Chương 34
Kết quả cuộc thi nhanh chóng đã có, Thẩm Tứ đoạt giải nhất cấp tỉnh, còn Diệp Thư Từ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, kết quả này nằm trong dự đoán của cô.
May mắn thay, điểm số của Diệp Thư Từ trong vòng thứ hai vẫn rất ổn định và không bị thụt lùi.
Đường Tiếu tìm cơ hội để nói chuyện với Diệp Thư Từ, người phụ nữ mạnh mẽ đã dịu đi thái độ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu Từ, trong khoảng thời gian này, mẹ có thể thấy tâm trạng con không tốt, nhưng con phải hiểu cho mẹ, mẹ chỉ có con là con, bây giờ mẹ không có gì cả, nếu như con không nghe lời mẹ thì mẹ biết phải làm gì đây?"
Không hiểu sao, Diệp Thư Từ lại nghĩ đến cha mình và người phụ nữ xa lạ, môi cô run lên dữ dội.
Đường Tiếu nhìn thấy cảm xúc trong mắt con gái mình, bà cười buồn bã: "Cha đã bỏ rơi chúng ta từ lâu rồi, Tiểu Từ, mẹ biết hết, mẹ chỉ còn con thôi."
"Tiểu Từ, con chưa bao giờ là một đứa trẻ tùy hứng, con hiểu nỗi lo lắng của mẹ đúng không?" Đường Tiếu bất đắc dĩ nói, giọng nói mang theo nước mắt: "Con thử nghĩ xem, từ nhỏ có phải con muốn gì thì mẹ sẽ cho con bất cứ thứ gì con muốn không? Nhưng con đã trả ơn mẹ thế nào?"
"Con muốn tham gia cuộc thi, mẹ cũng đồng ý, nhưng con lại không thi đàng hoàng, con lại đi từ bỏ tương lai của mình vì một bạn học nam"
"Con không từ bỏ tương lai của mình cho bất cứ ai."
Sau hai giây im lặng, Đường Tiếu nói: "Tiểu Từ, con chắc chắn muốn ôm mãi thái độ điếc không sợ súng như vậy sao."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật vậy, nếu giáo viên thực sự từ chối cho cô vào, cô cũng sẽ không hối hận.
Có lẽ đây là điều cuối cùng cô có thể làm cho thiếu niên.
"Tiểu Từ, mẹ cũng từng là thiếu niên, mẹ hiểu tấm lòng của con, nhưng hành vi của con hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc mẹ." Đường Tiếu nói: "Mẹ đã dành nhiều tiền như vậy để nuôi con, con là tất cả đối với mẹ, thời gian cuối cùng rồi, ngoan ngoãn nghe lời. dốc hết tâm sức vào việc học được không?"
Diệp Thư Từ gật đầu, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô đáng thương, mẹ cũng đáng thương.
Có lẽ ở một mức độ nào đó, mẹ thực sự coi cô là công cụ để so sánh, nhưng mẹ thực sự yêu cô.
Kể từ khi thay đổi chỗ ngồi, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy rằng khoảng cách giữa Thẩm Tứ và cô xa hơn. Cô luôn cảm thấy mình và anh rất gần, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hai người thường xuyên mấy ngày không nói được vài câu.
Không khí học tập ngày càng căng thẳng.
Mọi người xung quanh Diệp Thư Từ đều học như điên và không có thời gian rảnh cho bản thân, ngoại trừ người bạn cùng bàn Lâm Tuyết Nguyên.
Lâm Tuyết Nguyên vẫn đi theo con đường của riêng mình, cô ấy đã đạt được chứng chỉ từ một số trường cao đẳng nghệ thuật, cô ấy càng không sợ.
Nhưng giáo viên vật lý Vương rất nghiêm khắc và nhiều lần phạt cô ấy đứng ngoài cửa.
Lâm Tuyết Nguyên bực bội trừng mắt nhìn cô Vương, nhưng cô Vương vẫn quản cô ấy rất nghiêm khắc, không chút buông lơi, thậm chí còn đưa Lâm Tuyết Nguyên đến văn phòng của cô ta để học.
"Cô có thể đừng quản em nữa không, em có thể tự nguyện thôi học được không?" Lâm Tuyết Nguyên không phục: "Cô ơi, điểm vật lý của em rất kém, học mãi không được, cả thế giới có người học giỏi sẽ có người học kém, em học vật lý mãi không hiểu."
"Em không hiểu vật lý thật hay là không tự học, tôi nghĩ em hiểu hơn ai hết." Cô Vương chỉnh lại cặp kính gọng đen, mím chặt môi: "Chỉ cần em là học sinh của tôi thì em phải nghe tôi."
Là bạn cùng bàn của Lâm Tuyết Nguyên, Diệp Thư Từ thường nghe thấy cô ấy xúc phạm giáo viên bằng những lời lẽ khó nghe, mặc dù cô cạn lời nhưng cũng không nói gì, dù sao cô cũng đã từng chịu đựng tính khí hung bạo của Lâm Tuyết Nguyên, cô ấy không dễ chọc vào chút nào.
Hai người từng ăn miếng trả miếng với nhau, bây giờ ngồi cùng bàn miễn cưỡng chung sống hòa bình đã là điều không dễ dàng rồi.
Thẩm Tứ cũng càng ngày càng xin nghỉ buổi tối tự học nhiều hơn.
Nhưng anh đã nhận được giấy tuyển thẳng của ba trường, kỳ thi tuyển sinh đại học đối với anh chỉ là một hình thức, chưa kể điểm số của thiếu niên đã xuất sắc nên các giáo viên đều nhắm mắt làm ngơ.
Trong lớp ngày càng có nhiều tin đồn về Thẩm Tứ và Lâm Úy.
"Cậu có biết Thẩm Tứ đã đi đâu trong lúc tự học không?"
"Nghe nói cậu ấy đến nhà Lâm Úy ôn bài."
"Thẩm Tứ tốt với Lâm Úy như vậy, tôi ghen tị đến phát khóc, bọn họ ở cùng nhau sao?"
"Tôi đoán là vậy, cho dù bây giờ họ không hẹn hò nhưng cũng sẽ sớm thôi."
Mỗi lần Diệp Thư Từ nghe được những tin đồn như vậy, cô sẽ ép mình không nghe, dù sao tin đồn cũng chỉ là tin đồn.
"Hôm đó tôi đi ngang qua chỗ của Lâm Úy và nhìn thấy cuốn sổ trên bàn của cô ấy, đều là chữ của Thẩm Tứ, chi chít hết, nghiêm túc lắm."
"Vãi, đại ca Thẩm tốt bụng ghê, ngưỡng mộ Lâm Úy thật."
Trái tim của Diệp Thư Từ rất buồn nên vào buổi trưa, nhân lúc không có ai trong lớp khi cô đi ngang qua chỗ của Lâm Úy cô đã cố ý xem một chút.
Quả nhiên, cô nhìn thấy một cuốn sổ mới toanh, gió ấm lùa qua cửa sổ, khi mở một góc cuốn sổ ra, cô thấy nét chữ quen thuộc thẳng tắp.
Cô đã giữ cuốn sổ thi đấu mà Thẩm Tứ đưa cho cô trong ngăn kéo cho đến tận bây giờ và luôn thích lấy nó ra để xem trong đêm khuya.
Hóa ra lòng tốt của thiếu niên dành cho cô không phải là duy nhất.
Anh có thể dành một hoặc hai buổi tối để chuẩn bị sổ ghi chép cho cô để xin lỗi, đồng thời cũng có thể chuẩn bị cho người khác.
Hơn nữa, không có lý do, chỉ cần lòng muốn làm thôi. Chỉ dựa vào điều này thôi Diệp Thư Từ đã thua hoàn toàn.
Tuy nhiên, đối mặt với áp lực của Đường Tiếu, Diệp Thư Từ không dám hành động hấp tấp, chứ đừng nói đến việc dành quá nhiều thời gian ở một mình với Thẩm Tứ.
Đường Tiếu chỉ dành sự thông cảm cuối cùng cho cô, Đường Tiếu đã hiểu được tấm lòng của cô từ lâu rồi.
Bây giờ đang là giữa hè, nhiệt độ vẫn cao, điều hòa trong lớp bật cả ngày nhưng vẫn không xua tan được cái nóng mùa hè, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tuy nhiên, điều không ai ngờ tới là vào thời điểm này lại xảy ra chuyện.
Giáo viên vật lý Vương là giáo viên tận tâm nhất trong tất cả các giáo viên, đối với học sinh cô ta luôn rất nghiêm khắc, khi có tiết tự học, cô ta sẽ đến và phát một bộ đề thi rồi giải thích ngắn gọn một số câu hỏi.
Những con số đếm ngược trên bảng đen ngày càng nhỏ đi, tính tình của cô Vương cũng ngày càng cáu kỉnh.
Ngoài việc dạy học, cô Vương còn có một công việc bán thời gian là biên soạn các loại sách bài tập vật lý, cô ta là tổng biên tập của kênh dạy vật lý nổi tiếng.
Tuy nhiên, ai đó đã đưa bản phác thảo của một trang nào đó trong sách bài tập được cô Vương xét duyệt lên mạng, bức tranh nói về phân tích lực, vẽ cảnh một cô gái ngồi xổm, mông vểnh lên cao, góc độ rất khó coi.
Nhìn thấy bức ảnh này, ai cũng nhíu mày, cư dân mạng cho rằng làm nhục phụ nữ, những giáo viên không có đạo đức như vậy phải bị sa thải.
Diệp Thư Từ cũng nhấp vào bản vẽ, những lời chỉ trích từ cư dân mạng không có vấn đề gì, nhưng cô không bao giờ nghĩ người vẽ bản vẽ này sẽ là cô Vương.
Cô thường đến gặp cô Vương để đặt câu hỏi, trên bàn của cô Vương có rất nhiều sách, trong đó có rất nhiều sách là văn học nước ngoài, nói về sự ý thức thức tỉnh của phụ nữ.
Diệp Thư Từ không tin rằng một người như vậy sẽ làm nhục phụ nữ.
Sau sự cố, để giảm bớt những tin tức tiêu cực, nhà trường đã lập tức tạm thời đình chỉ cô Vương, theo lời đồn thổi thì sự nghiệp của cô Vương có thể phải kết thúc.
Nhà trường đã bố trí một giáo viên vật lý mới cho lớp cuối cấp, rất trẻ, học vấn cao nhưng giảng bài không tốt, học sinh phản đối và muốn cô Vương quay lại nhưng do dư luận nên nhà trường không còn cách nào khác.
"Làm sao bây giờ? Trước kia tôi rất ghét cô Vương, cho rằng cô ấy quá nghiêm khắc. Bây giờ so sánh thì thấy cô Vương rất lợi hại, chỉ vài ba câu thôi là đã có thể giải thích rõ ràng hết mấy đề khó."
"Kỳ thi đại học sắp đến rồi. Vật lý rất quan trọng. Giáo viên mới đã làm lỡ dỡ lớp chúng ta."
Mọi người đều biết giáo viên mới cũng rất nỗ lực, nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm, có lòng nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Khương Hiểu cũng nói: "Tiểu Từ, cậu có tin rằng cô Vương sẽ làm việc đó không?"
Diệp Thư Từ kiên định lắc đầu: "Đương nhiên là không tin."
Những việc khác không nói, cô vẫn tin vào tính cách của cô Vương.
Mà tối hôm qua, cô đến gặp giáo viên dạy hóa để hỏi bài, nhìn thấy cô Vương đang ngồi khóc trên bàn, người giáo viên mạnh mẽ, bất cứ lúc nào luôn tràn đầy ý chí bây giờ khóc lóc bất lực như một đứa trẻ bị oan.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy lạnh lòng.
"Bản vẽ thiết kế tôi xét duyệt thực sự không phải là cái đó, làm sao tôi có thể sử dụng một bức tranh tục tĩu như vậy?"
"Chắc chắn là do ai đó tráo rồi. Rốt cuộc là ai đã chạm vào máy tính của tôi?"
Khương Hiểu nói: "Có vẻ như thành tích vật lý của cả lớp chúng ta sẽ tiêu mất thôi."
Diệp Thư Từ cũng im lặng thở dài.
Lâm Tuyết Nguyên đang ngủ trên bàn, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cô ấy lạnh giọng chế nhạo: "Đáng đời, người phụ nữ bi3n thái nên rời đi mới đúng, đi càng xa càng tốt, sa thải cô ta luôn đi."
Dây thần kinh của Diệp Thư Từ nhảy lên mà không có lý do.
Kể từ sau vụ việc đó, cho dù bọn họ thích hay ghét cô Vương, họ đều đồng cảm với cô Vương, Lâm Tuyết Nguyên là người đầu tiên đi ngược lại với mọi người.
Diệp Thư Từ mơ hồ cảm thấy rằng Lâm Tuyết Nguyên có thể có liên quan đến vụ việc của cô Vương.
Cho đến khi Trần Hiểu Chi tìm thấy Diệp Thư Từ.
Trần Hiểu Chi tìm một nơi vắng người, bí mật hẹn gặp Diệp Thư Từ, cô đi thẳng vào vấn đề: "Diệp Thư Từ, chuyện xảy ra với cô Vương là do bạn cùng bàn của cậu gây ra. Cậu ta đã tráo bức ảnh mà cô Vương xét duyệt."
Diệp Thư Từ từ từ mở to mắt.
Cô có thể nghĩ rằng mình ít nhiều có liên quan đến Lâm Tuyết Nguyên, nhưng cô không thể nghĩ rằng kẻ chủ mưu lại là cô ấy.
"Cậu có bằng chứng không?"
Trần Hiểu Chi thận trọng nhìn xung quanh rồi lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đưa cho cô xem: "Hôm đó tình cờ đi ngang qua, tôi lén chụp được cảnh cậu ta chạm vào máy tính của cô Vương."
Hóa ra Trần Hiểu Chi đã có bằng chứng.
Nhưng vấn đề này đã qua hơn một tuần.
"Cậu có bằng chứng, sao không đưa ra sớm hơn?"
Trần Hiểu Chi rũ mắt xuống và thở dài: "Diệp Thư Từ, cuộc sống của tôi và cuộc sống của cậu không giống nhau. Tôi đã chán ngấy với việc bị lạnh lùng và sợ bị trả thù rồi vì vậy tôi chỉ có thể giao bằng chứng cho người có dũng khí."
Ít nhất cô ta có thể đưa ra bằng chứng, đây cũng là một tiến bộ đối với người nhút nhát như Trần Hiểu Chi.
Nhưng nếu có bằng chứng thì sao?
Diệp Thư Từ bây giờ cũng là một con thú bị mắc kẹt, bị mắc kẹt trong tầm mắt của Đường Tiếu, bị mắc kẹt trong cái lồ ng của kỳ thi tuyển sinh đại học, sau bao nhiêu chuyện, làm sao cô còn có dũng khí như trước?
Cô chỉ có thể nghĩ đến một người.
Sau tiết học thứ hai, sau vô số lần tranh đấu nội tâm, cô đến bên Thẩm Tứ, nhẹ nhàng nói: "Thẩm Tứ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hai người đến sân thượng, bầu trời sáng sủa, không khí trong lành, sân thượng vô cùng yên tĩnh.
Diệp Thư Từ không do dự, Thẩm Tứ là người duy nhất có năng lực giúp cô mà cô nghĩ đến, cô đã kể lại cho Thẩm Tứ.
Thiếu niên nhướng mày, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Chuyện chút này, tôi có thể không giúp một tay sao?"
Thấy nữ sinh trước mặt có chút xấu hổ, Thẩm Tứ bổ sung nói: "Giúp cô Vương cũng là giúp cả lớp, cũng là giúp chính bản thân tôi."
Nhưng cậu xuất sắc đến thế, không nghe giảng cũng chẳng sao cả.
Không đến trường cũng không sao.
Thẩm Tứ vươn tay vỗ vỗ vai cô, mặt anh hiện lên một nụ cười bất lực, giọng nói của thiếu niên vẫn dễ chịu như trước: "Sau này nếu có gì thắc mắc cứ trực tiếp đến gặp tôi, tôi đã thấy cậu do dự đứng trước chỗ ngồi của tôi một lúc lâu."
Diệp Thư Từ xấu hổ, không nghĩ tới sẽ bị anh phát hiện.
Dù sao mối quan hệ đằng sau Lâm Tuyết Nguyên rất phức tạp, nếu chuyện này liên quan đến bất cứ điều gì thì sẽ chỉ liên lụy đến anh.
Diệp Thư Từ sợ Đường Tiếu sẽ gây rắc rối nên không dám tiết lộ sự việc, nhưng cô Vương phải làm gì đây? Người cô có thể nghĩ đến là Thẩm Tứ.
Nhưng, nhưng.
Tôi nên dùng thân phận gì để tìm cậu.
Tôi ngại nói, mặc dù tôi rất muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Cô đã phải mất rất nhiều can đảm mới nói ra được.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào đôi mắt trong veo và yên bình của cô gái, thế giới thật vĩ đại, rộng lớn, Diệp Thư Từ mím môi cười: "Được."
Người thanh niên cong môi cười: "Thần Từ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ Diệp Thư Từ vô điều kiện."
Giọng nói chắc nịch, như một lời thề.
"Lâm Úy thì sao?"
Anh sẽ giúp Lâm Úy vô điều kiện chứ? Diệp Thư Từ thấp giọng hỏi, nhưng giọng nói quá nhỏ, Thẩm Tứ cau mày và hỏi cô vừa nói gì.
Diệp Thư Từ lắc đầu và không nói gì.
Giao lại chuyện khó khăn này cho Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ hoàn toàn nhẹ nhõm, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn, cô nhẹ giọng nói: "Thẩm Tứ, chuyện này tôi muốn cảm ơn cậu, tôi có thể mời cậu ăn tối không?"
Cũng muốn bù lại bữa cơm còn thiếu.
Bù đắp lại nợ nần của tôi.
Thẩm Tứ đi ở phía trước, xoay người, nhàn nhạt cười nói: "Không, thời gian cuối cùng rồi, cố gắng học tập."
"Cố lên, Diệp Thư Từ."
Thiếu niên từ chối cô với lý do học tập, trái tim của Diệp Thư Từ đầy những bong bóng nhỏ chua chát.
Rốt cuộc, anh vẫn không thích cô.
Sau đó, Chu Tử Kỳ hỏi Thẩm Tứ: "Thẩm Từ, Diệp Thư Từ mời cậu ăn tối, tại sao cậu không đi?"
Thẩm Tứ đút túi đi phía trước, lông mày nhíu lại, có chút lo lắng: "Tôi sợ mẹ cô ấy lại gây áp lực cho cô ấy."
Chu Tử Kỳ khó hiểu nói: "Hả, là sao?"
Thẩm Tứ cười cười, tiến thêm một bước, cũng không giải thích nữa.
Chu Tử Kỳ gãi đầu một cái: "Đúng rồi, trong giờ tự học tối gần đây cậu đều đi kèm bài cho Lâm Úy rồi."
"Đâu có." Thiếu niên cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức có thể bị gió thổi bay đi: "Cha tôi đang ốm."
Chu Tử Kỳ thở dài, nhấc dây đeo vai của cặp sách lên: "Còn Lâm Úy, tại sao cậu lại sẵn sàng dạy kèm giúp cô ta? Lòng tốt không phải sử dụng như thế đâu."
Thẩm Tứ thở dài: "Mẹ tôi mắc nợ, tôi phải giúp trả lại."
Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!