[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 21




Trăng mờ trên đỉnh, tộc nhân Minh tộc vui vẻ hát hò. Hóa ra bọn họ bình thường giao tiếp đều bằng ngôn ngữ thông dụng, chỉ khi có lễ hội đặc biệt như rằm tháng bảy mới dùng ngôn ngữ của tộc mình.


Một ngọn lửa cháy bùng lên giữa trời, người bị bắt từ Đế Đô tới có năm người, ngồi thành một vòng gần ngọn lửa, tay chân vẫn bị trói, đến mắt cũng bị bịt lại. Đám người Minh tộc còn lại ngồi thành một vòng lớn xung quanh, vô cùng hài lòng với dung nhan của các “chiến lợi phẩm” mấy ngày sau. Đều xem như khả ái dễ nhìn, vừa mắt mọi người. Đặc biệt đối với nam tử duy nhất là Hiểu Tinh Trần, tộc nhân Minh tộc vô cùng quan tâm. Y khí chất, dung mạo đều hơn hẳn những người còn lại, mặc dù là nam tử, nhưng vừa ý khá nhiều người có ý định tham gia so tài.


Tiết Dương ngồi lẫn trong đám tộc nhân, hai vòng tròn cách khá xa nhau, không thể lại nói chuyện với Hiểu Tinh Trần. Hơn nữa, những người bị bắt đến, trừ Hiểu Tinh Trần đang tỉnh táo nhưng giả vờ ngất đi, những người còn lại như trúng mê hương. Không ngờ A Tinh cũng ở trong đám người. Tiết Dương bẻ gãy cành khô nhỏ trên tay, hướng ánh mắt nhìn về phía đó. Lần này hắn đến vì Hiểu Tinh Trần, chỉ cần cứu được y, A Tinh sống chết thế nào, rơi vào tay ai cũng chẳng liên quan tới hắn. Chỉ cần không để Hiểu Tinh Trần biết nàng ở đây là được rồi.


Trời đã gần sáng, Minh tộc lo ngại sức khỏe của người bắt được ở Đế Đô thành, mới đưa họ về hoa các nghỉ ngơi. Tiết Dương lén lút lui về sau, nhân lúc bọn chúng không cảnh giác liền rời đi, chạy theo hướng gã tộc nhân đem Hiểu Tinh Trần về. Hoa các của Hiểu Tinh Trần xa nhất so với khu nhà của Minh tộc, vì bọn họ vẫn luôn tâm niệm y chắc chắn sẽ được chọn làm Tộc Quân phu nhân, là thánh nhân của tộc sau này, phải cách biệt với thế tục phàm trần. Hoa các của y rộng lớn, trang hoàng đẹp đẽ, cũng là nhà của Tộc Quân mấy ngày tới.


Vì suy nghĩ của người Minh tộc có nhiều điểm kì quái, nên đưa Hiểu Tinh Trần về cũng chỉ có một gã. Khi nãy đã cho uống thuốc giải mê hương, Hiểu Tinh Trần cũng không cần giả bộ, nên chỉ cần đi theo sợi dây nối giữa y và gã.


Một viên đá nhỏ nhanh chóng từ đâu bay tới, đập thẳng vào sau gáy gã người Minh tộc, khiến gã ngã xuống. Hiểu Tinh Trần cũng vì thế lảo đảo, bị lôi theo, dây thừng trên tay siết chặt tay. Nhưng chờ y, không phải mặt đất cứng rắn, mà là cảm giác cơ thể mềm mại tiếp xúc nhau. Không chờ Hiểu Tinh Trần hé miệng, Tiết Dương đã lấy tay ngăn lại, nói:


- Đạo trưởng, là ta! Ta tìm được ngươi rồi!


Hiểu Tinh Trần kinh ngạc, không ý thức được mình đang dựa vào ngực Tiết Dương, được hắn ôm lấy:


- Ngươi đến nhanh như vậy?


Tiết Dương lúc này mới điều chỉnh cơ thể để y đứng thẳng, giật lấy sợi dây trên tay gã Minh tộc vừa rồi, nói:


- Nơi này không tiện nói chuyện. Về hoa các trước.


Nói xong, hắn nhanh chóng tìm chìa khóa của xích sắt ở hoa các, rồi kéo gã xui xẻo nào đó, ném vào trong bụi cây rậm rạp, nới lỏng dây thừng của y, bế y về. Hiểu Tinh Trần hơi giãy dụa:


- Ta muốn tự đi!


Tiết Dương cười nhạt:


- Đạo trưởng, ta không có nhiều thời gian đâu.


Cửa nhã gian trong hoa các đóng chặt, được khóa từ bên ngoài. Là do Tiết Dương đưa y vào trước, rồi trèo qua cửa sổ khóa lại. Hiểu Tinh Trần ngồi trên giường, sắc mặt đã nhợt nhạt đi vì chưa thích ứng được không khí Minh tộc, trong người lại có độc, nên không thoải mái lắm.


Tiết Dương ngồi xuống bên cạnh, ngả người về sau:


- Đạo trưởng, ngươi có biết ta tìm ngươi vất vả lắm không? Ngươi vì sao bị bắt tới nơi này?


Hiểu Tinh Trần khẽ lắc đầu, chính y cũng chẳng rõ Minh tộc có mục đích gì:


- Hôm đó ta cầm giúp một cây đuốc, song cảm thấy linh lực bị dồn ép, rồi ngất đi. Tỉnh lại đã bị bắt tới đây.


Hiểu Tinh Trần nghe giải thích sơ lược của người Minh tộc, thấy bọn chúng nói đến vui vẻ vô cùng mà chẳng hề để ý sắc mặt y không vui. Tiết Dương nắm lấy mấy sợi tóc dài của Hiểu Tinh Trần, vuốt vuốt, nghiêng đầu nói:


- Chờ mấy ngày nữa ta so tài xong liền mang ngươi đi được rồi. Từ giờ đến lúc đó, ta mỗi ngày đều qua xem ngươi, cùng ngươi phối hợp.


Đột nhiên, trên khuôn mặt Tiết Dương lộ ra nụ cười xấu xa mà mấy tháng nay chưa hề xuất hiện. Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, gật đầu “ ừ ” một câu, xem như đáp lại.


Tay Tiết Dương bỗng nhiên vươn tới, vòng qua eo Hiểu Tinh Trần, đẩy y ngã xuống giường. Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp phản ứng, vội muốn đẩy hắn ra, tim đập nhanh đến mức muốn ngừng luôn, lại có cảm giác hơi sợ sợ. Y muốn ngồi dậy, lại bị sức của hắn cản lại:


- Đạo trưởng sợ gì chứ? Cũng không phải lần đầu ta ôm ngươi. Ngươi yên tâm, ta không làm chuyện xấu với ngươi đâu. Ngủ đi, ta ở đây với ngươi.


Sáng sớm sẽ có người đến đưa thuốc giải cùng đồ ăn cho Hiểu Tinh Trần, cùng giúp y làm một số nghi thức của tộc. Vậy nên gần rạng sáng, Tiết Dương phải tái hiện cảnh Hiểu Tinh Trần bị xích sắt giam cầm, rồi rời khỏi.


Hiểu Tinh Trần thở dài, muốn nhích ra ngoài một chút, nhưng càng bị ôm chặt hơn. Lúc này cơ thể yếu ớt, không có linh lực, không thể làm gì được hắn. Bản tính lưu manh của Tiết Dương ba tháng qua lại không hề che giấu, y cũng hết cách. Trước kia còn u ám với hắn, hiện tại Hiểu Tinh Trần rõ ràng không thể không theo ý hắn. Chẳng biết như thế nào lại bị hắn thuần hóa... Nhưng dù sao cũng tốt, hắn còn chưa có hại người. Hơn nữa thường xuyên giúp y trừ tà... Môi Hiểu Tinh Trần mím nhẹ, nhỏ giọng nói bên tai Tiết Dương:


- A Dương, ngươi đến cùng bị làm sao thế?


Tại sao lại thay đổi nhiều đến mức này? Mọi chuyện không còn là chuyện y kiểm soát được nữa. Tiết Dương cũng thế...


Tiết Dương giả như nghe không hiểu ý tứ của y, hỏi ngược lại:


- Ý đạo trưởng là gì cơ? Ta làm sao? Ta không phải trước giờ đều như vậy sao?


Đều như vậy, chưa từng thay đổi, chỉ là ngươi không biết... Ngươi vẫn luôn mặc niệm, ta đối với ngươi chỉ có hận ý, vừa xấu xa, vừa tàn nhẫn...


Hiểu Tinh Trần vô thức vò nát một góc y phục, mới đáp lại:


- Không có gì...


Chờ thoát khỏi đây, y phải xác định lại rõ ràng, suy nghĩ của y là đúng hay sai... Hắn vừa giống, lại vừa không giống...