[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 38




Phía sau bình phong, Hiểu Tinh Trần trầm mặc đứng như khúc gỗ, không có ý định phối hợp với Tiết Dương để đo y phục. Hắn cũng im lặng nhìn y một khắc, mới lên tiếng:


- Ngươi sợ gì chứ? Ta cũng không ăn thịt ngươi? Thế nào, chẳng lẽ cảm thấy bản thân thanh cao đến mức kẻ như ta không có tư cách đụng đến? Hay sợ ta đụng đến, chính mình không kìm lòng được muốn làm chuyện sai trái?


Hiểu Tinh Trần giật giật khóe môi, mi tâm khẽ nhăn. Hắn một ngày không nói ra mấy câu chẳng đâu vào đâu kia, liền không chịu nổi? Hắn nghĩ bản thân hắn là ai, thật sự có tầm ảnh hưởng đến y như thế?


- Ngươi cảm thấy, đối với loại người như ngươi, có chút trọng lượng trong lòng ta? Khiến ta si mê đến mất hết liêm sỉ?


Tiết Dương ảm đạm cười. Nếu hắn không có trọng lượng trong lòng y, y cớ gì hôm đó lo cho vết thương của hắn như thế. Sợ hắn chết, không ai đưa y ra ngoài nữa? Hiểu Tinh Trần không phải loại người này. Có điều, suy nghĩ một chút liền cảm thấy, so với yêu thích hắn, rõ ràng y là thương hại hắn nhiều hơn... Vì cái gì, hắn cũng không rõ nữa. Tiết Dương lại gần Hiểu Tinh Trần, tay vỗ vỗ lên vai y, nhàn nhạt nói:


- Khẩu thị tâm phi. Si mê hay không, tin chắc trong lòng đạo trưởng có đáp án.


Hiểu Tinh Trần muốn tránh ra, Tiết Dương liếc mắt, nói tiếp:


- Hoặc là đứng yên, hoặc là ta điểm huyệt đạo của ngươi.


Hắn cậy chính mình lúc này mạnh hơn y, cậy y không còn linh lực, cậy y còn phải dựa dẫm hắn nên muốn làm gì thì làm. Hiểu Tinh Trần không muốn nghe, khó chịu gỡ tay Tiết Dương:


- Tránh ra.


Lời Tiết Dương nói vốn dĩ mang theo ba phần uy hiếp, bảy phần đùa cợt, nhưng lúc này, là hắn làm thật. Hiểu Tinh Trần cứ như thế bị bắn điểm huyệt đạo, không di chuyển thêm được chút nào nữa.


- Thế này mới ngoan.


- Đáng chết!



Tay Tiết Dương cầm lấy dây đo, vô cùng thuần thục mà xoay sở trên người Hiểu Tinh Trần. Hắn kì thực chưa từng đo y phục giúp người khác, chẳng qua từng nhìn người ta làm, nên biết thôi. Cơ thể Hiểu Tinh Trần khẽ run, rõ ràng là vì giận mà không thể phản kháng lại. Lúc này chỉ mong hắn làm nhanh một chút. Tiết Dương vòng tay qua eo Hiểu Tinh Trần, thấy vành tai y bỗng nhiên đỏ lên, chợt nảy ra ý xấu. Hắn cười cười, thả chậm động tác, quấn một vòng dây đo quanh eo y. Nhưng không có ý định rời khỏi ngay.


Lúc này Tiết Dương vốn đứng phía sau Hiểu Tinh Trần, hơi cúi người, để cằm gác lên vai y, đầu hắn nghiêng nghiêng cùng hõm cổ y tiếp xúc. Hai tay Tiết Dương vừa vặn ôm lấy eo Hiểu Tinh Trần, siết chặt khiến cơ thể y hơi ngả về sau, dựa sát vào lồng ngực hắn. Hiểu Tinh Trần cả kinh, vừa xấu hổ vừa khó chịu, hỏi:


- Ngươi làm gì?! Buông ra!


Tiết Dương không vội đáp lại, khẽ vươn lưỡi, liếm xung quanh hõm cổ Hiểu Tinh Trần. Sắc mặt y hiện tại vừa trắng vừa đỏ, vô thức thế nào phát ra tiếng ngâm khẽ. Song, Hiểu Tinh Trần tự cảm thấy kinh sợ chính mình, vội vàng cắn chặt răng, không hé nửa lời. Dù sao y có nói gì, hắn cũng xem như gió thoảng... Ít ra hiện tại vẫn có thể giữ lại chút tôn nghiêm của bản thân.


Ánh mắt Tiết Dương hơi khác lạ, nét cợt nhả dường như không còn nữa. Hắn thu lưỡi, đổi sang cắn nhẹ ở vị trí vừa rồi. Trên cổ Hiểu Tinh Trần vẫn còn dấu tích hôm qua, nhưng cũng đã mờ đi. Hắn là muốn trêu chọc y một chút, có thể đánh dấu lại nữa. Tiết Dương thả sợi dây đo xuống, lưu manh xoa thắt lưng Hiểu Tinh Trần, không để ý đến y lúc này đã khó chịu thế nào. Hiểu Tinh Trần thật gầy, so với thời điểm gặp mặt khi mới trọng sinh, y gầy đi rất nhiều. Y dường như chẳng bao giờ để ý đến bản thân mình cả...


Băng vải che mắt của Hiểu Tinh Trần dường như ẩn ẩn huyết sắc, nhưng y vẫn như cũ, không lên tiếng. Tiết Dương thấy thế, liền cắn mạnh một cái, khiến cổ Hiểu Tinh Trần đau nhói, rơm rớm máu tươi, lưu lại mấy dấu răng. Hiểu Tinh Trần bị bất ngờ, nhíu mày kêu nhỏ, vô tình cắn trúng lưỡi. Tiết Dương thổi thổi khí bên vành tai Hiểu Tinh Trần, cười tà:


- Hiểu Tinh Trần đạo trưởng thấy thế nào? Không phải ngươi thích nhất mấy loại chuyện này?


Cảm giác nhói nhói tê dại vẫn còn trong miệng, khiến Hiểu Tinh Trần có chút khó khăn. Y im lặng bình ổn, bỏ qua câu hỏi có ý mỉa mai của hắn, mới khó chịu nói:


- Đo xong rồi thì mời ra ngoài.  Tránh xa ta một chút.


Đầu Hiểu Tinh Trần cúi thấp, tóc rũ xuống che đi phần lớn dung nhan, cũng chẳng rõ vẻ mặt y lúc này thế nào. Tiết Dương vờ như không nghe, cọ cọ cằm trên đỉnh đầu y, giọng điệu lại thay đổi:


- Không đi. Dù sao ở Minh tộc ngươi cũng là tức phụ của ta, ta đương nhiên có quyền gần gũi.


Đối với cách nói chuyện này của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần lại càng khó chịu. Hắn biết hắn quá đáng lắm không? Thích thì mỉa mai y, tùy tiện vẽ ra cho y những chuyện vô sỉ, ghê tởm mà y căn bản chưa từng nghĩ đến, rồi lại lo cho y, lại vì y mà ở lại nơi này, lại trêu đùa y... Y thật sự không hiểu nổi, Tiết Dương đến cùng là loại người nào? Là một kẻ xấu xa tội ác gì cũng dám làm, lưu manh thành tính, khó mà sửa đổi, máu lạnh vô tình, vốn chẳng có ai hắn thật lòng trân trọng, nhưng lại chỉ vì chuyện y phục của Hiểu Tinh Trần mà để tâm...


Hiểu Tinh Trần muốn đẩy Tiết Dương ra, càng muốn hắn câm miệng, không tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ nữa, nhưng khí lực đều không có. Y trừ nói chuyện, cũng chẳng thể làm gì khác.


- Đừng trêu đùa ta nữa... Ta mệt rồi...


Tức phụ sao? Hắn biết hắn đang nói gì không? Nhìn chung Tiết Dương có làm Tộc Quân nơi này, hắn cũng không được lợi lộc gì. So với tiêu diêu tự tại bên ngoài, thích gì làm ấy, chẳng ai quản nổi, cũng chẳng mấy ai dám đụng đến hắn, vẫn tốt hơn chốn thâm sơn cùng cốc, trời xa đất lạ. Bị ép buộc cùng Hiểu Tinh Trần mang một danh hiệu phu phu, diễn trò cho tộc nhân xem, vốn chẳng vui vẻ gì... Nhưng Hiểu Tinh Trần không biết, là hắn tự nguyện. Biết quan hệ hai người là giả, biết lời y nói là giả, biết danh phận là giả, biết y không thích hắn, biết y luôn nghi ngờ hắn, nhưng mà ở đây, sẽ không ai cướp y đi nữa... Trừ hắn ra, không ai có quyền hạn trả tự do cho y nữa... Giam giữ y lại bên cạnh, không để y tránh thoát, không để những người kia có cơ hội mang y rời khỏi hắn, để từ nay về sau, trong tâm y cũng chỉ có hắn... Không ai mở lời yêu, không ai thú nhận tình cảm của mình với đối phương, nhưng nghe nói...nếu thời gian đủ dài, tự khắc mối quan hệ đó sẽ là lẽ tự nhiên, không cần phải nói ra. Đến lúc ấy, Hiểu Tinh Trần tự nhiên cũng sẽ chấp thuận thôi. Thuốc giải của Hiểu Tinh Trần trong tay Tiết Dương, hắn chỉ cần hạ thủ với Tống Lam và A Tinh ở nơi này, sau đó đưa y rời khỏi đây, đến một nơi chẳng ai biết đến hai người, giữ y lại bên cạnh, như vậy, y sẽ là của riêng hắn... Tiết Dương thiếu cảm giác an toàn đến thế, đến không dám chia sẻ Hiểu Tinh Trần với bất cứ ai. Chúng sinh thiên hạ cũng vậy, đều là kẻ địch trong mắt hắn.