Diệp Thư Từ hồn bay phách lạc quay về lớp học, nói chuyện đổi chỗ ngồi cho Thi Hiểu Lôi, lớp trưởng phụ trách thông báo cho mọi người.
Khương Hiểu nói: "Tốt quá rồi Tiểu Từ, cậu nói xem không biết chúng ta có thể lại ngồi cùng bàn với nhau hay không?"
Chu Tử Kỳ cảm thấy ấm ức ngồi một bên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng Diệp Thư Từ vô cùng hỏng bét.
"Hiện giờ tớ rất chán ghét Chu Tử Kỳ, bây giờ cậu ta đáng ghét lắm."
Khương Hiểu than thở than thở vào kỳ nghỉ Chu Tử Kỳ ra ngoài uống rượu, Chu Tử Kỳ xen vào việc của người khác thế nào.
Diệp Thư Từ nghe không lọt câu nào.
Trong đầu cô đều là sau này không ngồi chung bàn với Thẩm Tứ, nên làm thế nào bây giờ.
Cách Thẩm Tứ ngày càng xa, cô nên làm gì bây giờ.
Trái tim của Diệp Thư Từ gần như đột ngột ngừng đập, Khương Hiểu bắt gặp sự khác thường của cô: "Tiểu Từ, cậu không muốn ngồi cùng bàn với tớ phải không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ bật cười: "Sao lại không muốn cơ chứ."
Khương Hiểu tốt tính, cũng không tiếp tục nói gì nữa, lúc này lớp trưởng từ văn phòng ra, dán sơ đồ chỗ ngồi mới toanh lên bảng đen.
Tim của Diệp Thư Từ đập mãnh liệt, Khương Hiểu sôi nổi lôi kéo Diệp Thư Từ đi về phía bục giảng: "Đến, chúng ta đến xem sơ đồ chỗ ngồi nào."
Khoảnh khắc đứng trên bục giảng kia, Diệp Thư Từ gần như không thể thở được, giống như có một tấm lưới vô hình bóp nghẹt hơi thở của cô. Gương mặt vì lo lắng mà ửng đỏ, rõ ràng đã biết được kết quả nhưng cô vẫn sợ hãi đối mặt.
Thầy Trần đã thay đổi gần như tất cả các bạn cùng bàn trong lớp, nhưng vị trí cụ thể không thay đổi nhiều.
Bạn cùng bàn của Diệp Thư Từ biến thành Lâm Tuyết Nguyên.
Bởi vì hiểu lầm trước đó, Diệp Thư Từ có ấn tượng rất xấu về cô gái kiêu ngạo ương ngạnh này.
Thẩm Tứ đâu? Bạn cùng bàn với cậu là ai?
Diệp Thư Từ ngừng thở, giờ khắc này, ý nghĩ trong đầu cô rất mãnh liệt. Bạn cùng bàn với cậu là ai cũng được, bất luận người nào, ngàn vạn lần đừng là Lâm Uý.
Cầu xin ông trời, đừng là Lâm Uý.
Không phải Lâm Uý.
Thẩm Tứ ngồi cùng với Trần Thanh Nhuận.
Nhưng cũng may, Thẩm Tứ và Diệp Thư Từ là hàng trước hàng sau. Bây giờ, Thẩm Tứ ở phía trước, Diệp Thư Từ ở phía sau, Khương Hiểu ngồi bên phải Diệp Thư Từ, cách cô một lối đi.
Diệp Thư Từ không hiểu vì sao thầy Trần lại sắp xếp như vậy.
Thời điểm cô quay về chỗ ngồi của mình, cô vô tình nghe được bạn thân Lâm Uý an ủi cô ta: "Uý Uý ơi đừng đau lòng mà, cũng không phải vận khí mọi người đều tốt như thế, cậu xin thầy Trần ngồi cùng với Thẩm Tứ, thầy Trần cũng chưa nói nhất định sẽ đồng ý chuyện này, cho nên lúc đầu đừng hy vọng nhiều."
Sắc mặt Lâm Uý có chút đen, lại ngại ảnh hưởng hình tượng nên không dám nổi giận.
Diệp Thư Từ trở lại vị trí của mình, Thẩm Tứ đang thu dọn sách vở trong hộc bàn. Vị trí của bọn họ không xê dịch nhiều, chỉ cần nhích lên trước hoặc sau một chút là được.
"Sau này tiếp tục chăm chỉ học tập, thi cử có gì không hiểu có thể hỏi tôi."
Thẩm Tứ nhàn nhạt nhìn cô một cái, bâng quơ nói ra một câu như vậy.
Giọng nói của thiếu niên có một loại ma lực thần kỳ, khiến trái tim vốn đang mất cân bằng trở nên dịu dàng nghe theo.
Diệp Thư Từ hơi nở nụ cười, cô cũng nói đùa lại: "Không phải thi cử thì không được hỏi sao?"
Thẩm Tứ sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười: "Đương nhiêu đều có thể."
Sau đó, Thẩm Tứ giúp Diệp Thư Từ kéo bàn, anh biến thành bạn bàn trước của cô. Nhìn vóc dáng cao lớn của thiếu niên, Diệp Thư Từ vẫn tràn ngập khổ sở khó tả.
"Loẹt xoẹt." tiếng bàn cọ vào mặt đất càng lúc càng lớn, Lâm Tuyết Nguyên kéo bàn lại đây.
Cô ấy cao, tay lại lớn, di chuyển đồ vật tạo ra tiếng động lớn.
Diệp Thư Từ cảm giác cuộc sống trung học của mình nửa năm cuối không thể nào yên bình được.
"Diệp Thư Từ, chuyện trước kia đã là quá khứ, chuyện cũ bỏ qua, chúng ta hoà thuận ở chung." Lâm Tuyết Nguyên cười, nhìn về phía Diệp Thư Từ: "Như vậy được chứ?"
Diệp Thư Từ buông bút: "Tớ cảm thấy lúc đó chúng ta vốn không có chuyện gì."
Lâm Tuyết Nguyên nghiêng đầu cười: "Thẳng thắn."
Lâm Tuyết Nguyên nói: "Cậu biết đó, tớ học tập không tốt, mẹ tôi muốn cho tôi có một bạn học có thành tích tốt giúp đỡ tôi, đặc biệt gọi điện cho thầy Trần, tớ cũng không nghĩ sẽ là cậu, thật đúng là duyên phận."
Cô ấy nói xong còn thở dài.
Diệp Thư Từ mím môi cười: "Nếu là duyên phận thì nên trân trọng."
Lâm Tuyết Nguyên nhìn bạn học xung quanh, cảm thán một câu: "Lúc này tớ mới phát hiện, thầy Trần thật sự sắp xếp vị trí cho tớ tốt thật, bốn phía đều là học bá nha."
Lâm Tuyết Nguyên nói rất nhiều, cảm giác mới mẻ của cô ấy gây nên, hơn nữa vì mơi vừa khai giảng, những học sinh khác cũng nói chuyện phiếm, lớp trưởng cũng không giữ trật tự lớp.
Trần Thanh Nhuận lạnh mặt quay đầu xuống: "Lâm Tuyết Nguyên cậu có thể ít nói lại mấy câu không?"
Cậu ta xụ mặt, thường ngày cũng nghiêm túc, nhìn qua rất khó trêu chọc nhưng thật ra lại làm Lâm Tuyết Nguyên thường ngày gai góc doạ sợ.
Lâm Tuyết Nguyên yên lặng câm miệng.
Còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thầy Trần ã treo thẻ đếm ngược trong lớp để động viên mọi người.
Lúc giảng bài, Trần Thanh Nhuận quay sang: "Diệp Thư Từ, cậu có muốn đổi chỗ ngồi không?"
"Đổi thế nào?"
Thừa dịp Lâm Tuyết Nguyên không ở đây, Trần Thanh Nhuận hạ giọng: "Người như Lâm Tuyết Nguyên chỉ ảnh hưởng đến cậu học tập, muốn đổi không để tớ tìm thầy đổi cho cậu."
Diệp Thư Từ lắc đầu: "Không cần đâu, không ai ảnh hưởng được tớ cả."
Nếu không có cách ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ, là ai cũng không sao cả.
"Vậy còn cậu, cậu muốn tìm thầy đổi vị trí không?"
Diệp Thư Từ phát hiện sau vài lần nghỉ giải lao trước đó, Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận ít trao đổi, bầu không khí giữa hai người họ có thể nói là ngượng ngùng nhất trong lớp.
Cô cũng không hiểu, thành tích của hai người đều tốt, các môn giỏi cũng gần giống nhau, vì sao thầy Trần lại cố ý muốn sắp hai người ngồi chung với nhau.
Sau giờ học buổi trưa, Khương Hiểu gọi Diệp Thư Từ cùng đến căn tin ăn, Chu Tử Kỳ lôi kéo Thẩm Tứ cũng cùng đi.
Chu Tử Kỳ cảm khái: "Cảm giác chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn."
Diệp Thư Từ cười nói: "Cái này trách ai được, năm sau hai cậu ra ngoài du lịch thì sao có thể tụ hợp."
Khoé môi của Thẩm Tứ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh nắng chiều rọi vào, dáng người thiếu niên cao ngất, lưng thẳng tắp, anh không nói nhiều Diệp Thư Từ thường nhìn lén anh một cái.
Chàng trai cô thích, bất kể ngồi hay đứng, cười hay nhàn nhạt nhíu mày đều đẹp như nhau.
"Anh Tứ, tờ còn chưa no, lần trước cậu nói sẽ mời tớ ăn dứa xào thịt chua ngọt." Chu Tử Kỳ sờ cái bụng của mình, li3m môi.
Thẩm Tứ bất đắc dĩ đứng lên, cầm lấy phiếu cơm đi đến cửa sổ căn tin.
Diệp Thư Từ không dám nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, sợ người khác nghi ngờ.
Cô yên lặng ăn cơm.
Đột nhiên, một đôi tay xương khớp rõ ràng lọt vào tầm mắt, sau đó đặt một đ ĩa tôm xào lên mâm.
Thẩm Tứ lại lấy một phần dứa xào thịt chua ngọt cho Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ lập tức đem đồ ăn cho Khương Hiểu, thiếu niên cười toe toét: "Khương Hiểu nhà tớ thích ăn món này nhất."
Khương Hiểu có hơi xấu hổ: "Tớ nói cậu sao đột nhiên phải muốn củ cải đường."
Chu Tử Kỳ xoa đầu Khương Hiểu: "Còn không phải vì Hiểu Hiểu của tớ sao?"
Diệp Thư Từ nhìn đ ĩa tôm xào thơm ngon trên đ ĩa, tim đập nhanh, Thẩm Tứ đặt thứ này trước mặt cô làm gì?
Anh còn nhớ rõ mình thích ăn tôm xào sao?
"Anh Tứ, anh còn mua phần tôm sao?"
"Thấy căn tin mới ra." Thẩm Tứ thản nhiên cười: "Không phải các cậu thích ăn sao?"
Tay Khương Hiểu đặt lên bả vai Diệp Thư Từ, cười ha ha: "Không phải chúng tớ thích ăn, là Tiểu Từ chúng tớ thích ăn."
Thẩm Tứ li3m môi, cũng không phủ nhận.
Không giải thích được, tim của Diệp Thư Từ ngọt như mật.
Cô gắp một con tôm lên, thật cẩn thận nâng mắt, chống lại ánh mắt chàng trai. Ánh mắt của Thẩm Tứ sâu thẳm, giống như một đại dương xanh.
Tôm tươi ngon, mềm ngọt, mùi thơm của thức ăn toả khắp nơi. Lòng của Diệp Thư Từ kinh hoàng, giống như bị thứ gì đó dịu dàng chạm vào một chút, bị bọc trong cái kén mềm.
"Thẩm Tứ, bây giờ tớ cách ra Tiểu Từ, nếu Tiểu Từ bị bạn cùng bàn ức hiếp, cậu nhất định phải đứng ra giúp đó."
Trai thẳng Chu Tử Kỳ giật giật khóe miệng, lẩm bẩm nói: "Đã là năm nào rồi, sao có thể bị ức hiếp được."
Thẩm Tứ gần như trả lời cùng lúc với cậu ta: "Đương nhiên."
Anh trả lời vừa sảng khoái vừa chắc chắn, giọng nói dễ nghe lại trong sáng, như thể theo lẽ thường phải làm. Diệp Thư Từ không nhịn được cười, trong mắt như chứa đầy tinh tú.
Hôm nay là ngày Diệp Thư Từ trực nhật, cô đổ rác xong, phát hiện chiếc cốc và chìa khoá của thầy Trần để lại trong phòng học.
Trong phòng học chỉ còn lại mình cô, Diệp Thư Từ cầm lấy đồ đi về phía văn phòng.
Ánh đèn mờ ảo chồng lên nhau, màn đêm yên tĩnh, những vì sao thưa thớt ẩn hiện trong mây. Làm cô không ngờ tới là đứng ở cửa, cô lại phá vỡ một bí mật.
"Thẩm Tứ, em nên hiểu cho nỗi khổ tâm của Tổng giám đốc Thẩm, nhà họ Thẩm đại nghiệp lớn cũng chỉ có hai người con trai, quan hệ hai người tốt thì gia đình mới hoà thuận. Sức khoẻ của Tổng giám đốc Thẩm không tốt, đặc biệt đến đây một chuyến nói tình huống nhà em cho tôi, tôi rất cảm động, nhưng thầy không thể đồng ý với yêu cầu này của em được."
Thầy Trần đứng khoanh tay, mặt mũi có chút mệt mỏi, Thâm Tứ đứng đối diện thầy, môi mỏng mím chặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Diệp Thư Từ đứng ở cửa, tai dán lên cửa, rồi lại không biết có nên quấy rầy bọn họ hay không, cuối cùng không gõ cửa.
"Thẩm Tứ này." Thầy Trần tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Trần Thanh Nhuận thế nào cũng là anh trai của em, ân oán này đều là chuyện đồng lứa, chuyện nhà của các em thầy cũng không đánh giá. Nhưng bây giờ đã sắp thi tuyển sinh rồi, các em nên đặt tâm trên học tập, phải không?"
Diệp Thư Từ như bị sét đánh.
Trách không được, Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận rất ghét nhau.
Hoá ra bọn họ là anh em, cô đã nghe nói chuyện nhà giàu nhiều, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh với một người thân thiết với mình như vậy.
Dù sao nghe lén là không lễ phép, huống chi chuyện này đã đề cập đến vấn đề gia tộc, Diệp Thư Từ cắn môi.
Cô cũng không dám nghe tiếp nữa, cũng sợ Thẩm Tứ nhìn thấy mình lại cảm thấy khó xử. Nhìn xuống chiếc cốc và chìa khoá, nhắm mắt lại, quyết định đem chúng trả về vị trí cũ.
Nếu thầy Trần phát hiện không thấy chìa khóa, hẳn là sẽ quay lại lớp tìm thôi.
Bóng đêm lung lay vô tận.
Ngọn đèn nhu hoà được bật, người trong văn phòng không ngừng nói chuyện, phải nói là giằng co chưa xong. Thầy Trần làm đủ công tác tư tưởng nhưng Thẩm Tứ vẫn kiên trì như cũ.
"Thầy, em không có cách nào thản nhiên ngồi gần với Trần Thanh Nhuận, em tin anh ta cũng giống vậy." Đôi mắt đen của Thẩm Tứ rũ xuống, hít sâu một hơi, giọng nói vừa bình thản vừa kiên quyết: "Em muốn xin thầy cho em đổi chỗ."
"Em muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với Diệp Thư Từ."