[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 77




Nền đá vừa lạnh vừa ẩm, Hiểu Tinh Trần muốn đừng dậy đều bị Tiết Dương cản lại. Linh lực hắn cạn kiệt chưa hồi phục, nhưng y sợ nếu phản kháng mạnh, lại đụng đến mấy vết thương chưa khép miệng hoàn toàn của hắn... Hiểu Tinh Trần miễn cưỡng chống tay, nửa ngồi nửa nằm, mũi vỏ kiếm vẫn chĩa vào y. Tiết Dương lần này nổi điên thật... Lần cuối cùng, lần cuối cùng muốn cùng Hiểu Tinh Trần rõ ràng...


Hắn nhìn bàn tay bị thương đến sưng đỏ của y, tự bực bội với chính mình, đem Giáng Tai ném mạnh về một góc, phất tay áo lê thân tàn về phía cửa đá. Vốn muốn tìm cơ quan, Tiết Dương lại cắn răng, nghiêng đầu về phía sau, nhìn Hiểu Tinh Trần vừa phủi y phục đứng dậy. Hắn lạnh nhạt, tựa như hai người thật xa lạ chẳng quen biết, nói:


- Hiểu Tinh Trần, ngươi vẫn luôn nói ta lừa ngươi, nhưng lần này, ngươi lại là người lừa ta... Vì Tống Tử Sâm mà lừa ta... Ngươi vui không? Vừa lòng không? Ngươi nói ta đùa giỡn tình cảm với ngươi, nhưng thực chất kẻ đùa giữa tình cảm là ngươi mới đúng! Ngươi sớm không bị huyết linh ảnh hưởng, nhưng lại dựa vào đó làm cái cớ, tạo ra lớp ngụy trang cho chính mình... Hoàn hảo lừa ta mắc bẫy, ngoan ngoãn giao Bích Lộ cho ngươi... Đối với ngươi, hóa ra tình cảm của ta rẻ mạt như thế, không đáng trân trọng như thế... Vì Tống đạo trưởng mà chấp nhận lời ngon tiếng ngọt kề cận cùng ta, có bản lĩnh lắm...! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!


Chả trách vì sao Hiểu Tinh Trần từ sau khi cây linh thụ kia hồi sinh lại kì lạ đến thế. Lúc này hắn mới nhớ tới, Hiểu Tinh Trần trước đó vẫn luôn gọi “A Dương...”, sau thì chỉ gọi “Tiết Dương...”. Hơn nữa, còn tránh thân cận với hắn nhiều tới vậy. Cho dù là thời gian ngắn bị huyết linh khống chế, y cũng không hoàn toàn ảnh hưởng. Vẫn có những lúc sực tỉnh táo... Những lời Hiểu Tinh Trần nói ngày đó ở dưới đáy vực, vốn chẳng có mấy câu là thật... Hắn còn tự ảo tưởng, tự cho rằng, cuối cùng trong tim y, cũng có vị trí dành riêng cho hắn. Nhưng đến cùng, vẫn là tự mình ngộ nhận...


Nói yêu hắn, thích hắn, một phần thật tâm cũng không có...


Hiểu Tinh Trần đối mắt với chuyện tình cảm quan hệ giữa hai người, thật sự không có cách nào giải thích rõ ràng... Hắn nói không sai, lời y nói, nửa thật nửa giả, đến y cũng khó lòng phân rõ ranh giới. Tựa như những lời ở hoa các, lúc hắn nhắc chuyện thành thân... Tựa như những lời ở căn nhà nhỏ dưới vực sâu kia... Y biết hắn có thứ giúp hồi phục linh lực, nhưng không thể trộm, không thể khiến hắn cam tâm tình nguyện đưa cho Tống Lam, cũng không thể vì Tống Lam mà trực tiếp tổn thương hắn nữa. Vậy nên mới bất đắc dĩ lừa dối hắn, chính y cũng không vui vẻ. Có ai muốn tình cảm của mình ba phần thật, bảy phần giả đâu...


Tiết Dương nói, muốn thử xem xét hồn phách của Hiểu Tinh Trần, y cũng mượn cớ từ chối. Vì y nghe nói, thời điểm thực hiện, hắn sẽ thấy được toàn bộ kí ức của y... Thấy được những điều y đã nhớ lại, những điều y đang dối hắn... Hơn nữa, hồn phách y đã lành lặn rồi...


Ngày đó đột nhiên bị ma thú tấn công, chính Hiểu Tinh Trần cũng bất ngờ. Chuyện này không liên quan đến y... Chỉ là sát vách vực, chợt nghĩ đến mạo hiểm thử một lần... Y tin, hai người sẽ không chết, tin một cách ngu ngốc, vì thế mới nói với hắn, linh lực y lại bất ổn không còn chút nào... Vốn nghĩ chỉ một mình y ngã xuống, lúc đó lại chẳng ngờ Tiết Dương thật sự sẽ nhảy theo... Vì cái gì chứ? Hắn làm thế, có đáng không? Có đáng vì một người luôn khiến hắn tổn thương, tùy tiện cho hắn chút vị ngọt ái tình mà hơn phân nửa đều giả dối, có đáng đến mạng mình cũng không cần...? Thời điểm đó, có lẽ Hiểu Tinh Trần thật sự động tâm rồi... Hoặc là nói, thật sự nhận ra bản thân yêu hắn, cần hắn đến thế nào...


- Tiết Dương... Không phải! Ta... Ta không đùa...


- Cút!


Hiểu Tinh Trần lắc đầu. Bước chân hỗn loạn đến phía sau hắn, vòng tay cứ run run ôm chặt hắn, đầu ngả vào vai hắn, thật sự sợ lần này sẽ cùng hắn tách ra. Sợ hắn lại nổi điên đuổi người...


- Xin lỗi... Ta biết ta không nên lừa ngươi, không nên lợi dùng lòng tin của ngươi... Nhưng mà...


Nhưng y thật sự chẳng còn cách nào khác... Một bên là hảo hữu, là muội muội vì y mà thê thảm cùng cực, y nợ bọn họ... Một bên là kẻ thù không đội trời chung, cũng là người y yêu...


Lần trước Tiết Dương cho người đuổi theo A Tinh, nhưng nàng nhanh nhẹn trốn thoát, song ra ngoài chờ mất mấy ngày, vẫn không thấy Tống Lam trở ra. A Tinh lo lắng, tìm hiểu hỏi thăm rất nhiều về Minh tộc, thời gian sau lại lần nữa bất chấp lẻn vào. Nàng thông minh như vậy, cũng không tốn nhiều hơi sức tìm gặp Hiểu Tinh Trần lắm... Hai bên nội ứng ngoại hợp, vừa hay qua mắt Tiết Dương vốn đã buông lỏng cảnh giác...


Tiết Dương gỡ tay Hiểu Tinh Trần, y càng siết chặt hơn. Mặc kệ khiến nó càng thêm đau đớn... Hắn khó chịu quát:


- Buông tay! Ngươi cũng biết, ta ghét người khác lợi dụng lòng tin của ta thế nào?


Hiểu Tinh Trần không biết, y có cảm giác yêu thích hắn, đau lòng hắn từ khi nào... Có lẽ vì chấp niệm thù hận giữa hai người quá lớn, y không quên được... Y chỉ biết, từ lúc hắn ôm chặt y không buông dưới vách vực kia, đã định cả đời sẽ không để hắn đơn độc nữa...


- Biết... Nhưng chuyện tình cảm...không phải ta lừa ngươi, lợi dụng ngươi... Là ta thật tâm...


Hắn cười lạnh:


- Thật tâm sao? Nực cười! Ta từng nghĩ ngươi sẽ không giống đám người kia, nhưng ngươi với bọn chúng, rõ ràng là cùng một loại! Đều đáng chết như nhau!


Lời vừa dứt, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy lồng ngực khó thở, Tiết Dương không lưu tình đẩy y ra. Vết thương của hắn vì vận động mạnh bất ngờ liền nứt toác.


Hắn im lặng, Hiểu Tinh Trần không nổi giận, cũng không trách cứ, vì y sai... Tiết Dương đã mở cơ quan trên cửa đá. Y chỉ muốn níu tay hắn một chút, giọng nghe như than khóc nhỏ:


- Ta thật tâm muốn bên cạnh ngươi... Đừng rời đi... Ngươi nói ngươi sợ mất ta, không phải sao? Ta cũng sợ mất ngươi... Ta tin Minh tộc không phải do ngươi hại. Để ta ở lại bên cạnh ngươi, cùng ngươi đối mặt với những chuyện sau này...


Ánh mắt Tiết Dương chăm chú dò xét một lượt từ trên xuống dưới. Sắc mặt hắn trắng đỏ đan xen, vì bị thương, cũng vì nổi giận. Cơn giận đương nhiên không nhỏ!


- Sau này? Còn có sau này sao? Tống Tử Sâm sớm muộn cũng mang Tiên môn đến đây, ngươi nghĩ dựa vào mình ngươi, bọn chúng tin? Nếu ngươi không thả gã đi, mọi chuyện sớm đã khác rồi!


Hiểu Tinh Trần cúi đầu, một góc y phục bị y vò đến nhăn nheo:


- Xin lỗi...


Tiết Dương nhìn dáng vẻ Hiểu Tinh Trần lúc này, lửa giận càng dâng cao, không biết là giận y, hay giận chính bản thân hắn...


- Cút!


Hiểu Tinh Trần cắn môi, cũng không quản vừa rồi bị hắn đẩy ra, lần nữa tiến lại ôm hắn...


- A Dương...


- A Dương...


Tiết Dương không có bất kì động thái gì. Vết thương trên lưng trở đau, bị y ôm còn thêm khó chịu. Song, hắn nâng tay trái, sờ lên khuôn mặt có ba vết móng vuốt cào ngang, đáng sợ vô cùng, lại nhíu chặt mày hạ tay xuống.


Hiểu Tinh Trần trước kia đều muốn hắn ít hồ ngôn loạn ngữ một chút, lúc này lại sợ hắn im lặng vô cùng. Chỉ cần hắn nói, nói chuyện gì cũng được, y đều nghe, đều trả lời... Nhưng Tiết Dương không hề hé răng...


Cuối cùng, y hạ giọng nỉ non:


- Ngươi đừng như vậy, ta đau lòng... Mấy ngày nữa chờ vết thương ngươi tốt hơn, chúng ta cùng rời đi, ẩn cư sơn dã, không để ai tìm thấy, mặc kệ thế sự... Ta không muốn hành thế cứu đời nữa, cũng không muốn trừ yêu diệt ma gì nữa, ta chỉ cần ngươi thôi... Chỉ cần từ nay về sau, ngươi không động thêm sát nghiệp...


“ Chỉ mong ngươi, sẽ cùng ta an phận rời khỏi chốn thị phi hồng trần...”