Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân

Chương 122: chương 85.2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong mắt nàng có thẹn thùng, kinh ngạc, bất an, nhưng trong mắt Tiết Bách lại là một mảnh thâm tình, kiên định.

Lòng nàng rung động, chỉ thấy Tiết Bách nắm tay nàng để lên ngực trái của hắn, nói: “Nhị tẩu, nếu nàng đã nghĩ như vậy thì ta đây cũng sẽ nói cho nàng biết. Trong lòng ta, nàng chính là cô nương tốt nhất, người khác dù có đẹp hay tốt bao nhiêu, cũng không sánh bằng nàng. Bởi vì nơi này chỉ nhận định một mình nàng, không thể chứa người khác, cũng không động tâm với người nào nữa. Nàng yên tâm đi, ta sẽ cố gắng học hành cho giỏi, kiếm một chức quan nhàn tản, cho nàng một cuộc sống thoải mái, không cần tự tay may vá, nấu cơm, mặc y phục thô sơ nữa. Tuy nhiên, nếu chuyện lấy nàng không thể đi chung với con đường công danh lợi lộc, ta cũng sẽ chọn nàng, cho nên, đừng lấy cái gì cô nương xứng đáng hay tiền đồ của ta mà cự tuyệt, được không? Chuyện tương lai, nàng nghĩ cho ta, ta rất vui. Nhưng trong lòng ta cũng đã suy xét rõ ràng. Ta chỉ muốn một thứ duy nhất, đó là nàng. Hy vọng nàng có thể tin tưởng ta. Nếu ta dám nói, thì nhất định sẽ làm được. Ta sẽ không bao giờ phụ nàng. Nhị tẩu, nếu nàng không sợ tương lai tiếp tục nghèo khó, không ngại ta không có tiền đồ, thì bằng lòng đi, có được không?”

Từng lời từng chữ, đều nói thật rõ ràng, rung động lòng người.

Đây có lẽ là lời tỏ tình cảm động nhất mà nàng từng nghe chăng?

Cho nên nàng mới hạnh phúc, hai mắt đẫm lệ thế này?



Diệp Nha không trả lời, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, khóc không thành tiếng.

Nàng thật chỉ là một cô nương nhà nông, một tiểu nha hoàn, không thể bình thường hơn được nữa, sao lại có mệnh tốt như vậy, được bọn họ yêu thương quý trọng?

Có phải đây chỉ là một giấc mộng đẹp hay không, quỷ sai thương nàng đời trước quá mức bi thảm, vì thế ở trước lúc nàng đầu thai chuyển thế, đã cho nàng uống rượu hoàng lương?

Nàng bằng lòng sao?

Diệp Nha không nhớ, nàng chỉ biết, thiếu niên bỗng thở dài một hơi, ngay sau đó, đôi môi ấm áp mềm mại đặt lên môi nàng, sủng nịch, triền miên...