[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 18




Quán trà ven đường nên cũng đơn sơ, chỉ có mấy bộ bàn ghế gỗ để khách nhân ngồi. Vị trí của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần khuất trong góc, nhưng lại có thể nhìn thấy bên ngoài vô cùng rõ ràng. Người dạo phố đông đúc, khách thập phương đến nơi này không ít. Tiết Dương nhàm chán liếc mắt nhìn dòng người, hơi ngả đầu về sau.


Đột nhiên, mắt Tiết Dương mở to kinh ngạc, hung quang không hề che giấu, ác ý nhìn về bên mép đường đối diện. Một vị đạo trưởng mặc đạo bào đen, đầu đội ngọc quan, lưng đeo kiếm, trên tay cầm phất trần, đưa lưng về phía hai người hỏi thăm mấy chủ sạp hàng. Bên cạnh đạo nhân kia, còn có một cô bé chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, tay chống gậy trúc, khẽ gõ xuống đất. Hiểu Tinh Trần cảm thấy Tiết Dương có chỗ bất thường, liền hỏi:


- Sao thế?


Tiết Dương chợt đứng dậy, ném lại ít bạc vụn, cầm lấy Sương Hoa, nhanh chóng kéo Hiểu Tinh Trần rời đi. Con nhỏ mù kia không đi cùng Hiểu Tinh Trần, thế mà lại đi cùng Tống Lam? Thời gian này, hóa ra là lúc Tống Lam đi khắp nơi tìm Hiểu Tinh Trần sao? Hiểu Tinh Trần vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng cảm thấy lúc này hắn tâm trạng không tốt, cũng mặc kệ, nghe theo hắn.


Tiếng người qua lại ồn ào, Tiết Dương thế nhưng cố tình kéo Hiểu Tinh Trần lướt qua Tống Lam và A Tinh, cười tà. Thính giác Hiểu Tinh Trần nhạy bén, lúc này mới phát hiện ra, hắn vì sao lại như thế.


Tống Lam giọng trầm trầm, hỏi chủ sạp bán kẹo:


- Lão bản, ngươi có thấy một vị đạo trưởng mặc bạch y, đeo băng vải che mắt, dung mạo khí chất đều thoát tục không? Hơn nữa, giọng y cũng rất nhẹ.


Chủ sạp lắc đầu tỏ vẻ không biết. Người nhiều như vậy, lão làm sao nhớ hết.


Chân Hiểu Tinh Trần thoáng chậm lại, đã bị Tiết Dương mạnh mẽ lôi đi, chỉ hận lúc này không thể ôm y chạy. Hắn có thể nghe được những lời Tống Lam nói, vậy nên hiểu y cũng nghe thấy. Vì sao còn cố tình đưa y ngang qua, cố tình để y biết? Hắn không sợ y sẽ gọi Tống Lam lại sao? Không sợ bản thân sẽ bại lộ sao? Hiểu Tinh Trần càng lúc càng nghi hoặc, Tiết Dương này sao lại không giống “Tiết Dương” một chút nào? Hắn trước kia cẩn thận đề phòng, giấu diếm kĩ lưỡng bao nhiêu, bây giờ lại muốn công khai bấy nhiêu.


Không phải Tiết Dương không sợ Hiểu Tinh Trần đi theo Tống Lam, mà hắn đang đánh cược, đánh cược xem hắn đến cùng có phân lượng trong lòng y không. Hay chẳng qua y chỉ chờ Tống Lam đến, hợp lực cùng giết hắn, trả thù cho Bạch Tuyết Quan... Một khắc bước chân y chậm lại, hắn sợ...hắn sẽ thua. Vậy nên hắn không thể không kéo y đi, hắn không muốn Tống Lam và A Tinh nhìn thấy y... Y là của riêng hắn, bọn họ không được phép cướp đi... Nhưng dù sao, lần này vẫn xem như hắn thắng, vì Hiểu Tinh Trần dù không được dừng lại, nhưng vẫn không gọi Tống Lam. Nếu y mở miệng gọi, vậy liền phiền phức, liền bị phát hiện rồi. Đến lúc đó, hắn buộc phải ra tay thôi...


Khóe môi Tiết Dương nhợt nhạt nở nụ cười, sắc mặt lại chẳng tốt đẹp gì. Hắn lầm bầm, đủ để tự nghe thấy: “ Hiểu Tinh Trần, ta thắng hắn rồi...”. Vì cuối cùng, người Hiểu Tinh Trần chọn lần này, là Tiết Dương, là đi cùng kẻ thù của y, không phải bạn tốt của y...


Bóng Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần nhanh chóng khuất trong dòng người. Tống Lam bất chợt có cảm giác quen thuộc, nhưng lúc quay đầu, lại chẳng nhìn thấy gì khác ngoài những người xa lạ. Hắn thất vọng, khẽ thở dài lắc đầu. A Tinh giật nhẹ y phục Tống Lam, an ủi:


- Đạo trưởng, nhất định ngươi sẽ tìm được y thôi!


Tống Lam hơi gật đầu, dắt nàng đi qua khỏi dòng người đông đúc. Lúc hắn gặp A Tinh, là cách đây nửa tháng. A Tinh lang bạt khắp nơi, biết không ít chuyện. Dù “không nhìn thấy”, nhưng nàng nói với Tống Lam, có một vị tỷ tỷ từng gặp qua Hiểu Tinh Trần. Bên cạnh y còn có một tên chẳng khác gì lưu manh, bản tính xấu xa, khuôn mặt như hung thần ác sát. Ánh mắt hắn, so với tu la quỷ ngục còn đáng sợ hơn. Tống Lam không biết kẻ theo bên Hiểu Tinh Trần là ai, nhưng một mực vẫn nghĩ không phải Tiết Dương. Vì nghe bên ngoài nói, hắn đã bị Kim gia thanh lí rồi. Thấy A Tinh lanh lợi, hơn nữa còn đáng thương, nàng cũng biết đến Hiểu Tinh Trần, mới nhẹ lòng đưa theo.


Sau khi kéo Hiểu Tinh Trần rời khỏi dòng người, đến phía Nam Đế Đô, Tiết Dương chọn một khách trạm vắng khách mà dừng chân nghỉ lại. Lấy phòng xong, hắn đi sắp xếp xung quanh một chút, y ngồi bên bàn không nói gì.


Đâu vào đó, Tiết Dương mới lại gần Hiểu Tinh Trần, nửa quỳ nửa ngồi dưới chân y, dùng tay nhẹ nâng chân y lên. Hiểu Tinh Trần nhíu mày, đập đập vào bả vai hắn:


- Ngươi muốn làm gì?


Tiết Dương không dừng động tác, mặc kệ Hiểu Tinh Trần vẫn cứ đập, nói:


- Chân ngươi bị thương rồi.


Khi nãy hắn kéo y đi nhanh, không cho dừng lại một khắc nào, khiến chân y bị trật. Ngoại trừ ban đầu than nhỏ một tiếng, Hiểu Tinh Trần không hề nói thêm gì khác. Tiết Dương lúc đó không bình tĩnh, dù biết y bị thương, vẫn không giảm tốc độ đi.


Giày của Hiểu Tinh Trần được tháo ra, đặt sang bên cạnh, vớ cũng bị lột xuống. Chân y vừa nhỏ vừa trắng, ngón hơi thon dài, được bàn tay của Tiết Dương nắm trọn. Hiểu Tinh Trần thoáng ngơ ngẩn, từ đập vào bả vai hắn, đã đổi thành dựa vào lúc nào chẳng hay.


Tiết Dương không hiểu vì sao thường xuyên mang trên người mấy loại thuốc trị thương thông dụng, từ trong ngực xiêm y lấy ra, đổ lên tay, rồi mới xoa nhẹ vào chỗ chân Hiểu Tinh Trần. Dược cao mát lạnh, có thể giảm đau, lúc nắn lại y sẽ không thấy khó chịu lắm. Tiết Dương cắn lên nút vải bịt miệng lọ thuốc, nói:


- Đạo trưởng, ngươi nhịn đau một chút.


Hiểu Tinh Trần im lặng gật đầu, cũng không lộ ra chút kháng cự nào, cứ như toàn bộ dựa dẫm vào hắn. Tiếng khớp xương kêu “rắc...” một tiếng, y nhíu mày, tiếng than nhẹ vừa ra khỏi miệng đã cố nuốt trở về. Tiết Dương hơi cười, đổ một lọ thuốc khác, xoa vào chỗ bàn chân y, mới đứng dậy tìm ít băng vải trắng cố định lại vết thương.


Tay hắn vốn thô ráp, nhiều vết chai sạn, so với da thịt y mềm mại như một trời một vực. Đột nhiên, Tiết Dương hướng ánh mắt nhìn thẳng Hiểu Tinh Trần, đùa cợt mà hỏi:


- Đạo trưởng, ngươi có biết, để người khác xem chân thì phải chịu trách nhiệm ở bên người đó cả đời không? Nếu vậy, sau này ngươi phải bên ta cả đời rồi.


Ngón chân Hiểu Tinh Trần khẽ động đậy, hơi co lại, song giãn ra, nói:


- Sao có khả năng chứ? Hơn nữa, ngươi hiện tại, chẳng qua là bắt buộc phải giúp ta.


Tiết Dương không tiếp tục nói nữa, cứ im lặng xử lí phần còn lại. Bắt buộc sao? Hắn có thể tìm đại phu cho y, nhưng là hắn không muốn người khác chạm đến một phần da thịt của y thôi...