Dưới lầu, tiềng ồn ào càng ngày càng kịch liệt, hắn thuận thế buông Tiết Tịnh Y ra, thăm dò nhìn lại. Chỉ thấy Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Thụy cách bàn ăn chỉ trích lẫn nhau, dưới đất tràn đầy mảnh sứ vỡ cùng thức ăn vương vãi, Tiết Tử Hiên ngồi ở một chỗ khác, từng ngụm nhỏ nhâm nhi cà phê, tư thái thập phần thanh thản.
Nhận thấy được ánh mắt tìm hiểu, hắn nâng mắt, phát hiện là thiếu niên âu yếm, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình lập tức xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã.
“Đừng ồn nữa, ta đã quyết định thì không có bất cứ kẻ nào có thể thay đổi.” Hắn đặt ly xuống, trầm giọng mở miệng.
Tiết Lý Đan Ny thanh âm bén nhọn hô: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Tử Hiên, làm sao ngươi có thể buông tay đàn dương cầm mình yêu nhất? Có phải ba ba ngươi bức ngươi hay không? A? Lão già này cái gì cũng không biết, chỉ biết tiền tiền tiền, tiền là thứ dung tục nhất thế giới này!”
“Là ta tự mình làm ra quyết định, không liên quan đến bất cứ ai. Mẫu thân ngươi nói sai rồi, ta rất yêu đàn dương cầm, nhưng không phải yêu nhất.” Hắn vẫy tay với Phúc bá trốn trong góc, “Lại đây thu thập đồ đạc, sau đó lại làm vài phần bữa sáng.”
Phúc bá gật đầu đồng ý, nơm nớp lo sợ thanh lý sàn nhà bê bối. Tiết Lý Đan Ny còn chưa hết hy vọng, vây quanh nhi tử đau khổ khuyên giải an ủi, thấy hắn thái độ kiên quyết, cuối cùng khó thở bỏ đi.
Thấy nhi tử vẫn chưa thay đổi chủ ý, Tiết Thụy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cầm lấy áo khoác, đuổi theo lão bà. Gia đình lão bà tuy rằng là nghệ thuật thế gia, nhưng lệ thuộc vào quân đội, nhạc phụ nhạc mẫu đều là cấp bậc thiếu tướng, có khá nhiều nhân mạch tại quân chính hai giới, ngàn vạn không thể đắc tội.
Phòng khách nháy mắt an tĩnh lại. Tiết Tử Hiên cất bước lên lầu, trực tiếp không nhìn Tiết Tịnh Y ánh mắt nồng đượm tình cảm, đưa tay sờ sờ khóe môi thiếu niên, trong giọng nói bao hàm sủng nịch:“Đang đánh răng sao? Vẫn còn ngậm bọt mà lại chạy ra.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu, muốn mở miệng hỏi thăm chuyện vừa rồi, lại cảm giác mình không có tư cách đó, vì thế trở về phòng tiếp tục rửa mặt, lại phát hiện vạt áo bị Tiết Tịnh Y siết chặt gắt gao, tránh cũng tránh không ra.
Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, Tiết Tịnh Y lại suy yếu cười: “Ca ca, em ở một mình sợ lắm, anh bồi em nhiều nhiều nha.” Lời tuy nói như vậy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Tiết Tử Hiên, cũng không biết này một tiếng “ca ca” này rốt cuộc là kêu ai, lại hi vọng ai có thể bồi nàng.
Lúc này Chu Doãn Thịnh rốt cuộc minh bạch, nguyên lai nàng tính áp dụng chiến thuật đi đường vòng, thông qua dây dưa mình đến thân cận Tiết Tử Hiên. Nữ nhân này sao lại đáng ghét như vậy chứ! Rõ ràng bệnh nặng như thế, tốt nhất không cần để tâm trạng rối loạn, nàng còn cả ngày nhảy nhót nghĩ đông nghĩ tây, nàng đây là ngại mạng mình quá dài sao?
Người ngoài cuộc có thể nhìn ra manh mối, đương nhiên Tiết Tử Hiên cũng có thể. Ngữ khí thập phần không kiên nhẫn: “Tiết Tịnh Y, không cần náo loạn.” Dứt lời liền hạ lệnh cho Tiểu Đặng đang bưng bữa sáng lên lầu,“Mang nàng trở về phòng, giám sát chặt chẽ một chút. Đêm qua nàng mặc váy ngủ nửa đêm nửa hôm ngồi trên hành lang.”
Tiểu Đặng hoảng sợ, vội vàng tách mở năm ngón tay Tiết Tịnh Y, muốn dẫn nàng trở về đo nhiệt độ cơ thể cùng huyết áp. Tiết Tịnh Y vốn đang giãy dụa, có vẻ rất là phẫn nộ oán hận, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên liền trở nên thập phần nhu thuận, còn cảm thấy mĩ mãn cười: “Ca ca, anh yên tâm, em nhất định hảo hảo yêu quý thân thể. Cái gọi là thương cho roi cho vọt, em biết tâm ý của ca ca, vẫn đều biết.”
Tiết Tử Hiên mặt không chút thay đổi, Chu Doãn Thịnh lại run run nổi da gà. Nụ cười kia của Tiết Tịnh Y rất bệnh hoạn, nhìn làm người ta cảm thấy rất áp lực. Chẳng lẽ tình thần nàng cũng có bệnh sao?
Trong lúc còn miên man suy nghĩ, hắn bị Tiết Tử Hiên vừua tha vừa ôm trở về phòng, cầm lấy tay phải hắn giúp hắn chậm rãi đánh răng, sau đó vắt cái khăn nóng giúp hắn lau mặt, thái độ ân cần chu toàn giống như đối đãi một đứa bé năm tuổi.
May mà Chu Doãn Thịnh lực thích ứng rất mạnh, từ ban sơ quẫn bách xấu hổ, chậm rãi biến thành yên tâm thoải mái. Hai người ăn xong bữa sáng, đi đến chỗ hành lang gần cửa ra vào đổi giày.
“Thật sự muốn dẫn em đi dàn nhạc sao?” Chu Doãn Thịnh ngồi ở trên ghế đẩu, biểu tình có chút khó tin.
“Ân, sau này em cùng anh, anh đi chỗ nào em liền đi chỗ đấy, biết chứ?” Tiết Tử Hiên ngồi xổm trước mặt thiếu niên, mang giầy cho hắn.
“Nhưng về sau em còn muốn đến trường.”
“Thời gian ở trường thì không tính, tan học anh tới đón em.”
Chu Doãn Thịnh không biết nói gì đáp lại, thái độ thanh niên phi thường kiên quyết, phảng phất thật muốn đưa hắn ra ngoài, khiến càng nhiều người nhận thức. Vậy cuộc giải phẫu thay tim cho Tiết Tịnh Y thì sao? Không làm nữa?
Nhớ đến nơi này, hắn lập tức dụi tắt chút hy vọng mong manh ấy. Cùng với đem hi vọng ký thác trên người chẳng nắm rõ, không bằng dựa vào chính mình.
Tiết Tử Hiên thuần thục giúp thiếu niên mang giày, sửa sang ống quần, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh đổi giày. Đúng vào lúc này, Phúc bá xuống lầu, nôn nóng hỏi thăm:“Thiếu gia, ngươi tính mang hắn đi chỗ nào?”
Tiết Tử Hiên không nói một lời, thậm chí không nhìn gã, mang giày, kéo thiếu niên vào trong lòng, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
“Thiếu gia, không cần đi nơi nhiều ngươi. Ngươi đừng quên tiểu thư……” lời còn lại, Phúc bá không tiện nói rõ, đi lên trước kéo lấy cánh tay thiếu niên, cường ngạnh nói:“Ngươi lưu lại chiếu cố tiểu thư đi, vừa rồi nàng vẫn luôn nhắc ngươi.”
Thiếu niên âu yếm bỗng nhiên bị kéo ra khỏi vòng tay, trong nháy mắt kia, Tiết Tử Hiên cơ hồ không áp chế được sợ hãi cùng sát ý trong lòng. Hắn căm hận người khác cướp đoạt thiếu niên, căm hận cảm giác trống trãi khi mất em, liên quan, cũng căm hận toàn bộ Tiết gia, bao gồm chính mình.
“Ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi đã quên, tuy rằng ta gọi ngươi Phúc bá, nhưng ngươi chỉ là người hầu của Tiết gia, ngươi không có quyền lực can thiệp cố chủ.” Hắn lập tức đoạt lại thiếu niên, hai tay ôm gắt gao, gằn từng chữ: “Không có lần sau.”
Chu Doãn Thịnh trán đầy hắc tuyến, trong lòng nói thầm: Chứng cơ khát da thịt của vị đại thiếu gia này tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi. Trong nhà này không có người nào tốt. Trừ anh ra, em không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm Tiết Tịnh Y. Thế nhưng em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, ân?” Khi buông mi nhìn về phía thiếu niên, biểu tình dữ tợn nháy mắt bị nhu tình chân thành thay thế, còn dùng chóp mũi thân mật cọ cọ chóp mũi thiếu niên.
Được rồi, bệnh tâm thần phân liệt càng nghiêm trọng. Chu Doãn Thịnh tỏ vẻ hắn đã buông tay chống cự, dù sao Tiết Tịnh Y còn rất suy yếu, không thừa nhận được giải phẫu phiêu lưu, tạm thời nhìn những người này diễn trò cũng rất thích ý. Chỉ là, hắn cần phải hảo hảo ngẫm lại nên an bài kết cục như thế nào, là happy ending hay là bad ending đây? Ân, đương nhiên là mình HE, Tiết gia BE, như vậy mới vẹn toàn đôi bên.
Phúc bá bị biểu tình hung ác thô bạo của thiếu gia làm sợ hãi, trong khi ngẩn ra, chiếc xe màu đen đã chạy xa.
Tiết Tịnh Y đứng ở tầng hai, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm đại môn trống rỗng.
Nhận được điện thoại của Tiết Tử Hiên, đoàn trưởng vẫn ở văn phòng chờ đợi.
“Vị này là?” Hai hàn huyên qua, hắn nhìn về phía bị thiếu niên tinh xảo vẫn bị khóa lại trong khuỷu tay thanh niên, kinh ngạc kêu một tiếng, “Ai? Sao bộ dạng nhóc này lại giống Tịnh Y như vậy?”
“Đây là Hoàng Di, anh em song sinh của Tiết Tịnh Y.” Tiết Tử Hiên thản nhiên bẩm báo,“Tiết Tịnh Y là hài tử Tiết gia thu dưỡng, không có quan hệ huyết thống với ta.”
“Nguyên lai như vậy, đây là đến tìm thân đi?” Đoàn trưởng đầy mặt hiếu kỳ.
“Cha mẹ Tiểu Di đã qua đời, ta mang em ấy theo cạnh bên để chiếu cố. Sau này em ấy chính là thân nhân của ta.” Tiết Tử Hiên xoa xoa trán thiếu niên, tình cảm yêu thương không cần nói cũng có thể hiểu.
“Là nên như vậy, đến cùng là anh em của Tịnh Y.” Đoàn trưởng thổn thức một lát, lúc này mới cầm ra một xấp văn kiện để thanh niên ký tên. Phía trước, Tiết Thụy đã nói chuyện với hắn, bảo hắn đừng cản trở tiền đồ nhi tử. Người ta chung quy là đại thiếu gia hào môn, vẫn là con trai độc nhất, không kế thừa gia nghiệp làm sao mà được? Chơi đàn dương cầm nói ra cao nhã, ở trong mắt Tiết phụ sợ là không làm việc đàng hoàng. Cho nên hôm nay hắn cũng không chuẩn bị khuyên nhiều, lưu loát làm xong chuyện.
Tiết Tử Hiên liên ký tên còn muốn phân ra tay trái ôm mình, làm Chu Doãn Thịnh muốn đi WC còn phải trưng cầu đối phương đồng ý, trên mặt không khỏi mang ra vài phần ai oán.
Tiết Tử Hiên tùy thời tùy chỗ chú ý cảm xúc thiếu niên, thấy thế nhéo nhéo khóe môi bĩu lên của em, ôn nhu nói: “Ngoan, đợi một lát mang em đi tham gia triển lãm IT, gần đây mới phát hành mấy khoản notebook cùng di động kiểu mới, nghe nói còn có một chiếc ô tô hoàn toàn tự động điều khiển, hàm lượng kỹ thuật phi thường cao, có hi vọng mang đến cách tân khoa học kỹ thuật cho lĩnh vực chế tạo ô tô. Em thích không?”
Chờ đợi một đời, trừ Tiết Diêm kiếp trước, có lẽ hắn là người lý giải thiếu niên nhất. Đối phương thích cái gì, ghét cái gì, hắn đều nhất nhất ghi tạc vào đầu, không dám quên.
Chu Doãn Thịnh quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, mắt sáng rực lên, gật đầu nói:“Thích. Vậy anh điền tư liệu nhanh lên, chúng ta đi sớm chút.”
“Được, vậy en ngoan ngoãn, đừng đi lung tung.” Tiết Tử Hiên lại gần hôn hai gò má trắng hồng của em, sau đó tiếp tục điền tư liệu.
Đoàn trưởng nhìn choáng váng, lặng lẽ xoa nắn mí mắt, lo lắng mình xuất hiện ảo giác. Cái người ruột mềm trăm mối, thâm tình chân thành trước mắt này, quả thật là Tiết đại thiếu gia mặt lạnh tâm lạnh sao? Hắn đối với thiếu niên trong lòng vừa ôm lại hôn, lại dỗ lại khuyên, thái độ dính dính hồ hồ còn khoa trương hơn cả mấy thanh niên vừa bắt đầu mối tình đầy cuồng nhiệt.
Không dám tin, quả thật không dám tin. Ánh mắt hắn không ngừng chuyển hoán giữa hai người, âm thầm ước đoán quan hệ của bọn họ.
Tiết Tử Hiên không có một tia một hào che lấp, người khác thích nghĩ như thế nào thì mặc bọn họ đi thôi. Nhanh chóng điền xong tư liệu, hắn dẫn dắt thiếu niên lái xe chạy tới trung tâm triển lãm.
Trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ở thế giới này thua xa kỷ nguyên tinh tế, nhưng cũng có chỗ độc đáo của riêng nó. Chu Doãn Thịnh cũng sẽ không xem nhẹ bất cứ một loại khoa học kỹ thuật nào, chỉ biết không ngừng học tập cùng tham khảo. Hắn có hưng trí thưởng thức một bộ “mắt kính thực tế ảo”, một lát đeo một lát cởi, có chút yêu thích không buông tay.
“Thích không?” Tiết Tử Hiên cười hỏi thăm.
“Thích, rất thú vị.” Chu Doãn Thịnh gật đầu, đeo kính vào cho thanh niên, để y cũng cảm thụ cảm thụ.
Tiết Tử Hiên lập tức cầm thẻ đen ra, đưa cho nhân viên hướng dẫn.
“Anh muốn mua cho em?” Chu Doãn Thịnh trợn tròn ánh mắt.
“Em thích liền mua.” Tiết Tử Hiên không lưu tâm vẫy tay.
Sảng khoái như vậy? Chu Doãn Thịnh chỉ chiếc siêu xe màu đỏ rực đặt giữa phòng triển lãm, hỏi: “Em thích cái này anh cũng mua cho em?” Trên thực tế, hắn không có hứng thú với mấy món đồ xa xỉ, nhưng nếu đồ xa xỉ đó có hàm lượng khoa học kỹ thuật cực cao, đó lại là vấn đề khác.
Chiếc siêu xe này là một khoản xe khái niệm, còn chưa đầu tư sản xuất đại trà, chỉ là thăm dò kỹ thuật xe hoàn toàn tự động trong thời đại này. Nó bao gồm tất cả thiết bị tiên tiến nhất, vẻ ngoài cùng nội trí cũng đều là cao nhất, giá khoảng từ bảy trăm tới tám trăm vạn, không tính sang quý nhất, nhưng tuyệt đối không rẻ.
Toàn bộ phòng triển lãm sản phẩm mới, Chu Doãn Thịnh thích nhất không thể nghi ngờ là chiếc xe này. Hắn có tật xấu, thấy thứ gì đó hợp ý, dù có thế nào cũng muốn nghĩ biện pháp có được, cho nên mới sẽ dày da mặt thử xem.
Nhưng dù sao hắn cũng là nói đùa, Tiết Tử Hiên lại diễn trò như thế nào, cũng sẽ không đem hết vốn liếng bồi đi vào. Làm một lần giải phẫu thay tim tiêu phí một trăm vạn đã đụng nóc, nếu y muốn mê hoặc mình, cho chút ơn huệ nhỏ là được, hoàn toàn không tất yếu đầu nhập số tiền gấp bảy tám lần.
Nếu y thật sự làm như vậy, Chu Doãn Thịnh ngược lại nguyện ý tin tưởng mấy lời kịch phiến tình kia. Cảm tình thứ ngoạn ý nà với hắn mà nói quá hư vô mờ mịt, nhưng nếu là đổi thành tiền tài, nhận tri tự nhiên sẽ càng trực quan.
Tiết Tử Hiên trầm trầm cười. Thiếu niên có gan hỏi mình muốn lễ vật sang quý như thế, đại biểu cho em đã tiếp nhận mình, hiện tại hắn rất sung sướng, sung sướng trước giờ chưa từng có, phát hiện mấy người mua đang trao đổi với nhân viên hướng dẫn, lập tức ôm thiếu niên đi qua.
Bên kia còn đang thảo luận phối trí cùng giá cả, đầu này, Tiết Tử Hiên đã đưa thẻ đen qua: “Nếu trả hết một lần, ta có thể trực tiếp lái chiếc xe này đi hay không?”
Nhân viên hướng dẫn hoảng sợ, thầm nghĩ người này là ai a? Mua xe mà cứ như mua rau cải.
Chu Doãn Thịnh cũng đầy mặt sửng sốt, vội vàng kéo cánh tay thanh niên lại, mặt đỏ tai hồng nói: “Anh mua thật sao, nhưng mà em không có giấy phép lái xe, mua cũng vô dụng.” So với điều khiển, hắn càng hưởng thụ quá trình cải trang chiếc ô tô này. Hắn thích đem bán thành phẩm từng chút từng chút mài đánh thành tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Đương nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ đến Tiết Tử Hiên sẽ đáp ứng, cho nên ngược lại có chút không dám muốn.
“Không có việc gì, không biết lái thì anh sẽ dạy em.” Tiết Tử Hiên trấn an sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên, lại yêu cầu nhân viên hướng dẫn quẹt thẻ.
Người có thể mua được siêu xe này chỉ là số ít, mọi người cùng một giai tầng, có thể thấy quen mặt. Trong đó một người mua nhận ra Tiết Tử Hiên, cười chào hỏi một tiếng. Những người còn lại cũng không tất yếu cùng Tiết đại thiếu gia tranh, xe tốt thật, nhưng không phải không có tốt hơn, cần gì huyên mặt đỏ, vì thế phân phân ly khai.
Nhân viên hướng dẫn được một bút to, tự nhiên thu xếp mọi chuyện thỏa thỏa, không đến nửa giờ, Tiết Tử Hiên cùng Chu Doãn Thịnh liền ngồi trong xe phối trí xa hoa, tốc độ cực nhanh chạy về nhà.
Hết thảy hôm nay triệt để đảo điên Chu Doãn Thịnh tưởng tượng. Hắn nhìn phía trước, đầy mặt hồn du thiên ngoại biểu tình mê mang. Liền như vậy mua luôn rồi? Ta đứng tên? Tám trăm năm mươi sáu vạn, kia nhưng là tám trăm năm mươi sáu vạn a, đủ mua mấy trái tim? Đầu ngón tay hắn giật giật, thật đúng là bấm đốt ngón tay tính toán.
Nếu như có thể, hắn thật muốn nắm cổ áo thanh niên, lớn tiếng chất vấn: Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi có biết hay không ngươi đối với ta càng tốt, ta càng kinh hoảng? Không phải sợ chết, mà là sợ không giữ được tâm mình.
Phần sủng nịch cùng dung túng này, ôn nhu cùng săn sóc, còn có kia ***g ngực dày rộng cùng khuỷu tay vững chắc, hắn rất muốn, rất muốn rất muốn!
Tiết Tử Hiên nhận thấy được thiếu niên cảm xúc suy sụp, thò tay nhéo nhép gò má thịt đô đô kia, cười hỏi: “Thế nào? Có phải rất muốn lái không?”
Chu Doãn Thịnh nhanh chóng tập trung tinh thần, gật đầu nói: “Ân, rất muốn láu, thế nhưng không dám, sợ đụng hỏng xe. Nó rất quý.”
“Không có việc gì, đụng hỏng có thể mua lại, nhưng tiền đề là ngàn vạn đừng để mình bị thương.” Nói tới đây, Tiết Tử Hiên nghiêm túc bổ sung,“Về sau em thi bằng lái xe xong cũng không thể lái xe chạy loạn, đi chỗ nào tốt nhất có anh đi cùng, nếu anh không rảnh, cách bốn giờ nhất định phải gọi điện thoại báo cáo.”
“Không, cách ba giờ. Không được, cách hai giờ. Mỗi hai giờ nhất định phải báo bình an một lần. Còn nhớ rõ bộ phim 3D chúng ta xem trong triễn lãm chứ, [Cơn lốc cứu viện]? Đừng tưởng rằng đó là biên kịch khuếch đại, thế giới bên ngoài càng hắc ám hơn trong phim đấy, em đi ra ngoài phải chú ý an toàn……”
Mắt thấy mĩ nam cao lãnh một giây biến thành nói nhiều, Chu Doãn Thịnh mê mang vô thố dần dần tiêu tán, biến thành chút xíu cảm động cùng dở khóc dở cười. Có lẽ, lần luân hồi này, hắn có thể có một chút xíu xíu chờ mong?