Thủy Nghiễn không lừa Hiểu Tinh Trần, cấm chế Bão Sơn Tán nhân lập thật sự rất khó phá giải. Y bên ngoài làm loạn, chắc chắn kinh động đến sư phụ bế quan bên trong. Nhưng người lại không ra nhìn lấy một cái, cũng chẳng hề truyền ra chút động tĩnh nào...
Ép buộc phá cấm chế vượt quá khả năng, tu vi linh lực của Hiểu Tinh Trần đều hao tổn nghiêm trọng. Ai mà biết được phá đến bước cuối, không biết nguyên do vì đâu mà kéo đến thiên lôi. Giữa đêm, ánh chớp chợt lóe sáng, tiếng động quá lớn làm kinh động toàn bộ ngọn núi.
Hiểu Tinh Trần bị thiên lôi đánh trúng, y phục tả tơi, gân cốt tổn thương, chỉ có thể dựa vào Sương Hoa chống đỡ không ngã sấp người. Máu từ trong miệng không ngừng hộc ra, ruột gan cũng đau đến thắt lại.
Nhưng cửa thạch thất vẫn đóng kín, không hề mở ra... Hiểu Tinh Trần mặc kệ thương thế, quỳ gối trước lối vào, Sương Hoa đặt bên cạnh. Y trước hết dập đầu ba cái, gắng gượng nói:
- Sư phụ, xin người gặp đồ nhi!
Nhưng không ai đáp lại. Hiểu Tinh Trần biết, với tu vi của Bão Sơn Tán nhân, bà chắc chắn nghe thấy. Y tiếp tục:
- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không nghe người khuyên dạy, hậu quả bản thân tự gánh lấy, nửa lời cũng không oán trách, không hối hận. Từng phát thệ không quay về sơn môn, là đồ nhi có lỗi, hai lần đều làm trái. Xin sư phụ trừng phạt... Nhưng mà, xin người trước hết gặp đồ nhi, nghe đồ nhi nói... Chỉ cần người đồng ý gặp, muốn đồ nhi thế nào cũng được...
Động tĩnh của thiên lôi lúc này mới qua đi, mấy sư đệ muội đều chạy đến cả. Nhìn sư huynh đã phá được cấm chế, trong lòng vừa kính vừa sợ. Nhưng liếc qua Hiểu Tinh Trần, thấy y đã khổ sở chật vật, nước mắt nhanh chóng trào ra. Sư huynh bị thương nặng đến mức này, còn vừa quỳ vừa dập đầu ở đây.
Trong đám đệ tử trên sơn môn hiện tại, chỉ có mình Thủy Nghiễn là nữ tử, tâm tính cảm xúc lúc nào cũng nhạy hơn. Vừa thấy tình trạng Hiểu Tinh Trần, đã vội vàng chạy đến quỳ bên cạnh y, xem xét vết thương của y. Nhưng Hiểu Tinh Trần lại gạt tay, nói nàng nhanh chóng trở về. Mấy sư đệ gần đó cũng chạy lại, vẫn không khuyên được y.
Cuối cùng một đám người cùng khóc lớn, mếu máo gọi sư phụ. Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ im lặng, an ủi bọn chúng trước. Thủy Nghiễn khóc đỏ cả mắt, dụi dụi hai cái, nói:
- Sư huynh bị thương nặng, gân cốt tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời sẽ ảnh hưởng tu luyện sau này. Huynh còn không theo các đệ muội trở về, chúng ta sẽ quỳ ở đây cùng huynh cho xem... Hu hu...
Tiểu sư đệ cũng khóc, khóc đến quên trời quên đất, mếu máo:
- Sư phụ, người ra gặp sư huynh đi... Hu hu... Sư huynh mới trở về, vết thương cũ mới chất chồng, nếu còn quỳ nữa sẽ chết mất... Hu hu... Sư phụ...
- Sư phụ, sư huynh biết sai rồi... Người đừng giận nữa... Khắp người sư huynh toàn là vết thương, da thịt cũng bị thiên lôi đánh đến nứt toác hết cả... Huhu...
- ...
Hiểu Tinh Trần chỉ đành im lặng cho bọn chúng vừa khóc vừa nháo, chính mình cắn răng không kêu đau thành tiếng. Nhưng khóc nháo nhiều cũng đâu tác dụng.
Sắc trời đã gần sáng, y mệt mỏi, vỗ nhẹ đầu Thủy Nghiễn, nói:
- Sư muội trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay còn phải qua cho hắn uống thuốc. Ta không sao.
Y lại nhìn sang mấy sư đệ quỳ bên cạnh, khẽ nói:
- Các đệ cũng thế. Lát còn phải luyện kiếm. Nhìn xem, toàn thân đều đã nhếch nhác.
Nhưng chẳng ai đứng dậy, càng khóc lại càng lớn hơn, nháo càng nhiều hơn. Cho dù Bão Sơn Tán nhân có phong bế hết giác quan, cũng nhất định nghe thấy tình cảnh bên ngoài. Một đám đệ tử, chỉ sợ sư phụ nhàn rỗi bế quan nên đến làm loạn...
Chợt, tiếng khóc vừa nhỏ đi, đã nghe giọng nữ hơi trầm lạnh thoát ra ngoài:
- Các ngươi muốn làm loạn thì cứ làm. Không xem vi sư ra gì!
Lời vừa dứt, ai ai cũng im bặt không khóc không nháo nữa. Hình như sư phụ tức giận không nhỏ...
Mặc dù vậy, nhưng vừa thấy bộ dạng bi thảm đáng thương của Hiểu Tinh Trần, bọn chúng lại bất chấp mặc kệ, lần nữa khóc to, nói đỡ sư huynh. Tùy tiện thêm mắm dặm muối không ít, khiến Hiểu Tinh Trần cũng hết cách... Y đến cầu tình, thật sự không phải đến làm loạn...
Thủy Nghiễn dù không muốn đi, nhưng cũng đành chịu mà đến nhã gian của Hiểu Tinh Trần cho Tiết Dương uống thuốc, rồi lại trở về quỳ.
Đến đêm ngày thứ hai, Bão Sơn Tán nhân vốn ghét ồn ào huyên náo, bị nháo đến mức nổi trận lôi đình, cuối cùng vẫn phải mở cửa thạch thất, phi thân ra ngoài tự tay trừng trị một đám người không biết phép tắc.
Vừa liếc qua Hiểu Tinh Trần đã lâu không gặp, ánh mắt Bão Sơn Tán nhân vốn lạnh nhạt đạm mạc, dường như trầm xuống chút. Từ khi y mang Tống Lam về sơn môn rồi rời núi, bà chưa từng gặp lại y... Không nghĩ tới mấy năm như vậy, y lại gầy đi thật nhiều, toàn thân đều là vết thương, chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bạch y xuất trần cũng chẳng còn nữa...
Ba đệ tử hạ sơn, hai người đã chết, đều chết không tử tế gì. Còn một người trở về liền thành dáng vẻ khó mà nhận ra, phong thái cũng khác đi nhiều...
Bà không muốn đệ tử của mình hạ sơn cũng vì lẽ ấy thôi... Lăn lộn trong tiên môn không dễ, ân ân oán oán, ngươi thù ta hận, hãm hại lẫn nhau, nguy hiểm đầy rẫy, khiến con người ai cũng thay đổi. Sơ tâm ngày đó, căn bản giữ không được. Vì chút hư danh hão huyền mà tranh đoạt, đến cuối đời cũng chỉ hóa tro bụi. An nhiên tự tại ẩn cư nơi sơn dã, có gì không tốt?
Bão Sơn Tán nhân âm thầm nhíu mày, thở dài một hơi. Đúng là không nên gặp, gặp liền mềm lòng...