng lên vỗ tay, rất nhiều cựu chiến binh được mời đến thậm chí rơi lệ đầy mặt. Hồi lâu sau, thân ảnh thiếu niên đã sớm biến mất trên màn hình, Tiết Tử Hiên mới lau đi nước mắt đã băng lãnh, đi đến trước bàn, đem tình yêu thương nhiệt tình như lửa tràn ngập trong ***g ngực, vẽ thành nốt nhạc.
Hắn sửa chữa một lần lại một lần, hao phí chỉnh chỉnh năm năm mới soạn ra khúc nhạc 《Forever》, dùng tâm tình thấp thỏm mà lại kích động gửi cho thiếu niên đã trở thành pho tượng lớn trên thế giới, không, hẳn phải gọi là thanh niên. Em vẫn tuấn mỹ như ngày xưa, đôi mắt trong veo sáng sủa cũng chưa từng thay đổi. Em làm việc càng ngày càng giảm lại, thường thường một hai năm cũng không thấy bóng người, trừ phi diễn xuất trọng đại, bằng không sẽ không sẽ hiện thân. Tiết Diêm trị xong hai chân, mỗi một lần đều lấy tư thái bảo vệ ôm bả vai em xuyên qua đám người náo động, em cũng sẽ vươn tay ôm lấy em gã, cười đến phá lệ thỏa mãn. Ngoại giới suy đoán xôn xao quan hệ của hai người, lại cũng không dám miêu tả quá nhiều.
Tiết Tử Hiên sưu tập tất cả hình ảnh hai người bị truyền thông chụp lén, cắt bỏ kia một nửa có Tiết Diêm, làm thành một cuốn album. Tín niệm chống đỡ hắn sống sót chính là — có lẽ có một ngày, người kia lại tự tay đàn tấu 《Forever》, tế điện tình yêu của hắn. Nhưng Tiết Tử Hiên đợi một đời, chung quy không thể đợi đến ngày đó. Hắn nằm ở trên giường bệnh, mu bàn tràn đầy nếp nhăn mu cắm một ống tiêm, chóp mũi mang máy trợ hô hấp.
Hắn kéo máy trợ hô hấp xuống, gian nan thở hổn hển. Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn phảng phất lại về đến ban sơ, chính mình trẻ tuổi đạp lên lầy lội con đường nhỏ lầy lội đi đến trước lò gạch rách nát, thấy thiếu niên mặt dính vết bẩn, ánh mắt còn lóe sáng hơn cả tinh tú ngạc nhiên nhìn mình, nhịn không được nở nụ cười. Hắn đi qua, không hề ngại ngùng ôm thiếu niên vào trong lòng, dùng tư thái thành tín nhất hôn trán em, than thở nói, “Anh đến đây, kiếp này anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Khiến chúng ta bắt đầu lại lần nữa được chứ?”
Trong mộng, thiếu niên ngây thơ gật đầu, bên trong con ngươi tối đen rõ ràng phản chiếu hình bóng hắn.
Trong ảo cảnh lộng lẫy mà hắn tha thiết ước mơ, Tiết Tử Hiên cảm thấy mỹ mãn ly khai nhân thế.