[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 20




Minh tộc là một dị tộc ở sâu trong ngọn núi gần Đế Đô, nhưng đường đi lại khó khăn, chỉ có tộc nhân mới có thể dễ dàng ra vào, vì bọn chúng đã quen thuộc từ lâu. Cứ mỗi năm một lần, ngày rằm tháng sáu, Minh tộc đều ra ngoài nhảy múa khắp Đế Đô thành, chọn những thiếu nữ, thiếu niên trẻ đẹp, bắt về.


Nghe nói đến hai mươi tháng sáu, Minh tộc có một lễ hội lớn, so tài giữa nam nhân trong tộc với nhau, lấy võ học làm chủ đạo, ngoài ra còn các vòng khác không cần dùng võ học. Người tham gia, chiến thắng cuối cùng sẽ được chọn “chiến lợi phẩm” đầu tiên – cũng là mấy người bắt từ Đế Đô thành đến.


Thứ nhất là bắn tên, thứ hai so kiếm, thứ ba thuần phục thánh linh của tộc, thứ tư săn nai, thứ năm chọn hoa cài áo. Phần thứ năm mới là phần quyết định, xem duyên phận. Mỗi “chiến lợi phẩm” sẽ được chọn một loại hoa, người chiến thắng cuối cùng được chọn một loại hoa. Nếu “chiến lợi phẩm” của người thắng chọn giống loại hoa của hắn, sẽ xem như nhân duyên trời ban, được tộc nhân chúc phúc. Còn nếu màu sắc hoa khác nhau, thì phải thuyết phục được “chiến lợi phẩm” đồng ý đi theo hắn cả đời. Người bắt được ở bên ngoài, không ai muốn ở lại Minh tộc này, nên thuyết phục “chiến lợi phẩm” xem như một thử thách khó.


Hơn nữa, sau khi người đó chiến thắng trong lễ hội của tộc, danh tiếng cùng vô cùng cao, được tộc nhân kính ngưỡng, xưng gọi Tộc Quân. “Chiến lợi phẩm” của hắn được xem như thánh nhân trong tộc, ai ai cũng phải tôn kính, kể cả là Tộc Quân đi nữa. Không được phép đánh đập, quát mắng, chỉ có thể yêu thương, tôn sùng. Chờ qua tháng tám, sẽ chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn sự trong tộc.


Tiết Dương được một thiếu phụ trốn thoát từ Minh tộc giúp đỡ, có thể tìm được đường vào sâu trong núi. Trí nhớ của Minh tộc không tốt, hay phải nói là cực kì kém, đặc biệt là nhận biết khuôn mặt người khác, dù gặp qua rất nhiều lần. Bọn chúng nhận ra nhau chẳng qua nhờ lục lạc đại diện cho bản thân mỗi người mà thôi. Chỉ cần Tiết Dương mặc vào y phục dị tộc, tìm một cái lục lạc biểu hiện thân phận hắn, vậy cũng chính là người Minh tộc trong mắt mấy kẻ ngu ngốc kia.


Hiểu Tinh Trần hôn mê đến tận rạng sáng hôm sau mới tỉnh. Y được sắp xếp ở trong một phòng nhỏ, trang trí vô cùng đẹp đẽ, khắp nơi toàn hoa tươi, bất quá y không nhìn thấy, chỉ ngửi được mùi mà thôi. Y phục trên người đã bị người ta đổi thành đồ dị tộc, có lẽ như Tiết Dương nói, là mấy bộ màu sắc rực rỡ, hoa văn kì quái, tua rua cầu kì. Người Minh tộc này thật kì lạ... Y phục của nam nhân cũng không khác biệt nhiều so với nữ nhân, chỉ có cổ kín hơn, tay áo rộng, cách thêu hoa văn cùng đai vải khác nhau.


Hiểu Tinh Trần vừa cử động chân, tiếng chuông bạc đã đinh đang kêu lên. Đến cả ngân sức cũng phải đeo... Tóc dài tùy ý xõa xuống, trâm ngọc bị lấy đi từ lúc nào không hay. Tay trái y bị xích vào với một cái cột gỗ, có lẽ đề phòng y chạy mất. Hiện tại linh lực tạm bị dồn ép, không thể sử dụng, chỉ mong Tiết Dương có thể nhìn thấy đồ vật y để lại...


Tiết Dương cả đêm không nghỉ, đi một mạch thật dài vào sâu trong núi, trên đường gặp không ít thú hoang, đều bị hắn thẳng tay xử lí nhanh. Mong Hiểu Tinh Trần đừng xảy ra chuyện gì... Nếu không đám dị tộc đó sẽ chẳng yên ổn đâu.


Gió đêm thổi mạnh, cây cối không ngừng xào xạc lay động, Tiết Dương nắm chặt Giáng Tai dính đầy máu tươi, cắn răng nói:


- Hiểu Tinh Trần, chờ ta.


Nghe thiếu phụ đã giúp đỡ hắn kể lại, người Minh tộc vô cùng giỏi dồn ép linh lực những người tu tiên, chỉ cần để bọn chúng nhìn ra nguy hiểm từ linh lực của kẻ đối diện mình, sẽ ngay lập tức có thể đè nén nguồn linh lực ấy lại. Vì vậy, nếu Tiết Dương một kiếm giết người, khẳng định không giết được hết, ngược lại còn bị biến thành tù binh, không thể cứu Hiểu Tinh Trần đi. Hắn phải theo quy tắc của Minh tộc, so tài với người khác mà giành “chiến lợi phẩm”. Trừ hôm nay, nghĩa là còn bốn ngày để hắn chuẩn bị.


Theo thông lệ của Minh tộc, tối nay sẽ là lúc mang “phần thưởng” chuẩn bị ra để tộc nhân cùng xem xét. Thuận lợi thì tối nay có thể gặp Hiểu Tinh Trần rồi... Minh tộc tính cảnh giác mấy năm nay vô cùng cao, vì có người thường xuyên trốn, nên đối với “bảo vệ” những người bắt được nghiêm ngặt, còn hạ một loại thuốc khiến những người kia mệt mỏi, mỗi ngày không có thuốc giải đặc trị thì không được. Uống xong năm lần, sau khi thi đấu kết thúc, những “chiến lợi phẩm” đó mới được giải độc hoàn toàn.