Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 26: Chương 26:




Lồ ng ngực Diệp Thư Từ hơi nóng lên.
 
Thuốc mỡ trị bỏng này là Thẩm Tứ đưa cho cô sao?
 
Rốt cuộc anh đã bỏ nó vào túi xách của cô từ lúc nào mà cô không hề hay biết vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Thư Từ nở một nụ cười rạng rỡ. Cô do dự rất lâu rồi mới quyết định mở tuýp thuốc trị bỏng ra. Sau khi khử trùng cho vết thước, Diệp Thư Từ bôi thuốc mỡ man mát lên chỗ đau. Cảm giác mát lạnh thoải mái lan từ vết thương đến lòng cô.
 
Sau khi dùng xong, cô mở khung đối thoại giữa hai người ra muốn nhắn cho Thẩm Tứ một tin để chứng thực rốt cuộc có phải anh đưa thuốc cho cô hay không.
 
Lỡ may không phải thì sao?
 
Dù sao thì lỡ như không phải thật, cô tuỳ tiện gửi tin cảm ơn cũng rất lúng túng.
 
Diệp Thư Từ suy đi nghĩ lại sau đó mở nhóm chat bốn người của bọn họ lên, chụp ảnh tuýp thuốc lại gửi vào.
 
Diệp Thư Từ: "Người nào có lòng tốt đưa thuốc mỡ cho tôi vậy?"
 
Chẳng ai đáp lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa nhận được câu trả lời là Diệp Thư Từ vẫn chưa yên lòng.
 
"Tiểu Từ, ra đây ăn cháo gà này." Đường Tiếu đứng trong bếp gọi cô xuống.
 
"Con ra ngay ạ."
 
Diệp Thư Từ đã ăn no rồi nhưng Đường Tiếu lại thấy ăn lẩu không có nhiều dinh dưỡng, hơn nữa vừa mới qua giai đoạn ôn thi cuối kỳ nên Diệp Thư Từ bị sụt cân. Thế là mỗi khi có cơ hội bà đều hầm cho cô một ít canh bổ.
 
"Làm gì mà lề mề thế con?" Đường Tiếu nhíu mày, lót một lớp vải dày rồi bưng nồi ra, múc cho Diệp Thư Từ đầy một bát lớn.
 
"Mẹ, con không ăn hết nhiều vậy đâu."
 
Nhưng Đường Tiếu bịt tai không nghe. Diệp Thư Từ nhìn cái tô trước mặt mình. Thịt gà chiếm một nửa diện tích, dầu bóng loáng phủ trên canh. Cô chẳng cảm thấy ngon lành gì cả
 
"Vừa rồi con làm gì mà gọi mãi mới ra vậy?"
 
Diệp Thư Từ cắn cắn môi: "Con chơi trong phòng thôi."
 
Đường Tiếu than thở: "Mặc dù đã qua kỳ thi cuối kỳ rồi nhưng con biết đấy, sắp tới con còn phải chiến đấu với kỳ thi tuyển sinh đại học nữa. Hơn nữa khai giảng xong còn phải thi đua thành tích, không đủ thời gian nữa đâu."
 
Mắt Diệp Thư Từ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động. Nó vẫn đen ngòm như trước, mà cô thì không tắt thông báo tin nhắn nhóm.
 
Màn hình đột nhiên sáng lên một cái.
 
Diệp Thư Từ không nhịn được mà cong môi lên, lại nhớ ra Đường Tiếu đang ngồi trước mặt nên vội vàng ngừng cười. Chẳng qua động tác này vẫn cực kỳ lúng túng nên bị Đường Tiếu bắt được.
 

Đường Tiếu đứng lên, mặt mũi lộ ra vẻ nghiêm túc: "Tiểu Từ, con chat chit với ai vậy?"
 
Cô hơi do dự đáp: "Không có ai cả ạ."
 
Cô đang nghĩ nên giải thích cho Đường Tiếu như nào, đáy lòng lạnh như băng. Nhưng Đường Tiếu đã nhíu mày tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi cướp điện thoại di động của cô rồi. Bà biết mật khẩu điện thoại của cô nên không phí nhiều sức lực đã mở được ra.
 
Diệp Thư Từ: "Người nào có lòng tốt đưa thuốc mỡ cho tôi vậy?"
 
Chu Tử Kỳ: "Là tôi mua từ tiệm thuốc đấy. Dùng loại đó rất hiệu quả."
 
Tin nhắn Chu Tử Kỳ gửi tới cực kỳ chói mắt, khiến cô vừa hoảng hốt vừa thất vọng. Hoá ra không phải là Thẩm Tứ. Uổng công cô vui vẻ lâu như vậy.
 
Diệp Thư Từ mím môi thành một đường thẳng, cõi lòng không ngừng chùng xuống.
 
Đường Tiếu cũng không tức giận. Diệp Thư Từ thường xuyên kể chuyện về Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ cho mẹ mình nên bà cũng biết mối quan hệ giữa mấy người bọn họ.
 
May quá, may quá.
 
May mà cô chưa nhắn riêng cho Thẩm Tử, nếu không tình cảnh lúc này sẽ chỉ có cô lúng túng thôi, mà Đường Tiếu cũng sẽ hiểu nhầm.
 
"Bạn học của con đối xử với con tốt nhỉ?"
 
Diệp Thư Từ thuận miệng nói dối: "Có lẽ là Khương Hiểu bảo Chu Tử Kỳ mua cho con."
 
Hành động vừa rồi của Đường Tiếu quá mãnh liệt, cứ như Diệp Thư Từ phạm phải tội ác không thể tha thứ nào đó vậy. Giờ phút này thấy chẳng có chuyện gì, giọng điệu bà cũng mềm xuống: "Tay con sao rồi, còn đau không?"
 
Đáy mắt Diệp Thư Từ ảm đạm không chút ánh sáng. Cô nhẹ nhàng đáp "không sao ạ".
 
Người đưa thuốc mỡ cho cô không phải là Thẩm Tứ, mà cô thì chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.
 
Cùng lúc đó, Thẩm Tứ chuyển tiền cho Chu Tử Kỷ rồi nhắn thêm một tin.
 
"Tiền thuốc mỡ, cảm ơn nhiều."
 
Chu Tử Kỳ: "Chuyện anh Tứ nhờ làm sao tôi có thể làm không tốt được. Anh Tứ, rốt cuộc là cậu thích ai vậy? Tôi có hơi mê mang."
 
Thẩm Tứ: "Thích cậu được không?"
 
Ngày hôm sau tới trường nhận phiếu điểm.
 
Trước đó Diệp Thư Từ đã biết điểm thi của mình không tệ rồi. Cô làm bài khá cẩn thận, mấy chỗ làm sai cũng đã nhận ra rồi nên vẫn đứng hạng nhì trong lớp.
 
Điểm thi vật lý của cô được chín mươi sáu điểm, chỉ cách điểm tối đa có một chút xíu. Diệp Thư Từ còn chưa kịp quay về dọn bàn, thầy Trần cũng đã khen ngợi cô.
 
"Diệp Thư Từ, thật ra thì thầy vốn không quá ủng hộ việc cho em tham gia cuộc thi vật lý, nhưng không ngờ em lại không chịu thua kém, tiến bộ lớn như vậy. Thầy cũng vui vẻ thay em đấy. Em cố gắng tranh thủ thời gian nghỉ mà làm nhiều bài hơn một chút. Thầy tin rằng em sẽ có được mọi thứ như mong muốn."
 
Quay lại phòng học, Diệp Thư Từ phát hiện ra có người đã giúp mình dọn bàn học rồi.
 

Thiếu niên kia vẫn ngồi ở chỗ gần cửa sổ như cũ, bờ vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng sạch sẽ, luôn là phong cảnh được chú ý nhiều nhất.
 
Mấy ngày không gặp rồi mà cô vẫn động lòng như cũ.
 
Diệp Thư Từ rất thích đến gần anh. Cơ thể Thẩm Tứ luôn có một mùi thơm rất ấm áp, ngửi giống mùi chăn được phơi nắng mùa đông vậy.
 
Khương Hiểu nói: "Tiểu Từ, Thẩm Tứ dọn lại bàn cho cậu đấy. Tớ cũng muốn dọn nhưng không tìm ra cái nào là của cậu."
 
Thẩm Tứ nhướng mày: "Là cái dưới góc phải có một hình dán nhỏ ấy là chiếc bàn cạnh bàn tôi."
 
Hình dán nho nhỏ này là quà tặng bên trong kẹo cao su bong bóng. Diệp Thư Từ tùy tiện dán lên bàn thôi, không ngờ rằng ngay cả cái này mà Thẩm Tứ cũng chú ý tới.
 
"Cảm ơn cậu, Thẩm Tứ."
 
"Khách khí cái gì chứ." Thiếu niên cất giọng cười dịu dàng, âm cuối kéo dài nghe như đang chế nhạo: "Bạn học cùng bàn."
 
Một lát sau, Diệp Thư từ bị cố vấn môn Ngữ văn gọi đi ôm chồng bài tập nghỉ đông. Cô tiện thể gọi cả Khương Hiểu đi cùng luôn.
 
Có hai bạn học nữ đang bàn tán về Thẩm Tứ.
 
"Này, vừa rồi Thẩm Tứ chủ động giúp Diệp Thư Từ dọn bàn đấy. Các cậu có nhìn thấy không?"
 
"Há đâu chỉ thế, bọn tôi còn thấy cả vẻ mặt như đớp phải ruồi của Lâm uý nữa cơ." Nữ sinh kia cười khanh khách.
 
"Hình như Thẩm Tứ đối xử với Diệp Thư Từ rất tốt thì phải. Có vẻ như Diệp Thư Từ cũng đối xử khác biệt với Thẩm Tứ. Tôi có một suy đoán to gan."
 
Nữ sinh cười thần bí, đang muốn tiếp tục nói gì đó thì Trần Thanh Nhuận đã đi qua cắt ngang: "Bạn cùng lớp với nhau giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Các cậu bàn tán xôn xao vớ vẩn cái gì vậy?"
 
Bình thường Trần Thanh Nhuận không thích nói chuyện lắm, tính cách lạnh lùng. Mọi người cũng nhìn ra thật ra cậu ta không hề dễ chọc nên ngay cả nữ sinh của rất sợ cậu ta.
 
Nhận ra Thẩm Tứ đang nhìn về phía này, môi Trần Thanh Nhuận cong lên thành một nụ cười mỉa mai, giọng nói cũng cao lên một chút. Cậu ta nói với mấy nữ sinh kia: "Đừng có lắm chuyện về Diệp Thư Từ. Cậu ấy không thích Thẩm Tứ đây. Hôm đi thi kia chính miệng cậu ấy đã nói cho tôi biết."
 
Kỳ nghỉ đông chính thức mở màn.
 
Diệp Thư Từ ở nhà cũng chỉ mỗi việc học, chẳng bằng tới tiệm vịt quay giúp bà nội, dù sao cũng có thể học được. Đầu năm việc buôn bán trong tiệm rất đắt khách nên cô cũng giúp được không ít việc.
 
Cô sẽ không nói cho bất kỳ ai biết sở dĩ cô tích cực qua đây giúp đỡ như vậy là vì có lòng riêng đâu.
 
Diệp Thư Từ đã từng gặp Thẩm Tứ ở đây một lần. Hôm đó Thẩm Tứ tới mua vịt quay.
 
Diệp Thư Từ cầm bài tập chưa giải được đã chuẩn bị trước ra nhờ Thẩm Tứ giảng cho mình một chút.
 
Đã làm nhiều đề thi nên Diệp Thư Từ cũng mày mò ra được chút phương pháp. Nếu gặp bài không biết làm, dù có phân tích kiểu gì cũng mông lung như cũ thì cô sẽ để đó mấy ngày, thay đổi suy nghĩ khác sau đó bài có khó mấy cô cũng giải quyết được một cách dễ dàng.
 
Thật ra thì bài này cô biết làm rồi, chẳng qua là hèn hạ muốn bắt Thẩm Tứ đợi thêm một hồi nên mới giả vờ như mình không biết.
 

Giọng của Thẩm Tứ lạnh nhạt nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng. Anh ung dung thong thả viết bài giải hoàn chỉnh ra giấy rồi chậm rãi hỏi "Hiểu chưa?"
 
Tất nhiên là cô hiểu rồi.
 
Nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác gật đầu một cái: "Ừ, hình như là rồi."
 
Ánh nắng dịu dàng từ mặt trời mùa đông ấm áp chiếu xuống. Cô gái trước mặt anh có đôi mắt rất lớn và sâu thẳm, làn da trắng nõn như muốn tỏa sáng, dáng vẻ ngơ ngác trông lại có chút đáng yêu.
 
Cuối cùng là vẫn chưa hiểu.
 
Thẩm Tứ có chút mềm lòng, bất đắc dĩ nói: "Như này đi, tôi sẽ ra thêm cho cậu hai bài tương tự nữa."
 
Diệp Thư Từ trợn to hai mắt: "Đề thi mà cậu cũng ra được hả?"
 
Thẩm Tứ lạnh nhạt nhìn cô: "Suy nghĩ một chút là ra thôi, rất đơn giản."
 
Diệp Thư Từ ngoan ngoãn im miệng: "Có thể là vì cậu có năng khiếu trời cho chăng? Dù sao thì tôi cũng không làm được."
 
Cô vừa ngoan ngoãn vừa chân thành. Thẩm Tứ chỉ cười chứ không nói gì. Sau khi ra đề xong, Diệp Thư Từ cũng không giả vờ nữa mà thẳng tay đặt bút làm đúng luôn. Mi mắt thiếu niên chợt ánh lên ý cười.
 
Tính cách Thẩm Tứ lạnh nhạt nên lúc khen ngợi cũng không dùng mấy từ quá lố. Anh chỉ cười nhạt nói một tiếng "tốt lắm".
 
Trái tim Diệp Thư Từ sắp nổ tung rồi. Cô biết rõ là anh thật lòng vui cho cô.
 
Lúc này, một tin nhắn hiện lên trên chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của cô, là Trần Thanh Nhuận gửi tới.
 
Diệp Thư Từ không mở ra ngay mà vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện nụ cười trên mặt Thẩm Tứ biến mất, vẻ mặt hơi u ám.
 
"Cậu thường xuyên ra ngoài với Trần Thanh Nhuận à?"
 
Diệp Thư Từ hơi căng thẳng, rất sợ Thẩm Tứ hiểu lầm quan hệ của bọn họ nên vội vàng giải thích: "Tôi chưa từng ra ngoài với cậu ta lần nào. Cậu cũng biết mà, tôi còn phải trông tiệm cho bà nội nữa."
 
Cô có một trực giác.
 
Sở dĩ vẻ mặt Thẩm Tứ thay đổi không phải là vì anh đang ghen mà là vì trước kia Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận vốn đã có va chạm rồi.
 
Đã nhiều lần rồi nên cô có phản ứng chậm chạp đến đâu cũng có thể nhận thấy không đúng.
 
Diệp Thư Từ như có điều suy nghĩ, do dự một chút rồi cuối cùng cũng hỏi ra: "Cậu không thích Trần Thanh Nhuận cho lắm hả?"
 
Thẩm Tứ cụp mắt xuống, bật ra một tiếng cười nhạo: "Không thích."
 
Có vẻ như thiếu niên không thích nói về chủ đề này lắm nên nhanh chóng giải đáp cho Diệp Thư Từ mấy bài cô không biết rồi cúi đầu ho khan một tiếng hỏi: "Gần đây cậu có rảnh không?"
 
Diệp Thư Từ chớp chớp mắt: "Có chuyện gì không?"
 
"Tôi muốn mời cậu chọn giúp tôi một món quà mừng năm mới cho em gái."
 
Diệp Thư Từ đè nén nội tâm đang hưng phấn, đôi môi chỉ cong lên một độ cong cực nhỏ: "Được."
 
Cách năm mới càng ngày càng gần rồi nên hai người cùng hẹn nhau thời gian ra ngoài. Chạng vạng tối hôm đó, Diệp Thư Từ mặc chiếc áo khoác lông dê màu trắng, bên dưới đi bốt da màu xanh đen, vui vẻ ra ngoài.
 
Không khí năm mới đã tràn ngập khắp nơi. Các cửa hàng đều giăng đèn kết hoa, ngoài cửa treo đèn lồ ng đỏ, trên đường phố người người chen chúc nhau. Đâu đâu cũng thấy bán giấy cắt hoa và rèm cửa sổ.
 
Hai người hẹn nhau sẽ gặp ở quảng trường.

 
Thẩm Tứ thật sự rất dễ nhận biết. Thiếu niên có khuôn mặt đẹp trai lạ thường, khí chất xuất chúng, là tồn tại nổi bật nhất trong đám người.
 
Lúc nhìn thấy anh, Diệp Thư Từ vẫn hơi ngại ngùng. Nhất là khi nhớ nhung đã tồn đọng mấy ngày, từ xa nhìn thấy anh là tim cô đã đập không ngừng rồi, hai má chậm rãi chuyển thành màu đỏ.
 
Cũng may thiếu niên khá tự nhiên, tuỳ tiện hỏi thăm Diệp Thư Từ mấy câu sau đó cô mới trở nên dạn dĩ hơn.
 
"Gần đây cậu có giải đề nữa không?"
 
"Có, cảm thấy tiến bộ rất lớn rồi. Tôi càng ngày càng cảm nhận được tầm quan trọng của tư duy vật lý, ghi chép cậu đưa cho tôi thật sự rất hữu dụng."
 
Thẩm Tứ cười khẽ: "Là chính cậu tự cố gắng thôi."
 
Hai người đi về phía trước. Cơn gió từ rất xa thổi tới làm hai người nhìn nhau cười. Thiếu niên phát hiện ra gò má cô ửng đỏ, bèn nhíu mày một cái: "Cậu lạnh lắm hả?"
 
Diệp Thư Từ đè nén cảm giác xấu hổ rồi lúng túng sờ lên mặt mình một cái.
 
Không phải rất lạnh, là rất xấu hổ mới đúng. Cô cảm thấy mặt mình nóng ran.
 
Diệp Thư Từ lắc đầu một cái: "Không lạnh. Vừa rồi tôi đuổi theo xe buýt nên có chạy một đoạn. Chắc là bị gió thổi đỏ lên đấy, không có chuyện gì đâu."
 
Thẩm Tứ cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua Diệp Thư Từ rất sợ thiếu niên lại để ý đến mặt mình nên vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, chẳng phải cậu muốn nhờ tôi chọn quà à?"
 
Đôi mắt thiếu nữ trong veo sáng ngời, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe. Cô chậm rãi nói: "Tôi đã nghĩ hết mấy ngày. Cậu nói em gái cậu mới học lớp một, rất thích làm đẹp cho bản thân nên tôi có một ý tưởng."
 
"Chúng ta có thể mua một cái hộp xinh đẹp, cái loại dán đầy hình công chúa lấp lánh ấy, bên trong thì bỏ những món đồ trang sức mà các cô bé thích, dây cột tóc, kẹp tóc các thứ. Tôi tin rằng em gái cậu sẽ thích món quà này."
 
Con gái ai mà chẳng có giấc mơ công chúa chứ.
 
Sau khi hưng phấn nói xong, Diệp Thư Từ phát hiện ra Thẩm Tứ đang cụp mắt kiên nhẫn lắng nghe. Cô ngửa mặt lên thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng. Chẳng lẽ chủ ý này không tốt lắm?
 
Bản thân cô còn cảm thấy mình rất có tính sáng tạo cơ mà.
 
Diệp Thư Từ hỏi: "Cậu cảm thấy ý tưởng của tôi thế nào?"
 
Thiếu niên nhấc đôi chân dài lên, bóng lưng rộng lớn gầy gò, thon dài đẹp mắt, giọng nói lộ ra chút nghiền ngẫm: "Đều nghe quân sư hết."
 
Lời này của Thẩm Tư khiến Diệp Thư Từ càng ngại ngùng hơn. Hai người đi thẳng tới khu bán đồ trang sức ở tầng hai. Nơi đó có một cửa hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy. Diệp Thư Từ bình thường muốn mua đồ trang sức cũng tới đây.
 
Cô cầm cái rổ nhỏ, thấy món trang sức nào phù hợp với bé gái là ném vào rổ. Cô cẩn thận chọn lựa mọi thứ, đóng vai một quân sư cực kỳ nghiêm túc.
 
Thẩm Tứ đột nhiên gọi tên cô: "Diệp Thu Từ."
 
Cô quay mặt sang, còn chưa kịp phản ứng thì một cái khăn quàng cổ màu hồng nhạt ấm áp đã phủ lên cổ cô rồi.
 
Thiếu niên hơi nhếch đôi môi mỏng, bàn tay với khớp xương rõ ràng lơ đãng xẹt qua cổ cô khiến làn da bị đụng vào hơi run lên. Bọn họ chưa từng đứng gần như vậy bao giờ.
 
Diệp Thư Từ lặng lẽ đỏ mặt, trái tim mất khống chế đập loạn nhịp, ngay cả ngón tay cũng co quắp lại.
 
Cô cảm thấy đã qua rất lâu rồi nhưng thật ra thì thời gian chỉ mới trôi có mấy giây. Mỗi một giây đều bị cô kéo dài thành một đời. Cô hy vọng thời khắc này sẽ vĩnh viễn không kết thúc.
 
Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Tứ vang lên kèm theo vẻ dịu dàng thoáng qua: "Chiếc khăn quàng cổ này rất hợp với cậu."