[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 43




Từ lúc Tiết Dương điên cuồng nói hết lời trong lòng hắn nhiều năm qua, Hiểu Tinh Trần đã chết lặng đến chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Những lời hắn nói, y không muốn nghe... Nhưng nó cứ luẩn quẩn khắp tâm trí Hiểu Tinh Trần, không thể thoát ra... Hắn nói, hắn yêu một kẻ mù... Mắt mù, đến tâm cũng mù... Hắn nói, tám năm hoang thành kia, y không nhìn thấy, làm sao thấu được tâm ý của hắn...? Không phải...y cũng nhìn thấy, nhưng y không hiểu, hoặc là...chưa từng muốn hiểu, chưa từng muốn tiếp nhận...


Huyết lệ chảy thành hàng dài, Hiểu Tinh Trần cũng không còn cảm giác đau đớn thể xác nữa. Chỉ là...tim dường như thắt lại, không còn cảm nhận được nhịp đập bình thường nữa... Dường như ai đó đang nắm lấy tim y, bóp nghẹt, khiến nó đau đớn kêu gào trong vô vọng, song lại vỡ vụn ngàn mảnh... Y nghe thấy giọng Tiết Dương khàn khàn gào thét, nghe thấy tiếng nước mắt rơi, nhưng lại khẽ lắc đầu. Tiết Dương sẽ không khóc đâu... Người như hắn, sao có thể khóc... Hiểu Tinh Trần, y đến cùng có nghĩ, Tiết Dương từng điên cuồng gào khóc thế nào vào tám năm trước chưa...?


Bỗng cơ thể Hiểu Tinh Trần dường như được ai đó ôm lấy, còn chưa kịp hoàn hồn, liền cảm nhận được đôi môi lành lạnh áp trên môi mình. Tiết Dương siết chặt eo Hiểu Tinh Trần, cắn cắn bờ môi y. Mặt Hiểu Tinh Trần nóng lên, vô thức mở miệng muốn lên tiếng, Tiết Dương liền nhân cơ hội chen lưỡi vào trong. Hắn điên cuồng càn quấy, quấn quýt lấy lưỡi y, không để y có cơ hội tách ra. Nhận thấy Hiểu Tinh Trần muốn cắn xuống, Tiết Dương nhanh hơn một bước, tay phải bóp chặt hai bên hàm y, khiến y đau đớn cam chịu để hắn làm loạn. Hiểu Tinh Trần không ngừng phản kháng, nhưng chẳng thu được kết quả gì. Cảm giác hít thở không thông thật khó chịu, toàn bộ dưỡng khí đều bị hút đi mất. Tay Hiểu Tinh Trần đập mạnh vào lồng ngực Tiết Dương, cũng không khiến hắn buông ra. Đến tận khi sắc mặt y tái nhợt, Tiết Dương vừa thả lỏng chút, Hiểu Tinh Trần đã dùng toàn lực đẩy hắn cách xa, nâng tay tát trúng hắn. Má trái Tiết Dương in hằn rõ ràng vết năm ngón tay đỏ, đau rát vô cùng, khóe miệng cũng rơm rớm máu. Hiểu Tinh Trần một chút cũng không nhân nhượng... Tiết Dương liếm môi, cười tà.


Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, nhưng khi hắn nở nụ cười, gai ốc toàn thân đều nổi lên. Y sắc mặt trắng đỏ lẫn lộn, gằn giọng:


- Tiết Dương, ngươi điên rồi!


Tiết Dương bật cười thành tiếng, vang khắp nhã gian trong đêm.


- Đúng! Ta điên! Ta trước kia là điên vì thù hận, hiện tại điên vì ngươi! Hiểu đạo trưởng, ngươi vừa lòng chưa?!


Giọng Tiết Dương nghe không ra cảm xúc gì rõ ràng, nhưng Hiểu Tinh Trần biết, hắn đang giận dữ! Tiết Dương nắm chặt tay Hiểu Tinh Trần, không để y tránh thoát. Y mệt mỏi, hỏi:


- Tiết Dương, ngươi biết hai từ liêm sỉ viết thế nào không?


Tiết Dương vẫn duy trì nụ cười:


- Ồ? Hóa ra trong lòng Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta là kẻ quân tử biết liêm sỉ như thế.


- Ngươi...


Tay Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương kéo mạnh, khiến y mất đà suýt ngã. Hắn nhanh chóng bế y lên, ném về phía giường. Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị người kia đè lên, hai tay bị hắn áp trên đỉnh đầu. Tiết Dương cúi người, hung hăng hôn lên hõm cổ Hiểu Tinh Trần. Chân y đạp loạn, thân thể cố gắng vặn vẹo khiến hắn hành động cũng chẳng dễ dàng gì. Tiết Dương hừ lạnh, “xoẹt...” một tiếng, đem y phục của Hiểu Tinh Trần toàn bộ xé rách, ném xuống dưới nền. Hiểu Tinh Trần kinh hãi, da thịt lộ ra trước mắt Tiết Dương không ít, khiến y cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình hơn.


Tiết Dương chậm rãi di chuyển bờ môi khắp cơ thể Hiểu Tinh Trần, từ vành tai, xuống đến hõm cổ, đến xương quai xanh... Hiểu Tinh Trần không có nước mắt, chỉ có huyết lệ mà thôi... Đã chảy ra nhiều đến khó mà cầm lại... Y cắn răng, cho dù thế nào, vẫn không cầu xin hắn. Hiểu Tinh Trần phản kháng dần ít đi, Tiết Dương vì thế buông lỏng cảnh giác. Hắn nghĩ, lâu như thế rồi, có lẽ y cũng mệt... Vì y lúc này là một người bình thường thôi... Có điều, Tiết Dương không ngờ đến, suy nghĩ của hắn lại tạo thành sơ hở vô cùng lớn. Tay đang chế trụ hai tay Hiểu Tinh Trần như có thứ gì đó hất mạnh ra, y vì thế tránh thoát khống chế, linh lực không biết ở đâu đánh về phía Tiết Dương. Cũng may hắn nhanh nhẹn, lăn một vòng trên giường, liền tránh được. Hiểu Tinh Trần vơ vội chủy thủ đặt dưới gối, áp lên cổ chính mình. Tiết Dương kinh ngạc, linh lực của Hiểu Tinh Trần từ đâu mà có. Nhưng nhìn y lúc này...


- Ngươi...


Y muốn tái hiện lại tám năm trước, lúc y vung Sương Hoa tự vẫn hay sao? Tiết Dương muốn đến gỡ chủy thủ trên tay Hiểu Tinh Trần ra, y liền áp sát lưỡi, khiến vệt máu dài mờ mờ xuất hiện. Tiết Dương hoảng hốt, Hiểu Tinh Trần lạc giọng, nói:


- Ngươi dám đến đây, ta liền một đường kết liễu!


Tiết Dương siết chặt tay, kí ức đau khổ nhất đối với hắn lần lương chạy qua tâm trí, cứ hết rồi lại lặp lại... “Hiểu Tinh Trần, ngươi có thể đổi cách khác uy hiếp, hành hạ ta không...?”


Hiếm khi thấy Tiết Dương có vẻ ngờ nghệch si ngốc, hắn thoáng hốt hoảng, lùi lại phía sau, sát đến vách tường:


- Ngươi... Ta không lại... Ngươi buông tay xuống đi... Ta... Ta...


Chuyện Tiết Dương sợ nhất, là lần nữa nhìn Hiểu Tinh Trần biến mất trước mặt hắn... Hắn không còn tâm trí quan tâm đến chuyện vì sao Hiểu Tinh Trần có linh lực, dù chỉ ít ỏi cùng yếu ớt thôi. Hiểu Tinh Trần thấy hắn ngoan ngoãn, biết lời y có tác dụng, tiếp tục nói:


- Xuống giường! Ra ngoài!


Tiết Dương chỉ cần do dự một chút, vết thương trên cổ Hiểu Tinh Trần lại sâu thêm một chút. Hắn cứ như thế, thơ thẩn rời giường, nhưng chưa có ý định ra ngoài. Hiểu Tinh Trần nhíu mày. Tiết Dương cuối cùng chỉnh lại y phục, tìm áo khoác mặc vào. Trước khi ra khỏi cửa, vẫn thấy y chưa có ý định buông chủy thủ xuống. Hắn trầm tư, nói:


- Nếu ngươi dám tự tử, Tống Lam cùng con nhỏ mù kia, đừng mong ai sống tốt.


Thủ đoạn của Tiết Dương thế nào, Hiểu Tinh Trần đương nhiên biết...