[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 31




Thời điểm Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đến nơi lão hạ nhân nói, đã có bốn vị trưởng lão chờ sẵn. Phòng đá được ngăn đôi bằng một tường linh lực, từ ngoài nhìn vào không thể thấy được bên trong, Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần nhỏ máu từ ngón tay xuống hoa văn khắc trên vách, còn chưa kịp làm gì khác đã bị hút vào bên trong.


Ngoài dự kiến của Tiết Dương, thánh linh hóa ra chỉ là...một con tiểu hồ ly. Có điều nó cứ an tĩnh nằm nghỉ ngơi một chỗ, dù động tĩnh thế nào vẫn không mở mắt. Xung quanh nó được tầng linh lực thuần khiết bao bọc lấy, cảm giác linh lực này hình như thật quen thuộc. Hiểu Tinh Trần hơi nghiêng đầu, muốn tiến lên trước mấy bước, Tiết Dương vô thức kéo y lại, khẽ quát:


- Đừng động.


Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng không biết trong này sẽ xảy ra chuyện gì. Thuần phục thánh linh? Là thế nào? Đánh nhau với nó? Hơi phi lý...


Hiểu Tinh Trần nhanh chóng giật tay ra, lúc này không nhìn thấy, Tiết Dương cũng không nói với y cảnh tượng xung quanh, chỉ có thể tùy hắn muốn làm gì thì làm. Hắn vốn không có ý định hợp tác với y. Có điều...


Hiểu Tinh Trần hiện tại mới chú ý, sợi tơ giữa hai người vì sao còn chưa đứt? Không phải nói chỉ cần gặp được thánh linh, sẽ tự đứt sao...? Y với hắn, lí nào lại có tình? Sắc mặt Hiểu Tinh Trần nghĩ tới đây chợt tái xanh, vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu nói Tiết Dương là kẻ có tình, Hiểu Tinh Trần có lẽ không tin, mặc dù y nhìn thấy hắn trong tám năm kia, mặc dù từng nghe hắn chua xót mà thốt nên những câu khó hiểu... Vì sao à? Vì đối với Hiểu Tinh Trần, kẻ như Tiết Dương, làm sao có thể yêu một người vốn chẳng có một điểm tương đồng với hắn về mọi mặt? Làm sao có thể yêu một người mà thiên hạ đều nói y thanh cao, trong sáng, tâm tính thiện lượng? Làm sao chấp nhận y từng gây thù, từng bắt hắn chịu tội? Đến cùng, Hiểu Tinh Trần vẫn thực sự nghĩ Tiết Dương chẳng qua là thực sự nhàm chán, muốn vui đùa với y thôi...


Nhưng không phải Tiết Dương có tình, lại là Hiểu Tinh Trần có tình sao? Y thoáng chau mày, vừa mệt mỏi, vừa khó chịu, càng không tin vào suy nghĩ vừa rồi. Y tính hướng bình thường, từ trước đến giờ vốn chưa có biểu hiện yêu thích nam nhân. Hơn nữa...y sao có thể chấp nhận yêu thương kẻ thù của chính mình? Hiểu Tinh Trần thừa nhận, dù ngay từ khi trọng sinh đã nhận ra Tiết Dương vẫn giữ hắn bên cạnh, nhưng đó có lẽ là thương hại, không phải yêu... Đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra rồi, hai người vốn chưa từng có cơ hội rời khỏi nhau. Hay nói cách khác, là Tiết Dương không chịu rời khỏi Hiểu Tinh Trần đi... Hắn có thể không cần ở lại Minh tộc, hắn có thể bỏ mặc y ở đây cả đời, nhưng hắn không làm thế... Vì cái gì, chỉ một mình Tiết Dương hiểu được mà thôi... Hiểu Tinh Trần không muốn suy đoán, cũng sẽ không suy đoán, cứ cho đó là một phần duyên nợ chẳng biết đến từ đâu... Xong chuyện này, có lẽ nên kết thúc tất cả rồi...


Cho dù người có tình là ai, đây cũng không phải lúc y và hắn luận đến nữa. Hoặc là lão hạ nhân kia lừa người. Hoặc là sợi tơ này có vấn đề. Hiểu Tinh Trần tin vào hai suy nghĩ sau này hơn.


Tiết Dương ảm đạm cười, có chút chua xót chẳng rõ ràng. Kẻ có tình là hắn, y không biết, y nghi ngờ. Cũng chẳng sao cả, y đã bao giờ tin tưởng hắn đâu? Tiết Dương không muốn đơn phương thừa nhận tình cảm của mình. Một kẻ như hắn, suy nghĩ như thế có lẽ thật buồn cười. Nhưng với hắn, nếu Hiểu Tinh Trần thật sự không yêu, cũng không thích hắn, hắn cho dù ép buộc y thế nào, cũng sẽ không bao giờ mở miệng thừa nhận nửa chữ. Cứ theo suy nghĩ của y, là hắn quá nhàm chán thôi...


Tiểu hồ ly hơi động đuôi, song lại an tĩnh như cũ. Tiết Dương nhàn nhạt nói:


- Ta bước một bước, ngươi cũng bước một bước. Ta dừng lại, ngươi lùi về sau một bước.


- Được.


Có lẽ mấy câu vừa rồi là mấy câu tử tế nhất hai người nói với nhau mấy ngày qua đi... Không có châm chọc mỉa mai, cũng không phân rõ giới hạn. Nghe còn có chút cảm giác y dựa dẫm hắn.


Tiết Dương chậm rãi đến gần, Hiểu Tinh Trần theo sát phía sau, cố lắng nghe từng động tĩnh nhỏ nhất, đề phòng chuyện không hay. Đột nhiên một đạo kiếm khí hướng phía Tiết Dương mà đến, hắn tính cảnh giác cao, phản ứng vô cùng nhanh, Giáng Tai đã rời khỏi vỏ, chặn được.


Linh lực vốn thuần khiết xung quanh bỗng nhiễm ít tà khí, Hiểu Tinh Trần dù không còn linh lực vẫn nhận thấy chỗ không ổn, vội cản Tiết Dương định chém thêm mấy đường kiếm:


- Dừng lại, thu kiếm đi!


Tiết Dương hơi quay đầu nhìn y một chút, chẳng nói chẳng rằng, thật sự nghe lời mà thu lại kiếm. Song, tà khí trong tầng linh lực kia như bị thanh lọc đi không ít. Có điều...


Tiết Dương vừa ngẩng đầu lên, đã thấy móng vuốt sắc nhọn hướng giữa mặt hắn mà cào đến. Tiết Dương nghiêng người, kéo Hiểu Tinh Trần cũng nghiêng theo, may mắn tránh được. Tiểu hồ ly kia thế nhưng mở mắt rồi, còn đáng ghét như vậy! Ánh mắt nó không trong, mà dần dần chuyển đỏ, sát khí nồng nặc. Hẳn vì Giáng Tai của Tiết Dương khi nãy chọc giận nó!