[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 24




Lúc Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần rời khỏi được khu rừng kì lạ kia, bên ngoài không ngừng reo hò ầm ĩ. Minh tộc này, rõ ràng là cố tình thử. Trừ y và hắn, phải gần một canh giờ sau, những người còn lại mới lần lượt mệt mỏi thoát ra được. Kẻ đi cùng A Tinh không biết còn sống hay đã chết, nên nàng bị đưa đến nơi khác trước, chờ lần chọn Tộc Quân kết thúc mới quyết định.


Tối muộn, bên ngoài mới có người đưa cơm đến. Hiểu Tinh Trần ngồi trước bàn tròn, không hề động đũa. Tiết Dương lúc này từ bên ngoài nhảy vào qua cửa sổ, thấy y ngồi suy tư, liền vòng ra sau lưng. Tay hắn vốn định đặt trên vai Hiểu Tinh Trần, y đột nhiên ngả người tránh đi. Tiết Dương mất hứng, tặc lưỡi bỏ qua, ngồi xuống đối diện Hiểu Tinh Trần:


- Đạo trưởng, ngươi chờ ta cùng ăn sao?


Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu, không đáp lại lời hắn. Môi y mím chặt, tay nắm lấy góc y phục không ngừng run lên. Y lúc này nên làm gì mới phải? Hai người đều biết rõ người kia thế nào, lại nhất định phải giả vờ ngu ngốc, tự tạo cho chính mình một mộng cảnh hoàn mỹ nhất để ở bên nhau? Tiết Dương nhận ra điểm bất thường, thu lại đùa cợt trong giọng điệu, gọi:


- Đạo trưởng?


Hiểu Tinh Trần vẫn không đáp. Hắn cau mày:


- Hiểu Tinh Trần? Ngươi hôm nay làm sao vậy?


Tiết Dương đứng dậy, hướng phía Hiểu Tinh Trần đi đến. Hắn nâng tay muốn chạm đến khuôn mặt y, lại bị y vô tình hất ra. Mi tâm Hiểu Tinh Trần xuất hiện mấy vết nhăn do y nhíu chặt mày. Y không còn ngồi yên nữa, đứng dậy lùi về sau, khóe mắt y lúc này đã chảy ra huyết lệ...


- Đủ rồi... Thật sự đủ rồi...


Ánh mắt Tiết Dương tràn ngập kinh ngạc, tay dừng lại ở khoảng không, nhìn Hiểu Tinh Trần hoảng sợ mà lùi lại thật xa hắn. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại vô cùng bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, tiến sát Hiểu Tinh Trần:


- Đạo trưởng, ngươi có chuyện gì, nói ta nghe được không?


Hiểu Tinh Trần lắc đầu, lưng đã áp sát với tường đá lạnh lẽo. Băng vải bịt mắt mới đó biến thành một mảng đỏ tươi, trông vô cùng đáng sợ. Cảm nhận khí tức người kia cách rất gần, Hiểu Tinh Trần bi ai nói:


- Tiết Dương... Đủ rồi... Ngươi lừa ta nhiều lần như vậy... Có thấy mệt không...?


Khóe môi Tiết Dương khẽ cong lên. Chẳng có chuyện gì giấu được mãi mãi cả. Hiểu Tinh Trần đến cùng cũng hiểu ra hắn vì sao hắn thay đổi nhiều như thế... Vì sao hắn không lừa y giết người, cũng không có sát ý với y ngay từ lần đầu gặp... Vì sao hắn không ưa A Tinh đến thế, lại cố tình để y biết đến chuyện Tống Lam vẫn luôn tìm y...


Thần sắc Tiết Dương nhìn qua vốn chẳng có điểm nào cảm thấy tội lỗi, vô cùng bình thản. Nhưng lúc này, ai hiểu được trong lòng hắn thế nào...? Ai hiểu được tim hắn có đau hay không...?


- Ừ. Ta lừa ngươi... Ta trước giờ đều lừa ngươi...


Hiểu Tinh Trần vô lực ngã rạp xuống đất. Y lúc này chỉ như người bình thường, lại đi cả chiều trong rừng, mệt mỏi vô cùng. Tiết Dương ngồi quỳ trước mặt Hiểu Tinh Trần, nhàn nhạt nói:


- Ta biết ngươi trọng sinh, từ đêm ở Lộ phủ, từ lúc ngươi nói ta lại lừa ngươi... Từ lúc đó, ta đã biết rồi...


Vốn tưởng rằng có thể đùa vui bên cạnh y thêm một khoảng thời gian, nhưng ảo mộng vẫn luôn luôn ngắn ngủi... Hắn không hỏi y vì sao biết, hỏi hay không thì chuyện cũng xảy ra rồi, còn ý nghĩa gì nữa chứ?


Đau đớn từ hốc mắt không ngừng truyền đến, Hiểu Tinh Trần mệt rồi...


- Vì sao?


Vì sao đã biết y trọng sinh, lại cố tình đùa giỡn y như thế? Vui lắm sao?


- Vì ngươi ngu ngốc. Ngu ngốc đến mức nghĩ chỉ cần tốt với ta, ta sẽ không còn tàn nhẫn nữa.


Nụ cười lạnh lẽo trên môi, dường như rất quen thuộc. Giống như kiếp trước, khi hắn và y đối diện nhau, khi Sương Hoa trên tay y rơi xuống... Tiếng Hiểu Tinh Trần nức nở khe khẽ vang khắp hoa các. Tiết Dương đưa tay giữ chặt lấy Hiểu Tinh Trần, không cho y cơ hội kháng cự. Hắn ôm lấy cơ thể y, đi về phía bàn đang bày cơm tối, đặt y ngồi xuống:


- Đạo trưởng, chúng ta cùng ăn cơm...


Muốn nói một câu đừng khóc nữa, nhưng không thể... Hắn không quen ôn nhu với người khác, không quen dỗ dành người khác, hắn chỉ biết tàn nhẫn...


Tiết Dương kéo ghế ngồi bên cạnh Hiểu Tinh Trần, sợ y sẽ ngã xuống đất. Cơm canh đã nguội, Tiết Dương vẫn gắp đồ ăn vào bát Hiểu Tinh Trần, cười cười:


- Cả ngày hôm nay ngươi mệt rồi. Ngươi ăn trước đi.


Biết Hiểu Tinh Trần sẽ không chủ động cầm đũa, Tiết Dương lấy muỗng nhỏ bên cạnh, đưa thìa cơm đến trước miệng Hiểu Tinh Trần. Y quay đầu đi, tay hất tay hắn ra, khiến muỗng cơm rơi xuống đất. Tiết Dương nhíu mày, đặt bát cơm trên tay xuống.


Hiểu Tinh Trần lảo đảo nghiêng người đứng dậy. Nhưng y không có sức, lần nữa nhanh chóng ngã xuống sàn. Tiết Dương từ trên cao nhìn xuống, bóng đổ trên người y, nói:


- Đạo trưởng, ngươi biết không...? Năm đó, ta cũng từng chờ ngươi ngồi dậy ăn cơm...


Nhưng hắn không chờ được, chờ đến tám năm, vẫn không được... Từng bữa cơm hắn nấu, cuối cùng nguội lạnh không có người ăn cùng.


Hiểu Tinh Trần, y có biết tám năm hoang thành, hắn sống như thế nào không? Hắn lừa y ba năm, nhưng lại dối chính mình tám năm, đến khi hắn không còn hơi thở nữa... Hắn cố chấp, hắn điên cuồng, hắn không thừa nhận y vĩnh viễn chẳng thể quay trở lại bên cạnh... Giữ khư khư một cái tỏa linh nang chứa mảnh hồn vỡ vụn, cứ cố chấp muốn tìm được người vá lại nó. Nhưng chẳng ai có thể giúp hắn cả... Hắn vẫn vọng tưởng, vọng tưởng rằng y sẽ trở về thôi... Vậy nên hắn chờ, chờ đến trăng tàn hoa nở, chờ đến xuân phân đông chí, chờ đến nghĩa trang cô quạnh có người bước vào, vẫn chờ không nổi... Hiểu Tinh Trần, y có biết tám năm đó hắn cô đơn thế nào không? Y có biết hắn hối hận thế nào không? Cả đời hắn giết người vô số, máu tươi nhuốm đỏ hai tay, đến nước Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nhưng hắn chưa từng hối hận vì những chuyện đó... Hắn chỉ hối hận vì để người hắn yêu nhất rời đi ngay trước mặt, lại không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn...


Vì sao y cứ nhất định vô tình với hắn như thế? Hiểu Tinh Trần không còn muốn khóc nữa, chỉ nghe giọng điệu Tiết Dương lúc này, lại cảm thấy tâm đau hơn cả.


Giọng cười Tiết Dương chợt to lên, khiến Hiểu Tinh Trần sởn gai ốc toàn thân. Hắn có vẻ kích động, cũng bi thương...


- Hiểu Tinh Trần, ngươi nợ ta! Ngươi nợ ta tình cảm tám năm hoang thành, ngươi nợ ta nụ cười tám năm chờ đợi, cũng nợ ta lời hứa ngày ngày sẽ cho kẹo...


Một người nghiện kẹo như Tiết Dương, thế nhưng tám năm đó không hề đụng đến viên kẹo đường nào... Vì hắn muốn y trở lại, thực hiện lời hứa với hắn... Vì những viên kẹo kia, không phải chính tay y đưa cho...


" Ngươi đã từng nói, sẽ không giống những kẻ đó... Sẽ không thất hứa với ta... Nhưng ngươi lại thất hứa rồi..."