[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 96




Bão Sơn Tán nhân để tự Hiểu Tinh Trần đưa Tiết Dương đến động băng, rồi an tĩnh hết một ngày. Bà trở về xem lại dược liệu, chú thuật, cùng mấy cuốn thư tịch cổ ghi chép chuyện xưa.




Hiểu Tinh Trần tuy nóng lòng, cũng không ý kiến gì. Y biết sư phụ sẽ không bỏ mặc, người đã hứa cứu, nhất định sẽ cứu. Chỉ là bên trong động băng quá lạnh, Hiểu Tinh Trần sờ qua tay chân Tiết Dương, cảm giác như máu huyết trong người hắn đang dần đông lại vậy...




Lúc Bão Sơn Tán nhân quay lại, Hiểu Tinh Trần cũng vừa ngừng truyền linh lực vào cơ thể Tiết Dương. Y đứng dậy, vội vàng hỏi:




- Sư phụ, người xem hắn thế nào rồi?




Thủy Nghiễn nói Tiết Dương không trụ được lâu, cùng lắm hai hay ba ngày nữa thôi. Tính đến hôm nay là hết thời hạn nàng nói, nên y không dám buông lỏng cảnh giác. Có lẽ trong động băng độc lan chậm hơn bình thường, nên hắn vẫn gắng gượng thêm được chút. Bão Sơn Tán nhân ngồi xuống bên mép giường băng, nhàn nhạt đáp lại:




- Yên tâm đi. Ý thức của hắn chưa chết, tự nhiên sẽ gắng gượng được thêm một thời gian nữa.




Nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn không an tâm... Ý thức Tiết Dương chưa muốn chết, có lẽ vì hắn còn quá nhiều vướng bận trần thế. Ví như... Hiểu Tinh Trần chẳng hạn? Hoặc giống lời hắn, hắn yêu mạng mình, hắn còn muốn sống để bắt những kẻ từng ức hiếp hắn trả lại từng chút từng chút nợ nần.




Bão Sơn Tán nhân mở một hộp nhỏ trong suốt, gọi:




- Tinh Trần, lại đây.



Hiểu Tinh Trần cắt đứt dòng suy nghĩ, nhanh chóng lại gần. Chợt cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua cổ tay y, dường như có một vòng tơ mỏng quấn quanh. Hiểu Tinh Trần thoáng giật mình, lại hỏi:




- Sư phụ, đây là...?




- Tằm tuyết.




Bão Sơn Tán nhân cũng không thèm liếc qua, chuyên tâm thúc ép con tằm tuyết béo tròn tiếp tục nhả tơ, để buộc được một vòng vào cổ tay Tiết Dương nữa.




- Ngươi và hắn buộc mệnh với nhau, không cẩn thận sẽ khiến cả hai cùng tổn thương nghiêm trọng, mất mạng cũng nên.




Tằm tuyết sinh trưởng ở nhiệt độ thấp, lạnh giá vô cùng, hơn nữa còn phải là nơi linh lực dồi dào. Tơ nó nhả ra vừa giúp bình ổn kinh mạch, còn khiến thương thế phải chịu giảm đi rất nhiều, dùng trị liệu tránh được sơ sẩy không nên.




Bão Sơn Tán nhân tiếp tục nói:




- Hắn hiện tại chỉ còn một hồn, phải chiêu hồn nhập xác trước mới trị liệu được. Nếu không dùng tơ tuyết, hai ngươi buộc mệnh, đi nhầm vào cơ thể ngươi, lúc đó vô phương cứu chữa. Ngươi cùng hắn đều hồn phi phách tán, hoặc mơ mơ hồ hồ, chết cũng chẳng gặp được nhau.




Hiểu Tinh Trần hơi mím môi, thử sờ xem tơ tuyết có dễ bị đứt không. Y nhợt nhạt cười nhẹ:




- Đa tạ sư phụ chu đáo.




Sư phụ như cha mẹ, dù thế nào vẫn thương yêu người mình tự tay chăm sóc từ bé đến lớn. Hiểu Tinh Trần nghe những lời kia, lại cảm thấy lỗi lầm mình thêm nặng nề, muốn ở lại trên núi phụng dưỡng sư phụ, lại cũng không dám ở. Dù sao y bên cạnh còn có một người...




Mắt Hiểu Tinh Trần bất tiện, làm hộ pháp cũng không hay lắm, tay y còn buộc tơ tuyết, vì thế mấy sư đệ muội liền nhao nhao chạy đến, vốn dĩ vì tò mò muốn xem sư phụ 'hồi sinh' người chết thế nào thôi... Thủy Nghiễn bên cạnh giúp mấy việc lặt vặt, đại loại như đi lấy dược liệu.




Hiểu Tinh Trần nằm xuống bên cạnh Tiết Dương, tập trung lắng nghe thanh âm xung quanh, chờ Bão Sơn Tán nhân dẫn hồn nhập xác, có lẽ y cũng cảm nhận được thôi... Vì đau đớn hắn chịu, hiện tại toàn bộ là y gánh thay rồi.




Thủy Nghiễn vẩy vẩy nước xuống nền pháp trận, để Bão Sơn Tán nhân bắt đầu. Linh lực vừa khởi phát, cả người Hiểu Tinh Trần đã lạnh thấu xương thấu cốt. Có điều hình như không đau... Y chợt nhớ bình thuốc nhỏ sư phụ ném cho hôm trước, khóe môi hơi nâng lên lại không được, bị cơn lạnh làm cứng lại.




Dường như Bão Sơn Tán nhân đọc chú thuật, đọc rất nhiều, nhưng Hiểu Tinh Trần chẳng thể nghe được rõ ràng, tựa như lời gió thoảng qua tai. Y chỉ biết, ý thức của y lúc này vô cùng mơ hồ, chỉ muốn ngủ một giấc dài... Thủy Nghiễn hơi lo lắng, liền đến gần chỗ Hiểu Tinh Trần chút, lặp lại nhiều lần, sợ y không nghe thấy:




- Sư huynh, đừng ngủ... Nếu huynh ngủ lúc này, mọi chuyện đều phí công vô ích...




- Sư huynh...




- Huynh còn muốn chờ hắn tỉnh lại, huynh không được phép ngủ trước hắn...




Hiểu Tinh Trần nghe câu được câu mất, chữ có chữ không. Nhưng y vẫn hiểu được đại ý: Không thể ngủ... Nếu y ngủ rồi, hắn cũng chẳng cách nào tỉnh lại nữa. Y chẳng qua đang bị ảnh hưởng từ ý thức của hắn thôi.




Vì phần hồn còn lại của Tiết Dương thật sự mệt mỏi, thật sự đau lòng, đến mức chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, để quên hết mọi phiền ưu... Như vậy, hắn không còn cảm thấy bản thân tổn thương nữa.




Xung quanh xuất hiện hai vệt sáng mờ mờ, không rõ hình dạng, từ từ bị hút vào pháp trận. Bão Sơn Tán nhân nhíu chặt mày, linh lực cũng vận nhiều hơn chút. Hai vệt sáng kia dần lại gần Tiết Dương, lại đột nhiên một vệt chuyển qua người Hiểu Tinh Trần. Thủy Nghiễn giật mình, liền dùng gương đồng sư phụ đưa, nhanh tay chiếu vào nó, nó lưỡng lự, lại quay về thân thể chủ nhân.




Thủy Nghiễn thở nhẹ một hơi, nhìn hai hồn đã nhập xác, mới khẽ nói:




- Sư huynh, huynh nghỉ ngơi được rồi... Chờ huynh tỉnh lại, biết đâu sẽ nghe hắn thì thầm bên cạnh...




Nàng vươn tay, bấm nhẹ mấy huyệt bên vai, gáy và thái dương Hiểu Tinh Trần, để y chìm vào giấc ngủ. Sợ Hiểu Tinh Trần lo lắng quá, sẽ thật sự thức đến khi sư phụ xong việc, cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi.




Tiểu sư đệ làm hộ pháp, thực ra cũng chỉ là đứng nhìn thôi... Vì nếu có chuyện thật, cậu cũng chẳng biết làm gì với một thân tu vi chưa đâu đến đâu kia...




Bão Sơn Tán nhân vừa dừng linh lực, Thủy Nghiễn đã nhanh chóng đem ngân châm đến đưa cho bà, song hơi do dự, hỏi:




- Sư phụ, hình như người từng nói, ép độc trong kinh mạch phải hao tốn tu vi...




Ánh mắt Bão Sơn Tán nhân vẫn không dao động, gật đầu:




- Chút tu vi thôi, không quan trọng.




Thủy Nghiễn hơi cắn môi, lầm bầm một mình:




- Chút gì chứ... Đều là lừa người...




Song, nàng cũng không dám phân tâm nữa mà chú ý quan sát sư phụ cắm ngân châm. Cái này lệch một chút thôi cũng đủ chết người rồi... Nhưng người như sư phụ, sẽ không mắc sai lầm đâu.




Trên đỉnh đầu 6 cây, hai bên thái dương 4 cây, từ vùng ngực dọc xuống nhiều không kể hết. Ngón tay Tiết Dương bị rạch một vết dài, máu đen từ đó chảy xuống, cứ tí tách tí tách giữa không gian yên tĩnh, nghe thật đáng sợ... Bão Sơn Tán nhân dẫn linh lực rót vào đan điền, song đẩy vào kinh mạch, đả thông những chỗ bị tắc nghẽn, khiến máu độc bị đẩy ra ngoài.




Tiểu sư đệ mặt trắng xanh, hỏi nhỏ:




- Sư tỷ, máu đều chảy hết ra, hắn không chết vì độc, cũng chết vì mất máu...




Thủy Nghiễn gõ đầu cậu, giải thích sơ qua:




- Không phải, máu chảy ra là máu độc. Sau đó cơ thể hắn tự sẽ sinh máu mới.




Thấy tiểu sư đệ vẫn ngơ ngác, Thủy Nghiễn cũng không định giải thích thêm lúc này, chỉ nói:




- Đệ đi lấy con rắn hôm trước Lục sư huynh bắt được đến đây đi. Để Lục sư huynh hộ pháp cũng được.




Tiểu sư đệ vâng vâng dạ dạ rời đi. Máu độc lúc mới bắt đầu khá dễ ép, nhưng càng về sau, những phần nó ngấm sâu trong kinh mạch, càng khó ép ra hơn. Thủy Nghiễn thấy để sư phụ một mình vừa ép vừa truyền linh lực đặc biệt tốn công, vì vậy liền nhờ Lục Giảng đi bắt mấy con rắn về, là loại không có độc. Để nó hút no máu độc, tự lăn ra chết, đến khi nào tay Tiết Dương nhỏ máu đỏ là hoàn thành.




Mặc dù Thủy Nghiễn thấy rắn là sợ, nhưng vì Hiểu Tinh Trần, nên tạm gác qua một bên...




Lọc hết máu độc cho Tiết Dương xong, còn phải dùng chú thuật phù văn cổ xưa để trói buộc hồn phách hắn lại với nhau, song còn phải cho hắn uống linh đan diệu dược, cứ vậy mất một tháng trời, ai ai cũng mệt mỏi. Ngày ngày không Hiểu Tinh Trần thì Bão Sơn Tán nhân, hoặc mấy sư đệ muội thay nhau truyền linh lực cho hắn, cảm giác khí sắc đều bị hút khô. Nhưng hắn còn chưa có tỉnh...