[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 22




Đêm cuối cùng trước ngày bắt đầu so tài, Hiểu Tinh Trần được Minh tộc cho chọn hoa đầu tiên. Y vốn không nhìn thấy, chỉ cầm bừa, không hiểu vì sao người xung quanh lại “ồ” lên khó hiểu. Hoa ở Minh tộc vốn khác các loại hoa bình thường, Hiểu Tinh Trần cũng không phân biệt nổi.


Khi chọn hoa chỉ có người giữ hoa biết Hiểu Tinh Trần chọn loại nào, Tiết Dương không có ở đó, nên cũng không biết. Chờ đến khi hắn hỏi y...


- Đạo trưởng, khi nãy ngươi chọn loại hoa nào?


Hiểu Tinh Trần thoáng đơ người, cứng nhắc đáp:


- Không biết...


Tiết Dương kinh ngạc, lặp lại:


- Không biết?!


Hiểu Tinh Trần xấu hổ gật đầu. Y đúng là không có mắt mà... Làm sao nhìn thấy? Hơn nữa, hoa của Minh tộc vốn riêng biệt...


Tiết Dương không biết nên khóc hay nên cười, đối chuyện này cũng không biết nên bày ra cảm xúc gì, cuối cùng đành nói:


- Nếu vậy xem duyên phận đi.


Xem hắn và y, có thật sự được trời chúc phúc, được thiên hạ mong muốn hay không... Nếu không phải, hắn tự mình giành lấy, cũng tự chúc phúc. Thiên địa nhân gian gì đó, chẳng bằng tự bản thân vận động đi.


Hiểu Tinh Trần cứ mãi cúi đầu lầm bầm những câu không rõ ràng, chỉ mình y hiểu. Tiết Dương ngồi nửa quỳ xuống trước mặt y, cười cười:


- Đạo trưởng, nếu hoa của ta và ngươi không giống nhau, ngươi phải đồng ý theo ta cả đời trước mắt tộc nhân rồi.


Cho dù là hoàn cảnh ép buộc hay thế nào đi nữa, nếu được chính miệng nghe y nói một câu muốn theo hắn cả đời, chẳng cầu gì hơn...


Thao trường Minh tộc đã chuẩn bị xong, tham gia tuy nhiều nhưng hai ngày trước đã loại không ít. Hiện tại còn giữ năm người, trong đó có cả Tiết Dương. Minh tộc này nói tu tiên cũng không phải tu tiên, nhưng lại biết sử dụng linh lực, chiêu thức kì quái. Nếu học tốt, so với mấy người tu tiên cũng không kém gì.


Trước kia mang những người bắt được ở Đế Đô đến, có khá nhiều kẻ vừa ý Hiểu Tinh Trần nhưng bị loại gần hết. Hiện tại trừ Tiết Dương, cũng chỉ còn một gã tên Thác Nhĩ Chân thôi. Gã xem như khả năng tốt nhất trong Minh tộc, nhưng so với Tiết Dương, vẫn là không bằng. Có điều, tính cách gã không tốt lắm. Không ăn được sẽ đạp đổ. Lần này gã không thắng, nhất định sẽ giở trò. Vì vậy, Tiết Dương muốn nhân cơ hội này, tìm cớ hạ thủ, tránh để lại hậu họa về sau.


Thi kéo dài 3 ngày. Ngày thứ nhất bắn cung, săn nai. Ngày thứ hai so kiếm. Ngày thứ ba thuần phục thánh linh của tộc, chọn hoa cài áo. Hai ngày đầu đối với Tiết Dương vốn chẳng có gì khó khăn, có điều ngày cuối, hắn vẫn chưa biết thánh linh của tộc là gì.


Bia đỡ tên đã được xếp ở phía xa. Tiết Dương thay chiến phục của Minh tộc, cười giễu lướt qua Thác Nhĩ Chân bên cạnh. Gã cau mày, “hừ” to, trừng mắt nhìn. Hắn tặc lưỡi, dùng khẩu hình miệng nói: “Chờ xem...!”


Cung được đưa lên, Tiết Dương nhanh chóng lấy ba mũi tên lắp vào, nhắm phía trước. Chỉ riêng số lượng mũi tên hắn dùng lượt một cũng chiếm ưu thế hơn những kẻ còn lại. Bên dưới hưng phấn hò hét. Tiếc là Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc này có bao nhiêu phóng khoáng khinh cuồng, bao nhiêu kiêu ngạo tiêu sái,... Y ngồi trên đài cao gần đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng người nhộn nhạo.


Tiết Dương liếc mắt nhìn, chỉ thấy dáng Hiểu Tinh Trần thanh mảnh ngồi quay lưng về phía hắn. Vì nam nữ khác biệt, nên y ngồi riêng một đài, nhóm nữ nhân có A Tinh cũng ngồi riêng một đài. Tiết Dương quay đi, không nhìn mà buông tay ngay, khiến ba mũi tên xé gió mà lao tới.


“ Phập... Phập... Phập...” – vô cùng đồng đều mà cắm thẳng tới hồng tâm. Minh tộc bên dưới càng hét to hơn. Thác Nhĩ Chân mặt chuyển tái xanh, tay run run, mũi tên cách hồng tâm một khoảng ngắn. Mấy người còn lại, cũng không bắn tới hồng tâm được. Nhìn về phong độ lúc này, chẳng ai có thể qua Tiết Dương. Hắn không để tâm ai khác trừ Hiểu Tinh Trần, tiếp tục rút tên, bắn thêm hai lượt. Trận này, thắng thua đã phân định.


Hiểu Tinh Trần khóe miệng bất giác cong lên, lại nhanh chóng tự hạ xuống, tự hỏi bản thân mình nhất định có bệnh. Hắn chẳng qua vì đưa y ra khỏi đây, y cũng chẳng hiểu chính mình cười vì cái gì...?


Tiết Dương ném mạnh cung xuống đất, cười nhạt rời khỏi vị trí, đi thẳng đến chỗ chủ khảo. Chủ khảo vốn đang nhiều chuyện, quên luôn tuyên bố kết quả. Lúc này nhìn đến ánh mắt hắn, lòng sinh sợ hãi, mới chợt nhớ nhiệm vụ của mình.


Trận sau săn nai, mỗi người tham gia phải dắt theo một “chiến lợi phẩm”, dựa vào rút thăm quyết định. Tiết Dương biết hắn và Hiểu Tinh Trần sẽ chẳng có cái gọi là trùng hợp hay may mắn, tự mình đụng tay đụng chân trong đó. Mấy người Minh tộc ngu ngốc này, sao có thể phát hiện ra chứ?