Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân

Chương 35: CHƯƠNG 35




Tiết Tùng một đêm không ngủ.

Không biết từ lúc nào, cơn mưa bên ngoài cửa sổ bất chợt tạnh đi, từ mưa gió mãnh liệt ban đầu chuyển thành rả rích nhỏ giọt, sau đó từ từ ngừng hẳn, chỉ còn những giọt nước mưa đọng trên mái nhà chậm rãi trượt xuống mái hiên, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, phát ra giai điệu tí tách ngân vang.

Thế nhưng trong một góc phòng "Mưa rền gió dữ" lại thật lâu chưa dừng lại.

Tiết Tùng đếm, nhị đệ tổng cộng ép buộc ba lần.

Mỗi lần kết thúc, hắn khó khăn lắm mới làm cho lồng ngực phập phồng kích động của mình trở lại bình thường, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, lại chợt bị hơi thở ồ ồ đầu bên kia làm bừng tỉnh. Mới đầu chỉ là tiếng thở dốc của nhị đệ và âm thanh va chạm vào nhau, qua một lát sau, dường như nàng cũng tỉnh lại, đứt quãng phát ra tiếng hừ kêu như con mèo nhỏ làm cho hắn lại bị giày vò một lần nữa. Một lần so với một lần thời gian dài hơn, một lần so với một lần càng thêm giày vò.

Chờ bên kia hoàn toàn yên lặng, sắc trời bên ngoài cũng từ đen kịt trở nên tờ mờ sáng, hắn coi như cũng không cần ngủ nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Mấy con chim sẻ bay tới, đậu trên dây phơi quần áo dưới mái hiên, kêu ríu rít, rồi vỗ cánh bay đi.

Tiết Tùng mở mắt ra, chuẩn bị rời giường.

Hắn nhẹ nhàng vén chăn lên, từ từ ngồi dậy, sợ đánh thức người bên cạnh. Đầu có chút choáng váng, hắn giơ tay xoa nhẹ trán, sau đó vô tình nhìn thoáng qua phía đông. Là thật vô tình thoáng nhìn qua sao? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là theo bản năng muốn nhìn xem một chút, không có mục đích gì, giống như bình thường sau khi thức dậy, xoay người mặc quần áo, ánh mắt sẽ vô ý nhìn một nơi nào đó, không có bất kỳ ý nghĩa nào mà nhìn chằm chằm nơi đó.

Mà khi hắn vô tình quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhất thời không thể dời đi, cho dù đáy lòng đã có một giọng nói thúc dục hắn mau chóng quay đầu sang chỗ khác.

Ngày mùa hè nóng bức, ba huynh đệ bọn họ đều ở trần mà ngủ, toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi. Nhưng từ khi trong nhà có nàng, hắn và tam đệ đều đã sửa lại thói quen đó, trước khi ngủ nhất định mặc trung y. Hắn cho rằng nhị đệ cũng sẽ sửa lại, bất quá hắn không thay đổi cũng không sao, dù sao nhị đệ và nàng đều là vợ chồng, thẳng thắn thành khẩn với nhau sẽ càng thêm thân mật.

Nhưng giờ phút này, nhị đệ của hắn chẳng những cởi trần toàn thân, còn quên giúp nàng mặc trung y vào nữa! Càng tệ hơn là, ngay cả chăn hắn cũng không chịu đắp kín.

Chăn mỏng manh bị hắn vứt ở sau lưng, phía dưới mơ hồ lộ ra vạt áo xanh biếc. Hắn ôm nàng nằm nghiêng, dán chặt vào lưng nàng, thân mật khắng khít...Trên tấm lưng rộng lớn còn lưu lại mấy vết cào hồng hồng, che lại thân thể nhỏ nhắn của nàng, chỉ hé ra một đường cong phập phồng trắng như tuyết...Cánh tay trái của hắn vươn ra, xuyên vào mái tóc dài bên dưới, làm thành gối nằm cho nàng, cánh tay phải ôm lấy nàng, bàn tay cũng không biết đang đặt ở chỗ nào...Trên hông hai người miễn cưỡng che một góc chăn, vừa vặn giấu đi nơi không thể gặp người, nhưng vì thế mà làm lộ ra hai đôi chân dài đang xếp chồng lên nhau...Đôi chân màu đồng của hắn kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn mềm mại của nàng, bá đạo không cho cự tuyệt.

Tầm mắt Tiết Tùng không tự chủ được mà di chuyển dọc theo đôi chân thon dài của nàng xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng mịn.

Hình ảnh ảo tưởng trong đầu đột nhiên trở nên rất rõ ràng, nhị đệ nâng chân của nàng gác lên vai, liệu lúc đó, đôi bàn chân nhỏ nhắn này đã đung đưa như thế nào?

Dưới mũi bỗng nhiên nóng lên, giống như có dòng nước ấm áp chảy xuống, hắn kinh ngạc lấy tay đi lau, cúi đầu vừa nhìn, là máu.

Hắn ngây người, lập tức một tay bịt mũi, một tay cầm lấy áo lót và tiết khố ở đầu giường, rón rén bước xuống, khom người cầm giày lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Coi bộ đêm nay trước khi ngủ, hắn nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với nhị đệ, rất nhiều chuyện trước kia hắn không nghĩ tới, đều phải dạy hắn một lần nữa, bằng không nếu cứ còn tiếp tục như vậy, không chỉ có hắn và tam đệ, ngay cả nàng cũng sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ đi?

Mặc quần áo chỉnh tề, hắn cầm theo thau gỗ đi ra sân sau rửa mặt, rửa sạch xong hắn không vội vã quay về mà đứng ở bên hàng rào tre, ngẩn người nhìn mái nhà.

Đứng tần ngần một lúc thì thấy Tiết Bách cũng bịt mũi chạy ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều cảm thấy xấu hổ mà quay đầu đi.

"Đại ca, huynh dậy sớm thật..." Tiết Bách quay lưng lại lau máu mũi, bảo đảm không còn một chút dấu vết mới đi đến bên cạnh Tiết Tùng, nhìn mặt của hắn mà nói.

"Đệ không phải cũng như vậy sao?" Tiết Tùng lạnh lùng trả lời, tam đệ có một điểm đáng ghét nhất, có chuyện không nói rõ ràng, chỉ thích nói bóng nói gió quanh co lòng vòng.

Tiết Bách cười hì hì, sờ sờ cái mũi lại nói: "Một lát nữa nhị tẩu tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Đêm qua..."

"Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, đệ lo học cho giỏi đi, đừng suy nghĩ chuyện lung tung." Tiết Tùng cắt đứt lời hắn: "Sáng nay ta sẽ nấu cơm, ăn xong ta với đệ sẽ cùng đi lên thị trấn. Đúng rồi tam đệ, bán sói kiếm được nhiều tiền như vậy, ta muốn trích ra một phần xây lại phòng ở, đệ cảm thấy như thế nào?"Gian nhà tranh qua nhiều năm đã cũ lắm rồi, coi như lợp lại bằng cỏ tranh một lần nữa cũng không thể kéo dài được bao lâu, đã bây giờ có chút tiền dư, xây ba gian nhà gạch ngói vững chắc, ở thoải mái, nàng cũng sống tốt hơn một chút.

Tiết Bách đương nhiên không phản đối gì, "Được đó, nhưng mà phá bỏ đi ba gian phòng cũ rồi xây phòng mới, hay là xây hẳn một cái khác ở bên cạnh?"



Tiết Tùng im lặng một lát, “Bên cạnh đi, bên này vẫn giữ lại, sau này dùng để để đồ linh tinh cũng được.” Dù sao đã ở nhiều năm như vậy, vẫn là có tình cảm.

“Vậy đệ sẽ xin phép Triệu tiên sinh…”

“Không cần, đệ chuyên tâm học đi, chuyện trong nhà không cần đệ lo lắng, ba gian phòng, ta với nhị ca của đệ cùng nhau xây, sẽ không mất bao lâu.” Tiết Tùng lắc đầu, học tập mới là việc lớn, hắn không thể làm mất thời gian của tam đệ.

Tiết Bách không nói gì, biết chuyện đại ca đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, liền trực tiếp đi rửa mặt.

Trong phòng bếp vang lên tiếng bẻ gẫy cành cây giòn giã, Tiết Thụ bỗng tỉnh dậy.

Đêm qua thật sung sướng vui vẻ làm cho sáng nay cả người hắn đều cảm thấy sảng khoái, mặc dù chưa ngủ được bao lâu nhưng cũng rất có tinh thần.

Chớp mắt vài cái, xóa đi một chút buồn ngủ, hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, dùng mặt cọ cọ đỉnh đầu của nàng, vô cùng thỏa mãn. Nương tử thật tốt, thật tốt, đêm qua hắn sướng muốn chết…Nhớ lại tư vị mất hồn đó, chỗ nào đó của hắn lại đứng lên.

Hắn nghiêng người ngồi dậy, theo thói quen sờ sờ nơi đó của nàng, đáng tiếc mới vừa đụng tới bắp đùi, nàng liền không yên đẩy đẩy, cái miệng nhỏ nhắn non mềm chu lên, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lại vài vệt nước mắt.

Trong lòng Tiết Bách hoảng hốt, tối hôm qua mặc dù nương tử không có lên tiếng giáo huấn hắn, nhưng lại tức giận cào hắn vài cái, ở lần tiến vào cuối cùng nàng thậm chí còn hung hăng cắn tay hắn, bây giờ còn có thể thấy được mấy vết máu đó.

Hắn không dám nhìn nàng nữa, hắn rất sợ, thôi xong rồi, nương tử khóc, sẽ không phải lại giận hắn chứ?

Hắn hốt hoảng mặc quần áo, kéo chăn đắp cho nàng, lại sợ nàng thấy nóng mà chỉ đắp tới hông, sau đó rón ra rón rén chuồn ra ngoài, hắn phải đi tìm tam đệ hỏi một chút, nếu nương tử tức giận không thèm để ý đến hắn, hoặc là nương tử ủy khuất khóc, hắn nên dỗ nàng như thế nào cho phải.

Nhưng vừa bước ra cửa, đã cảm thấy có hai ánh mắt khác thường nhìn vào hắn. Hắn lần lượt nhìn lại, đại ca lạnh lùng trừng mắt hắn liền cúi đầu xuống tiếp tục nhóm lửa nấu cháo, còn tam đệ, hắn đang ngồi ở cửa bắc, cầm sách trong tay, đôi mắt hơi hơi híp lại, dùng một loại ánh mắt làm cho lòng người sợ hãi mà nhìn hắn.

Tiết Thụ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nhưng cũng không để ở trong lòng, mở miệng lên tiếng: “Tam đệ, ta…”

“Xuỵt…” Tiết Bách sợ hết hồn, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, nếu làm nàng thức dậy, tất cả mọi người đều xấu hổ.

Nhìn Tiết Bách dè dặt cẩn thận, Tiết Thụ đột nhiên có cảm giác đang nằm mơ, cảnh tượng này, thật giống như đã từng xảy ra một lần…A, đúng rồi, lần đó lúc hắn vừa mới nhặt nương tử về, tối hôm đó hắn tiến vào bên trong nương tử, sáng ngày hôm sau muốn trò chuyện với đại ca và tam đệ, tam đệ cũng giống hệt như thế này, không cho phép hắn nói chuyện, bọn họ làm cái gì cũng phải lén lút, nói là vì nương tử rất mệt mỏi, không thể làm ồn nàng ngủ.

Tối hôm qua nương tử cũng mệt mỏi, A, thảo nào tam đệ lại như vậy.

Hắn hiểu rõ gật đầu, bước nhẹ ra ngoài, kêu Tiết Bách cùng đi ra sân sau với hắn.

Mới vừa đến dưới tán cây, Tiết Bách đã đánh vào ngực Tiết Thụ, không tính quá nặng, nhung cũng tuyệt đối không nhẹ.

“Tại sao đệ lại đánh ta?” Tiết Thụ vừa xoa ngực vừa uất ức trừng hắn.

“Ai bảo huynh nửa đêm khuya khoắt còn ép buộc nhiều lần như vậy, đệ và đại ca đều không ngủ được!” Nhớ đến vô tận giày vò tra tấn, nhớ đến nhị ca ở bên kia không buồn che giấu thở dốc liên tục, mà hắn với đại ca ngay cả thở lớn cũng không dám, xoay người cũng không dám, chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích nghe động tĩnh bên kia, Tiết Bách liền hận đến nghiến răng.

Tiết Thụ nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Ta không có ép buộc…A, lúc đó mọi người còn chưa ngủ sao?”

Tiết Bách gật đầu, muốn để cho người nhị ca chiếm hết tiện này cảm thấy áy náy. Hắn có ngốc, cũng nên biết loại chuyện này đối với nam nhân là tra tấn cỡ nào đi, dù sao bản thân hắn cũng đã nhịn lâu như vậy, cũng nên mở mang đầu óc cho hắn!

Trong mắt Tiết Thụ lại là một mảnh mờ mịt vô tội: “Không ngủ được thì sao, có liên quan gì với ta? Ta với nương tử cũng không có nói chuyện làm ồn đến các ngươi.”

Nương tử không cho hắn lên tiếng, chính là sợ làm ồn đến đại ca và tam đệ, hắn cũng đã ngoan ngoãn nghe lời, cho dù sướng đến mấy cũng không có la lên… Hừ, hắn không muốn ngủ cùng một phòng với bọn họ, hắn muốn ngủ riêng với nương tử, đến lúc đó hắn muốn kêu thì kêu, hắn thích nhất ở bên tai nàng gọi nàng bảo bối, hắn thích nhất toàn thân nương tử mềm nhũn, dáng vẻ yêu kiều rụt cổ lại trốn tránh hắn.



“Huynh…” Tiết Bách kinh ngạc, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi vậy, việc dạy dỗ nhị ca vẫn là để cho đại ca làm đi, hắn tự thấy bản thân không có đủ kiên nhẫn giải thích rõ ràng với hắn, cũng không có khí thế như đại ca làm cho hắn cho dù không hiểu rõ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, vì thế sửa miệng hỏi: “Huynh tìm đệ làm gì?”

Tiết Thụ lập tức lấy lòng nhìn hắn: “Tam đệ, ta, tối hôm qua hình như ta đã làm nương tử khóc, đệ nói xem, nàng tỉnh lại có thể giận ta hay không?”

Nàng khóc, Tiết Bách tất nhiên biết, hắn càng biết rõ nàng cũng không phải bởi vì khó chịu mà khóc, mà là… Loại chuyện thân mật nam nữ này, sau khi xong việc cùng lắm là xấu hổ, làm gì đến mức tức giận, huống chi da mặt nhị ca dày như vậy, nhị tẩu cũng thật lòng chấp nhận hắn, không chừng trong lòng còn có thể cảm thấy…

Khụ khụ, hắn không thể nghĩ tiếp nữa, an ủi vỗ vỗ vai Tiết Bách: “Yên tâm đi, nhị tẩu sẽ không tức giận.” Cùng lắm là làm bộ tức giận lườm hắn, không để ý tới hắn, giận dỗi hắn một chút, bất quá hắn sẽ không nói cho nhị ca biết, để cho hắn sợ hãi đi, ai kêu hắn chỉ biết hưởng thụ cho bản thân, còn làm ra bản mặt đáng ghét như vậy.

Thấy Tiết Bách bình tĩnh thản nhiên như vậy, Tiết Thụ liền tin là thật, vui vẻ nói: “Vậy ta đi gọi nương tử dậy ăn sáng đây!” Lời tam đệ nói luôn luôn đúng, hắn rất yên tâm.

"Đừng đi!" Tiết Bách chạy nhanh tới kéo hắn lại, “Tối hôm qua nhị tẩu ngủ rất muộn, huynh để cho nàng ngủ đủ đi, trăm ngàn lần đừng làm ồn nàng, nếu không nàng sẽ tức giận đó!”

“Ừ, vậy cũng được.” Tiết Bách dừng lại, gật đầu, kỳ thực hắn cũng không thích lúc đang ngủ bị người khác đánh thức.

Tiết Bách lại nghĩ tới cảnh tượng mị hoặc vừa rồi. Nhị ca ngốc như vậy, sợ là tự mình mặc xong quần áo đã bỏ đi, không giúp nàng mặc lại đàng hoàng. Túi sách của hắn còn để trong phòng, nhưng hắn không muốn đi vào lấy đồ lại trông thấy cảnh không nên thấy, lại chảy máu mũi một lần nữa , liền nói: “Huynh trở vào phòng mặc trung y vào cho nhị tẩu đi, nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức nàng. Còn nữa, chờ đệ và đại ca đi rồi, mặc kệ nàng tỉnh lại hỏi huynh cái gì, huynh cũng không được để cho nàng biết tối hôm qua chúng ta vẫn còn thức, cũng không được nói với nàng là sáng hôm nay huynh mới giúp nàng mặc quần áo vào, biết không? Một khi huynh nói ra, nhị tẩu, nàng, nàng sau này cũng sẽ không bao giờ cho phép huynh…tiến vào nữa…”

Để tránh cho lúc gặp lại nàng sẽ cảm thấy xấu hổ, Tiết Bách lấy hậu quả Tiết Thụ sợ nhất đến hù dọa hắn, nhưng nghĩ đến hàm ý ái muội “tiến vào”, khuôn mặt trắng nõn của hắn hơi ửng hồng lên, bị hắn cố ý cúi đầu che giấu đi.

Vì thế, chờ lúc Diệp Nha ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao tỉnh lại, đã thấy Tiết Thụ ngoan ngoãn nằm bên người nàng, yên lặng chơi đùa với hầu bao mà nàng mới thêu được một nửa. Trong phòng cũng không có người khác.

Nàng nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.

Ừm, tuy rằng chăn chỉ che được đến hông, nhưng trung y đã được mặc vào đàng hoàng, không lộ ra một chút chỗ không nên lộ.

Nàng đỏ mặt liếc nhìn Tiết Thụ, ngốc thì ngốc, nhưng may mà hắn còn biết che đậy cho nàng.

“A Thụ, đại ca và tam đệ đâu rồi?” Bên ngoài trời sáng như vậy, nhìn cũng biết đã tới trưa rồi, nàng dậy trễ như thế, không biết đại ca và tam đệ nghĩ nàng như thế nào…

Tiết Thụ thấy nàng tỉnh lại, vội vàng để hầu bao sang một bên, có chút thấp thỏm nhìn nàng: “Đại ca và tam đệ trời chưa sáng đã lên thị trấn rồi, nói là sợ đường trơn trợt, cố ý đi sớm hơn thường ngày nửa canh giờ, cho nên không có gọi nàng dậy làm cơm.” Đây đều là tam đệ dạy hắn nói, bắt hắn đọc thuộc vài lần mới bằng lòng thả hắn đi.

Diệp Nha thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là trùng hợp, nếu như vậy, bọn họ không biết nàng ngủ nướng, cũng không suy đoán lý do tại sao nàng dậy trễ như vậy. Còn tối hôm qua, trời mưa lớn như vậy, nàng cũng cố kiềm nén không lên tiếng, chắc bọn họ không nghe thấy động tĩnh gì đâu nhỉ?

“A Thụ, việc ta ngủ nướng, chàng không được nói cho đại ca và tam đệ, biết không?”

Tiết Thụ sửng sốt, lập tức nhanh chóng rũ tầm mắt xuống, đôi mắt trong trẻo thường ngày cứ đảo qua đảo lại, chợt bước đến trước người nàng, thương lượng nói với nàng: “Nếu nàng không giận ta, ta sẽ không nói cho bọn họ biết…”

Cảnh tượng hoang đường đêm qua bỗng chốc tràn vào trong đầu, trên mặt Diệp Nha như bị phỏng, quay đầu đi không để ý tới hắn.

Tiết Thụ đã hiểu được tính tình của nàng một chút, chỉ đỏ mặt mà không mắng người, chứng tỏ nương tử cũng không phải tức giận thật.

“Bảo bối…” Hắn nhào tới trên người nàng, cầm mặt của nàng không cho nàng trốn: “Bảo bối tốt, sau này ta cũng không dám nữa, nàng đừng tức giận!”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, Diệp Nha xấu hổ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cắn hắn một cái: “Vô lại!”

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hồng nhuận ướt át, lúc cắn hắn còn lộ ra mấy cái răng đáng yêu, sau đó mím lại thật chặt, rồi như giận dỗi mà hơi chu lên, Tiết Thụ nhìn thấy tâm đều nhũn ra, không chút suy nghĩ đã mở miệng ngậm môi của nàng…

Cái gọi là vành tai tóc mai chạm vào nhau, uyên ương giao cảnh, cũng không gì hơn cái này đi?