Tiệt Hồ

Chương 2




Bùi Quân trả Lục Thành tiền bộ đồ vest. Ban đầu Lục Thành cũng không muốn, nghĩ lại hai người từ chối một hồi cũng không tránh khỏi xấu hổ vì thế nhanh chóng thu tiền rồi tạm biệt Bùi Quân. Câu chuyện ở nhà hàng coi như chấm dứt.

Lần tiếp theo gặp Bùi Quân đã là một tháng sau, Lục Thành vừa mới hoàn thành một hợp đồng nhỏ cho công ty liền cùng một vài đồng sự đến quán bar chúc mừng. Lục Thành uống hơi nhiều nên phải đi một chuyến vào toilet, lúc vào gặp được Bùi Quân. Bởi vì đối phương có chút không giống với bình thường, Lục Thành cũng không nói được không giống ở điểm gì, dù sao càng làm người ngoài chú ý khiến anh không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

Bùi Quân đặc biệt nhạy cảm, liền lập tức thấy được Lục Thành dưới ngọn đèn mờ nhạt của quán bar.

Tầm mắt hai người chạm nhau, cả hai gật đầu, không ai nói gì liền rời đi.

Bọn họ vốn chỉ gặp nhau khi có công việc, lúc này gặp gỡ mà ra chào hỏi mới chuyện động trời.

Lúc sau Lục Thành trở về lại uống một thêm đợt rượu. Dạ dày của anh không tốt lắm, chỉ có thể uống rượu liều lượng vừa phải. Trong phòng đều là người cùng công ty, phần lớn biết tật xấu này của anh, chuốc cho anh một ly liền rời đi mời rượu người khác.

Chỉ là rượu vừa bốc lên não thì người liền dễ dàng huyên thuyên. Tại lô ghế bắt đầu nhắc đến mấy chuyện đồn đãi, nói đến nói đi thì cũng đều là chuyện trong giới.

“Các cậu có biết vừa rồi lúc tôi đi ra ngoài thấy ai không?” Người nói chuyện bộ dáng thần bí là nhà thiết kế đã đi theo anh hai năm tên Tiểu Ngụy. Cậu lấp lửng kéo sự chú ý của mọi người hướng về mình rồi mới tuyên bố đáp án, “Bùi Quân của Bắc Kiến!”

Lục Thành ghé mắt lại.

Tiểu Ngụy tiếp tục nói, “Tôi không chỉ thấy được hắn mà còn biết hắn muốn làm gì!” Cậu cười đắc ý. Những người đi chuyến này đều biết Bùi Quân bởi vì công tỵ họ cùng hợp tác với Bắc Kiến vài lần nên đối phương không quá xa lạ, nhắc tới tin đồn lại càng có một mớ.

Hà Diệp Tử chính là nhân tài kiệt xuất ở phương diện này, “Nói mau nói mau, có chuyện tốt sẽ không xử phạt, bằng không, hừ hừ hừ ~”

“Này, phụ nữ các cô thật sự rất bà tám.” Người bên cạnh chớp mắt hừ một tiếng, trên mặt lại rõ ràng là tò mò.

Lục Thành cầm chén nước trái cây ngồi bên cạnh. Tiểu Ngụy vui tươi hớn hở tuyên bố đáp án, “Tôi chắn rằng hắn muốn cầu hôn người yêu.”

“Tại sao lại như vậy?” Ánh mắt của Hà Diệp Tử tỏa sáng.

“Tôi vừa mới qua quầy bar lấy tiền trả lại, đúng lúc nghe được hắn đang cùng quản lý bàn bạc rằng đợi cho hắn ra hiệu hãy mở đèn. Tôi còn thấy trong quầy bar có bánh ngọt nhiều tầng, đương nhiên còn có hoa mà phụ nữ các cô thích nữa.”

Người xung quanh lập tức rộn lên, “Không thể tưởng được người thoạt nhìn nghiêm trang như Bùi Quân cũng sẽ làm mấy việc khiến phụ nữ vui vẻ như vậy.” Cũng có người hâm mộ như Hà Diệp Tử, “Ôi, người phụ nữ nào được hắn thích thật hạnh phúc.”

Lục Thành uống một ngụm nước trái cây, bật cười trong lòng. Cũng không chắc là phụ nữ đâu.

Biểu tình của Lục thành bị người ta thấy đúng lúc, Hà Diệp Tử nhìn anh ai oán một cái, “Sếp, anh đừng có ghen tỵ, chúng tôi không thể kiếm được lời lãi từ chỗ anh rồi mà anh còn không cho phép chúng tôi ảo tưởng người khác sao?” Tính hướng của Lục Thành ở công ty không phải điều gì bí mật. Anh mở công ty thiết kế này tuy rất nhỏ nhưng nhân viên đều được lựa chọn rất tỉ mỉ, quan hệ nếu không hòa hợp thì sao có thể làm việc tốt được.

“Tôi còn chưa nói bất cứ điều gì.” Lục Thành bĩnh tĩnh uống một ngụm nước trái cây.

Hà Diệp Tử thấy anh không phản đối, nhịn không được đề nghị, “Tí nữa chúng ta ra ngoài xem đi, rất khó có thể gặp được chuyện đồn đãi trong ngành mà, về sau cũng có thể lên mặt với người khác!”

Mắt Lục Thành giật giật, cảm giác đây không phải là một ý kiến hay nhưng lại không có lý do ngăn cản, đành phải dặn dò, “Mọi người chú ý một chút, dù sao đây cũng là khách hàng.”

Tất cả mọi người đều háo hức gật đầu, “Biết rồi thưa sếp, chúng tôi khẳng định là chỉ nhìn lén một chút, tuyệt đối không khiến người ta phát hiện đâu.”

Đến khi đoàn người Hà Diệp Tử ra khỏi chỗ ngồi, Lục Thành vẫn thấy không yên tâm. Anh có chút hối hận vì mặc kệ nhóm người này. Uống xong một ly nước trái cây bèn đành phải quyết định đi ra gọi đoàn người về, kết quả là đi hết một vòng quán bar vẫn không thấy mấy người bọn họ. Quán bar Vi Thành này không nhỏ, cộng thêm một phần người người lẫn lộn vào trong bóng tối nên đặc biệt khó tìm. Lục Thành đi một vòng, sau khi từ chối một vài lời mời trắng trợn mới có thời gian hổn hển thở ra.

Yêu cầu của Lục Thành không cao, ngẫu nhiên sẽ chọn vài người hợp mắt anh nhưng số lần rất ít, giải quyết nhu cầu xong là đường ai người nấy đi. Người như bọn anh không nhiều, bộ phận lớn đều ẩn nấp trong đám đông. Muốn ở giữa biển người mịt mờ mà có thể tìm được người cùng sống với nhau lâu dài là quá khó khăn. Từ trước đến nay Lục Thành đều không có ép buộc ai, mượn lời của bà Thẩm nói chính là “Cứ thuận theo tự nhiên tốt nhất”. Cũng chính vì điều này mà thay vì để cả thể xác lẫn tinh thần chính mình bị dày vò, không bằng cứ buông bỏ hết thảy trong lòng, chỉ cần không vi phạm ranh giới đạo đức là được. Cho nên trong giới này ruy rằng rất hỗn loạn nhưng Lục Thành vẫn luôn giữ được bản ngã của chính mình, từ trước đến nay anh không lạm giao cũng không làm những việc đi chia rẽ người khác. Nhìn qua tưởng như rất phóng khoáng nhưng vẫn giữ nguyên những quy tắc ở trong lòng. Chính vì thế mà anh vẫn độc thân cho đến tận nay.

Lục Thành không tìm được nhóm người Hà Diệp Tử, khi anh tránh đi đám người trên sàn nhảy lại nhìn thấy Hà Trác Thụy ở trong góc lối đi. Ở góc hẻo lánh, gã đang cùng với một người thấp hơn gã nửa cái đầu mặc bộ đồ vest màu xanh nhạt ôm nhau thân mật trong bầu không khí mờ ám. Lục Thành thấy được bọn họ tự nhiên cũng thấy được Bùi Quân đứng cách đó không xa, tầm mắt của Bùi Quân cũng chuyển từ cặp đôi đang ôm nhau thân mật hướng sang chỗ anh tại bên này.

Lục Thành mắng thầm một tiếng quỷ thật ở trong lòng. Hình như anh lại nhìn thấy điều gì không nên nhìn rồi.

Người được Hà Trác Thụy ôm trong lòng hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú, quả nhiên là vị Thẩm tiên sinh trẻ tuổi kia.

Ngay sau đó Bùi Quân liền xoay người rời đi, hoàn toàn không làm phiền tới cặp đôi đang ôm nhau.

Lục Thành sờ sờ mũi, bọn người Hà Diệp Tử đang ôm kì vọng về vở kịch hay kia đại khái hôm nay phải thất vọng rồi. Mặt khác Bùi Quân như vậy thật sự có một chút đáng thương. Cho dù anh thấy người đàn ông kia hoàn toàn không hề nói một lời nhưng bộ dáng đối phương xoay người lại khiến Lục Thành có ấn tượng sâu sắc.

Lục Thành không trở về chỗ ngồi ngay lập tức, anh đi tìm một góc xa hai người Hà Trác Thụy để giải quyết cơn thèm thuốc lá, kết quả là chưa kịp bỏ điếu thuốc vào trong miệng thì Bùi Quân đã đi tới cùng với chai rượu vang đỏ.

“Cùng nhau uống vài ly có được không?”