[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 82




Rõ ràng Hiểu Tinh Trần nhìn thấy hết trong tám năm đó, sau khi y rời đi, hắn đã biến thành cái dạng gì... Vậy mà y vẫn chưa từng tin tưởng tình cảm của hắn...


Hiểu Tinh Trần nhẹ giữ lấy tay Tiết Dương, nói:


- Lần này ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi chưa từng cho ta giải thích... Ngươi cứ mù quáng cho rằng ta với Tống đạo trưởng là quan hệ kia, cho rằng ta sẽ vì hắn mà rời đi, rồi tự khiến bản thân càng thêm khó chịu làm gì chứ...?


Tiết Dương là kiểu người tính chiếm hữu quá cao. Hắn vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, mặc dù người đã ở ngay bên cạnh, tối ngày gần như đều xuất hiện trước mắt hắn, hắn vẫn sợ mất đi... Hắn từng đánh mất một lần, bóng ma tâm lý cứ thế vây lấy ám ảnh hắn, càng sinh ra cho hắn nhiều suy nghĩ đáng sợ hơn... Vì vậy hắn cứ nhất nhất ép Hiểu Tinh Trần phải dựa vào hắn, chuyện gì liên quan đến y cũng phải có mặt hắn, dường như còn...giam cầm y trong phạm vi có hắn... Không muốn cũng không cho phép y tiếp xúc với ai khác quá mức thân thiết, không thích người khác gọi tên y hoặc y gọi tên người khác... Cái Tiết Dương làm từ đầu đến cuối là quá độc chiếm Hiểu Tinh Trần, ép buộc y chỉ có mỗi hắn bên cạnh mà dựa vào, khiến y thật chẳng còn cách nào mà giảng hòa quan hệ của bốn người... Không lừa hắn, Tống Lam và A Tinh kết cục sợ còn thê thảm hơn đời trước nhiều...


Đại ma đầu như Tiết Dương, cách yêu cũng thật khác người... Hoặc là nói, hắn không biết cách yêu. Từ đời trước đến trọng sinh, vẫn không biết cách yêu... Hắn chỉ đang làm theo bản năng của dã thú – không cho phép kẻ khác nhòm ngó ‘con mồi' của mình. Đại loại chính là đồ của hắn, người khác không được phép sờ tay vào.


Tiết Dương không phủ nhận, cũng không giải thích với y tám năm hoang thành là vì cớ gì. Hắn sao có thể phủ nhận tình nồng ý đậm đơn phương nhiều năm thế chứ...?


Ánh mắt Tiết Dương chưa từng rời đi, vẫn dừng lại trên khuôn mặt Hiểu Tinh Trần. Giọng hắn hơi khàn, y nghe không rõ là loại cảm xúc gì. Nhưng hình như hắn cười, cười đến tâm can lạnh lẽo...


- Ngươi nói ta mù quáng, vậy có từng nghĩ vì chuyện gì mà ta mù quáng không? Có từng nghĩ sao ta cứ nhất định phải khó chịu với Tống Tử Sâm, hay thậm chí cả A Tinh không?


Vì hai người kia lúc nào cũng được y bảo vệ, lúc nào cũng nhìn thấy bộ dáng y ôn nhu đối đãi, chẳng bao giờ phải chịu cảnh lạnh nhạt vô tâm như hắn...


Gần ba năm hắn ở lại tòa Nghĩa thành kia, đúng là chính hắn cũng chẳng an phận gì, nhưng chuyện tận tâm chăm sóc lo lắng cho y là thật... Nếu không sao lúc nhìn thấy y bị bắt nạt, hắn lại âm thầm dọa nạt mấy kẻ kia làm gì...?


Hiểu Tinh Trần trầm tư, cuối cùng vẫn gật đầu:


- Ta biết...


Nụ cười treo trên môi Tiết Dương chưa từng tắt, chỉ mỗi lúc một thêm lạnh:


- Biết? Ngươi thì biết cái gì? Nếu ngươi biết thật, còn ở đây chất vấn ta mù quáng vì chuyện gì?


Ý của Hiểu Tinh Trần đâu phải muốn chất vấn hắn. Y đang tận lực hòa giải quan hệ hai người lúc này, hắn lại không cho y cơ hội đó... Một người hạ mình mở lời, một người khước từ, còn ý nghĩa không?


Thiên hạ trước kia chẳng phải vẫn luôn nói Hiểu Tinh Trần là Thượng Thiện Nhược Thủy, ca tụng y thanh cao hết lời đấy thôi. Nếu thấy bộ dạng y lúc này hạ mình cái gì cũng dám làm, chỉ cần không vi phạm luân thường đạo lý mà lấy lòng một kẻ mang danh đại ma đầu Thập Ác Bất Xá, chẳng biết là cười đến điên điên khùng khùng hay khóc đến dở ngây dở dại nữa. Vì hắn cái gì cũng bỏ, vì hắn chuyện gì cũng từ, sau này còn vì hắn mà trở mặt toàn bộ Tiên môn, nghe thật nực cười...


Tiết Dương rút tay, áp trên má Hiểu Tinh Trần, chợt vỗ nhẹ:


- Hiểu Tinh Trần, nếu ngươi là ta tám năm đó, gặp được người ngươi mỏi mòn trông chờ, ngươi có chiếm hữu, có lo sợ đến mất ăn mất ngủ không?


Thấy Hiểu Tinh Trần bị hắn thành công dắt đi xa cả đoạn dài, Tiết Dương mới thu tay về, lại nói:


- Ta từng yêu, từng thích, từng trân trọng ngươi thế nào, ngươi lại vô tâm lạnh nhạt thế nào, ngươi nhớ không? Ta vì thấy ngươi nhíu mày một cái, lại âm thầm đem lời muốn nói gạt hết qua một bên, ngươi biết không? Ta vì ngươi lần nữa muốn tự vẫn ngay trước mắt, sợ hãi đến điên dại suốt cả đêm, ngươi thấy không? Cũng từng vì ngươi mà vực sâu vạn trượng chẳng ngại nhảy xuống, đổi lại không phải là toàn lời dối gạt sao? Tâm vốn đã chết, ngươi nói làm cách nào để nó hồi sinh đây...?


Hắn nói xong, còn tự giễu chính mình. Mấy ngày qua, có lẽ vừa rồi là lần duy nhất Tiết Dương chủ động chạm vào người Hiểu Tinh Trần, bình thường đến nước y rót cũng không thèm uống... Hiểu Tinh Trần hoàn hồn, thấp giọng:


- Ngươi cũng nói tâm chết rồi thì biết làm thế nào hồi sinh? Vậy ngươi không sợ tâm ta cũng chết...?


Ánh mắt Tiết Dương lóe lên tia khác thường, nhàn nhạt nói:


- Nếu vậy phiền Hiểu đạo trưởng sau này đừng xuất hiện trước mắt ta nữa.


Hiểu Tinh Trần thở dài, lần này không có đôi co gì nữa, thật sự đứng dậy, xoay người về phía cửa:


- Được, ta đi...


Cơ quan cửa đá mở ra, bóng dáng bạch y thon gầy xa dần. Cổ họng Tiết Dương nghẹn lại, ngón tay run rẩy cử động, bị hắn nghiến răng xiết thành quyền. Hắn chọn im lặng...



-----------------------------------


Muốn viết hoàn trước Tết để viết phiên ngoại, cơ mà tôi lười quá à =)))