Tiết Trời Ngày Mai Có Nắng

Chương 8: Kết thúc. Cuộc sống vẫn mãi trôi…




Quý Cường thật sự tìm người đến xem thử xe của y bán được bao nhiêu tiền, Trương Tự Minh nhìn bằng mắt, đau ở trong lòng. Cũng không phải là không muốn để Quý Cường cho bạn bè mượn tiền, thay đổi góc độ để nhìn vấn đề, nếu như bây giờ Trương Tự Minh thật sự gặp phải chuyện lớn, ví dụ như mắc phải bệnh cấp tính cần gấp tiền để điều trị, hắn cũng rất hi vọng có một người bạn sẵn sàng mở ví ra giúp người gặp nạn. Nhưng đồng thời, Trương Tự Minh cũng rất hiểu rõ bản thân, hắn nhất định sẽ không mượn một người bạn không có tiền, nếu thật sự muốn mượn, cũng phải là mượn từ những người bạn khá giả một chút, không thể vì mình mà gây ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn bè.

Trong lòng đặt ra tư tưởng chuẩn bị sẽ “nuôi” Quý Cường, Trương Tự Minh kiểm tra lại tiền trong ngân hàng, lên kế hoạch chi tiêu cho tương lai của hai người. Trương Tự Minh biết rõ, nếu Quý Cường thật sự bán xe, y cũng không đến nỗi không lo được cho bản thân, nhưng mà Trương Tự Minh không muốn người mình yêu phải sống một cuộc sống quá túng thiếu. Bây giờ hai người đã sống chung, hắn chính là chỗ dựa, là sự ủng hộ, là nơi để quay về của y.

Hắn luôn cảm thấy chuyện mượn tiền này có chỗ nào đó không đáng tin cậy. Trương Tự Minh nhân lúc Quý Cường không biết đã lén gọi cho mấy người bạn của Quý Cường dò xét tình huống, lỡ như gặp đúng phải người đang khó khăn cần tiền gấp, Trương Tự Minh cũng sẽ thấy áy náy.

“Tên khốn kia là đồ lừa gạt, các anh đừng quan tâm đến hắn, người nọ chẳng bao giờ nói thật lấy một câu, đi khắp nơi giả danh để lừa bịp.”

“Tên khốn đó, phải nói thế nào nhỉ, làm bạn bình thường thì được, đi ăn đi uống gì đó với hắn là được rồi, đừng bao giờ đề cập tới chuyện tiền nong với hắn.”

“Cái tên khốn ấy mượn tiền của các anh sao? Không phải tôi nói xui, cho mượn là mất luôn đấy, tôi cũng từng cho hắn mượn hai lần rồi. Tôi cũng không phải dạng hẹp hòi, tiền lẻ góp lại bạn bè mỗi người mỗi ít cũng chẳng có gì, nhưng mà trong lòng thấy rất khó chịu, anh thử nghĩ xem.”

Nghe xong những lời này, Trương Tự Minh nhíu chặt lông mày, quả nhiên hắn đoán không sai, Quý Cường đang bị lừa. Hắn không hiểu nổi một kẻ như vậy đã thuyết phục Quý Cường cho hắn mượn tiền như thế nào, nhưng mà hắn khẳng định được một chuyên – Quý Cường đã bị tên khốn kia tẩy não mất rồi.

Buổi tối về đến nhà, lúc Trương Tự Minh nấu cơm nhìn thấy Quý Cường ngồi tựa như “chờ giông bão đến” không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trong người vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Hai người lặng im ăn xong bữa cơm, Trương Tự Minh không hề nói một tiếng nào. Quý Cường ý thức được hôm nay sẽ “trốn” không thoát, trong lòng âm thầm thở dài, vẻ mặt hòa nhã, thấy không còn sớm liền chủ động chạy đi trải giường.

Trương Tự Minh đi đến ngồi bên cạnh giường, đè Quý Cường xuống, “Tôi có vài việc, chúng ta cần phải nói chuyện.”

Quý Cường giật thót, trông hệt như con cún xù lông, Trương Tự Minh vỗ vỗ lưng y mà nói: “Sao lại căng thẳng đến vậy, tôi cũng không phải muốn ăn thịt em mà.”

Quý Cường ti hí mắt sợ hãi nhìn Trương Tự Minh, trong lòng thầm nghĩ: Anh so với việc muốn ăn thịt tôi trông còn đáng sợ hơn…

“Thật sự muốn bán xe sao?” Trương Tự Minh nói rõ ràng, giọng rất dịu dàng, biểu cảm như muốn thương lượng với Quý Cường.

Quý Cường chững lại, Trương Tự Minh có thể nhìn ra sự do dự trong y, hắn nghĩ thầm: Tôi cũng không tin em chưa nghe được gì từ những người bạn của mình, không bị bọn họ can ngăn đừng tin lời cái tên khốn đó.

Quý Cường lắp bắp mở miệng, “Tôi thấy hắn khó khăn như vậy…”

Trương Tự Minh tiếp tục dùng thái độ hòa nhã nói: “Hắn không khó khăn, em mới khổ đó.”

“Tôi…”

“Bạn bè, tôi muốn nói vài lời, ai rồi cũng sẽ có giai đoạn gặp khó khăn, chuyện này tôi không phản đối.” Trương Tự Minh nói, Quý Cường nghe y nói vậy thì liên tục gật đầu. Lúc này đột nhiên giọng điệu Trương Tự Minh lại thay đổi, “Nhưng mà những người này cũng phải xem xét kỹ, xem thử người bạn của mình có đủ khả năng cho mượn hay không, có giúp được hay không, có nhiều người có tiền thật, nhưng người khác lại không như thế. Em nghĩ xem có đúng không?”

Quý Cường nghe xong gật đầu, rồi đang lúc gật gật lại lập tức lắc đầu.

“Sao nào, tôi nói sai hả?” Giọng nói Trương Tự Minh trầm xuống.

Quý Cường rụt vai lại, “Tôi…”

“Tôi có hỏi qua vài người bạn của em rồi, tất cả đều nói tên khốn kia không thật thà, không đáng tin cậy, là một kẻ lừa gạt. Em biết rõ tên đó như vậy mà vẫn cho hắn mượn tiền, tới lúc hối hận thì chuyện cũng đã muộn rồi.”

Biểu cảm của Quý Cường trở nên khổ sở, “Tôi đã đồng ý với hắn rồi…”

“Vậy hắn có hứa hẹn lại gì với em không?” Trương Tự Minh hỏi vặn lại.

Quý Cường không lên tiếng, một lát sau mới nhỏ giọng nói rằng: “Hắn có nói sẽ trả lại tiền.”

“Ừ, phải, trả lại tiền.” Trương Tự Minh bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Trả lại tiền, ngày tháng năm nào sẽ trả cho em? Đã nói với em làm gì cũng phải lượng sức mình, em đây coi như là biết lượng sức hay sao?”

Quý Cường cúi đầu, nghẹn họng nửa ngày mới thốt ra một câu, “Anh sao lại nhỏ mọn đến thế…”

Y đang chê hắn hẹp hòi sao!? Lửa giận trong ngực Trương Tự Minh phút chốc bùng cháy, “Tôi keo kiệt! Tôi là kẻ nhỏ mọn sao? Tôi keo kiệt lúc nào, em nói đi, có lúc nào tôi đối với em keo kiệt chưa!” Trương Tự Minh cường điệu lên bằng cụm từ “đối với em”, trừng mắt nhìn Quý Cường.

Quý Cường sợ hãi rụt vai lại, nắm chặt cái chăn hận không thể chui vào trong đó trốn, “Anh… Thật sự rất hẹp hòi, lúc nào cũng tắt đèn, tắt vòi nước, còn nói cái gì mà tiết kiệm năng lượng, không cho phép ăn mà còn để dư ở đáy chén, làm rơi một hạt gạo cũng phải nhặt lên, anh còn…” Quý Cường vừa nói lại biến thành quở trách, “Anh còn giám sát tôi tắm rửa giặt quần áo, anh…”

Trương Tự Minh không thể nào nhịn nổi cơn tức giận nữa, người này nói chuyện không biết phải trái là gì. Hắn đẩy mạnh Quý Cường xuống, đè dười chân mình, đánh thật mạnh lên mông y một cái, Quý Cường lập tức sợ ngây người.

“Anh… Anh tại sao lại đánh tôi?” Quý Cường trợn to hai mắt, trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Kiểu này hệt như phạt trẻ con vậy, đè mông ra đánh, quá sức mất mặt!

Quý Cường vừa nói xong lại bị đánh thêm một cái nữa, lần này y càng kinh ngạc hơn, quên luôn cả giãy giụa.

“Anh lại đánh tôi!”

Trương Tự Minh giận dữ lại không có chỗ để xả, lại đánh y thêm mấy cái, cả giận nói: “Đánh em thì sao, tự em nói ra, chẳng lẽ em không đánh bị đánh sao!”

Quý Cường bỗng thấy vô cùng tủi thân, trong giọng nói đã dần dần có tiếng khóc nức nở, “Tôi chê anh, anh lại đánh tôi.”

“Suy nghĩ ấu trĩ! Làm người nhẹ dạ! Bướng bỉnh lì lợm!” Trương Tự Minh càng quở trách giọng càng nghiêm túc, cuối cùng còn ầm ĩ cả lên, “Không sạch sẽ, còn lười, lại bẩn…”

“Ai mượn anh nhiều chuyện.” Quý Cường ai oán kêu lên.

“Làm một người trưởng thành mà còn có những khuyết điểm này, em có vấn đề sao.”

“Anh mới có vấn đề.”

“Còn dám mạnh miệng hả!”

Quý Cường giãy giụa muốn thoát ra, “Anh buông tôi ra, mau buông ra…” Bỗng dưng dưới mông lại bị đánh thêm cái nữa.

“Đàng hoàng chút đi!”

“Buông tôi ra mau!”

“Em là cái đồ không chịu nghe lời người khác khuyên bảo, bị người ta gạt nắm mũi dắt đi, không dạy dỗ không được. Đáng ra từ sớm không nên cùng em nói chuyện phải trái làm gì, cứ đè ra đánh là được rồi.” Trương Tự Minh lớn tiếng nói.

“Anh… Anh… Anh là đồ thô bạo!” Quý Cường tố cáo.

“Đối với người như em không thô bạo không được!” Giọng nói của Trương Tự Minh lại càng lớn hơn.

“Rõ rành là anh nhiều chuyện, quản từ đầu tới chân, ngay cả chuyện cạo râu của tôi cũng quản…” Quý Cường giãy giụa không thoát được, cũng không biết nên làm sao nên nỗ lực đáp trả bằng lời nói, không hề suy nghĩ gì cứ thế mà nói ầm ĩ.

“Em có biết em cạo râu đi đẹp trai hơn nhiều lắm không!”

Đột nhiên, hai người không ai nói gì nữa cả. Ngượng ngùng nhìn nhau, rồi một người nhìn sang trái, một người nhìn sang phải.

Trương Tự Minh “thả” Quý Cường ra, cảm thấy cuộc tranh cãi này chẳng có chút ý nghĩa, nói tới nói lui cũng đều là những câu “thiếu dinh dưỡng.”

Một lát sau, Quý Cường sờ mặt, nhỏ giọng hỏi: “… Thật sự đẹp trai hơn sao? Tôi vẫn cảm thấy để râu có cảm giác đàn ông hơn chứ.”

Trương Tự Minh giật giật mi mắt, “Tự mình soi gương thì biết.”

Quý Cường không nhúc nhích, đưa tay xoa xoa ở sau mông mình, Trương Tự Minh đánh chỉ có một cú đầu là nặng tay, về sau cũng chỉ đánh cho có, không hề dùng lực.

“Đau không?” Trương Tự Minh hỏi.

Quý Cường vừa nghe liền vội vàng lắc đầu.

Nhìn Quý Cường, Trương Tự Minh than thở, “… Tôi chỉ muốn thoải mái mà bàn bạc với em thôi.”

Quý Cường cúi đầu. Y không phải không biết người mượn tiền y là người thiếu thành thật, nhưng khi đó y bị hắn lôi kéo bày tỏ, cầu khẩn nài nỉ, dùng mọi cách để đảm bảo, rồi kể khổ, y đơn thuần đồng tình không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, đưa ra cam kết sẽ cho hắn mượn tiền.

“Thật sự muốn cho tên kia mượn tiền sao?” Trương Tự Minh hỏi.

“Thành thật mà nói, tôi… muốn gom tiền cũng không đơn giản như vậy, xe xài rồi không phải nói bán là bán liền được… Tôi đã cho hắn mượn trước hai nghìn rồi.”

Trương Tự Minh trợn mắt nhìn Quý Cường, y rụt cổ chờ bị nghe mắng nhưng cuối cùng Trương Tự Minh cũng chỉ thở dài, không nói gì nữa.

Có thể nói gì nữa đây? Mượn cũng đã mượn rồi, hơn nữa còn chẳng có giấy nợ, nói cũng không buồn nói. Xét cho cùng, đó là tiền của y, ý muốn dùng ra sao là tùy y, Trương Tự Minh hiểu rõ mình không có tư cách quản lý, hắn chẳng qua là… Được rồi thừa nhận đi, hắn chỉ là quan tâm y, thà bị nói là “xen vào chuyện của người khác” còn hơn mặc kệ Quý Cường. Người này đã chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng hắn, không thể đối với y “chuyện chẳng liên quan thì cứ mặc kệ”. Nói cho cùng lần này Quý Cường nhất thời hồ đồ, bị người ta lừa gạt, đầu óc không minh mẫn. Biết Quý Cường là một người đàn ông như vậy, có lúc hay để tâm vài chuyện vụn vặt, hồ đồ ngốc nghếch, không sợ chết, Trương Tự Minh từ lâu đã hiểu rõ điều này. Nhưng hắn không cam lòng, y quá sức đần, quá thành thật, hắn lo lắng Quý Cường sẽ bị người khác lừa gạt, bất kể là tiền hay tình, Trương Tự Minh đều không muốn.

Hừ, người duy nhất có thể lừa gạt ăn hiếp em ấy, chỉ có mình tôi thôi!

Quý Cường không phải kẻ ngốc, y dĩ nhiên hiểu rõ Trương Tự Minh muốn tốt cho y. Hắn nếu không quan tâm đến y thì tội gì phải chạy theo sau lưng y nói mãi nói miết. Nếu như là người ngoài, Quý Cường tự trách, người ngoài sẽ không nói nhiều với y như vậy. Nói nhiều thế — chỉ có bà xã mới như vậy thôi. Nghĩ đến đây, Quý Cường đắc ý trong lòng.

“Đừng cho mượn nữa, người này không đáng tin, mà em, có bao nhiêu tiền đâu.” Trương Tự Minh khuyên nhủ.

Quý Cường gật đầu một cái.

Sự kiện cho mượn tiền cứ thế mà qua đi, dĩ nhiên là nhờ công của Trương Tự Minh. Sau này biết người yêu là vì muốn tốt cho mình, Quý Cường bắt đầu tình nguyện nộp sổ tiết kiệm cho hắn, đưa cho Trương Tự Minh giữ. Nói là giữ, nhưng cũng hệt như hồi trước, đặt ở chỗ mà hai người đều biết. Nhưng trong lòng Quý Cường lại thấy khác, y coi như “giao ra” sổ tiết kiệm, trừ tiền bên ngoài, y rất ít khi động đến sổ tiết kiệm, gặp chuyện lớn cần phải chi tiền y sẽ bàn bạc với Trương Tự Minh rồi mới lấy ra dùng.

Mỗi một tháng cố định Quý Cường sẽ tiết kiệm một khoản tiền, giao cho Trương Tự Minh nạp vào sổ tiết kiệm.

Thấy biểu cảm của Trương Tự Minh rất nghiêm túc mà lấy lại sổ tiết kiệm, điệu bộ cao ngạo hệt như một con mèo, Quý Cường không khỏi rủa thầm trong lòng: Gì chứ, đừng tưởng rằng tôi sợ anh! Tôi… chỉ là muốn nhờ anh giúp tôi quản lý tài sản thôi, là quản lý tài sản!

Thật ra thì, đúng là sợ mà.

Đến cuối năm, Trương Tự Minh kiểm tra tiền gửi ngân hàng của cả hai, rút ra một khoản rồi nói với Quý Cường muốn y cùng hắn đi du lịch.

“Đi đâu vậy?” Quý Cường hỏi.

Trương Tự Minh lấy một cuốn sách du lịch nhỏ đặt vào trong tay của Quý Cường, cười nói: “Đến một nơi có biển, mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở.”

“Có nhiều hải sản để ăn không?” Quý Cường lập tức truy hỏi.

“Có, em muốn ăn bao nhiêu tùy ý, ăn thứ gì cũng có hết.”

Quý Cường hài lòng cười vui sướng: “Chỗ đó lớn vậy sao…”

Trương Tự Minh nhìn người đàn ông trước mắt, thầm nghĩ: Tôi hào phóng với em như vậy, cả cuộc đời này cũng giao cho em mất rồi.

— Hoàn –

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc cũng viết xong rồi, tôi… Tôi cứ nghĩ mình sẽ không viết xong nổi kia, kết quả ngày hôm nay rốt cuộc cũng viết hoàn thành rồi, bất tri bất giác mà đã viết được thêm một truyện nữa. Tôi… mơ hồ quá…