[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 13




Giọng cười nho nhỏ vang lên, nhưng ai ai cũng nghe vô cùng rõ ràng. Oán khí đột nhiên yếu đi không ít, những người trong phòng khi nãy còn la hét sợ hãi, lúc này dần chìm sâu vào giấc ngủ. Lộ lão gia kinh hãi, miệng sùi bọt mép, ngất đi lúc nào không hay.


Một con hồng điệp bay lượn trong đêm tối, Tiết Dương thu kiếm, nắm lấy tay Hiểu Tinh Trần:


- Đạo trưởng, ta đưa ngươi đi theo con hồng điệp đó.


Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy hồng điệp, làm sao biết nó đi hướng nào. Y chỉ cảm thấy một vật gì đó dường như đang bay lượn, hơn nữa còn mang tà khí, nhưng lại không thể dựa vào đó phán đoán hướng đi của nó lúc này. Tiết Dương dẫn Hiểu Tinh Trần đi, đương nhiên là chuyện cần thiết. Chỉ có...hắn nắm tay y như thế, cảm thấy có phần không quen. Hiểu Tinh Trần muốn kháng cự, định rút tay lại, đột nhiên xương cốt truyền đến cảm giác đau đớn. Tiết Dương thấy phản ứng của y, không hề vui vẻ, mạnh tay kéo y đi theo hồng điệp. Nếu Hiểu Tinh Trần cứ mãi kháng cự hắn như vậy, hắn cớ gì phải nhẹ tay với y? Nếu nhẹ tay với y mà y có thể nghe lời thì tốt rồi.


Hồng điệp rực rỡ trong đêm, từng bước chân hai người đi, đều nghe thấy giọng nữ nhân quỷ dị ngâm lên bài thơ kia.


Lực đạo trên cánh tay Tiết Dương không hề giảm xuống, bước đi cũng không chờ Hiểu Tinh Trần theo kịp, cứ thế lôi lôi kéo kéo. Đúng như dự đoán, hồng điệp bay vào biệt viện của Lộ Phục. Cửa đã niêm phong không thể mở, tường cao vô cùng, Tiết Dương đột nhiên dừng lại, khiến Hiểu Tinh Trần mất đà đập thẳng vào vai hắn. Không chờ y biết chuyện gì xảy ra, hắn đã tự ý bế y lên, nhảy qua tường cao. Hiểu Tinh Trần đập đập vào ngực Tiết Dương, mặt đỏ không biết vì ngại hay vì giận, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh:


- Ngươi...ngươi...


Tiết Dương cười nhạt, chờ đặt Hiểu Tinh Trần xuống, mới nói:


- Ta sợ mất dấu hồng điệp, đắc tội đạo trưởng rồi.


Câu nói kia, một chút cũng không phù hợp với bản chất hắn. Hiểu Tinh Trần lúc này dù tức giận đến đâu, cũng không thể nói thành lời trách mắng nữa. Y phất phất tay áo, đi thẳng phía trước. Nhưng vừa qua hai bước, Tiết Dương đã kéo lại, dẫn y đi. Lòng bàn tay hắn thật lạnh...


Cửa nhã gian phía trước đã mở hờ, hồng điệp thông qua đó, len vào bên trong, để lại một đường bụi phấn. Oán khí nặng nề, Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần bước vào. Không gian yên ắng vô cùng.


Dù không có ánh sáng, nhưng nhìn cách bài trí đầy vải lụa đỏ, có lẽ là một hỉ phòng. Vì sao hỉ phòng này lại ở trong biệt viện Lộ Phục? Tiết Dương cúi người xuống, ghé tai nói nhỏ lại với Hiểu Tinh Trần. Đi sâu vào trong hơn, là giường hỉ, vẫn treo mành đỏ, vẫn dán chữ Hỉ, vẫn còn cánh hoa nhưng đã tàn từ lâu... Một vị cô nương giá y rực rỡ, đầu dựa vào khung gỗ, ngồi trên giường. Trên tay nàng là một bộ y phục hài nhi đang thêu dở. Dung nhan tựa hoa lan trong u cốc, cảm giác vừa xinh đẹp, lại vừa cô độc. Mái tóc dài bạc trắng toàn bộ, tùy ý xõa tung, rơi đến trên mặt đất. Bóng hình nàng mờ mờ ảo ảo, căn bản không phải người...


Đôi mắt vô hồn chợt nhìn về phía Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, nở nụ cười thật nhẹ. Dường như, nàng là một nữ nhân vô cùng dịu dàng...


Tiết Dương nhíu mày, đứng chắn đi một phần cơ thể Hiểu Tinh Trần, kiếm trên tay như muốn xuất chiêu ngay. Hiểu Tinh Trần vội ngăn hắn lại, khẽ lắc đầu. Oán khí quanh nàng lúc này không lớn,. Tùy tiện ra tay chọc giận nàng, vốn là tự tìm phiền phức.


Nữ nhân trước mặt bỗng ngâm nga mấy câu hát, nghe không rõ lời, chỉ biết âm điệu nhẹ nhàng mà quỷ dị. Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần một hồi, hỏi:


- Ngươi không phải muốn kết thúc nhanh sao?


Hiểu Tinh Trần hơi ngước mặt lên, dù không nhìn thấy, vẫn cảm nhận được ánh mắt đối diện y. Bùa chú xuất hiện trên tay, phát ánh sáng nhạt nhạt.


Nữ quỷ vừa nhìn thấy, oán khí xung quanh đã tăng lên không ít. Khuôn mặt nàng từ hiền dịu, lúc này chỉ còn dữ tợn đáng sợ, nhìn không ra được là cùng một “người”. Bộ y phục hài nhi trên tay nàng đã biến mất. Gió mạnh thổi qua, từng cánh cửa “kẽo kẹt...” không ngừng. Thoát đó đã không nhìn thấy bóng nàng trên giường. Hiểu Tinh Trần xuất kiếm, chém một vệt kiếm quang về bên phải. Tiết Dương ánh mắt linh hoạt, dễ dàng nhìn thấy vị trí của nữ quỷ, đâm Giáng Tai xuyên qua bóng hình nàng.


Nữ quỷ không bị ảnh hưởng, cũng không cảm thấy đau, lòng mắt đỏ ngầu, vươn ma chảo đến chỗ Tiết Dương. Nhưng không mảy may chạm được đến một phần da thịt hắn. Hắn cứ thế lôi kéo sự chú ý của nàng, không quên nhắc nhở Hiểu Tinh Trần :


- Đạo trưởng, bùa của ngươi.


Cho dù Tiết Dương không nhắc, Hiểu Tinh Trần cũng tự biết mình nên làm gì. Nhưng oán khí xung quanh nàng quá nặng, bùa chú cũng mất tác dụng. Hiểu Tinh Trần cắn ngón tay, để máu từ vết thương thấm vào lá bùa, linh lực truyền cũng mạnh hơn, mới tạm giảm đi oán niệm. Y tìm dây khốn ma, nhân lúc nàng cùng hắn tách ra, trói lại.


Lúc này, nàng cũng không còn phản kháng, trở lại với bộ dáng ngoan dịu. Tiết Dương “hừ” lạnh, nói:


- Làm bộ làm tịch. Đạo trưởng, ngươi không thể nương tay. Để nữ quỷ kia thoát, bắt lại còn khó hơn nữa.


Tu vi của nàng không cao, huống gì phải cùng đánh với Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, rất nhanh đã bị bắt. Nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhân. Hơn nữa, bộ dáng ban đầu của nàng, không giống giả bộ.


Hiểu Tinh Trần dường như đang cảm nhận oán khí quanh nàng, song mới đáp:


- Ta sẽ không nương tay. Chỉ là muốn hỏi nàng một chút.


Lúc oán linh bộc phát oán khí, đương nhiên không lương thiện gì, cũng chẳng chịu nói chuyện. Chờ nàng an tĩnh như hiện tại mới có thể hỏi được.