Chương 37
Diệp Thư Từ ngẩn ngơ rất lâu mới bình phục được cảm xúc.
Có lẽ, cuộc đời của cô và Thẩm Tứ đã được định sẵn là hữu duyên vô phận*, huống chi bức thư này còn được viết từ mười năm trước, giờ cô lại nhận mình là người viết, sợ là cô chỉ rước phiền vào thân.
*Hữu duyên vô phận: có duyên gặp nhưng không có phận để bên nhau cả đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sẽ không quấy rầy hạnh phúc của người khác.
Hơn nữa, mấy năm vừa qua, tình yêu của cô dành cho Thẩm Tứ cũng dần dần phai nhạt đi, thời gian luôn là thứ công bằng nhất, bởi nó có thể xoa dịu mọi vết thương trong thầm lặng.
Cô chỉ cảm thấy nuối tiếc khi không thể cùng viết nên câu chuyện này với Thẩm Tứ.
Ngoài nuối tiếc ra cũng không còn cảm xúc nào khác. Nhưng Diệp Thư Từ vẫn thấy thỏa mãn, ít ra thì trong khoảng thời gian dài kia, cô cũng không phải người duy nhất đơn độc bước đi trên con đường tình cảm.
Diệp Thư Từ rửa mặt bằng nước lạnh, bà nội bận việc ở tiệm vịt quay, cô cũng không để bản thân nhàn rỗi, dọn dẹp lại từng gian phòng.
Ngăn kéo trong căn phòng của bà nội vẫn còn mở, Diệp Thư Từ giúp bà đóng lại, ánh mắt nhìn thấy một ngăn kéo đựng đầy thuốc.
Những chai lọ màu trắng chất đầy trong ngăn khiến cô căng cứng cả người, hết viên này đến viên khác. Cô nhíu mày nhìn xem tên thuốc mới biết được đây là thuốc trị bệnh tiểu đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong trí nhớ của cô, cơ thể của bà nội rất khỏe mạnh, vậy bà bị tiểu đường từ khi nào, sao không nói với cô?
Diệp Thư Từ để lọ thuốc xuống, cô không chần chờ thêm một phút giây nào nữa, vội vàng chạy đến tiệm tìm bà nội.
Bà nội bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, cười nói: “Tiểu Từ, đến tuổi của bà thì có mấy ai mà khỏe mạnh được đâu.”
Bà vỗ vai Diệp Thư Từ: “Với cả đây là bệnh mãn tính, trừ việc uống thuốc ra thì cũng không còn cách trị nào khác.”
Diệp Thư Từ mím chặt môi: “Nhưng sao bà không nói cho con biết?"
Bà nội do dự một lúc: “Con đi làm ở xa như vậy, vừa bận lại vừa có áp lực rất lớn, bà đã già đến tận xương, bà không muốn con phải lo lắng.”
Diệp Thư Từ nín lặng rất lâu.
Cô đã âm thầm đưa ra một quyết định.
Có lẽ cô đã nên từ chức từ sớm, rời khỏi quê hương, tiền kiếm được ở bên ngoài đều đổ hết vào trả tiền thuê phòng, còn không thể chăm sóc người thân, không biết bao lâu nữa mới có thể mua được một căn nhà.
Bà nội vất vả cả một đời, con trai không ở bên cạnh, ngay cả người cháu gái bà luôn yêu thương cũng không về nhà được hai lần một năm.
Người ta cứ nói cha mẹ ở đây, đừng đi đâu xa*, nhưng đối với Diệp Thư Từ, bà nội còn quan trọng hơn cả cha mẹ.
*Câu nói của Khổng Tử, ý nói cha mẹ là chỗ dựa cho con cái và ngược lại.
Diệp Thư Từ tranh thủ thời gian gọi điện cho bên đài phát thanh và truyền hình của thành phố Tô, nói với bên kia rằng mình sẽ tham gia phỏng vấn.
Có vẻ bên đài phát thanh và truyền hình rất thiếu người nên xế chiều hôm đó đã sắp xếp một buổi phỏng vấn, Diệp Thư Từ thể hiện rất tốt, hơn nữa, cô còn học ngành Báo chí và Truyền thông, bên kia rất muốn xếp cô vào làm người của chương trình [Hội đàm dân sinh].
Diệp Thư Từ đưa cho bà nội xem lời đề nghị.
Trình độ học vấn của bà nội cao việc đọc hiểu rất đơn giản đối với bà, bà nhìn cô đầy kinh ngạc: “Tiểu Từ, vậy từ nay về sau con đi làm ở thành phố Tô của chúng ta rồi.”
Diệp Thư Từ cười ngọt ngào: “Đúng rồi ạ.”
Bà nội ngẩn người, sự kinh ngạc ban đầu đã biến mất, cảm xúc ổn định hơn mới chậm rãi hỏi: “Con đổi việc vì bà nội sao?”
Diệp Thư Từ thành thật trả lời: “Thật ra con cũng không làm tiếp được công việc trước kia, dù sao cũng sẽ trở về, mà bà cũng đã lớn tuổi rồi, sớm muộn gì cũng cần con ở bên cạnh.”
Bà nội dịu dàng vuốt v e trán cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy Tiểu Từ thích công việc này không?”
Diệp Thư Từ lắc đầu như trống bỏi: “Bà nội, đây là ngành học của con, chắc chắn con thích nó, chẳng qua con đã ký hợp đồng với một công ty tốt lúc tốt nghiệp, mấy năm này trôi qua trong thầm lặng, thật ra con vẫn luôn nghĩ rằng nếu như con có thể tiếp tục theo ngành Báo chí và Truyền thông thì sẽ vui hơn rất nhiều.”
“Bây giờ cũng coi như là mộng đẹp thành thật rồi.” Diệp Thư Từ thả lỏng, ôm cánh tay bà nội làm nũng, sau đó lại thơm bà nội một cái.
“Tiểu Từ, chuyện công việc xong xuôi ở đây.” Bà nội nhìn cô, đầy vẻ chế nhạo: “Con muốn gặp con trai của dì Thôi một lần không, ngoại hình thật sự rất tuấn tú.”
Cứ ba ngày hai lần, bà nội lại nhắc đến chuyện này, hiện giờ Diệp Thư Từ đã về thành phố Tô làm việc, nếu cô không gặp đối tượng xem mắt thì hẳn là bà nội sẽ lải nhải suốt ngày.
Cô nhíu nhíu mày: “Tuấn tú đến nhường nào cơ chứ?”
Bà nội vuốt cằm suy tư một lúc: “Không cao bằng cậu trai con thích hồi trung học, nhưng mà cũng thuộc tuýp người ngầu ngầu.”
Đúng vậy.
Có ai thắng được khi so sánh với Thẩm Tứ đâu? Người ta cứ nói thuở niên thiếu không thể gặp được người quá hoàn hảo, nhưng Diệp Thư Từ đã gặp Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ mua vé máy bay về thành phố Tống, làm hết thủ tục từ chức trong một ngày, dọn đồ trong văn phòng, tìm chủ thuê để trả nhà, lại bận thêm mấy giờ để vứt các đồ không cần đi, xếp đồ dùng hữu dụng gửi đến bưu điện cho bà nội.
Mãi đến mười giờ tối mới có thời gian gọi điện cho Khương Hiểu.
“Hiểu Hiểu, hôm nay tớ đã dọn được kha khá rồi.” Diệp Thư Từ ngồi phịch ở trên ghế sô pha, ưỡn lưng một cái: “Mệt quá đi, nhưng không hiểu sao cũng phấn khích một chút.”
“Sao lại phấn khích?” Khương Hiểu chớp mắt: “Chắc không phải vì chuyện trở về thành phố Tô làm việc đâu ha, nếu cậu vui vẻ thế này thì đã không đợi đến giờ mới về.”
Diệp Tư Từ á khẩu không trả lời được: “Thật ra tớ cũng không biết, bây giờ mọi chuyện đã được làm xong, hoàn thành được một việc rất muốn làm, xong rồi cũng không làm gì khác.”
“Có lẽ tớ sẽ trở về vào tháng sau.” Khương Hiểu nói: “Đến lúc đó tớ sẽ điên cuồng hẹn cậu đi ra ngoài ăn cơm.”
“Tiểu Từ, đúng rồi, Thẩm Tứ cũng ở thành phố Tô.”
Diệp Thư Từ hơi sửng sốt, nhịp tim tăng nhanh một cách đột ngột.
Khương Hiểu không chú ý đến sự thay đổi của Diệp Thư Từ, tiếp tục nói: “Cậu biết mà, sau khi chia xa, tớ đã cắt đứt liên lạc với bạn học cũ.”
“Mấy ngày trước, tớ thấy một bạn học đăng dòng trạng thái mới, hình như là bữa tiệc của một nhóm bạn cũ, trong đó có Thẩm Tứ, Thẩm Tứ rất thành công, hình như bây giờ đang làm việc cho một công ty cực kỳ lợi hại, còn là luật sư nổi danh nhất thành phố Tô.”
Diệp Thư Từ chậm rãi uống một ngụm nước, trong lòng cũng tạm bình tĩnh.
Cô không biết vì sao Thẩm Tứ được nhận vào chuyên ngành vật lý lại quay đầu đi làm luật sư.
Nhưng mà thế giới của người trưởng thành bề bộn nhiều việc, Diệp Thư Từ không có quá nhiều thời gian để đi tìm hiểu việc không liên quan đến mình.
“Đúng thật, Thẩm Tứ rất xuất sắc, khi còn đi học thì anh ấy là người giỏi nhất, cái gì cũng làm được tốt nhất.”
Khương Hiểu cẩn thận nhìn Diệp Thư Từ, nói nhỏ: “Tiểu Từ, thật ra lúc học cấp 3 tớ cảm giác như Thẩm Tứ rất thích cậu.”
Diệp Thư Từ ừ một tiếng.
Khương Hiểu cười ngượng ngùng: “Tiểu Từ, khi đó cậu chỉ biết học tập, nào có rảnh mà đùa giỡn mấy cái này với chúng tớ, với cả Thẩm Tứ cũng coi chúng tớ như bạn bè bình thường nên mọi người không muốn kéo một trong hai người xuống nước, cản trở việc học.
Diệp Thư Từ không quan tâm, nói: “Có thích hay không cũng không quan trọng, đúng rồi, tớ nghe nói anh ấy sắp kết hôn với Lâm Úy.”
Lúc học cấp 3, Diệp Thư Từ cũng từng nghĩ đến cảm giác của mình lúc Thẩm Tứ kết hôn với Lâm Úy.
Bây giờ ngẫm lại vấn đề này, lòng cô như bị từng sợi tơ nhỏ quấn quanh vây lại, đau đến không thở nổi, tựa như bị chết đuối dưới biển sâu.
Cô đợi rất nhiều năm, đợi đến mức nghe được tin Thẩm Tứ kết hôn với Lâm Úy, nhưng kỳ lạ là cô chỉ cảm thấy tiếc nuối vì mình bỏ lỡ người thầm mến, không có cảm giác gì khác.
Ít ra, cô đã từng nghĩ cảm xúc của mình sẽ sôi trào mãnh liệt.
Không ngờ cũng chỉ khó chịu trong phút chốc đã tiêu hóa xong chuyện này, ban đêm không bị mất ngủ, còn ngủ được một giấc ngon lành.
Có lẽ thời gian đã âm thầm chữa lành giúp cô, không ai có thể sống mà chỉ đắm chìm trong hồi ức và tiếc nuối.
“Chắc là không phải đâu, ngày đó, dưới phần bình luận của Lâm Gia Hiên còn có người trêu chọc Thẩm Tứ độc thân mà.” Khương Hiểu nhíu mày, nhanh miệng đánh gãy lí do này của mình: “Nhưng mà cũng phải nói thật, Thẩm Tứ xuất sắc đến vậy thì không chắc sẽ còn độc thân đâu.”
Diệp Thư Từ nghe không hiểu lời Khương Hiểu nói.
Trên chuyến máy bay rời khỏi thành phố Tống, cô nhìn những ánh sáng chói mắt bên ngoài cabin mà vui vẻ mở rộng cánh tay ra, giống như biến thành những chú chim bay tự do tự tại, trở về những tháng năm tràn đầy sức sống của đời người.
Có lẽ công việc tiếp theo vẫn sẽ rất tầm thường, nhưng giờ phút này cô lại cực kỳ vui vẻ.
Không lâu sau, Diệp Thư Từ đã về đến thành phố Tô, làm hết các thủ tục nhậm chức, chính thức trở thành phóng viên của tổ một chương trình ‘Hội đàm dân sinh’.
Nội dung của chương trình này hệt như cái tên của nó, có tất cả mọi thứ trên đời, nó ghi lại cuộc sống hàng ngày và công việc của người dân, xếp hạng chương trình ở địa phương cũng khá cao, được các khán giả cao tuổi yêu thích.
Ví dụ, bà nội của cô là người theo dõi cứng của chương trình này.
Cô dự định sẽ thuê một căn phòng ở trung tâm thành phố.
Kinh nghiệm từ quá khứ nói cho cô biết rằng thuê phòng sẽ phải cân nhắc đến rất nhiều yếu tố, không phải cứ ngày một ngày hai là có thể xong, vậy nên mấy ngày nay cô sẽ ở tạm trong nhà bà nội.
Đồng nghiệp ở đài truyền hình đều là người trẻ, đa phần chỉ trên dưới ba mươi tuổi, vẻ ngoài tràn ngập sức sống, cực kỳ nhiệt tình.
“Chào cậu, tôi là Cát Lâm Chân.” Một cô gái xinh đẹp ngồi bàn bên cạnh chào hỏi Diệp Thư Từ, móng tay được sơn màu đỏ tươi sáng rõ: “Gần đây mệt chết đi được, chỉ mong chờ có đồng nghiệp mới.”
Còn có thêm năm người nữa vào cùng tổ với Diệp Thư Từ.
“Lúc trước cậu học ngành gì thế?” Cát Lâm Chân mặc một bộ váy tay dài viền ren màu đen, dung mạo xinh đẹp, khi nói chuyện, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, toát ra một khí chất động lòng người.
“Báo chí và Tuyên truyền.”
“Tốt quá!” Cát Lâm Chân nói: “Vậy cậu sẽ hiểu rõ được công việc này, công việc của chúng ta không chỉ ngồi một chỗ mà còn phải đến những địa điểm khác nữa.”
Cát Lâm Chân bóp bả vai đau mỏi.
Thoạt nhìn, Cát Lâm Chân có vẻ là người nhà giàu, không biết sao lại làm công việc mệt thế này.
“Mệt thật, nhưng mà vui.” Diệp Thư Từ cười cười: “Hồi học đại học tôi có đi thực tập ở một đài truyền hình, lúc đó rất vui luôn.”
“Đến giờ họp rồi.” Một cô gái mặt tròn đeo kính đi ra từ phòng họp thông báo cho mọi người.
Mọi người cầm giấy bút vào phòng họp, Diệp Thư Từ nghe rất nghiêm túc, đầu tiên thì người lãnh đạo chào mừng những nhân viên mới, sau đó mới thông báo kế hoạch công việc trong tuần này một cách đơn giản.
“Hình như thái độ làm việc gần đây của mọi người rất lười nhác, báo cáo của hai tổ nộp lên đều không được thông qua, mấy tin tức giống như nhảy sông cứu người, dây chuyền vàng bị trộm, con chó sát vách nhà bà nội mất tích, tóm lại là tôi không muốn thấy mấy nội dung như thế nữa.”
Công việc của Diệp Thư Từ chủ yếu là lấy tin tức và biên tập, viết bản thảo, thỉnh thoảng sẽ phải ra nước ngoài, mấy công việc như cắt ghép video, làm hậu kỳ không phải do cô phụ trách.
Bận rộn mãi cũng đến trưa, Diệp Thư Từ rất thích không khí làm việc ở đây, bận rộn, phân công rõ ràng, không có sơ hở để trục lợi cá nhân.
Khuyết điểm cũng rất rõ ràng: quá bận rộn, thời gian làm việc không linh hoạt, cả ngày ngồi lì trong phòng, có hôm còn phải tăng ca ban đêm.
Làm xong công việc của buổi sáng, Diệp Thư Từ đi đến nhà ăn ăn cơm, vừa nhìn điện thoại vừa ăn.
Mấy đồng nghiệp xa lạ ngồi gần đó đang bàn tán về vụ án lôi cuốn mấy ngày trước, một luật sư nào đó phạm phải tội lừa đảo.
“Thật buồn cười, luật sư hiểu pháp luật nhất lại còn phạm tội được, người ta không muốn sống những ngày tháng an nhàn sao.”
“Tôi từng xem cuộc phỏng vấn nội bộ, người luật sư kia không được thông minh cho lắm, không hiểu sao mà có được nhận giấy chứng nhận.
Luật sư.
Vừa nghe thấy nghề nghiệp này, Diệp Thư Từ nghĩ đến Thẩm Tứ trong vô thức, bây giờ Thẩm Tứ cũng là luật sư.
Cô tùy tiện mà ăn mấy miếng cơm, mở ra trang tìm kiếm, gõ hai chữ ‘Thẩm Tứ’.
Cô còn nhớ lúc mình thích Thẩm Tứ nhất, cô thường xuyên lên baidu tìm kiếm tên của Thẩm Tứ, nhưng dù sao thì anh cũng chưa phải danh nhân, vậy nên tư liệu về anh trên baidu rất ít, còn không có ảnh chụp nên cô chỉ có thể nhìn thấy tên anh ở mấy danh sách giải thưởng.
Mỗi khi Diệp Thư Từ nhìn thấy mấy cái này đều sướng muốn chết, cô luôn cảm thấy mình cũng vinh dự theo anh.
Đã nhiều năm qua, cô không còn để ý đến Thẩm Tứ.
Tư liệu trên giao diện hiện ra rất nhanh.
Chương 38