Hai huynh đệ về đến trước cửa nhà, muốn đẩy cửa vào, nhưng cửa lại bị khóa, muốn kêu người nhưng không có ai trả lời.
Tiết Bách ho khan một cái: “Đại ca, chẳng lẽ nhị ca và nhị tẩu vẫn còn chưa dậy?”
Tiết Tùng mặt lạnh liếc hắn một cái, “Chưa tỉnh dậy thì tuyết trong sân là do ai xúc hả?” Hắn cũng không tin Tiết Bách không nhìn thấy con đường sạch tuyết dưới chân, thật không biết cả ngày đều suy nghĩ vẩn vơ cái gì. “Cầm dùm ta, ta vào xem.” Hắn đưa bao y phục trong tay cho Tiết Bách, leo tường vào.
Vào phòng, thấy chăn đệm đã được xếp gọn gàng, cửa trước và cửa nam phòng bếp đều đóng lại, nhưng cửa sau lại chỉ khép hờ, xem xét hàng dấu chân bên ngoài, Tiết Bách đạp thử lên một dấu chân trong tuyết, so sánh với dấu chân ngoài sân, thở dài nói: “Nhị ca chắc chắn đã cõng nhị tẩu đến sông bắc chơi rồi.” Cõng nàng, Tiết Bách tưởng tượng tình cảnh đó trong đầu, bỗng nhiên có một loại cảm giác thật đáng ghen tị, quả nhiên là kẻ ngốc có ngốc phúc...
“Đệ mau vào dọn dẹp phòng đông đi. Ta đi tìm hai người họ.” Sắc mặt Tiết Tùng cực kỳ tồi tệ, bỏ lại những lời này liền sãi bước ra đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn nghiêm nghị của đại ca, Tiết Bách suy nghĩ một chút, quyết định không đi cùng.
Thôi quên đi, buổi chiều đại ca sẽ trở về thị trấn rồi. Hắn tốt nhất không nên đi tham gia náo nhiệt! Chỉ có điều, bỏ qua trò hay thế này, thực sự là đáng tiếc mà...