Tiệt Hồ

Chương 12




Trên đường về, Lục Thành ngồi trên xe không nhịn được bật cười. Nói thật, khi Bùi Quân mở miệng cả anh cũng bị dọa sợ.

Vấn đề về tính hướng tuy anh không kiêng dè để người khác biết nhưng cũng không kiêu ngạo đến mức công khai tại nơi đông người, mà Lục Thành lại càng không muốn chuyện này làm đề tài bàn tán cho người khác. Lục Thành chưa bao giờ nghĩ người bình tĩnh, trầm ổn khi xử lý công việc như ngài Bùi đây lại sẽ làm ra chuyện như vậy. Tuy trong lòng rất đỗi kinh ngạc nhưng lại có một chút ấm áp khác lạ tràn qua khiến khóe miệng anh vẫn luôn nhếch lên, biểu hiện tâm tình giờ đang rất tốt.

“Anh còn muốn cười bao lâu nữa mới vừa lòng?” Ngài Bùi nhướn mày, liếc mắt nhìn Lục Thành.

Lục Thành ở tiệc cưới có uống chút rượu, tuy không nhiều nhưng cũng hơi say. Trên khuôn mặt anh phủ sắc hồng nhàn nhạt hiếm khi thấy được, tóc anh cũng hơi rối tung do mấy lần tựa vào ghế dựa, trong mắt anh lúc này lại tràn đầy ý cười. Thoạt nhìn qua anh giờ này lại có vài phần như trẻ con.

Bùi Quân cũng cùng nở nụ cười, thậm chí vươn tay xoa tóc anh một phen, chỉ trong một thời gian ngắn rồi nhanh chóng thu tay về. Nhìn Lục Thành ngạc nhiên nhưng lại không có cách nào phản kích làm hắn cười vui vẻ.

Lục Thành duỗi thân thể, cười nói, “Một màn kia của anh dọa đến bọn họ, phỏng chừng để bọn họ tiêu hóa tin tức này sẽ mất cả nửa ngày. Dù gì cũng là tại nơi công cộng, thật sự không sao chứ?”

Lại nói thân phận của Bùi Quân so với Lục Thành lại càng mẫn cảm hơn nhiều. Dù sao hắn cũng là người làm ăn, hình tượng sếp lớn hòa cùng với hình tượng công ty, thậm chí là ảnh hưởng đến nhau.

Thật ra Bùi Quân cũng không để ý, “Có sao đâu, sắc mặt những người đó làm tôi thật sự không thể chịu nổi được. Bình thường bạn học cho dù không thích nhau nhưng cùng lắm là nói sau lưng, thế mà lại ở đám cưới của bạn học khác chạy đến trước mặt nhau khiêu khích. Thật sự không giống như người trưởng thành.” Bùi Quân lắc đầu.

Hiếm thấy Lục Thành sờ mũi, thấp giọng nở nụ cười, “Thật ra…Tôi lại không cảm thấy kỳ lạ.”

“Hả?”

Lục Thành không tự nhiên ngồi thẳng, thở dài nói, “Ai cũng có khoảng thời gian hành xử thiếu suy nghĩ tại trung học mà. Lúc tôi ở trung học nổi loạn cực kỳ, mỗi ngày đều đi gây hấn với người khác. Chắn hẳn mấy người kia cũng bị tôi chèn ép qua, dần dà nhớ kỹ trong lòng. Có người nếu gặp người trong hoàn cảnh khó khăn sẽ muốn tranh thủ dìm thêm, nếu gặp người lại thành công thì sẽ muốn mang những chuyện xấu của người này bày ra cho cả thiên hạ biết. Loại người như vậy không thiếu trên đời.” Lục Thành nhún vai.

“Anh cũng có khoảng thời gian hành xử thiếu suy nghĩ tại trung học sao?” Bùi Quân cười, dường như rất ngoài ý muốn.

Hình như sai trọng tâm câu chuyện rồi?

“Ai mà chả có khoảng thời gian như vậy tại trung học. Có một vài người không quá rõ ràng, tự nhiên mà trôi qua mất. Ngược lại có vài người biểu hiện rất nổi bật, nổi loạn đến mức ai cũng biết.” Lục Thành nhớ lại thời kì trung học của mình, cũng cười rộ lên.

“Là ai lúc trước nói bản thân mình là học sinh ưu tú nhỉ?” Trí nhớ của ngài Bùi này rất tốt.

“Việc này cũng không liên quan đến thành tích. Không ai quy định đánh nhau, trốn học hay yêu đương thì chắc chắn thành tích sẽ tệ cả.”

Vào lúc nói chuyện thì đèn chuyển màu đỏ, Bùi Quân nhấn phanh lại.

“Tôi cũng hiểu được một chút vì sao mấy người kia ghét anh như thế. Anh chính là kiểu người thường xuyên trốn học, đến lớp thì ngủ, cuối cùng làm bài đều tốt hơn mọi người.”

“Đúng vậy…Thật ra mấy tiết học quan trọng thì tôi cũng có tham gia.”

“Người bạn học tên Phượng Quý Duy kia cũng là vào thời kì phản nghịch trung học của anh sao?”

“Tôi nghĩ anh sẽ không hỏi điều này.” Lục Thành thấp giọng cười. Đèn đỏ tắt, Bùi Quân lại khởi động xe lần nữa.

“Tò mò có khi là tính cách tốt nhưng cũng có lúc lại là tính cách xấu, mà tôi thì lại có đủ cả hai.” Bùi Quân giương mắt.

Lục Thành tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn điện ngoài cửa kia, cười nói, “Thật ra cũng không có gì đặc biệt cả. Có thể vào lúc ấy thì đó là một chuyện quan trọng, giờ nghĩ lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Phương Quý Duy là mối tình đầu của tôi.”

“Mối tình đầu?” Bùi Quân lên giọng. Tuy rằng hắn đã sớm đoán ra nhưng khi nghe đến chính Lục Thành nói vẫn có cảm giác là lạ.

“Trông anh rất ngạc nhiên. Mối tình đầu thì kì lạ lắm sao?”

“Không có gì, anh tiếp tục nói đi.”

“Kỳ thật đó là một câu chuyện như tiểu thuyết nhưng cũng lại rập khuôn như hàng nghìn câu chuyện khác.” Lục Thành đem hai từ miêu tả không hợp nhau đặt cùng một chỗ, “Mối tình đầu của tôi không phải là kiểu vừa nhìn thấy đã yêu ngay, giống như mọi tình yêu khác của những người thiếu niên tuổi đó. Điều khác biệt duy nhất chính là chúng tôi cùng giới tính.” Lục Thành nói chậm rãi, “Chúng tôi là bạn học cũ, lên đến trung học lại học cùng một ban, lớn hơn một chút thì bắt đầu hẹn hò. Mẹ của cậu ấy là hiệu trưởng trường trung học, bố cũng làm quản lý trong trường, cho nên tất nhiên cậu ấy là học sinh ưu tú, hơn nữa là theo kiểu khuôn phép cũ.”

“Người thật sự theo khuôn phép cũ hẳn sẽ không tìm người yêu đồng giới chứ?” Bùi Quân không có mở miệng hỏi.

Lục Thành vẫn giữ giọng điệu từ tốn, “Khi đó tuổi còn trẻ, lại là mối tình đầu, cái gì cũng không hiểu. Khi yêu chính là hoàn toàn trao đi, không hề suy nghĩ điều gì, trừ người yêu ra thì không còn ai khác đáng giá. Thời gian lâu như vậy cũng khó tránh khỏi lộ ra một ít manh mối.” Lục Thành lắc đầu, dường như đang cảm thán hồi ấy quá mức ấu trĩ, “Cậu ấy là học sinh giỏi, cái gì cũng tốt hết, từ nhỏ đều sống trong sung sướng. Khi cùng với tôi lúc đó hẳn là lần nổi loạn duy nhất của cậu ấy. Cậu ấy e dè bố mẹ mình cho nên chúng tôi đã thật cố gắng kiềm chế lúc ở trường, tiếc rằng vẫn bị người phát hiện khi tan học.

Lời đồn lan truyền rất nhanh trong trường. Những chuyện như vậy chắc chắn không thể qua mắt được bố mẹ. Sau đó từ bố mẹ cho đến hội phụ huynh đều muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này. Nhưng anh biết rõ, khi đó là thời trung học mà, ai cũng chưa có ước mơ, ý muốn quan trọng gì, chúng tôi tất nhiên không muốn chia tay cho dù bọn họ có nói rằng cũng chỉ là tạm thời tách ra. Trời cũng biết khi nói dối thì biểu tình của bọn họ đã tiết lộ tất cả, ngay cả tôi mới có mười mấy mà cũng nhìn ra được. Giả bộ chia tay xong về sau sẽ biến thành sự thật, đương nhiên là chúng tôi không đồng ý, sau hai người bị mang về nhà mình. Chúng tôi vẫn kiên trì muốn bên nhau, không muốn nói chuyện với bố mẹ, ngay cả không được liên hệ với người còn lại nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rời nhau. Mọi thứ cứ như vậy cho đến tận khi Phương Quý Duy tự sát.” Lục Thành nhắm chặt mắt, giọng điệu bỗng nhẹ bẫng.

Bùi Quân kinh ngạc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc,“Đừng nói nữa.”

“Không có việc gì, đều đã là chuyện quá khứ.” Lục Thành lắc đầu, “Sau khi tôi biết tin tức bèn nhảy qua cửa sổ, chạy đến bệnh viện tìm cậu ấy, thiếu chút nữa là ngã gãy chân.” Lục Thành cười, “Khi đó, tôi còn rất ngây thơ, muốn bỏ trốn cùng cậu ấy. Dù sao cũng sắp tốt nghiệp, không sợ không nuôi nổi bản thân. Tôi cứ nghĩ mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chỉ cần hai người vẫn ở bên nhau là tốt rồi. Sau đó đến bệnh viện không tìm thấy cậu ấy. Bởi vì hành động tự sát của cậu ấy mà bố mẹ cậu cũng không còn phản đối như trước nữa. Bọn họ buông tha. Nhưng… cậu ấy không muốn ở bên tôi nữa.” Lục Thành thở dài, “Cậu ấy nói cậu sợ hãi, cũng mệt mỏi. Trước khi tự sát cậu ấy đúng là vì muốn thoát ra khỏi gông xiềng này để cùng tôi nhưng khi sống lại, cậu lại cảm giác được sợ hãi. Lần tự sát đó cậu ấy đã dùng hết toàn bộ dũng khí. Loại tình cảm này không phải bình thường, áp lực từ gia đình đến xã hội đè ép khiến cậu ấy không thở nổi nên cậu ấy không có cách nào ở bên tôi được. Cậu ấy nói cậu muốn trải qua một loại sinh hoạt bình thường.

Chuyện này gây huyên náo ở trong trường đến mức ai cũng biết. Cậu ấy không chịu được những cái nhìn chăm chú đủ loại cũng là bình thường. Nói cho cùng, bên cạnh chúng ta vẫn là đám đông. Ngay cả không ai nói điều gì trước mặt, rất nhiều người cũng tự giác tránh đi, nhưng cũng có vài người không ngần ngại cố ý vây đến hỏi han đủ thứ, đem chuyện này trở thành chuyện gì đó hay ho. Quá ít người có thể bình tĩnh chấp nhận, đối xử như bình thường. Bởi thế, sau khi xuất viện thì cậu ấy bị người nhà cho xuất ngoại. Chúng tôi cứ thế mà chia tay.”

“Vậy còn anh thì sao?” Bùi Quân đột nhiên hỏi.

Khóe miệng Lục Thành nhếch lên nụ cười, “Tất nhiên là tôi học cho đến khi tốt nghiệp. Anh biết rõ vào đêm trước khi thi đại học mà chuyển trường là chuyện không thành hiện thực được. Khi đó gia cảnh của tôi không thể so được với Phương Quý Duy.”

Bùi Quân liền im lặng. Năm đó xảy ra sự việc như vậy cũng có thể hình dung được ánh mắt người xung quanh nhìn Lục Thành là như thế nào. Phương Quý Duy là học sinh giỏi, với tính cách của Lục Thành khi đó chắc chắn phần lớn bị hiểu lầm thành người xấu. Nhất là sau khi Phương Quý Duy rời khỏi thì toàn bộ áp lực đều đè trên vai Lục Thành. Khi đó chắn chắn anh phải nhận rất nhiều châm chọc, khiêu khích hay hành động bỏ đá xuống giếng. Lục Thành vẫn học tập trong hoàn cảnh như thế cho đến khi tham gia kì thi tốt nghiệp. Vào khoảng thời gian như vậy, rất khó có thể tưởng nổi thời kì thanh niên của anh đã phải trải qua điều gì.

Mà cho đến cuối cùng thì giờ Lục Thành vẫn đạt được thành công, trở thành một người đàn ông thành thục, trầm ổn và lý trí như hiện tại.

Quả thật phải rất kiên cường.

“Sau khi thi đậu đại học tôi liền chuyển ra ngoài ở. Cho tới giờ tôi mới nghe được tin tức của Phương Quý Duy, hẳn mấy năm nay cậu ấy rất tốt.”

Không biết có phải do buổi tối uống hơi nhiều hay không, Lục Thành trong lúc không hề để ý mà nói nhiều hơn bình thường. Rất nhiều chuyện năm xưa được kể ra, cảm xúc của anh cũng dần dần khá hơn. Cuối cùng thì thoải mái chiếm phần lớn cảm xúc, chắc vì do vẫn luôn có một người ngồi lẳng lặng bên anh nghe những câu chuyện cũ vụn vặn.

Đến lúc xe đỗ trước cửa nhà, Lục Thành đã dựa vào ghế ngủ mất, tiếng hít thở vang lên rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp. Bùi Quân nghiêng đầu qua, ánh mắt hắn vô thức mà nhìn chằm chằm anh. Bầu không khí trong lúc này bỗng trở nên quá đỗi yên tĩnh, bình yên khiến hắn có hơi không muốn đánh thức người kia dậy.

Tận khi Lục Thành tự tỉnh dậy mới làm Bùi Quân lấy lại được tinh thần. Lục Thành cào cào tóc, “Đến rồi?”

Bùi Quân đáp một câu, chỉ cảm thấy bản thân mình vừa rồi hơi là lạ. Chắn hẳn do lúc tối nghe được quá nhiều chuyện tình cảm nên cảm xúc cũng hơi bay bổng.

“Đến rồi. Đi lên đi.”

“Ngày mai lại phải đi làm rồi.”

Bùi Quân gật đầu, “Chốc lát tôi thu xếp đồ đạc, ngày mai trở về.” Kết thúc kỳ nghỉ mà vẫn ở lại nhà Lục Thành cũng không tốt lắm.

“Cũng được. Đợi tôi chút, tôi cũng giúp anh một tay. Đừng bỏ quên cái gì.” Lục Thành cười.

“Ừ.”

“Hiện tại anh cảm thấy thế nào?” Lục Thành đột nhiên hỏi.

“Sao cơ?” Bùi Quân không hiểu lắm.

“Lúc nãy nghe tôi nói nhiều như vậy, tâm tình anh có tốt lên được chút nào không, có từ cú shock thất tình bình phục lại chưa? Không phải người ta vẫn nói rằng cứ kể hết chuyện không vui của mình ra sẽ khiến mọi người vui vẻ hơn sao? Hẳn tâm tình của anh giờ cũng khá hơn nhiều rồi.” Lục Thành ngủ dậy còn hơi lười biếng, ngay cả giọng điệu thậm chí hàm chứa trêu chọc.

Thực sự làm Bùi Quân nở nụ cười. Cảm xúc của hắn mang chút phức tạp, “Đúng vậy. Tôi đã vui vẻ hơn rồi.”

Lời editor: Cảm ơn những bạn vào cmt ủng hộ, chỉ lỗi sai, like hay đọc truyện nhé =3= Cảm xúc khi có người quan tâm hạnh phúc khó tả lắm T_T Mọi người thật tốt T_T Yêu tất tần tật! =3=